XI ( Chương 501-550 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vợ, tất nhiên không còn hứng thú quan tâm đến hắn. Kết quả là Hạ Thiên ôm Mộc Hàm bỏ đi, Tạ Hiểu Phong phải ở lại nhà Nhâm Trung Hằng.

Điều này cũng làm cho Tạ Hiểu Phong phát hiện ra một vấn đề, hắn theo một nhân vật thần nhân như thiên ca là không quá sự thật. Ví dụ như bây giờ, thần quân đã đi nhưng hắn căn bản không thể đi theo, hắn cũng hiểu được vấn đề này, người ta tìm được vợ đẹp, tất nhiên sẽ phải lên giường ba ngày ba đêm, nào có thời gian quan tâm đến nhân vật nho nhỏ như hắn?

Nhưng đầu óc của Tạ Hiểu Phong rất linh hoạt, hắn nghe thấy hỏi thăm của Nhâm Trung Hằng, vì vậy ý thức được mình còn có cơ hội. Nếu đã không thể theo chân thiên ca lăn lộn, như vậy theo Hằng ca cũng không tồi.

Vì vậy Tạ Hiểu Phong nói ra lai lịch của mình, còn cố ý nói ra công lao. Hắn cũng không nói dối, nếu không tối nay Nhâm Trung Hằng thật sự không gặp mặt được Hạ Thiên.

Hạ Thiên căn bản không biết điện thoại của mình bị người ta giở trò, vì vậy hắn để lại số điện thoại mà người ta không thể liên lạc được. Nếu không phải một thủ hạ bên cạnh Mãnh ca còn nhớ một Tạ Hiểu Phong đi theo bên cạnh Hạ Thiên, sau đó tìm ra Tạ Hiểu Phong, để Tạ Hiểu Phong tìm đến Hạ Thiên, đêm nay sợ rằng Nhâm Trung Hằng sẽ phải đi gặp Diêm Vương.

- Tạ Hiểu Phong sao? Đêm nay cậu biểu hiện không tệ, nếu không có ý kiến gì khác thì sau này cùng đi với anh.

Nhâm Trung Hằng nhìn Tạ Hiểu Phong rồi thản nhiên nói.

- Vâng, cám ơn Hằng ca, cám ơn Hằng ca.

Tạ Hiểu Phong cực kỳ vui mừng, lý tưởng của hắn cuối cùng cũng sắp thành hiện thực.

Nhâm Trung Hằng bảo Tạ Hiểu Phong ngồi sang một bên, sau đó hắn bắt đầu điện thoại. Hắn cần phải xử lý đám cầm đao, còn phải biết ai muốn giết cả nhà hắn.

Lúc này Mộc Hàm thật sự muốn ngủ một giấc, trước đó nàng vừa chấp hành nhiệm vụ từ nước ngoài quay về, nàng định nghỉ ngơi vài ngày. Nào ngờ khi nàng vừa quay về thì bị người ta ám hại, sau đó trốn đi hai ngày. Trong thời gian hai ngày qua tinh thần của nàng luôn căng thẳng, tất nhiên nàng sẽ khó ngủ ngon. Bây giờ cuối cùng nàng cũng tìm gặp được Hạ Thiên, tâm tình được buông lỏng, tất nhiên có Hạ Thiên ở bên cạnh thì nàng sẽ cảm thấy an toàn, có thể ngủ ngon giấc.

Nhưng khi Mộc Hàm lên giường và Hạ Thiên cởi quần áo của nàng ra, khi đó nàng biết đêm na mình khó thể ngủ cho ngon. Khi cảm giác mê muội bùng lên, nàng chợt hiểu, thật ra lúc này nàng cũng không phải muốn ngủ, bây giờ nàng chỉ muốn dùng hết tất cả bản năng để nghênh chiến với người đàn ông đang xâm chiếm ở bên trên.

