XI ( Chương 501-550 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 501: Hạ Thiên hào phóng

Tiết Tâm Nhân vội vàng nói.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tiết Tâm Nhân:

- Anh cho rằng trả nhiều tiền thì giỏi sao? Tôi nói đến bảy giờ ngừng thì sẽ ngừng, bây giờ tôi không có tâm tình, tôi không cần biết anh có bao nhiêu tiền.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Bây giờ tôi muốn đi ăn cơm, cũng đừng làm phiền tôi, coi chừng bị ăn đòn.

Hạ Thiên nói xong lời này thì bỏ đi, Tạ Hiểu Phong tất nhiên sẽ vội vàng theo sau, Tiết Tâm Nhân muốn đuổi theo nhưng lại bị một đám người cản lại.

- Thần y nói đừng đến làm phiền.

- Để cho lão giám đốc hiểm ác này chết đi cho rồi.

- Đúng vậy, loại người như hắn còn muốn để thần y xem bệnh sao?

... ....

Tiết Tâm Nhân lúc này rất hối hận, nếu sớm biết như vậy thì hắn sẽ xếp hàng trước hoặc lợi dụng quan uy mà chiếm vị trí cao hơn, đáng tiếc là bây giờ hối hận cũng không còn kịp.

... ....

- Thiên ca, bây giờ chúng ta đi dùng cơm sao?

Tạ Hiểu Phong ôm một đống tiền đuổi theo Hạ Thiên, giữa trưa hắn đã nhịn đói, thật ra đã sớm đói meo ruột. Nhưng khi nhìn thấy nhiều tiền thì hắn như quên đói, người ta nói trong mơ có thể giải khát, hắn ôm đống tiền có thể không thấy đói.

- Không sai.

Tâm tình của Hạ Thiên là rất tốt, vì vậy hắn cũng không mắng Tạ Hiểu Phong.

- Thiên ca, vậy anh muốn đi ăn ở đâu?

Tạ Hiểu Phong hỏi:

- Phải đi khách sạn năm sao hay nhà hàng bình thường?

- Tìm một quán cơm nào đó là được, anh không có yêu cầu quá cao với ăn uống.

Hạ Thiên thuận miệng nói, đối với hắn thì ăn ở đâu cũng như nhau, hơn nữa hắn cũng có hơi đói, bận rộn cả buổi chiều, tuy chân khí tiêu hao không nhiều nhưng thể lực lại mất đi tương đối khá.

- Vâng, thiên ca, anh thích ăn những món gì? Bên kia có một quán cơm rất tốt.

Tạ Hiểu Phong suy nghĩ rồi nói.

- Được, sang bên đó dùng cơm.

Hạ Thiên thật sự không có yêu cầu gì quá cao.

Tạ Hiểu Phong đi phía trước dẫn đường, quán cơm ở phía đối diện, cả hai phải qua đường. Khi Tạ Hiểu Phong đi được vài chục mét thì cảm thấy có gì đó là lạ, hắn vội vàng dừng lại.

- Thiên ca, tiền đưa cho anh cái đã.

Tạ Hiểu Phong đưa một đống tiền cho Hạ Thiên, vừa rồi vì đi quá nhanh nen hắn cứ ôm trong tay.

Tuy Tạ Hiểu Phong là lưu manh nhưng gần đây tình hình trị an cũng không chừa người nào, hơn nưa bây giờ đã hơn bảy giờ, đường cũng hơi tối, hắn ôm một cộc tiền thì quá rêu rao. Lúc này hắn chỉ sợ mình bị cướp, như vậy sẽ mất hết tất cả mặt mũi trước Hạ Thiên.

Cũng vì vậy mà Tạ Hiểu Phong quyết định đưa tiền cho Hạ Thiên, cũng chẳng phải trốn tránh trách nhiệm, hắn cảm thấy đưa tiền vào trong tay thiên ca thì sẽ chẳng ai cướp được.

