Chương 20.2 [ Sự Cố ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20.2:

Sau khi Mẫn Doãn Kỳ đi công tác Nghệ Nguyên cũng không có chuyển về Mẫn gia, mà tiếp tục ở lại biệt viện của hai người bọn họ.

Tuổi tác của của Mẫn lão gia tuy cao nhưng tinh thần ông ấy vẫn còn minh mẫn lắm, không cần phải luôn có người kè kè bên cạnh chăm sóc. Tuy vậy Nghệ Nguyên thi thoảng sẽ mang một ít canh tẩm bổ tự tay mình nấu sang. Mặc cho bận rộn học tập nhưng tâm sự trò chuyện hoặc cùng đánh cờ tướng đều không thành vấn đề, từ đầu đến cuối thái độ của cô hết sức hiếu kính. Điều này đương nhiên khiến lão nhân gia rất vui lòng, cảm thấy mình vừa tìm thêm được một cô con gái thứ hai vậy.

"Doãn Kỳ đi rồi, con ở một mình có buồn lắm không ? Hay là chuyển về đây ở đi." Mẫn lão gia dò hỏi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hóp lại của cô con dâu, thân hình đứa trẻ này sau lại gầy yếu như vậy, thực khiến ông không yên tâm mà.

Nghệ Nguyên lập tức xua tay, biểu hiện bản thân hoàn toàn ổn cả.

Thấy biểu tình rối rắm trên gương mặt cô, Mẫn lão chỉ khẽ thở dài," Để con phải chịu uất ức rồi."

Nhoẻn miệng cười Nghệ Nguyên lắc đầu, cô không thấy có chút nào thiệt thòi. Mẫn Doãn Kỳ đã đối xử với cô rất tốt, như vậy là được rồi.

Mẫn lão gia khẽ nhấp một hớp trà thượng hạng, hương vị thanh thanh nhè nhẹ làm ông nhớ đến chuyện năm xưa, không khỏi bồi hồi: "Con đừng thấy dáng vẻ của Doãn Kỳ bây giờ lợi hại, lúc trước ta công sự ngàn việc hoàn toàn bỏ mặc thằng bé tự lập trưởng thành, nếu không nhờ có ông ngoại dụng tâm chăm sóc cũng không biết bây giờ sẽ trở thành bộ dáng gì nữa."

Nghệ Nguyên ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan trang lắng nghe ông kể truyện. Cô có chút tò mò câu chuyện của anh.

Mẫn lão gia vừa nhìn một cái liền hiểu rõ, với tính tình lãnh đạm của cậu con trai nhà mình, chắc chắc sẽ không chịu ngồi xuống tâm sự với Nghệ Nguyên. Vẫn là phải nhờ thân già ông đây ra mặt, con cái lớn rồi cũng làm ông không hết lo mà.

"Thằng bé lúc nhỏ yếu ớt, chỉ thích dính lấy mẹ, còn hay khóc nhè chẳng có dáng vẻ gì của một người nam nhi nên có, mỗi lần bị ta quát một tiếng liền nước mắt nước mũi mè nheo đi tìm người chống lưng." Nói đến đây Mẫn lão gia tuy tiếng cười sang sảng nhưng nét mặt nhiều hơn là tiếc nuối. "Ta khi đó chính là không vừa mắt tính cách này của thằng bé nên năm Doãn Kỳ vừa tròn mười hai tuổi đã đem thằng bé ném vào trường quân đội huấn luyện, còn bắt một năm chỉ được về nhà vào các ngày lễ tết. Lúc ra quyết định này người trong nhà ai cũng trách ta nhẫn tâm, bây giờ nghĩ lại đúng là có chút như vậy... "

Nghệ Nguyên vô cùng kinh ngạc, không cách nào gán ghép hình ảnh đứa trẻ khóc nhè vào người đàn ông kia được. Cô thầm nghĩ, cuối cùng yên lặng nghe ông nói tiếp.

Bờ vai gầy yếu rũ xuống, nét mặt già nua của Mẫn lão gia đầy vẻ xót xa: "Sức khoẻ của mẹ thằng bé vốn luôn không tốt, nhưng không đến mức nghiêm trọng. Sau khi Doãn Kỳ chuyển đi, ta lại ngày ngày bận rộn, vì tính chủ quan của bản thân nên đã lơ là trong việc chăm sóc vợ mình. Cho đến khi biết tin bà ấy mang trai lần thứ hai, bọn ta còn chưa có hết vui mừng, liền nghe bác sĩ bảo sức khoẻ bà ấy vốn không ổn, không thể sinh con, bằng không lúc lâm bồn e rằng sẽ gặp bắt trắc..."

