2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào?" Kiyoi quay số điện thoại mà cậu đã ghi nhớ rất lâu, "Tôi là Kiyoi, Xin lỗi...tôi muốn hỏi về nhóc bám đuôi, à không, ... là chú chó đó, hiện tại nó thế nào rồi?"

"...À, tốt quá. Không có gì quan trọng đâu, nhưng, có lẽ...uh, anh định mang nó ra nước ngoài sao? Tuyệt quá...Ồ không, không, tôi chỉ hỏi thôi, tôi không cần phải đến thăm... Ừm, được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền."

Kiyoi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào một khoảng vô định. Một lúc lâu sau, cậu đứng dậy và lấy ra một chiếc hộp các tông, bắt đầu đóng gói những thứ mà con chó con đã từng sử dụng.

Dây dắt chó, cũi chó, bát ăn cho chó, ... Không ngờ mình lại mua nhiều thứ như vậy cho nhóc bám đuôi đó. Kiyoi cũng moi ra đủ loại đồ chơi mà nó chưa từng dùng qua, khó trách nó không thích chơi, một con chó có thể cùng chủ nhân đi du lịch nước ngoài thì đương nhiên không hứng thú với những món đồ chơi tùy tiện mua ở cửa hàng tiện lợi rồi. 

Kiyoi ném những thứ vô dụng này vào thùng rác, khi cậu quay người rời đi, đột nhiên lại nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc sau lưng.

Ánh nhìn cháy bỏng và tập trung, giống hệt như một tia laze, khiến sống lưng Kiyoi tê rần và cậu nổi cả da gà, cảm giác này không thể sai được, chắc chắn là nó!

Kiyoi đột nhiên quay đầu lại nhìn về một phía.

Không có gì ở đó cả.

Không có con chó nào, thậm chí không có lông chó, chỉ có một người đàn ông, xa lạ và đáng ngờ.

Mặc dù đang là mùa hè nhưng anh ta vẫn mặc một bộ quần áo đen từ đầu đến chân, quần tây đen, áo khoác dài, đội mũ bóng chày và đeo kính râm, trên ngực đeo một chiếc máy ảnh SLR và anh ta đang trốn sau cột điện với một tư thế tự lừa dối mình.

Ai đây? Một tên săn ảnh? Hay một kẻ bám đuôi khác? Kiyoi nhìn người này từ trên xuống dưới, nhớ tới hàng xóm nói dạo gần đây có một người đàn ông khả nghi thường lảng vảng quanh đây, nhưng anh ta không bị bắt quả tang đang làm việc xấu gì, cho nên cũng không có lý do để đuổi anh ta đi, điều này khiến mọi người đều nơm nớp lo sợ.

“Anh là ai?” Kiyoi tiến thẳng đến chỗ người đàn ông và hỏi. Cậu ấy đã chăm chỉ rèn luyện cơ bắp mỗi ngày, cho nên cũng không sợ người đàn ông này đột nhiên tấn công.

"Tôi, tôi, tôi..."

Không biết là do hồi hộp hay là do nói lắp, người đàn ông khả nghi đã nói từ "tôi" một lúc lâu, gần như hụt hơi mới khó khăn nói xong một câu, "...Tôi, tôi, tôi tên là Hira Kazunari."

Kiyoi vốn muốn hỏi tên khả nghi này là anh ta đang làm gì ở đây, nhưng sự kiên nhẫn của cậu đã cạn kiệt và cậu xoay người trở về nhà sau khi nghe người đàn ông nói xong.

"Bạn, bạn, bạn...có muốn một con chó không?"

Thật bất ngờ, người đàn ông khả nghi đi theo sau Kiyoi, loạng choạng và bắt đầu nói chuyện.

Kiyoi liếc nhìn anh ta, "Đó không phải việc của anh."

“Vâng, vâng, thực xin lỗi…” Kiyoi chỉ dùng một câu đã ngăn bước chân của người đàn ông lại, anh ta cúi đầu đứng yên tại chỗ và không ngừng xin lỗi.

Mặc dù anh ta khả nghi và ăn mặc kín mít, lại còn cúi thấp đầu nên không thể nhìn thấy mặt anh ta, nhưng không hiểu sao lúc này Kiyoi như có ảo giác đang nhìn thấy một đôi tai và một cái đuôi quen thuộc đang cụp cuống sau lưng anh ta. 

Chuyện gì đã xảy ra thế! Kiyoi bị ý nghĩa của chính mình dọa sợ, tại sao cậu lại nhớ một con chó đến như vậy, thậm chí còn vớ vẩn đến nỗi nhìn thấy bóng dáng của nó trên một người đàn ông xa lạ!  

Thật là điên rồ! Kiyoi sải bước lên lầu và về nhà, đóng cửa thật mạnh.

 ...

Lần này, Kiyoi bị bám đuôi bởi một người đàn ông lạ mặt.

"Anh đang theo dõi tôi hả?"

Kiyoi cho rằng tên khả nghi này có lẽ là con nhà giàu, không cần đi học hay đi làm, ngày nào cũng rảnh rỗi, tìm đủ mọi lý do để tình cờ gặp cậu.

Kể từ lần trước bị Kiyoi bắt được, anh chàng khả nghi đã không còn lén lén lút lút bám theo nữa, mà trực tiếp xuất hiện sau lưng cậu, mặc dù lúc đầu cách anh ta che giấu bản thân còn khiến người khác chú ý hơn.

Kiyoi ban đầu cũng không nhận ra anh ta, bởi vì anh ta đã cởi áo khoác dài màu đen, bỏ kính râm và cái mũ gớm ghiếc đi, mặc dù tóc mái quá dài và che đi đôi mắt u ám, nhưng nhìn tổng thể thì anh ta vẫn trông khá giống người bình thường.