- À, được.

Hạ Thiên cũng không từ chối.

Tiền trong tay Tạ Hiểu Phong đã được chia làm hai phần, một phần là tiền lẻ, phần còn lại là những tờ một trăm đồng trở lên. Hạ Thiên chỉ nhận lấy phần tiền lớn, sau đó hắn nói với Tạ Hiểu Phong:

- Tiền lẻ bỏ đi.

- Bỏ sao?

Tạ Hiểu Phong có chút sững sờ:

- Thiên ca, sao trước đó anh không để lại cho bọn họ một ít.

- Anh chữa bệnh cho họ đã nể mặt lắm rồi, tất nhiên phải để bọn họ dốc hết tiền túi ra.

Hạ Thiên lười biếng nói, đối với hắn thì đây là vấn đề nguyên tắc, nhưng hắn cũng không thích tiền lẻ, dù có không ít tờ năm mươi đồng, nếu góp lại cũng là vài ngàn đồng.

- Số tiền này phải làm sao?

Tạ Hiểu Phong nhìn tiền lẻ trên tay, hắn có chút kích động, tiền này sẽ là của hắn sao?

Nhưng Tạ Hiểu Phong nhanh chóng thất vọng, chỉ thấy Hạ Thiên chỉ tay nói:

- Cho hắn đi.

Tạ Hiểu Phong nhìn theo tay của Hạ Thiên và thấy một tên ăn mày ngồi bên cạnh đường. Tên này tóc tai rối bù, nhìn qua có vẻ rất lớn tuổi, trước mặt có một chiếc bát sứ, bên trong có chút tiền xu và vài giờ tiền giấy, lớn nhất cũng chỉ là một đồng tiền.

Tạ Hiểu Phong không khỏi cảm thấy ghen ghét tên ăn mày, tên này đúng là may mắn. Nhưng dù ghen ghét hắn cũng không dám vi phạm lời nói của Hạ Thiên, dù trong lòng cảm thấy không nỡ nhưng vẫn tiến lên không chút do dự, hắn đổ tất cả tiền lẻ vào trong bát sứ của tên ăn mày.

Cuối cùng Tạ Hiểu Phong còn hảo tâm nhắc nhở tên ăn mày:

- Này, chỗ này không ít tiền, mau cất giữ rồi quay về, nếu không cầm nhiều sẽ bị cướp.

Tên ăn mày nghe được lời nói của Tạ Hiểu Phong thì ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy một đống tiền trước mặt thì ánh mắt đục ngầu trở nên sáng rực, hắn mở miệng dùng giọng khàn khàn nói:

- Cám ơn, cám ơn.

Tạ Hiểu Phong cũng không có hứng thú nghe những lời cảm ơn của tên ăn mày, hắn quay lại bên cạnh Hạ Thiên và cung kính nói:

- Thiên ca, em đã cho hắn.

- À, anh chia cho chú.

Hạ Thiên lại lấy ra một phần tiền mặt cho Tạ Hiểu Phong.

- Sao?

Tạ Hiểu Phong chợt sững sờ, sau đó rất vui mừng:

- Cám ơn thiên ca, cám ơn thiên ca!

Một xấp tiền dày như thế này phải hơn mười ngàn đồng, Tạ Hiểu Phong rất hưng phấn, đi theo thiên ca đúng là khó thể chê, mới được nửa ngày đã kiếm được khối tiền.

Lúc này Tạ Hiểu Phong đã không còn ghen ghét tên ăn mày kia, hắn cảm thấy mình may mắn, ném vỡ cửa kính một khu dân cư lại gặp được vị thần. Chỉ cần thiên ca tình nguyện đưa hắn theo, sợ rằng sau này hắn sẽ dễ dàng thực hiện ý tưởng.

Đúng lúc này một tên đang núp trong góc chợt phóng người lên, hắn nhanh chóng đẩy ngã tên ăn mày rồi ôm bát sứ bỏ chạy.