Câu chuyện dừng đến đây Nghệ Nguyên còn có gì không rõ hay sao... Thẳng thắn mà nói, tính cách của Mẫn Doãn Kỳ bây giờ chính là do những chuyện năm đó làm cho thây đổi đi.

Khó trách anh lại lãnh đạm với mọi thứ.

Ngay cả với hôn nhân của chính mình.

Mẫn gia cơ nghiệp lớn, lẽ dĩ nhiên trọng trách gánh vác đều dồn đến trên vai con trai lớn là Mẫn Doãn Kỳ.

Năm xưa Mẫn gia chỉ có chi lớn duy nhất là Mẫn Diệc Sơn, trên không còn trưởng bối trông cạy, bản thân ông chỉ có thể tự lực phấn đấu. Ở thương trường đối thủ cạnh tranh liên tục gây khó dễ, dưới mái nhà thân thích lại luôn tìm cách tính kế mưu sâu. Giặc trong giặc ngoài rình rập như hổ đói, Mẫn lão gia dạy dỗ nghiêm khắc đến khắc nghiệt đối với con trai như vậy cũng là đều dễ hiểu.

Chỉ là khi đó Mẫn Doãn Kỳ còn trẻ chưa hiểu được dụng tâm của ông, cũng không muốn hiểu. Với bản tánh trời sinh quặc cường, trong suốt những năm sống và rèn luyện trong quân ngũ, cô đơn và điều luật khắc nghiệt vô tình tích tụ không ít lệ khí trong lòng anh. Từ đó sinh ra vô số oán niệm đối với cha của mình.

Anh sống trong sự buồn bã, chỉ cảm thấy cha không thương anh, cho nên mới đuổi anh đi khỏi nhà, còn không cho anh về thăm mẹ.

Cho đến khi người mẹ anh yêu quý vì sinh khó mà đột ngột qua đời, đứa trẻ yếu ớt mất đi chỗ dựa tinh thần càng sinh ra tâm lý kháng cự. Sự chống đối ngông cuồng của chàng thiếu niên từ tận cốt tủy trong anh bắt đầu trỗi dậy.

Anh tốt nghiệp trường quân ngũ liền chuyển đến sống ở nhà ông ngoại là Thẩm lão. Nếu cha đã không muốn nhìn thấy anh thì cứ theo ý ông ấy vậy. Cũng không cần về lại căn nhà lạnh lẽo ấy, đỡ phải nhìn vật nhớ người.

Thời gian thắm thoát thôi đưa, Mẫn Doãn Kỳ đã trưởng thành một chàng thiếu niên anh tuấn. Dưới sự bồi dưỡng của Thẩm lão nhân gia, anh xem như không đi sai con đường mà cha anh đã khổ công xây dựng từ bé.

Nhìn thành tích của cậu con trai tài giỏi nhà mình, cấp bậc trong quân đội dần vương cao, tương lai đầy triển vọng khiến ông một phần nào thấy an ủi.

Tuy rằng sự xa cách cha - con nhiều năm cũng không có cách vãn hồi....

Nhưng mà... chỉ cần như vậy là đủ.

Con người sống ở đời không nên quá tham lam...

Tuổi tác cao, sức khoẻ yếu đi khiến Mẫn lão gia đang tuổi trung niên cũng dần mái đầu tóc hoa răm.

Cuối cùng ngày ấy Mẫn Doãn Kỳ cũng nhận ra, người đàn ông mạnh mẽ tưởng chừng như núi thái sơn không bao giờ gục ngã ấy cũng sẽ không qua nổi thử thách của đời người.

Tận sâu trong thâm tâm anh biết rõ, từ nhỏ đến lớn, bản thân vốn luôn ngưỡng mộ cha mình. Vì ông chính là bức tượng đài soi sáng lý tưởng cho con cái.

Chỉ vì sự kiêu ngạo ích kỷ, anh lại cứ không chịu nhườn bước, dù đã không ít lần muốn sống hoà bình với ông.

Nhưng mấy ai tránh được sinh, lão, bệnh, tử.....

Mẫn lão gia khi trẻ lập chiến công nhiều, về già cũng vì chúng mà sở hữu biết bao hậu chấn thương. Gắng gượng đến khi chịu không nổi, phải nhập viện trị bệnh, lúc này hai cha - con mới chính thức gỡ bỏ hiểu lầm.

Mười mấy năm lãng phí, xem như không để lại tiếc nuối....

Sau khi trò chuyện một tiếng, rõ ràng ông đã hơi mệt.