Một buổi tối Hạ Thiên và Mộc Hàm đánh nhau "dã chiến" trên giường khách sạn, cả hai trắng đêm không ngủ. Một đêm này cái tên Hạ Thiên cũng được truyền vào trong tai rất nhiều người.

Khắp tất cả diễn đàn ở thủ đô có tin về thần y, cuối cùng còn làm cho người ta bàn luận rôm rả, hàng loạt topic được lập ra. Đồng thời có rất nhiều người bệnh được Hạ Thiên chữa bệnh đứng ra chứng thực vấn đề, đến lúc này thì phần lớn mọi người đã vững tin, thủ đô thật sự có một thần y.

Lúc đầu mọi người còn chưa biết tên thần y, nhưng sau này không biết ai nói ra cái tên Hạ Thiên, vì vậy mà thần y đệ nhất thiên hạ là Hạ Thiên đã được truyền bá rộng rãi. Tuy không phải chỉ là một đêm mà nổi tiếng khắp thủ đô, nhưng Hạ Thiên mới vào thủ đô được hai ngày mà đã trở thành danh nhân.

Rất nhiều người muốn biết Hạ Thiên rốt cuộc còn có chữa bệnh miễn phí ở bệnh viện Nhân Tâm nữa hay không, cũng có rát nhiều người quyết định ngày mai xin nghỉ để đến bệnh viện Nhân Tâm xem xét. Tất nhiên những kẻ có thân nhân bị bệnh cũng tìm cách đi tìm Hạ Thiên, như vậy mới chữa bệnh được ho người thân của mình.

Hơn nữa cái tên của Hạ Thiên được truyền bá không những chỉ vì sự kiện thần y, đồng thời còn có vấn đề về đại trạch của Lý gia.

Lý gia là gia tộc xếp vị trí thứ hai ở thủ đô bây giờ gặp phải nguy cơ chưa từng có. Lão Lý là người có uy tín và quyền thế nhất Lý gia đã bị bắt, mà mi nhà trăm năm của Lý gia cũng bị người ta san thành bình địa, con cháu Lý gia bị thương rất nhiều. Tất cả mọi thứ đều xuất phát từ một người, một tên thanh niên là Hạ Thiên, người này vừa đến thủ đô, hắn sử dụng một phương thức khó tưởng để làm Lý gia hùng mạnh phải suy sụp.

Dù rất nhiều người biết thông tin này do người ta cố ý thả ra, nhưng cũng có rất nhiều người cảm thấy khó tin Hạ Thiên làm như vậy. Nhưng có một vấn đề rất rõ ràng, Lý gia đã suy sụp thì Hạ Thiên khó thể thoát khỏi liên quan, điều này cũng làm cho mọi ngừoi phải nhớ kỹ cái tên Hạ Thiên.

Sự việc rất kỳ quái, Hạ Thiên ở thành phố Giang Hải hai tháng, hắn làm rất nhiều chuyện chấn động nhưng người biết được lại không nhiều. Sự tích của hắn được đưa lên internet và biến mất ngay lập tức, thậm chí đoạn phim về buổi họp báo sản phẩm mỹ phẩm với tập đoàn của Diệp Mộng Oánh cũng bị người ta xóa mất, cuối cùng không ai biết hắn là Hạ thần y. Nhưng hắn vừa đến thủ đô hai ngày, tin tức của hắn đã xuất hiện khắp nơi, vì thế mà hắn trở thành danh nhân ở thủ đô.

Tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết những vấn đề này, dù hắn biết cũng sẽ không quan tâm. Cả buổi tối hắn chiến đấu trên người Mộc Hàm, mãi đến sáng sớm hắn mới ôm Mộc Hàm tiến vào mộng đẹp.

Đợi đến khi Hạ Thiên tỉnh lại thì đã là giữa trưa, Mộc Hàm tỉnh lại trước hắn, nàng nằm nghiêng bên cạnh dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên cũng không phải nhìn cặp mắt của Mộc Hàm đầu tiên, hắn nhìn tư thái của nàng. Lúc này nàng không mặc quần áo, cũng không đắp mền, tư thái hoàn mỹ làm Hạ Thiên nhìn không chớp mắt.

