Bạn cùng phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Rita Kaniska là một sinh viên luật của trường đại học lớn và danh tiếng bậc nhất Chikyuu, tuy khả năng xã hội không tốt nhưng Rita vẫn có một vài người bạn hướng ngoại, nói cho chính xác thì là hướng về nơi nào có náo nhiệt, không, chính bọn họ là nguồn gốc của đa số náo nhiệt trong trường. Đôi lúc Rita không hiểu làm thế nào mà họ có thể ở bên nhau trong mọi giờ ăn trưa hay các hoạt động tình nguyện hoặc kết thành một nhóm khi đi cắm trại, thậm chí không một ai trong nhóm học chung một khoa. Ngoại lệ duy nhất là cô bạn cùng khoa luật với Rita nhưng chỉ thỉnh thoảng mới tham gia, cô ấy đề cao việc ngủ hơn.


Trong đó Rita có một cô bạn ngành y, bạn thuở nhỏ từ lúc họ 10 tuổi. Xinh đẹp, tài giỏi, hơi trẻ con, ích kỷ, tự luyến (cô ấy có quyền làm vậy), sành điệu, giàu có, tâm trạng thay đổi nhanh chóng, đôi lúc lại là một con ngốc với câu cửa miệng "nói gì nghe không hiểu" hoặc cô ấy nghĩ (và tin tưởng tuyệt đối) rằng mình hiểu bất chấp sự thật là cô ấy hiểu sai hoàn toàn. Với tất cả điều trên tổng hợp lại đã tạo ra một cô gái kiêu kỳ nhưng đáng yêu và luôn thu hút mọi ánh nhìn làm người ta khó lòng từ chối yêu cầu của cô ấy.


Với khoảng thời gian mà họ quen nhau Rita có thể tự tin nói rằng mình hiểu cô ấy hơn đa số mọi người.


Nhưng hiện tại thì không, Rita không hiểu, rốt cuộc thì Hymeno Ran, người bạn cùng lớp suốt thời học sinh và là bạn cùng phòng khi vào đại học là thứ gì?


Bỗng nhiên cô ấy lại ngồi lên người Rita trên chiếc giường chung mà cô ấy đã khăng khăng muốn họ phải ngủ cùng nhau, chuyện này vẫn thường xảy ra khi cô ấy buồn chán và muốn ghẹo bạn cùng phòng nhút nhát với tiếp xúc cơ thể cho vui, Rita cũng đã dần quen nên không để tâm. Cho đến khi Hymeno cất lời.


"Nè Rita, làm tình với tôi đi."


Một âm thanh dửng dưng như những khi Hymeno hỏi về lịch học ngày mai trái ngược với nội dung không bình thường của nó, đó là 3 giây, khoảng thời gian mà tim Rita hoàn toàn ngưng đập.


Nhưng vẫn chưa, quả tim khốn khổ đấy đã được nghỉ ngơi thêm 3 giây nữa khi đôi mắt của chủ nhân gần như rơi khỏi hốc của nó.


Trước mắt Rita, người bạn thân vừa thốt ra một câu sét đánh đó đã biến đổi, theo nghĩa đen. Phần màu trắng trong đôi mắt của cô ấy được thay thế bằng màu đen và đồng tử khép lại thành hai khe như mắt mèo, màu vàng sáng nhẹ lên rất nổi bật. Có thứ gì đó vừa quấn vào đùi Rita, một chiếc đuôi với phần ngọn trông như mũi tên hay gì đó.


Bây giờ tim đã quyết định trở lại làm việc, đưa máu đi khắp nơi đặc biệt là não để Rita có thể xử lý tình hình này.


"Hả?"


Chưa một cuốn sách nào hướng dẫn cách xử lý khi bạn thân của bạn đột nhiên hỏi bạn về chuyện tình dục với cô ấy rồi bắt đầu biến thành một con quỷ(?)


"Nếu là Rita thì tôi nghĩ không sao đâu."


"Không sao cái g-- mà trước hết thì cậu là cái thứ gì vậy!? Hymeno Ran ở đâu!?"


Rita bắt đầu hoảng loạn, không chắc mình đang nói chuyện với cái gì nữa, kể cả nếu nó là một loại ma quỷ nào đó mang lớp vỏ của Hymeno thì ít nhất Rita cũng phải biết chuyện gì đã xảy ra với bạn mình.