Nghệ Nguyên đỡ ông lên phòng ở tầng hai, lui ra ngoài cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đến lúc khi về nhà, ngồi xuống, cô vẫn nghĩ tới những lời cuối cùng đó.

Dần dần cảm nhận được nổi xót xa và bất đắc dĩ.

Vì thế... sự thoã hiệp của Mẫn Doãn Kỳ chính là vì muốn bù đắp cho cha mình sao?

Nghĩ đến đều này, tâm tình cô liền sa sút, trái tim nặng trĩu không nói nên lời.

Ở nước Mỹ xa xôi, do trên lệch múi giờ, Mẫn Doãn Kỳ vừa đáp xuống sân bay còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức tham gia các buổi đàm phán quan trọng.

Khoảng một một sáng.

Cuối cùng công việc cũng tạm kết thúc.

Chuyến bay đường dài làm anh cảm thấy eo mỏi nhừ - lưng đau nhức, không muốn ăn cơm, vừa vào đến khách sạn đã lập tức về phòng ngủ bù.

Chỉ là vừa thả người xuống giường, chợp mắt một chút nhưng lại không tài nào ngủ được. Trong đầu chỉ toàn là gương mặt nhỏ nhắn của người con gái, chỉ mới bảy mươi hai tiếng đồng hồ không gặp, anh dường như có chút nhớ Nghệ Nguyên.

Hình ảnh chung đụng những ngày qua như một thướt phim chân thật không ngừng xuất hiện trong tầm mắt.

Nhớ đến sự dịu dàng lương thiện, bộ dáng ngốc nghếch cùng đôi mắt tròn xoe như chuông đồng mỗi khi ngó anh của cô....

Không biết vì sao lại nhớ đến hình ảnh cô ngủ quên trên sô pha lúc đó, chẳng biết ở nhà lại có chuyện như vậy nữa không...

Anh hơi do dự một chút, gọi một cuộc callvideo cho cô.

Điện thoại không kết nối được.

Anh nhìn đồng hồ, hiện tại ở bên kia đang là ban ngày, chẳng lẽ đang bận nên không thể nghe máy ?

Mẫn Doãn Kỳ ngồi bật dậy, cằm điện thoại trong tay, ngón tay đặt trên bàn phím, cuối cùng gửi một tin nhắn cho cho cô.

| Gọi điện thoại cho anh.|

Giữa trưa, tại Trường Đại học Nam Cao.

Nhệ Nguyên thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống nhà ăn. Lúc đến toà nhà văn phòng giáo vụ, vừa đi liền gặp ngay Hoàng Ân Phi và Thôi Du Nhã từ phòng Hội học sinh bước ra. Nhìn thấy Nghệ Nguyên, lập tức vẫy tay, [ Mình đang chuẩn bị đi tìm cậu đây! Cậu đã ở đâu thế? cuộc thi sắp bắt đầu rồi đấy!.]

Cuộc thi gì cơ? Cô ngơ ngác.

A!

Vậy mà.... cô lại quên mất!

Là vòng đầu tiên của cuộc thi tuyển chọn đội "khảo sát" của trường.

Khác với những năm trước, cuộc thi lần này sẽ bao gồm làm hai phương thức tính điểm. Ngoài điểm số cùng xếp hạng toàn trường của một học viên trong kì thi giữa kỳ sẽ quết định 70% kết quả ra, thì 30% còn lại còn phụ thuộc vào phần thể hiện ở bài thi khảo sát này.

Cô cầm tấm vé sinh viên vừa nhận xong, cùng hai cô bạn vào phòng học lớn ở giảng đường số một. Cuộc thi vừa mới bắt đầu, đối mặt với bốn câu hỏi trên đề thi, phần lớn sinh viên điều có mặt giống nhau....

Không làm gì được.

Một lượng lớn sinh viên năm nhất không làm được bài liền nằm bò trên bàn, vừa nghịch bút vừa xem các đàn anh đàn chị đã tham gia thi đấu năm trước. Sau đó, ánh mắt của các thí sinh chậm rãi hội tụ đến chỗ ba cô gái đến trễ là Hoàng Ân Phi, Nghệ Nguyên và Thôi Du Nhã, nhất thời bị thu hút bởi với vẻ ngoài tri thức cùng giá trị nhan sắc nỏi bật hơn người của họ, âm thầm tán thưởng.

Nghệ Nguyên ngồi vào bục giảng, mắt nhìn trang giấy kiểm tra, lúc sau mới bắt đầu làm bài.

......

Sáu giờ sáng, Mẫn Doãn Kỳ bị tiếng nói chuyện, tiếng bước chân ngoài cửa đánh thức, ngồi dạy từ giường lớn, sau đó lại cúi đầu để cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mới ngủ được mấy tiếng, đau đầu quá.