- Vợ, mới vài ngày mà dáng người chị tốt lên hẳn.

Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn lại lật Mộc Hàm đặt xuốn bên dưới và leo lên.

- Chồng, đừng, trưa rồi, chúng ta xuống dùng cơm thôi.

Mộc Hàm nũng nịu năn nỉ.

- Vợ, tôi ăn chị trước.

Hạ Thiên nghiêm trang nói, hắn cảm thấy cơm chưa chắc đã ngon, nhưng vợ thì dễ ăn hơn.

Mộc Hàm rất bất đắc dĩ, cuối cùng cũng phải để cho Hạ Thiên ăn sạch, sau đó nàng kéo hắn xuống giường, cả hai rửa mặt đánh răng và thu dọn chuẩn bị ra dùng cơm, bây giờ đã gần hai giờ trưa.

- Chồng, đi thôi.

Mộc Hàm kéo tay Hạ Thiên rồi đi ra khỏi phòng.

Hai người cùng ra khỏi phòng, ngay sau đó lại nghe thấy những âm thanh rầm rập, ở hành lang khách sạch có hơn mười người phóng đến

Chương 508: Mộc Hàm mê hoặc

- Chào anh, xin hỏi hôm nay anh có đến chữa bệnh từ thiện ở bệnh viện Nhân Tâm nữa không?

- Chào Hạ thần y, lúc này ở bệnh viện Nhân Tâm có rất nhiều người chờ anh, anh có qua không?

- Chị gái, xin hỏi chị là bạn gái của Hạ thần y sao?

... ....

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, điều này làm Hạ Thiên khó thể hiểu được. Khoảnh khắc này Mộc Hàm nhớ đến bản tin xem tối qua, xem ra sự kiện truyền ra rất nhanh, đám phóng viên biết Hạ Thiên ở đây nên chờ sẵn bên ngoài.

- Chồng, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.

Mộc Hàm nhắc nhở Hạ Thiên.

Hạ Thiên vốn rất bất mãn với đám phóng viên, nhưng hắn nghe Mộc Hàm nói như vậy thì quyết định không đánh bọn họ. Hắn chỉ kéo tay Mộc Hàm hóa thành một bóng người nhàn nhạt xuyên qua nhóm phóng viên đi ra ngoài.

- Ủa, người đâu?

- Chạy đâu mất rồi?

- Thần y đâu?

Đám phóng viên bị một luồng lực lượng vô hình gạt ra, sau đó bọn họ phát hiện thần y đã không còn, vì vậy vội vàng đuổi theo, nhưng đáng tiếc là xuống đến dưới lầu và không thấy bóng dáng người nào.

Nhưng bọn họ cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất bọn họ cũng chụp được rất nhiều hình ảnh, chắc chắn tiêu đề "Hạ thần y có bạn gái là tiếp viên hàng không" sẽ rất hút khách.

... ....

Sau khi Hạ Thiên kéo Mộc Hàm rời khỏi khách sạn thì chạy đến quán cơm Tương mà tối qua đã ăn một bữa, hắn và Mộc Hàm chuẩn bị ăn cơm, hắn lại không biết nhà hàng nào khác, lại cảm thấy món ăn ở quán Tương là không tệ, vì vậy hắn mới đưa Mộc Hàm đến nơi này.

Nhân viên phục vụ nhà hàng thấy Hạ Thiên lại xuất hiện, lại gọi hơn mười món ăn, trong lòn ai cũng thầm oán giận Hạ Thiên. Người này đúng là heo, mỗi ngày đều ăn như vậy, đồng thời còn có bạn gái là tiếp viên hàng không, đúng là ông trời không có mắt.

- Nghe nói lương của tiếp viên hàng không rất cao, người này có lẽ đang ăn cơm chùa.

