3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh sao vậy? Mau mở cửa ra!" Kiyoi lo lắng gõ cửa phòng tắm từ bên ngoài, "Không được, nhất định phải đi bệnh viện!"

Kiyoi không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu đang uống trà và ăn trái cây, nhưng người đàn ông khả nghi đột nhiên ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh và khóa cửa lại.

“Không, không, không có gì đâu!” Anh chàng đáng ngờ vừa mới nói xong, Kiyoi đã nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống đất phát ra thanh âm chói tai. 

“Không được, để tôi đi gọi xe cứu thương!” Kiyoi đang định xoay người đi lấy điện thoại, cửa đột nhiên mở ra.

“Không, không, không…” Anh chàng khả nghi quỳ trên mặt đất, vẻ mặt yếu ớt nắm ống quần của Kiyoi, “Đừng…”

Kiyoi ngơ ngác nhìn chằm chằm nghi anh ta, không, phải nói chính xác hơn là nhìn đỉnh đầu của Hira,  "Anh, lỗ tai của anh. . . "

Nó màu trắng và có lông tơ, là người từng nuôi chó nên Kiyoi ngay lập tức nhận ra đó là tai của một con chó.

“Ôi!” Anh chàng khả nghi kinh hoảng kêu lên một tiếng, lấy tay bịt lỗ tai lại, muốn dùng thân thể đóng cửa, nhưng Kiyoi đã nhanh hơn một bước, cậu chặn cửa lại, cưỡng chế mở bung ra. 

“Đừng, đừng, đừng, đừng lại đây…” Hira nhìn Kiyoi từng bước đi về phía mình, anh cuộn người lui về phía sau, cho đến khi tấm lưng chạm vào bức tường và không còn chỗ để lùi nữa. Cùng lúc đó, từ phía sau Hira vươn ra một cái đuôi lớn với màu lông trắng xõa tung. 

Kiyoi kéo tay người đàn ông đáng ngờ ra khỏi đỉnh đầu, màu lông quen thuộc, nốt ruồi trên khóe miệng và đôi mắt quen thuộc, đôi đồng tử đen láy chỉ có mỗi hình bóng của Kiyoi, như thể Kiyoi là cả thế giới của anh, là thần của anh.

"Anh...Anh..." Kiyoi lắp bắt hệt như bị người đàn ông lây bệnh sang, "Anh là nhóc bám đuôi?"

"Vâng, vâng, tôi xin lỗi..." Những thay đổi không thể kiểm soát trong cơ thể khiến Hira vô cùng khó chịu, nhân tính của anh cảm thấy vô cùng xấu hổ và tuyệt vọng, nó khiến bụng Hira quặn lên như muốn nôn.

Không chỉ vì anh ấy đã để cho Kiyoi nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của mình, mà còn vì ham muốn thú tính của anh đối với Kiyoi lại bùng lên một cách không kiểm soát, nó nhanh chóng lan khắp cơ thể Hira như tế bào ung thư.

Hira khao khát được Kiyoi chạm vào, khao khát hơi ấm của cậu, anh muốn nhảy bổ vào Kiyoi, muốn liếm láp từng tấc da thịt của Kiyoi, muốn...

Những suy nghĩ này của anh ấy quá nóng bỏng và trần trụi, cho nên Kiyoi có thể nhìn thấy nó một cách rõ ràng thông qua đôi mắt của Hira. 

Kiyoi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa.

Có lẽ là quá sốc, có lẽ là choáng váng, có lẽ là thiếu oxy, có lẽ là tò mò...

Dù sao đi nữa, cậu ấy đã đưa tay ra.

Được sự cho phép, Hira nắm lấy tay Kiyoi một cách thành kính và nhẹ nhàng bằng cả hai tay, sau đó từ từ cúi đầu xuống.

Đầu tiên là một nụ hôn ấm nóng hơi ngứa ngáy trên mu bàn tay của Kiyoi, sau đó đầu lưỡi ướt át nhớp nháp vươn ra, liếm nhẹ các đốt ngón tay của Kiyoi...

Cảm giác run rẩy không nói nên lời từ bàn tay lan ra khắp toàn thân cậu, Hira nắm lấy toàn bộ những ngón tay của Kiyoi, cậu không tự chủ được run lên nhưng vẫn không rời đi. 

Kiyoi cảm thấy phòng tắm nhỏ dường như đang nóng lên, nhịp tim của cậu ngày càng nhanh hơn, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập hơn. Khi người đàn ông cuối cùng cũng liếm lòng bàn tay của anh, Kiyoi không thể không rên rỉ thành tiếng. 

Mặc dù âm thanh này rất nhỏ, nhưng lại giống như một tia lửa bùng lên, đốt cháy hết sự kiềm chế và lý trí còn sót lại của hai người, khơi dậy dục vọng và khao khát đã bị đè nén bấy lâu nay.

Ngọn lửa bắt đầu từ phòng tắm và lan đến tận phòng ngủ, cuối cùng được dập tắt nhờ mồ hôi và ánh sáng ban mai.

 ....

Extra

Gia đình Hira khác với những gia đình bình thường, và sự tồn tại của nó không được người ngoài biết đến, vì vậy nó được gọi là gia đình của linh hồn. 

Gia tộc của anh ấy đã tồn tại hàng trăm năm và luôn có một sự nghiệp quan chức thịnh vượng, vinh hoa phú quý là nhờ vào khả năng khéo léo và hiểu biết trời sinh.