"Tôi đây mà, Hymeno Ran xinh đẹp lộng lẫy nhất!"


"Nói dối."


"Là thật!"


"Tôi quen cô ấy 10 năm rồi, có bao giờ trông như thế này đâu."


"À cái này hả."


Hymeno (?) thản nhiên nhìn lại móng tay đã dài ra bất thường của mình như thể Rita hỏi cô ấy về màu mới mà cô ấy đã chọn cho hôm nay.


"Đây là hình dạng thật của tôi, mẹ tôi cũng thế này hay đúng hơn là cả gia tộc nhưng thường thì chúng tôi ngụy trang để sống giữa con người. Cũng đã lâu rồi tôi mới về lại hình dạng này."


"Tôi chưa bao giờ biết..."


"Thì đã nói là ngụy trang mà. Loài của tôi cần hút năng lượng để sống nhiều hơn là chỉ ăn, năng lượng từ sức sống của con người mà tốt nhất là lúc họ hưng phấn. Nếu không đủ năng lượng thì tôi sẽ trở lại như thế này."


"Hút... bằng cách nào?"


Rita thoát ra khỏi trạng thái hoảng loạn nhanh chóng và bắt đầu nói chuyện bình thường như mọi khi với Hymeno. Nhiệt độ truyền qua Rita vẫn giống như mọi khi.


"Qua tiếp xúc, như là ôm hay hôn chẳng hạn."


"Cậu làm điều đó với tôi mỗi ngày suốt 10 năm chúng ta quen nhau."


"Đúng vậy, vì Rita dễ thương và cũng dễ dãi nên thật sự là 10 năm qua tôi rất hiếm khi phải trở lại hình dạng này."


Rita không vui khi bị gọi là dễ dãi nhưng sự thật là Rita chưa bao giờ từ chối những hành động thân mật của Hymeno, Rita thích chúng trong lặng lẽ, bởi vì chúng đến từ Hymeno.


"Vậy tại sao bây giờ lại... mà cái câu hồi nãy là sao?"


"Tôi có thể lấy năng lượng từ Rita nhưng nếu bị chọc giận thì năng lượng sẽ cạn kiệt nhanh hơn, gần đây trong lớp có nhiều việc rất đáng ghét nên chỉ như bình thường thôi thì không đủ. Tôi muốn nhiều hơn, mama nói rằng làm tình có thể lấy được nhiều năng lượng nhất."


"Và cậu đi hỏi thẳng người khác như vậy? Thật luôn? Có biết suy nghĩ trước khi làm không vậy hả con nhỏ này. Rồi tự nhiên cần nhiều năng lượng để làm gì?"


"Như đã nói, dạo này trong lớp có nhiều chuyện làm tôi chướng mắt đến nổi năng lượng tiêu hao nhanh hơn bình thường cực kỳ nhiều, nếu không đủ thì tôi sẽ hiện nguyên hình và tấn công cái lũ đáng ghét kia ngay tại chỗ mất."


Khi Hymeno càu nhàu trên gương mặt xinh xắn của cô ấy từ đâu nổi lên những đường gân gắt gỏng, thật sự giống một con quỷ trong tưởng tượng của nhiều người.


"Vậy nên Rita, làm tình với tôi đi."


"Không, tôi từ chối."


"Tại sao chứ!"


"Không tức là không. Hymeno chỉ lao vào phương pháp tốt nhất cậu biết thôi chứ gì, phải có cách nào khác... như một loại thuốc nào đó chẳng hạn."


"Đúng là có thuốc thay thế được việc hút năng lượng như bình thường nhưng mà tôi không có sẵn ở đây, đáng lẽ nên mang theo nhưng mà có Rita thì cũng không cần thiết lắm. Vậy giờ Rita chịu trách nhiệm đi nhé."


"Trách nhiệm cái đầu cậu ấy, đừng có đỗ lỗi cho người khác. Nghĩ cách xoay sở và đừng có nói chuyện kiểu đó nữa. Nghĩ cái gì mà đi loanh quanh hỏi người ta có muốn làm tình với mình không? Đập đầu vào cái gì rồi chập mạch à?"