- Cướp, cướp tiền của tôi, cướp... ....

Tên ăn mày quát lớn, hắn muốn đuổi nhưng đáng tiếc là không thể, chân của hắn rõ ràng bị tàn tật.

- Này, đứng lại.

Tạ Hiểu Phong lập tức nổi giận, con bà nó thằng này là ai, cướp cũng có đạo đức nghề nghiệp chứ? Sao có thể cướp của ăn mày?

Quan trọng hơn đó là số tiền thiên ca cho tên ăn mày, sao có thể để tên khốn kia cướp đi được.

Tạ Hiểu Phong muốn chạy theo, nhưng khi vừa chạy được hai bước thì đã thấy tên cướp gào lên đau đớn rồi ngã xuống đường.

Tạ Hiểu Phong tiến lên xem xét, hắn thấy tờ một trăm đồng như lưỡi dao tiến lên cắt vào chân tên cướp, máu chảy ra đỏ ửng.

Tạ Hiểu Phong không kịp suy nghĩ, hắn cho tên cướp một đạp, sau đó lấy bát sứ quay về, đồng thời còn mắng một câu:

- Con mẹ nó, có biết xấu hổ không? Cướp của ăn mày nữa sao? Mày còn lăn lộn cái gì nữa? Sao không chết đi?

Chương 502: Vậy mày đi làm ăn mày đi

Tên cướp cũng bò lên, lúc này hắn đã quên đau đớn dưới chân, không ngờ còn muốn cướp lại tiền từ trong tay Tạ Hiểu Phong.

- Con bà nó, mày còn muốn tiền sao?

Tạ Hiểu Phong có chút bực bội, lăn lộn giang hồ hơn chục năm, hắn chưa từng thấy tên nào cực phẩm như thế này. Chưa nói đến chuyện cướp tiền của ăn mày, bây giờ bị người ta lấy lại còn không biết bỏ chạy mà muốn đọa lại tiền.

- Cho tôi, mau cho tôi, cho tôi hai trăm đồng là được, hai trăm là được... ....

Tên cướp liều chết cầu khẩn Tạ Hiểu Phong:

- Đại ca, em xin anh, cho em hai trăm đồng, em đang rất thiếu thuốc... ....

Lúc này Tạ Hiểu Phong mới cảm thấy có gì đó là lạ, hắn nhìn tên cướp, đối phương nước mắt nước mũi ròng ròng, vẻ mặt tái nhợt, mắt hãm sâu. Cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra người này chơi ma túy, đúng là khó thể thông cảm.

- Hút hút hút, hút nước tiểu của mình đi.

Tạ Hiểu Phong tức giận mắng:

- Con bà màyy, nếu trực tiếp cầu xin thì ông tâm tình tốt sẽ cho mày hai trăm đồng, nhưng mày lại cướp của ăn mày, đồng thời còn chơi hàng trắng, đúng là khốn nạn.

- Ăn mày thì sao? Sao không cướp được?

Tên cướp dùng giọng hùng hồn phản bác:

- Hắn mỗi ngày đều ngồi bất động và có người cho tiền, còn thoải mái hơn cả ăn cướp, đám cướp còn cần vận động để kiếm sống.

Tạ Hiểu Phong không còn gì để nói, trời ạ, trên đời còn loại người không biết xấu hổ thế này sao? Hắn cảm thấy da mặt mình đã rất dày, nhưng khi so sánh với người này thì hắn phát hiện mình còn là xữ nam.

- Mày thấy làm ăn mày tốt hơn ăn cướp, vậy sao không đi làm ăn mày?

Lúc này âm thanh của Hạ Thiên truyền đến, hắn đột nhiên xuất hiện, sau đó đá vào đùi tên cướp, tất nhiên xương đùi sẽ gãy, người cũng ngã xuống kêu gào thảm thiết.

Sau đó Hạ Thiên đến bên cạnh tên ăn mày, hắn cầm lấy ngân châm đâm vài chục cái lên người đối phương.