Lần này đám nhân viên nhà hàng cho rằng Hạ Thiên là kẻ ăn bám, tất nhiên trong lòng cũng không khỏi khinh thường Mộc Hàm không có mắt. Mộc Hàm xinh đẹp nhưng ánh mắt lại kém cỏi, chưa nói đến vấn đề tìm một tên ăn bám, hơn nữa còn là một kẻ dạng chó hình người.

Mộc Hàm tất nhiên không biết vì sao đám nhân viên phụ vụ cứ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, lúc này nàng lại hỏi Hạ Thiên:

- Chồng, hôm qua sao cậu lại chạy đến chữa bệnh từ thiện.

Người khác chữa bệnh từ thiện thì kỳ quái nhưng Hạ Thiên làm vậy lại rất kỳ quái, theo Mộc Hàm được biết thì chồng nàng không thẻ hảo tâm như vậy, ngẫu nhiên hắn có giúp vài người xem bệnh, nhưng cố ý đi chữa bệnh miễn phí thì thật sự không phải là phong cách của hắn.

- À, không biết tên khốn nào đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi, lúc đó không có tiền, cũng chỉ có thể chữa bệnh kiếm chút đỉnh.

Hạ Thiên cũng không giấu:

- Lúc đầu không ai tin tôi có thể chữa bệnh, vì vậy cũng chỉ chữa từ thiện trước rồi thu phí sau.

Mộc Hàm nghe Hạ Thiên nói như vậy thì cảm thấy suy đoán của mình là đúng, có người động tay vào tài khoản của Hạ Thiên.

- Chồng, câu có biết tài khoản bị đóng băng khi nào không?

Mộc Hàm hỏi.

- Tôi cũng không biết, tôi muốn rút tiền nhưng không ra, vì vậy phải đến hỏi ở ngân hàng, nhưng ngân hàng nói tài khoản đã bị đóng băng. Lúc đó tôi muốn điện thoại hỏi Tiểu Kiều và chị Hinh, nhưng cũng không liên lạc được.

Hạ Thiên có chút khó hiểu:

- Đúng là kỳ quái, sau khi đến thủ đô thì tôi không điện thoại được cho ai cả, thậm chí cũng không thể gọi cho cảnh sát tỷ tỷ.

- Chồng, đưa điện thoại của cậu đây, tôi xem tình huống.

Mộc Hàm đã sớm nghi ngờ điện thoại của Hạ Thiên bị người ta động tay, bây giờ nghe hắn nói như vậy thì càng thêm hoài nghi.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra đưa cho Mộc Hàm, nàng kiểm tra, tất cả vẫn nh thường, tín hiệu sóng rất tốt, nhưng điện thoại đi hay điện thoại đến đều báo không liên lạc được.

- Chồng, số điện thoại của cậu đã bị người ta động tay, cậu căn bản không thể gọi cho bất kỳ ai, lát nữa đổi số điện thoại mới là xong.

Mộc Hàm nói với Hạ Thiên, nàng tin có hơn nữa là Lý gia hoặc Triệu gia nhúng tay vào. Làm như vậy thì khi Hạ Thiên gặp phải nguy hiểm cũng không thể điện thoại xin sự trợ giúp, nhưng đến lúc này hắn vẫn chưa có chú nguy hiểm nào.

- Thứ này cũng có thể gian lận sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Có thể, chỉ cần công ty phục vụ mạng điện thoại động tay vào là được.

Mộc Hàm khẽ gật đầu, người bình thường chắc chắn sẽ khó làm được, nhưng Lý gia hay Triệu gia thì lạ khác, b là gia tộc hùng mạnh, chuyện kia chẳng đáng là gì.

Hạ Thiên suy nghĩ mãi mà không hiểu, hắn quyết định không để ý đến vấn đề này, đợi đến khi hắn gặt nhân viên nhà viễn thông, hắn sẽ cho bọn họ một trận.

- Chồng, sao cậu biét tôi gặp chuyện không may.

Một lát sau Mộc Hàm lại hỏi.