"Sao tự nhiên Rita lại mắng tôi dữ vậy chứ, và tôi chỉ mới hỏi Rita thôi."


À tất nhiên rồi, nếu cô ấy hỏi người khác thì sẽ chẳng ai từ chối như Rita đâu. Rita đang có tâm trạng xấu.


"Tốt, từ giờ đừng hỏi ai khác như thế nữa."


"Nhưng mà tôi cần năng lượng!"


Hymeno kéo cổ áo hoodie màu tím Rita mặc ở nhà một cách giận dỗi để nhấn mạnh ý muốn của mình, như con nít vậy.


"Không là không, nếu có cách nào khác thì tôi có thể giúp."


"Cách khác... Vậy Rita hôn tôi nhé."


"... Tại sao?"


"Tại vì... nói đơn giản thì nếu Rita là người chủ động làm gì đó cho tôi thì năng lượng nhận được sẽ nhiều hơn."


"... Bắt buộc?"


"Bắt buộc."


So sánh thế nào thì cũng tốt hơn cái yêu cầu quá đáng lúc trước nhưng Rita vẫn e ngại.


"Chỉ là hôn lên má thôi mà có gì đâu, tôi làm suốt đấy thôi."


"Hymeno là Hymeno."


"Nói gì nghe không hiểu, nhanh đi nếu không tôi sẽ ăn thịt Rita đó!"


Cô ấy cong những ngón tay lại như sắp sửa cào ai đó với bộ móng vuốt dài sắc nhọn, chẳng có chút đe dọa nào. Nếu Rita phải nhận xét thì dù mang những đặc điểm của quỷ nhưng Hymeno vẫn rất đáng yêu khi làm vậy.


Đáng lẽ Rita không nên bất ngờ, dù sao thì cũng rất dễ hiểu khi Hymeno lại có thể thu hút nhiều ánh nhìn của người khác như vậy. Cô ấy là một con quỷ có khả năng ngụy trang và hút năng lượng vui vẻ từ người khác nên việc tạo cho mình một lớp vỏ xinh đẹp sẽ giúp cô ấy sinh tồn tốt hơn.


Rita không làm bạn với cô ấy vì vẻ ngoài xinh đẹp, đúng là ban đầu có một chút... rung động, nhưng đó là ấn tượng ban đầu chứ không phải yếu tố quyết định. Cho dù có là người hay quỷ hay thứ gì khác đi nữa, chỉ cần cô ấy vẫn là Hymeno Ran, người bạn thân nhất của Rita, thì không có gì thay đổi cả.


Cũng có nghĩa là việc hôn, dù chỉ ở trên mặt, vẫn quá khó để làm.


"Nhanh đi!"


Được rồi Rita Kaniska, chỉ một giây thôi, nhắm mắt lại và hành động nhanh chỉ trong một giây.


Thế là Rita hít một hơi thật sâu, bật dậy, đến khi sắp va chạm với Hymeno, nhắm mắt thật chặt, cảm nhận được làn da mịn màng của bạn cùng phòng trong chưa đầy một giây Rita lại nằm xuống giường với hai tay che chắn cho khuôn mặt đỏ bừng của mình.


Rita không nghe thấy một phản ứng nào từ Hymeno, có lẽ nụ hôn nửa vời đó không có tác dụng, nhưng khi cái đuôi quấn quanh đùi mình được nới lỏng Rita đã không suy nghĩ gì khác mà thoát ra khỏi Hymeno và lao vào nhà vệ sinh, nơi duy nhất trong phòng này có một chút riêng tư.


Chống tay lên bồn rửa mặt, Rita nghe thấy tim mình đập quá rõ trong tai. Đó chỉ là một cử chỉ thân thiết mà bạn bè có thể có với nhau, Hymeno đã làm vậy với Rita suốt từ lúc họ 10 tuổi nên nó không thể mang ý nghĩa nào đó kỳ quặc được phải không? Có lẽ việc thiếu khả năng xã hội đã làm Rita nghĩ quá nhiều về mọi tiếp xúc gần gũi. Tát nước lên mặt để làm dịu bản thân, Hymeno chắc là đang khó hiểu về hành động bất chợt của mình, Rita cần trở lại với cô ấy.