Nhưng Hira là một ngoại lệ trong gia đình.

Anh ấy không chỉ không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào mà còn không giỏi ăn nói, thậm chí còn không có hình hài con người. Từ khi sinh ra đến nay vẫn giữ nguyên dáng vẻ thuở nhỏ, đến nay đã hơn mười năm.

Hơn chục năm qua, bố mẹ Hira đã suy nghĩ rất nhiều cách, tìm kiếm những bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, nhưng họ chỉ lắc đầu và nói rằng không có cách nào chữa khỏi, và thời cơ chưa đến.

Hira đã từng muốn biến thân, nhưng càng nghĩ càng không làm được, dần dần anh bắt đầu cự tuyệt con người, sợ hãi biến hình, ngay cả chó cũng không thể chứ đừng nói là người, quy tắc của thế giới con người phức tạp hơn loài chó rất nhiều.

Theo thời gian, cha mẹ và các thành viên trong gia tộc cũng từ bỏ kỳ vọng và không còn ép buộc anh nữa, Hira nghĩ rằng mình sẽ chỉ sống cuộc sống của mình một cách tầm thường như vậy.

Cho đến khi ông trời cho anh gặp người ấy.

Một người đẹp đến mức có thể xua tan đi mọi bóng tối xung quanh anh.

Người mà Hira vừa nhìn thoáng qua đã biết rằng anh ấy sẽ cống hiến hết cả đời cho người đó.

Vua của anh ấy.

Thần của anh ấy.

Không một giây do dự, Hira nhảy khỏi cửa sổ của chiếc ô tô đang di chuyển, ngã xuống bùn và hoảng sợ chạy về phía trước.

Từng phút từng giây ở bên Kiyoi đều là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Hira.

Hạnh phúc đến nỗi anh càng sợ mất đi, như cái bóng dưới ánh mặt trời, hạnh phúc càng rực rỡ, bất hạnh càng đen tối.

Cơ thể không hề thay đổi hơn mười năm nay đã phát triển điên cuồng trong một năm ngắn ngủi, dù Hira có cố gắng kiềm chế sự trì hoãn như thế nào thì cuối cùng anh ấy cũng lớn đến ngày sắp biến hình.

Những người trong gia tộc đã tìm kiếm Hira trong một năm cũng cảm nhận được điều đó và đến bắt anh đi.

Tất nhiên Hira không muốn rời đi, anh không muốn rời xa Kiyoi chút nào, nhưng anh ấy cũng không dám ở lại.

Chưa nói đến việc một con chó biến hình thành người đã khó tin đến mức nào, Hira càng không muốn Kiyoi nhìn thấy bản thân khi anh đau đớn và vẻ ngoài méo mó do biến dạng cơ xương trong quá trình biến hình. Điều đó sẽ làm bẩn ánh mắt của vua của anh ấy.

Nhưng Hira vẫn là quá vô dụng, quá trình biến hóa mới thành công được một nửa, lỗ tai và đuôi đều chưa biến mất hẳn. Cha mẹ anh nói sẽ đưa anh ra nước ngoài chữa trị, nhưng anh quá nhớ Kiyoi, khi anh ra khỏi nhà Kiyoi đã không thể mang theo bất cứ thứ gì, khiến cho khoảng thời gian đó giống như một giấc mơ, không còn bất kỳ bằng chứng nào về nó nữa. 

Hira sau khi cải trang đã lẻn ra khỏi nhà, cầm máy ảnh đi loanh quanh khu nhà của Kiyoi, anh chỉ muốn lén chụp vài bức ảnh làm lưu niệm, nhưng khi thấy Kiyoi bước vào cửa hàng thú cưng, anh đã không thể kìm nén được.

"Bạn, bạn, bạn có muốn một con chó không?"

Những cảm xúc xấu xí của sự ghen tị và hoảng sợ đã đẩy Hira về phía trước.

"không phải việc của anh."

"...Vâng, vâng, xin lỗi..."

Đúng vậy, anh ấy chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, có tư cách gì mà hỏi chuyện Đức Vua? Có thể nhìn thấy khuôn mặt và nghe thấy giọng nói của Kiyoi một lần nữa đã là đặc ân của Chúa dành cho Hira.

Nhưng có lẽ đây giống như một sự trêu chọc và trừng phạt của Chúa thì đúng hơn.

Khi Hira muốn biến hình, anh ấy không thể.

Khi Hira không muốn trở thành người lớn, anh ấy buộc phải trưởng thành.

Khi Hira quyết định tránh xa Kiyoi và chôn vùi mọi cảm xúc của mình, tai và đuôi của anh ấy đã biến mất.

Nhưng khi Hira được Kiyoi mời vào nhà và mong chờ nhiều hơn thế, anh bị đau bụng do ăn nhầm nho, tai và đuôi lại xuất hiện.

Ngay khi Hira nghĩ rằng Kiyoi sẽ hoảng sợ và ghét anh ấy, Kiyoi lại bước về phía anh và đưa tay ra.

Như vậy đến lần sau, khi nào ông trời mới thu hồi kỳ tích này đi, để cho Hira tiếp tục rơi vào bóng tối?

Hira cẩn thận vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của Kiyoi, say mê thì thầm, "Thật đẹp..."

Rất đẹp...

Ngay cả khi có một vực thẳm đằng sau vẻ đẹp này, và Hira đã vỡ tan thành từng mảnh, thì Chúa ơi, xin hãy để anh ấy rơi lâu hơn một chút.

 _Hoàn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net