- À, tên Lý Minh Quang ngu ngốc điện thoại cho tôi.

Hạ Thiên trả lời, điều này làm nhắn nhơ đến một vấn đề.

- Tôi còn chưa xử lý tên khốn Lý Minh Quang, cũng không biết hắn nằm viện ở đâu, tôi muốn xử lý hắn.

- Chồng, thật ra tôi cũng không có chuyện gì, Lý gia cũng bị dạy cho một bài học, chúng ta về Giang Hải thôi.

Mộc Hàm có chút chần chừ rồi nói.

Thủ đô là nơi ngọa hổ tàng long, tuy Hạ Thiên rất lợi hại nhưng Mộc Hàm cảm thấy ở đây cũng không phải kế sách lâu dài, nếu đến Giang Hải thì sẽ an toàn hơn.

- À, tạm thời tôi không thể đi.

Hạ Thiên trừng mắt nói.

- Chồng, cậu còn chuyện gì ở đây sao?

Mộc Hàm vội hỏi:

- Có phải cậu muốn tìm yêu yêu? Thật ra sau này chúng ta có thể tìm Yêu Yêu sau.

- À, tôi cũng muốn tìm Tiểu Yêu Tinh, nhưng còn một người phụ nữ nữa cần tìm.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Mộc Hàm có chút mơ hồ:

- Chồng, người phụ nữ anh nói là ai?

- À, là một người tên là Tống Ngọc Mị.

Hạ Thiên tra lời.

- Tống Ngọc Mị sao?

Mộc Hàm có chút kỳ quái:

- Chồng, anh muốn xử lý Tống Ngọc Mị sao?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên khẽ gật đầu.

- Điều này...Chồng, sao cậu phải muốn giết Tống Ngọc Mị?

Mộc Hàm cảm thấy rất khó hiểu, nàng thấy Hạ Thiên muốn cươp Tống Ngọc Mị làm vợ thì đúng hơn, giết Tống Ngọc Mị là không dễ gì.

Hạ Thiên dùng ánh mát kỳ quái nhìn Mộc Hàm:

- Vợ, chị biết Tống Ngọc Mị sao?

- Đúng vậy, đã gặp mặt vài lần, không tính là quá quen nhưng cũng có thể níà biết nhau.

Mộc Hàm khẽ gậ đầu, nàng suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, nàng tìm một tấm hình rồi đưa ra cho Hạ Thiên:

- Chồng, đây có phải là Tống Ngọc Mị không?

PS: Ai ở Đà nẵng biết chỗ nào làm Đồ Án BÊ Tông Cốt Thép giá < 150k ko PM vào inbox giúp ta chút:113:

[SIZE="5"]Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 509: Hai Tống Ngọc Mị

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tấm hình trong điện thoại, sau đó hắn mới dùng giọng kỳ quái hỏi Mộc Hàm:

- Vợ, cô ấy cũng được gọi là Tống Ngọc Mị sao?

Mộc Hàm nghe Hạ Thiên nói như vậy thì hiểu ra:

- Chồng, cậu nói Tống Ngọc Mị không phải là người này sao?

- Không phải.

Hạ Thiên lắc đầu, tuy Tống Ngọc Mị trên ảnh cũng rất đẹp, hơn nữa cách ăn mặc cũng kỳ quái, mặc một bộ quần áo cổ trang, nhưng nói về gương mặt hay dáng người cũng thu xa Tống Ngọc Mị thật sự, mà bộ dạng của hai người cũng không có bất kỳ điểm nào tương đồng.

Mộc Hàm nhịn không được phải hỏi:

- Chồng, vậy Tống Ngọc Mị mà cậu nói rốt cuộc là ai?

- Một người phụ nữ rất lợi hại.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:

- Tôi đã từng đến chỗ ở của cô ấy, nhưng cũng không biết đến đó bằng đường nào.