Về phần Hymeno, đuôi của cô đã biến mất bí ẩn như cách nó xuất hiện và đôi mắt lại là đôi mắt của một người bình thường. Dù vậy nhưng trên mặt vẫn lất phất màu hồng nhạt, cô không trang điểm. Hai bàn tay mà lúc nãy Hymeno dùng để đe dọa Rita, với những móng tay ở độ dài thường thấy của nó, hiện đang ôm lấy mặt trong khi đôi mắt mở to hơn bình thường.


Hymeno có thể cảm nhận rất rõ, có điều gì đó khuấy động ngay chính bên trong mình. Khi Rita đột ngột đến gần và hôn lên má cô ấy, nó nhẹ như thể ảo giác, giống như một chiếc bật lửa cũ kỹ chỉ tạo ra được vài tia lửa khi bánh răng ma sát với phần kim loại đột nhiên bùng lên một ngọn lửa thật sự. Nó sáng, ấm và nhảy múa với cường độ không thay đổi. Thậm chí có hơi nhột.


Một cách nói mà Hymeno từng đọc qua trong tiểu thuyết, giống như có những con bướm trong bụng.


Quả thật là cách này tốt hơn bình thường nhiều, Hymeno cảm thấy tươi tỉnh ngay lập tức.


"Hymeno, ừm... nó có tác dụng không?"


Đánh giá qua hình dạng của cô ấy thì có vẻ là đã có.


"Có! Tôi cảm thấy rất nhiều sức mạnh đang chảy trong người. Bây giờ tôi có thể đi cào chết bọn phiền nhiễu kia mà vẫn chạy được 5 vòng sân thể dục!"


"Mục đích ban đầu là để cậu không làm vậy mà."


Cô ấy đã không còn ngại che giấu bản chất ác quỷ của mình nữa, lần đầu tiên trong tối nay Rita cảm thấy một chút hối hận.


"Chỉ đùa thôi, tôi cũng không muốn mình bị phát hiện. Mà nè Rita."


"Sao?"


"Thêm một cái nữa!"


Rita nheo mắt nhìn kẻ được voi đòi tiên, người vừa tiết lộ một bí mật động trời mà vẫn thản nhiên đến vô lí.


"Không, nếu Hymeno có thể chạy được 5 vòng sân thể dục thì không việc gì phải thêm nữa cả."


"Xấu tính."


"Nhìn lại mình đi."





Họ sẽ ngủ cùng nhau trên chiếc giường lớn mà Hymeno chọn lúc mới đến ký túc xá. Hymeno có xu hướng nằm gần Rita, cô ấy ngủ rất yên tĩnh nhưng đôi khi sẽ lấn qua và dùng Rita như gối ôm. Những đêm trước Rita không để tâm đến chuyện này, nhưng đêm nay lại khác, Rita không biết cảm giác hồi hộp này từ đâu ra và cứ lo sợ nhịp tim bất bình thường của mình sẽ bị nghe thấy.


Rita nghĩ mình đã quên cái gì đó, tuy nhiên lúc này không còn tâm trí để bận tâm đến nữa. Việc Hymeno thật ra là một loại quỷ ăn năng lượng sống vẫn còn quá bất ngờ. Thật kỳ lạ khi chính chủ lại vô tư như không có chuyện gì.


Cô ấy vẫn luôn như thế.


Một tiểu thư nhà giàu thích gì làm nấy còn hậu quả thì luôn có người tự nguyện dọn giúp, như Rita chẳng hạn, nên dù trời có sập thì Hymeno Ran vẫn là Hymeno Ran.




...





Sáng hôm sau hai người họ chuẩn bị đến lớp như bình thường, Rita ngủ không ngon lắm nhưng điều đáng quan tâm hơn là chuyện khác.


"Này, đừng có tự dưng đi bảo người khác "làm tình với tôi đi" như tối qua nữa đấy nhé."


"Tất nhiên là tôi sẽ không làm vậy rồi! Rita nghĩ tôi là loại con gái nào thế hả!?"


Hymeno kích động vì bị xúc phạm phẩm giá bởi không ai khác mà là chính người bạn thân nhất của mình, cô ấy trừng mắt lên từ nơi mình đang ngồi mang giày vào. Nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến thái độ thơ ơ của người đứng chờ bên cạnh.