- Được rồi, ông lấy tiền đi, sau này đừng lại đây làm ăn mày nữa. Từ nay về sau vị trí của ông sẽ để cho thằng ngu thích làm ăn mày kia đảm nhiệm.

Hạ Thiên thu hồi ngân châm rồi nói với tên ăn mày.

- Vâng, cảm ơn... ....

Ánh mắt ngầu đục của tên ăn mày đã trở nên tươi sáng hơn, sau đó hắn đỡ vào tường đứng lên rồi vui sướng nói:

- Chân của tôi, chân của tôi đã lành, chân của tôi đã lành... ....

- Nhận lấy tiền, cũng đừng để người ta cướp đi nữa.

Tạ Hiểu Phong trả lại tiền cho tên ăn mày, cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải nói một câu:

- Hôm nay ông thật sự rất may mắn.

Lúc này Hạ Thiên ở bên kia đã đá lên người tên cướp, tên này văng đến vị trí của tên ăn mày trước đó. Sau đó hắn vung tay giật tờ một trăm đồng trên đùi tên cướp xuống, hắn ném lên người đối phương:

- Một trăm đồng này xem như cho mày, cố gắng làm tốt nhiệm vụ của một tên ăn mày.

Hạ Thiên nói xong những lời này thì xoay người bỏ đi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trên đời này có người thích làm ăn mày?

Khi thấy Hạ Thiên bỏ đi thì Tạ Hiểu Phong cũng vội vàng theo sau, tên ăn mày lại nhìn chằm chằm vào hạ thiên, giống như khắc sâu hình bóng của đối phương vào trong trí nhớ.

Ở một nơi nào đó.

Mộc Hàm cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Thiên, đáng tiếc là tình hình vẫn như trước, vẫn không thể liên lạc được.

- Số điện thoại của chồng chắc chắn đã bị người ta động tay động chân.

Mộc Hàm lẩm bẩm:

- Đáng tiếc là chồng hoàn toàn không hiểu vấn đề này, có lẽ còn chưa biết điện thoại của mình có vấn đề.

Mộc Hàm khẽ thở dài, sau đó trong mắt có chút lo lắng:

- Chồng rốt cuộc đang ở đâu? Cậu ta không biết nhiều về thủ đô, có lẽ sẽ thiệt thòi. Nếu có mình giúp thì nhất định sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ biết tìm ở đâu? Thủ đô quá lớn, bên ngoài cũng có người muốn bắt mình, mình cũng không dám tùy tiện đi đâu.

Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, nàng mở máy tính và xem lướt qua các diễn đàn ở thủ đô. Với hành vi của Hạ Thiên thì nhất định sẽ gây chuyện ở thủ đô, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy.

Mộc Hàm vừa mở một diễn đàn đã thấy có một bản tin rất hấp dẫn:

- Số một đường Mộc Tử bị đánh phá, trở về thời đồ đá.

Số một đường Mộc Tử, Mộc Hàm biết rất rõ nơi này, đó chính là Lý gia. Còn chuyện số một đường Mộc Tử bị đánh phá, rõ ràng là chuyện không thể, dù là thủ đô hay ở đâu khác đều khó thể bị phá hủy.

Mộc Hàm mở bản tin, sau đó nàng thấy được nội dung.

"Số một đường Mộc Tử có một khu nhà tứ hợp viện, hôm nay đã bị phá hủy, đúng là quá sức khủng bố!"

Những bài trả lời không nhiều, chỉ có hơn mười người tham gia bàn luận mà thôi.

- Không thể nào? Đó là một di vật văn hóa đấy.

- Nhất định là tin tức giả, theo nguồn tin đáng tin thì chủ ngôi nhà đó có hậu trường rất mạnh, thằng ngu nào dám phá?

- Tôi làm chứng, điều này là thật, tôi thấy có một đội xe quân sự đi vào... ....