Ngày đó Hạ Thiên bỏ chạy cũng muốn ghi nhớ tên đường, nhưng khốn nổi tất cả tâm tư của hắn đang phải xem xét chống đỡ âm hỏa và cương khí, vì vậy không có thời gian ghi nhớ đường đi. Hơn nữa hắn cũng khong quen thuộc thủ đô, đến lúc này hắn hoàn toàn không biêt làm sao để tìm được Tống Ngọc Mị.

- Chồng, cậu xác định người kia là Tống Ngọc Mị sao?

Mộc Hàm suy nghĩ rồi hỏi.

- Hình như cũng chưa thể xác định.

Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn không phải bị người phụ nữ kia lừa đấy chứ? Chẳng lẽ người phụ nữ kia báo một cái tên giả để lừa hắn? Nếu như vậy thì dù hắn đến hỏi thần tiên tỷ tỷ, sợ rằng nàng cũng chưa từng nghe qua cái tên kia.

- Chồng, cậu và Tống Ngọc Mị kia có thù oán gì sao?

Mộc Hàm hỏi.

- À, tôi và chị ấy thì không có gì, nhưng hình như chị ta có thù oán với thần tiên tỷ tỷ, vì vậy tôi phải xử lý chị ấy.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Mộc Hàm thiếu chút nữa đã hỏi thần tiên tỷ tỷ là ai, nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn được. Nàng cũng biết chút thông tin về thần tiên tỷ tỷ, biết rõ thần tiên tỷ tỷ là vợ cả của Hạ Thiên, vì có sự tồn tại của thần tiên tỷ tỷ mà Kiều Tiểu Kiều cũng chỉ là vợ bé mà thôi.

- Chồng, cậu vội vàng tìm Tống Ngọc Mị kia lắm sao?

Mộc Hàm đúng là không hỏi Tống Ngọc Mị kia có thù oán gì với thần tiên tỷ tỷ, nếu chồng muốn tìm Tống Ngọc Mị kia gây phiền toái, nàng chỉ cần giúp hắn là được, không cần hỏi quá nhiều, dù sao thì nàng sẽ giúp hắn.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Không vội, người phụ nữ kia rất lợi hại, tôi bây giờ còn chưa đánh lại chị ấy, đợi đến khi tôi nghĩ ra biện pháp thì xử lý cũng không muộn.

- Cái gì?

Mộc Hàm lắp bắp kinh hoàng:

- Chồng, cậu nói là, Tống Ngọc Mị kia còn lợi hại hơn cậu sao?

- Cũng không phải lợi hại hơn tôi, chỉ là đánh nhau lợi hại hơn mà thôi, những phương diện khác thì tôi mạnh hơn.

Hạ Thiên không chịu thừa nhận mình thua kém Tống Ngọc Mị, tất nhiên điều này cũng chẳng phải là hắn mạnh miệng, ít nhất thì ở phương diện y thuật thì Tống Ngọc Mị cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa trước đó hai người giao thủ thì cũng xem như hắn chiếm thế thượng phong.

Tuy Hạ Thiên nói rất hời hợt nhưng Mộc Hàm lại kinh hoàng, có người võ công còn cao hơn cả Hạ Thiên? Điều này đúng là khó tưởng.

- Vợ, chị nói Tống Ngọc Mị này và Tống Ngọc Mị kia có quen biết nhau không?

Hạ Thiên lúc này lại mở miệng hỏi:

- Người phụ nữ kia cả ngày đều cảm thấy mình rất giỏi, đáng lý ra sẽ khong nên giả mạo tên người khác mới đúng, thật sự có chút kỳ quái.

- Theo lý mà nói, Tống Ngọc Mị tôi biết này cũng sẽ không chịu giả mạo tên của người khác.

Mộc Hàm khẽ nhíu mày:

- Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp?

- Vợ biết Tống Ngọc Mị này ở đâu không?

Hạ Thiên suy nghĩ:

- Chúng ta có thể đi hỏi chị ta, xem chị ta có quan hệ gì với Tống Ngọc Mị kia không?