Hình như buổi sáng hôm nay có hoạt động hội nghị quan chức?

Anh lục lọi trong đầu và tìm được thông tin này, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, quờ quạng tìm tay nắm cửa, vặn tay nắm cửa, mở cửa đi ra.

Bên ngoài phòng khách, Trợ lý Phác đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại. Trên bàn tròn đã đặt sẵn bữa sáng của khách sạn, mùi hương thơm ngát tràn ngập khắp cả phòng.

Hôm qua anh uống không ít rượu, bởi đó khi ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức bụng cảm thấy ồn cào.

Phác trí Mẫn nghe thấy động tĩnh, ước chừng nói thêm vài phút rồi cúp máy, lập tức quay đầu lại.

Mẫn Doãn Kỳ còn bảy phần buồn ngủ, chỉ có ba phần tỉnh táo, trên gương mặt với đường cong đẹp đẽ viết rõ một hàng chữ: Không phận sự chớ làm phiền!

Đáng tiếc Phác Trí Mẫn nhìn gương mặt của sếp tổng nhà đến vô cảm luôn rồi, gật đầu chào một tiếng: "Mẫn Tổng, buổi sáng khoẻ."

Mẫn Doãn Kỳ khẽ nhíu mày, ngồi phịch xuống sô pha, yên lặng không nói.

Phác Trí Mẫn đi đến đối diện, ngồi xuống, nhìn chằm chằm màn hình máy tính của mình, nghiêm túc báo cáo: "Tám giờ anh có cuộc hẹn đánh gon với Ngài Thomas, buổi trưa là buổi họp mặt hội nghị quan chức. Cuộc họp bộ phận tài chính đã được dời vào năm giờ chiều, bộ phận Marketing là vào lúc tám giờ."

Nhìn lịch trình dày đặt trong mấy ngày này, tuy đã quen với phong cách làm việc "biến thái" của anh, trợ lý Phác tránh không được cảm thán, sếp tổng rõ ràng không phải người mà!

Mẫn Doãn Kỳ lúc này đã tỉnh táo hơn một chút, vừa nghe báo cáo vừa lục tìm trong túi điện thoại di động của mình.

Phác Trí Mẫn thấy sếp nhà mình vẫn luôn nhăn mài, quan tâm: "Bây giờ còn khá sớm, Mẫn tổng anh nên nghỉ ngơi thêm một chút, trước nữa tiếng tôi sẽ gọi anh dậy."

"Ừm." Mẫn Doãn Kỳ cũng không để ý. Nói xong anh đứng dậy bước trở về phòng ngủ, dưới đóng chăn mền ngỗn ngang rốt cuộc tìm thấy điện thoại của mình.

Ở bên này, sau ba mươi phút Nghệ Nguyên cũng đứng lên nộp bài, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người Hoàng Ân Phi cùng một số thí sinh khác cũng nối gót theo sau.

Bước ra khỏi phòng thi, tâm trạng mọi người thoải mái hơn nhiều. Nghệ Nguyên quay sang cười nói: [ Đề thi khó thật đấy, câu hỏi đánh lừa có chút rắc rối làm mình không biết phải bắt đầu từ đâu luôn. Nếu không phải nhờ lão sư có giảng qua chắc mình sẽ bỏ trống bài mất.]

Hoàng Ân Phi nói có chút ão não: [ Đúng vậy, chỉ hi vọng bài thì lần hi vọng sẽ đủ điểm, còn lại chắc phải dựa vào xếp hạng giữa kỳ rồi.]

Đã bước vào phòng thi ai mà chẳng có tham vọng. Nhưng con người không phải sinh vật hoàn hảo, thiếu xót là lẽ thường tình. Trừ ra năng lực, bạn còn cần thêm một chút may mắn nữa nếu muốn thành công. Bài kiểm tra tuy khó nhưng nhờ vậy mọi người mới nhìn ra được những điểm còn thiếu của bản thân, dù kết quả là gì họ cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Nghệ Nguyên chỉ có thể động viên cô ấy: [ Vậy chúng ta cùng cố lên nhé! ]

[ Được.]

Cùng lúc đó bên trong phòng kiểm tra bạn học Thôi Du Nhã còn đang vặt lộn với đề thi khóc không ra nước mắt...

Học bá đúng là không phải người mà!!

Tạm biệt với Hoàng Ân Phi, Nghệ Nguyên sờ soạng khắp nơi trên người, muốn tìm điện thoại di động của mình để xem giờ, nhân tiện gọi điện cho bác quản tài đến trường đón sớm hơn một tiếng vì hôm nay cô không có tiết học buổi chiều, sau đó....