- Sao lại như vậy? Chẳng lẽ nhóm quân kia phá nhà... ....

- Tôi chỉ biết một kết quả là một dãy nhà tứ hợp viện ngã đổ, có phải bị phá hoại không thì chẳng biết, không tin thì có thể lại đó mà nhìn... .....

- Tôi có ảnh... ....

- Đúng là bị phá hủy... ....

Sau khi nhìn ảnh thì đám người bắt đầu tin.

- Chồng, nhất định là chồng làm, người khác không thể làm được như vậy.

Mộc Hàm thấy tấm ảnh thì lập tức hiểu ra, dù thủ đô thật sự có người phá sập nhà Lý gia, ví dụ như Triệu gia, nhưng Triệu gia sẽ không chọn phương thức này. Nàng tin trên đời chỉ có một người làm được sự việc khó tưởng như vậy, đó là ông chồng hùng mạnh của nàng, là Hạ Thiên.

Mộc Hàm đứng lên, nàng chợt sinh ra xúc động muốn đến khu số một đường Mộc Tử, nhưng sau đó nàng lại không đi, Hạ Thiên chắc chắn đã không còn ở nơi đó.

Đúng lúc này một tin tức khác hấp dẫn Mộc Hàm:

- Hạ thần y đệ nhất thiên hạ hiện thân ở thủ đô, điều này làm bệnh viện lòng dạ hiểm độc hầu như phải đóng cửa.

Nội dung của topic là không nhiều:

- Hôm nay tao mới biết thế nào là thần y đệ nhất thiên hạ, trước mặt anh ấy thì đám thần y chó má khác đều chỉ là cặn bã. Thần y chỉ bỏ ra nửa ngày đã chữa tốt cho vài trăm người, cuối cùng ngay cả đám bác sĩ và y tá bệnh viện cũng ra xếp hàng xem bệnh. Không cần nói nhảm, tao trực tiếp úp video, mọi người nhìn là sẽ biết, ông đây chỉ chém gió chứ chưa từng nói dối.

Chương 503: Người đẹp tóc vàng này là ai?

- Không biết chồng ngày mai có đến chỗ đấy nữa không?

Mộc Hàm thầm suy nghĩ rồi nói, nàng có chút mê hoặc, chồng sao lại chạy đến đó chữa bệnh? Lúc cuối cùng hắn còn lấy tiền, chẳng lẽ bây giờ hắn đang thiếu tiền?

Nhưng điều này cũng không đúng, hắn sao có thể thiếu tiền đến mức phải đi xem bệnh cho người ta như thế này.

- Đúng rồi, nhất định là tài khoản ngân hàng của chồng cũng bị người ta động tay động chân.

Mộc Hàm nhanh chóng hiểu ra vấn đề, dù là Lý gia hay Triệu gia thì muốn đóng băng tài khoản của người khác là rất dễ dàng, nàng chỉ không thể xác định việc này do Triệu gia hay Lý gia làm ra mà thôi.

Mộc Hàm thấy điện thoại của Hạ Thiên không gọi được, tài khoản lại bị đóng băng, hơn nữa đoạn video chữa bệnh từ thiện của hắn cũng xuất hiện trên internet, điều này càng làm nàng khẳng định một vấn đề, đó chính là tổ trưởng Thiên tổ Triệu Minh Phong đã xảy ra chuyện, hơn nữa Yêu Yêu cũng đã bị ép rời khỏi máy tính. Nếu không những thứ này đều không nên xuất hiện trên internet.

Trước đó Hạ Thiên ở thành phố Giang Hải cũng chẳng phải chưa từng gây chuyện lớn, nhưng những tin tức và video của hắn chỉ cần xuất hiện trên mạng là nhanh chóng biến mất. Đây là công lao của Triệu Minh Phong và Yêu Yêu, nếu Triệu Minh Phong còn nắm Thiên tổ, hoặc Yêu Yêu còn đang ở trên mạng thì tất cả những gì liên quan đến Hạ Thiên sẽ không còn.