- Tuy tôi không biết chị ấy ở đâu, nhưng tìm cũng không quá khó.

- Chồng, cậu thật sự muốn tìm chị ấy sao? Chị ấy rất khó nói chuyện.

- À, không sao.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Vậy thì được, tôi sẽ tìm người hỏi hành tung của Tống Ngọc Mị.

Mộc Hàm cầm lấy điện thoại, sau đó nàng gọi điện, bây giờ nàng đã tìm được hạ thiên, tất nhiên nàng sẽ không cần cố gắng che giấu hành tung.

Mộc Hàm cúp điện thoại rồi nói với Hạ Thiên:

- Chồng, tôi đã nhờ người thăm dò, nếu có tin của Tống Ngọc Mị thì sẽ được báo ngay.

- Vợ, mặc kệ Tống Ngọc Mị kia, chúng ta mau ăn cơm.

Hạ Thiên lúc này lại nói:

- Nếu không tối chị lại chẳng còn sức.

Gương mặt Mộc Hàm chợt đỏ ửng, ông chồng này hình như còn chưa đã thèm, mới đây đã chuyển dời nội dung câu chuyện rồi.

Mộc Hàm được Hạ Thiên nhắc nhở mới phát hiện mình nên đi ăn cơm, tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, vừa rồi còn bị chồng ăn thêm một lần. Nếu bây giờ nàng không ăn gì thì đúng là chẳng còn chút sức lực nào.

Hai người ăn xong bữa cơm đã đến ba giờ chiều, khi đi ra nhà hàng thì Mộc Hàm tự nhiên ôm lấy cánh tay của Hạ Thiên, nàng nũng nịu:

- Chồng, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Đi đến tòa nhà Vọng Kinh, tôi trả tiền cho người ta.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, hắn còn thiếu Ninh Khiết năm ngàn, bây giờ hắn sẽ đến trả lại cho nàng. Đối với hắn thì mình tìm được vợ cũng có công rất lớn của Ninh Khiết.

Mộc Hàm cũng không nói nhiều, nàng vẫy tay muốn đón một chiếc taxi.

- Két!

Một tiếng thắng gấp vang lên, một chiếc xe con dừng lại bên cạnh Mộc Hàm, đây không phải là xe taxi.

Chiếc xe mở cửa, một người phụ nữ trẻ tuổi bước xuống, nàng đeo giày cao gót, túi xách hàng hiệu, rất có hương vị của người phụ nữ trưởng thành. Nhưng khi nàng mở miệng thì giọng nói làm người ta không thoải mái:

- Ơ, đây không phải là Mộc Hàm sao? Sao bây giờ lại mặc trang phục tiếp viên hàng không?

Mộc Hàm khẽ chau mày, nhưng nàng cũng không quan tâm đến người phụ nữ trẻ mà tiếp tục vẫy chiếc taxi cách đó không xa.

Đáng tiếc là người phụ nữ kia không có ý nghĩ buông tha cha Mộc Hàm, nàng dùng giọng kỳ dị nói:

- Thế nào? Ngay cả xe cũng không mua nổi sao? Này Mộc Hàm, với bộ dáng và gương mặt của cô, còn có bộ đồng phục này nữa, chỉ cần cô tùy tiện đi "lang" một buổi tối sẽ có ít nhất là vài chục ngàn, sao bây giờ cô lại nghèo vậy?

- Lâm Chỉ Vân, nếu cô không học được cách nói chuyện thì câm mồm lại, nếu không tôi sẽ cho cô sau này trở thành người câm.

Gương mặt Mộc Hàm chợt trở nên phát lạnh, giọng nói lạnh như băng, nàng căn bản không muốn quan tâm đến đối phương, nhưng lời nói của đối phương quá khó nghe.

- Ơ, muốn đánh người sao?

Người phụ nữ được gọi là Lâm Chỉ Vân cũng không yếu thế:

- Mộc Hàm, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Loại người như cô chỉ đi bán hoa... ....

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net