Nhưng thân phận thật sự sẽ bị phơi bày ngay khi anh ta nói chuyện. 

"Tôi, tôi, tôi,..."

“Thật là phiền phức!" Kiyoi tức giận gãi gãi tóc và nói, "Từ từ nói đi, tôi đợi anh nói xong." 

“Tôi, tôi đang chụp ảnh ở gần đây, tình cờ gặp…” Anh chàng khả nghi giơ máy ảnh trong tay lên, vẻ mặt áy náy giải thích.

Vậy là anh ta tình cờ nhìn thấy Kiyoi trong phòng tập nhảy, tình cờ xem hết cả buổi tập của cậu ấy, sau đó lại tình cờ vỗ tay ngưỡng mộ với ánh mắt nhìn chằm chằm, đến nỗi mọi người phải hỏi Kiyoi rằng người này có phải bạn trai của cậu không. Ai sẽ tin cái "tình cờ" của anh ta chứ?

"Tôi không muốn..." Trước khi ra ngoài, Kiyoi đã hạ quyết tâm lần này phải đuổi anh chàng khả nghi này đi, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ta, cái cách anh ta nhìn Kiyoi giống như thể cậu là cả thế giới của mình, lại khiến Kiyoi cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ.

Kiyoi hé môi rồi lại mím chặt, sau đó lại như muốn nói, nhưng mà bối rối một lúc lâu, cuối cùng cậu lẩm bẩm nói "kimoi", sau đó quay lưng đi và tiếp tục đi bộ về nhà.

"Vâng, vâng, xin lỗi..."

Anh chàng khả nghi đi theo Kiyoi suốt đoạn đường. 

"Tôi, tôi, tôi nghĩ cậu có thể khát..."

Anh chàng đáng ngờ lấy ra một chai nước khoáng và một chai rượu gừng từ trong túi nilon và đưa chúng cho Kiyoi.

Bị anh ta theo dõi suốt một tháng, Kiyoi phải thừa nhận rằng anh ta rất giống một con chó con, đặc biệt là nụ cười ngượng ngùng và lấy lòng trên mặt, cùng với nốt ruồi ở khóe miệng nữa, như thể một giây tiếp theo anh ta sẽ thè lưỡi ra và liếm lòng bàn tay của Kiyoi.

Cả người Kiyoi đột nhiên run rẩy, cậu gạt suy nghĩ ghê tởm này ra khỏi đầu. Kiyoi nhận chai nước từ tay anh chàng khả nghi, tu một hơi hết cả chai nước khoáng như muốn trút giận, sau đó lại bắt đầu uống rượu gừng.

"Click", là âm thanh của máy ảnh SLR.

"Hả? Đã bảo là không được chụp lén mà!" Kiyoi trừng mắt nhìn anh chàng đáng ngờ, tên này thật đúng là rất giỏi được một tấc lại tiến một thước, cậu chỉ vừa mới đồng ý cho anh ta chụp ảnh thôi mà anh ta đã không ngơi tay từ đó đến giờ.

“Vâng, thực xin lỗi!” Anh chàng khả nghi luôn nói lời xin lỗi lưu loát nhất trong tất cả các câu, "Bởi vì...Bởi vì Kiyoi-kun quá đẹp, cho nên tôi không nhịn được..."

“Anh! Tại sao anh luôn nói những lời như vậy…” Kiyoi quay mặt đi, bối rối chớp chớp hàng mi như hai cánh bướm mỏng, sau đó đột nhiên quay đầu hỏi, "Anh có thích đàn ông không?"

Anh chàng đáng ngờ sửng sốt một lúc rồi lắc đầu, "Không có."

"..." Kiyoi quay phắt đầu đi và không nhìn anh ta nữa.

"Tôi không thích những người đàn ông khác, tôi cũng không thích những con người khác. Tôi chỉ thấy một mình Kiyoi-kun xinh đẹp, và chỉ có Kiyoi-kun mới là đặc biệt." 

"...Anh đang nói cái gì vậy? Thật ghê tởm..."

Kiyoi không quay đầu lại và anh chàng khả nghi không nhìn thấy biểu cảm của cậu, chỉ nghe thấy cậu ra lệnh, "Đừng có gọi tôi là Kiyoi-kun nữa, nghe càng ghê tởm hơn..."

"Vâng, tôi xin lỗi..."

Vì vậy, tên ngốc đó lại xin lỗi một lần nữa.

"Anh...Lát nữa anh định làm gì?"

Sau khi tập khiêu vũ xong, người đàn ông khả nghi đi theo Kiyoi về nhà, cậu cầm chìa khóa do dự một lát, sau đó quay đầu lại hỏi anh ta.

“Tôi?” Đây là lần đầu tiên Kiyoi hỏi như vậy, anh chàng khả nghi vui vẻ bước lên một bước, “Lát nữa tôi đi tàu điện ngầm về nhà.”

"..." Kiyoi đột nhiên cảm thấy anh ta không còn giống một con chó nữa, bởi vì chỉ số thông minh của anh ta có khi còn không bằng một con cún con, nếu không thì tại sao anh ta lại không hiểu tiếng người chứ, "Ý tôi là, anh có muốn vào nhà tôi ngồi một lúc không?" 

Giọng nói của Kiyoi rất nhỏ, nhưng anh chàng khả nghi lại đột nhiên mở to mắt, lắp bắp hỏi: "Có...Có thể...Có thể sao?"

“Không vào thì thôi!” Kiyoi tức giận muốn đóng cửa, lại bị anh chàng khả nghi nắm chặt cánh tay.

"Tôi muốn vào! Cho dù có chết cũng phải vào!" 

Không ngờ một từ đó lại trở thành lời tiên đoán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net