- Triệu Công Tử, rốt cuộc ông muốn làm gì?

Mộc Hàm thì thào nói, dù bây giờ Triệu gia hay Lý gia đối phó với Hạ Thiên thì nàng tin chuyện này nhất định có liên quan đến Triệu Công Tử.

Nhưng bây giờ Mộc Hàm không biết phải làm sao, bây giờ việc nàng cần làm chính là tìm Hạ Thiên, sau đó thương lượng đối sách. Với năng lực của Hạ Thiên và sự quen thuộc của nàng với thủ đô, hai người ở cùng một chỗ thì nhất định sẽ xử lý được nhiều vấn đề.

- Không được, mình phải ra ngoài xem thế nào.

Mộc Hàm cuối cùng cũng có quyết định, nàng nhất định phải xem tình huống, trốn mãi ở đây cũng chẳng phải biện pháp tốt.

Khi Mộc Hàm chuẩn bị tắt máy thì nhìn thấy một bản tin mới:

- Ai có thể nói cho tôi biết, người đẹp tóc vàng này rốt cuộc là ai?

"Người đẹp tóc vàng sao?"

Mộc Hàm vô thức mở bản tin, sau đó nàng thấy một tấm ảnh quen thuộc, bên dưới còn có vài hàng chữ: "Hôm nay tôi và bạn bè ra ngoài dạo phố, khi chuẩn bị về nhà thì trên đường đã có hơn mười người hỏi thăm về người đẹp tóc vàng này. Trong số đó có sáu cảnh sát, ba tên có vẻ là lưu manh, và một tên còn lại là bảo vệ trong khu dân cư của tôi. Lúc này tôi thật sự rất hiếu kỳ, khong biết đây là cao nhân phương nào, là ngôi sao hay tiểu thư thiên kim?"

Tuy topic vừa được lập hơn mười phút nhưng bên dưới đã có rất nhiều người "chém gió, quăng tạ!"

- Tao cũng bị hỏi rất nhiều lần... ....

- Đúng vậy, anh đây vừa về đến nhà thì bảo vệ cũng cầm ảnh ra hỏi, đúng là người đẹp tóc vàng này... .....

- Người đẹp tóc vàng này con bà nó quá xinh, nhưng đây không phải là ngôi sao, tôi có thể khẳng định... ....

- Tôi thấy tám phần là thiên kim tiểu thư, có lẽ là công chúa đảng... ....

- Bạn trai tôi là cảnh sát, anh ấy nói hôm nay sáu mươi ngàn cảnh sát thủ đô đang tìm kiếm tung tích của người phụ nữ này.

- Không thể nào, sao trâu vậy? Người phụ nữ này là thần thánh phương nào?

Đằng sau càng có nhiều những tin trả lời, Mộc Hàm không tiếp tục xem, trực giác nói cho nàng biết Hạ Thiên đang đi tìm mình. Vì dù là Lý gia hay Triệu gia cũng khó thể gióng trống khua chiêng tìm tung tích của nàng như vậy, nhưng vấn đề là nàng nghĩ mãi không ra, chồng mới đến thủ đô được vài ngày, sao có thể điều động được nhiều người như vậy?

- Dù là thế nào thì mình cũng phải ra ngoài một chuyến.

Sau khi đọc xon topic kia thì Mộc Hàm càng kiên định ý niệm đi ra ngoài, nàng sẽ không liên lạc với cảnh sát, vì nàng biết cục trưởng cục công an thủ đô rất quen thuộc với Triệu Công Tử, nếu bọn họ có được tung tích của nàng, sợ rằng người nhận được tin đầu tiên sẽ là Triệu Công Tử.