"Ích kỷ, ngang bướng, tự cho mình là trung tâm, thích gì làm nấy, IQ bập bênh, vô tư quá mức, đôi lúc như một con ngốc vậy. Việc cậu có thể nói thẳng thừng không biết xấu hổ như tối qua đủ để tôi lo rằng cậu sẽ lặp lại với người khác rồi."


Nghe những lời chỉ trích có phần hơi cáu gắt của Rita làm tâm trạng tốt lúc sáng sớm của Hymeno vụt tắt. Cô mang xong giày của mình rồi hậm hực đứng dậy đá vào cẳng chân của Rita một cái thật mạnh vì biết bạn mình khỏe đến mức nào, cô dậm những bước chân lớn tiếng đến cửa và mở ra theo kiểu cho người khác biết là mình đang bực bội, bỏ lơ tiếng kêu của Rita phía sau.


"Đau!"


"Chuyện của tôi à? Nếu Rita đã nghĩ về tôi như vậy thì để tôi tìm một gã đẹp trai nào đó chấp nhận giao phối nếu tôi muốn cho Rita vừa lòng!"


Sau đó là tiếng cửa đóng sầm lại.


"Chờ đã! Hymeno!"


Khi Rita mở cửa đuổi theo thì Hymeno đã đi đến cuối hành lang bằng những bước chân dài và nhanh hơn bình thường vì cô ấy đang rất nóng nảy. Rita muốn đuổi theo nhanh nhất có thể, nếu là bình thường thì sẽ có thể đuổi kịp nhưng bây giờ với cái cẳng chân vẫn còn đau, nỗ lực chạy theo không có kết quả gì.


"... Tự nhiên nói vậy làm gì không biết. Đến giờ ăn trưa sẽ đi xin lỗi cô ấy vậy."


Hôm đó Rita đến lớp với tâm trạng chán nản, vì thường khép kín và không hòa nhập nên cũng chẳng ai chú ý đến, chỉ có duy nhất một người Rita quen biết là có phát hiện.


"Rita hôm nay có vẻ không khỏe thì phải, sao vậy?"


"Không có gì."


Đó là Morfonia, bạn cùng lớp và thân thứ 2 sau Hymeno, cô ấy không thuộc gia đình giàu có nhưng đã thi đậu học bổng, có thể nói là một thiên tài nhưng không nhiều người thích cô ấy vì gia thế của cổ. Và Rita là một kẻ không hòa nhập, ban đầu là không thể sau này là không cảm thấy cần thiết vì đã có Hymeno là quá đủ, hai kẻ lạc loài đã quen nhau bằng cách nào đó, chủ yếu là do thái độ nhàn nhã nhưng nhiều chuyện của Morfonia.


"Cãi nhau với Hymeno à?"


Rita nhìn cô ấy, tuy không nói nhưng chỉ qua ánh mắt Morfonia cũng biết Rita muốn nói gì.


"Cũng dễ đoán mà, chuyện có thể làm Rita Bất Động lay động thì trước hết phải đoán từ chỗ Hymeno đã."


Vì Hymeno rất nổi tiếng nên bạn cùng phòng của cô ấy có trốn thế nào cũng không qua mắt được dân chúng.


"Tôi lỡ nói quá lời với cô ấy lúc sáng, khi gặp lại vào giờ ăn tôi sẽ xin lỗi."


"Đúng là chỉ có Hymeno đó mới làm Kaniska Lạnh Giá mềm nhũn ra thế này được."


"Đâu ra cái biệt danh đó nữa vậy?"


"Có lâu rồi, cậu chịu khó theo dõi confession là biết."


Cái trường này...


Giờ học sắp bắt đầu nhưng tâm trí của Rita đã trôi về buổi trưa, không biết nên lựa lời thế nào để xin lỗi cho đúng.




Bên phía Hymeno cũng không khác hơn, cô vào lớp với tâm trạng cáu kỉnh thấy rõ, làm ngay cả những kẻ thích nịnh nọt nhất lớp cũng không dám đến gần. Nhưng không phải là không có ai dám bén mảng đến.


"Người đẹp hôm này gặp chuyện gì mà lại không vui thế? Dù khi nổi giận cũng rất dễ thương."


"Im đi Romane, nếu anh không muốn tôi cắt lưỡi anh thì im."


"Xin lỗi xin lỗi, tôi không có ý làm tiểu thư giận, nhưng mà có chuyện gì vậy?"