Mộc Hàm mặc lên người một bộ đồ đen, đây là trang phục của tiếp viên hàng không, sau đó nàng xuống lầu rời khỏi khu dân cư. Mặc trang phục của tiếp viên hàng không cũng có cái lợi riêng, ít nhất th người ta đầu tiên chỉ chú ý đến trang phục của nàng mà thôi.

- Chị Tiểu Hàn, ra ngoài muộn như vậy sao?

Một tên bảo vệ ở cổng khu dân cư xuất hiện, hắn chào hỏi Mộc Hàm.

- Đúng vậy, ra ngoài kiếm chút gì đó lót bụng.

Mộc Hàm trả lời, tuy nàng muốn che giấu thân phận, nhưng nếu che giấu quá mức lại phản tác dụng ngay.

- Đúng rồi, chị Tiểu Hàn, cómotj chuyện cần hỏi chị.

Tên nhân viên bảo vệ kia chợt nhớ ra một chuyện, hắn lấy một tấm hình ra rồi nói:

- Chị đã gặp qua người này chưa?

Mộc Hàm chỉ cần nhìn qua tấm hình thì biết người bên trong là ai, nhưng nàng dùng giọng tùy ý nói một câu:

- Lại là cô ấy sao?

Tên bảo vệ nghe nói như vậy thì tinh thần chấn động, hắn vội hỏi:

- Chị Tiểu Hàn, chị đã gặp cô ấy ở đâu rồi sao?

- Cũng không phải gặp mặt, tôi thấy cô ấy trên mạng, nghe nói có nhiều người đang tìm kiếm cô ấy.

Mộc Hàm lắc đầu, sau đó nàng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tên bảo vệ:

- Tôi có thể hỏi một câu được không? Sao các anh lại đi tìm người này? Cô ấy rốt cuộc là ai?

- Thì ra chị Hàn không biết cô gái này.

Tên bảo vệ có hơi thất vọng:

- Thật ra tôi cũng không biết cô ấy là ai, nhưng giám đốc Nhâm tự mình ra lệnh, muốn chúng tôi nhanh chóng tìm được cô ấy, dù là ai cũng có giải thưởng lớn.

- Giám đốc Nhâm của các người sao?

Mộc Hàm có chút kinh ngạc:

- Là giám đốc công ty quản lý khu dân cư sao?

- Không phải, chúng tôi là bảo vệ của công ty Trung Hằng.

Tên bệnh viện không chút giấu diếm Mộc Hàm, có lẽ hắn muốn nịnh người đẹp.

- À, công ty Trung Hằng sao?

Mộc Hàm mỉm cười:

- Tôi cũng đã từng nghe nói đến giám đốc Nhâm của các anh, có phải anh ấy là Nhâm Trung Hằng không?

- Đúng vậy, không ngờ chị Hàm cũng biết đến giám đốc của chúng tôi.

Tên bảo vệ trả lời.

Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:

- Giám đốc Nhâm của các anh rất nổi tiếng, nghe qua cũng là bình thường.

Mộc Hàm không đợi tên bảo vệ nói chuyện, nàng nói ngay:

- Xấu hổ quá, tôi đã đói bụng, tôi đi ăn trước, nếu tôi gặp mặt cô gái này sẽ báo cho anh ngay.

- Vậy xin cảm ơn chị Tiểu Hàm.

Tên bảo vệ có chút tiếc nuối, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mộc Hàm:

- Chị Tiểu Hàm đi thong thả.

Nhưng Mộc Hàm cũng không đi chậm, nàng bước ra cổng khu dân cư rồi nhanh chóng leo lên một chiếc taxi

Chương 504: Sinh nhật nhuốm máu

Quán cơm Tương.

Đây là một quán cơm ăn cay nổi tiếng, điều này lại hợp khẩu vị của Hạ Thiên, hai người gọi một hơi mười mấy món ăn, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch sẽ. Cơ bản đều là Hạ Thiên diệt gọn, Tạ Hiểu Phong đã sớm đói bụng nên cũng tống được khá nhiều món cay vào bụng.

Nhân viên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net