Romane Dearborn, thật ra anh ta học ở khoa kinh tế nhưng lại hay lãng vãng quanh Hymeno như một quản gia, dù sao cũng là Hymeno gợi ý và anh ta làm thật.


"Sáng nay Rita nói xấu tôi, sau đó tôi đá cậu ấy rồi bỏ đi. Giờ tôi mới biết trong mắt Rita mình là kiểu người tệ hại tới vậy, chắc cậu ấy ghét tôi lắm. Nhưng nếu vậy thì sao không nói thẳng ra từ đầu đi chứ!"


"Bình tĩnh đã Hymeno-sama, hai người quen nhau lâu như vậy không thể nào Rita-san lại ghét tiểu thư được, có lẽ cô ấy chỉ muốn nhắc nhở tiểu thư điều gì đó thôi. Giờ ăn trưa chúng ta đi gặp Rita-san nói chuyện cho rõ nhé?"


"... Biết rồi."


"Xem kìa, cặp trai xinh gái đẹp nào đó lại phát cơm cho chúng ta."


"Đúng là xứng đôi ha."


Những lời khen mỉa mai đó làm Hymeno lại phát cáu, gần như không giấu được móng tay đang biến đổi.


"Hymeno-sama, bình tĩnh."




...




Vì lo lắng cho tâm trạng đặc biệt xấu của Hymeno nên Romane đã đi cùng cô ấy đến căn tin trường mà họ hay tụ tập, thường thì anh sẽ không đến ngồi cùng với tiểu thư vì thân phận quản gia mà anh rất tự hào.


Với sự bồn chồn từ sáng thì Rita đã đến đây ngay sau khi hết tiết học, nhanh đến nổi Morfonia phải chạy lon ton theo sao, chuyện cãi nhau của người khác không liên quan đến mình nhưng hôm nay cô có linh cảm là mình nên đi theo.


Hai người bạn khoa luật có thể thấy đối tượng mà họ đang chờ từ xa, theo sau là một anh chàng đẹp trai có tiếng của khoa kinh tế, cặp nam thanh nữ tú vừa đi vừa nói chuyện gì đó, xung quanh tỏa ra ánh hào quang sáng ngời.


Kiểu này thì confession hôm nay rất nhộn nhịp đây.


Morfonia có thể tưởng tượng ra phe đu OTP sẽ vui đến mức nào cũng như anti-fan của Hymeno sẽ điên tiết thế nào, chủ yếu là họ ghen ghét vì Romane chỉ quanh quẩn bên Hymeno thay vì họ. Nói không chừng tối nay sẽ có chiến tranh đấy.


Cô trở lại với Rita, để xem người bạn này đã chuẩn bị tinh thần xong chưa rồi suýt thì sặc nước. Rita thường đeo khẩu trang khi ra ngoài và che đi một mắt bằng tóc, nhìn chung đã thấy rất khó gần, bây giờ khi mà con mắt còn lại nhìn trừng trừng vào cặp trai xinh gái đẹp như muốn làm bánh donut thì khỏi phải nói về việc sát khí xung quanh đáng sợ thế nào.


Nhưng cái làm Morfonia sốc không phải cái đó. Cô có thể nghe thấy tiếng gầm gừ trầm vô độ của dã thú và thấy rất rõ một thứ không nên được nhìn thấy.


"Rita! Rita! Cái đuôi, cái đuôi kìa!"


Morfonia luống cuống vỗ vào người rồi lại lay Rita thật mạnh, làm mọi thứ để thu hút sự chú ý của người đang bị cuốn vào ý nghĩ riêng. Lúc đầu Rita không phản ứng nhưng sau đó nhớ ra và ngay lập tức chiếc đuôi lớn xù lông biến mất dưới chiếc áo khoác rộng màu đen.


"Răng nanh nữa!"


Do đang là giờ ăn trưa nên Rita đã tháo khẩu trang ra lúc nãy, hai chiếc nanh sắc nhọn lộ ra không được che chắn. Trong sự hốt hoảng khi đeo khẩu trang lại Rita nhìn thấy những đầu ngón tay cũng đã xuất hiện những chiếc móng dài, vội vàng giấu chúng dưới ống tay áo.


"Cậu quên tiêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net