Cô nhìn thấy trên màn hình di động xuất hiện một cuộc gọi nhỡ.

Còn có một tin nhắn.

Tất cả điều từ một người.

Là Mẫn Doãn Kỳ.

Nghệ Nguyên kinh ngạc, đầu óc cô chưa kịp chạy.

Cô đờ đẫn nhìn tin nhắn.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động liên lạc với cô.

Bầu trời nhanh chống phủ xuống một tần xám xanh mờ ảo, phố xá đã bắt đầu lên đèn, dòng người tấp nập bên ngoài cũng không có ngừng nghỉ.

Dưới tán cây liễu, Nghệ Nguyên cằm điện thoại trên tay, nhìn dòng tin nhắn đó....

Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên.

Một cuộc gọi video call đã được kết nối.

Lại là anh.

Tiếng nhạc du dương làm Nghệ Nguyên không cách nào bình tĩnh được.

Hít sâu một hơi.

Do dự hồi lâu, mới nhấn nút nghe, nhẹ giơ điện thoại lên cao, mặt đối mặt....

Sau đó, cô nhìn thấy trên màn hình xuất hiện gương mặt nam tính quen thuộc.

Dường như anh đang ở phòng ngủ, căn phòng mờ mịt không rõ, chỉ có chút tia sáng lấp ló nơi hiên cửa đằng sau lưng. Đầu tóc Mẫn Doãn Kỳ có chút hơi lộn xộn, áo sơ mi trắng lỏng lẻo cùng quần tây mang đến dáng vẻ thoải mái tùy ý. Khác hẳn sự ngăn nắp ngày thường, vô tình như vậy người đàn ông lại càng có vẻ nam tính gợi cảm mê hoặc.

Ở bên kia, chỉ thấy anh đặt điện thoại lên cạnh bàn phía trước, thân hình thon dài di chuyển ngồi lên giường lớn. Nâng mắt nhìn cô đang ngơ ngác trên màn hình, chú ý đến quan cảnh sau lưng cô, dò hỏi: "Em vừa mới tan học sao? Còn đang ở bên ngoài à?"

Cô theo bản năng gật đầu. Cách một màn hình, thất vọng vì không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.

Chỉ nghe được giọng nói trầm thấp của nam nhân quen thuộc mà xa lạ, tông giọng anh khàn khàn, mang vẻ phong trần mệt mỏi.

Vẻ mặt anh ám ách, lại hỏi: "Đã gọi tài xế đến đón chưa?"

A! Cô còn chưa kịp gọi....

Nghệ Nguyên rụt cổ lắc đầu.

Cách một màn hình, gương mặt người đàn ông nhíu chặt, sau đó anh đứng dậy, biến mất khỏi màn hình.

Cô hốt hoảng nhìn theo bóng anh.

Ra ngoài rồi sao?

Vậy cô có cần chờ hay không...?

Nghệ Nguyên xoắn ngón tay bối rối.

Thông qua màn hình điện thoại tĩnh, lập tức nghe thấy có âm thanh nói chuyện, là giọng nói của Mẫn Doãn Kỳ.

Tín hiệu không rõ nên không biết anh đang nói chuyện với ai.

Cô yên lặng chờ đợi, kiềm không được có chút tò mò.

Ước chừng hai phút sau, anh đã quay trở lại.

"Anh vừa gọi cho tài xế đến đón, em tìm chỗ nào đó ngồi chờ đi."

Anh vậy mà....

Kinh ngạc nhất thời, làm Nghệ Nguyên không biết phản ứng làm sao.

Có chút không kịp thích ứng, một cảm xúc kì lạ tràn lan khắp khắp lòng ngực, mà cô lại không ghét nó chút nào......

Gương mặt cô có chút xấu hổ, không nhìn màn hình camera, đảo đảo đôi mắt tròn xoe cố tình trốn tránh.

Dầu vậy vẫn rất ngoan ngoãn nghe theo anh tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.

Trong không gian yên tĩnh, cả hai không nói thêm gì. Nhìn dòng xe tấp nập bên đường, ánh đèn nhấp nháy chạy nhảy làm tầm mắt của cô có chút vô định. Tròng mắt khẽ di động một chút, đang khi cô bối rối không biết nên kết thúc cuộc hội thoại này như thế nào liền nghe anh mở miệng nói:

"Anh nhớ hình như em sắp thi giữa kỳ rồi phải không? nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng thức khuya quá nhé..."

Giọng anh nhẹ nhàng ôn nhu làm Nghệ Nguyên không khỏi sửng sốt. Cô còn chưa quen với phong cách nói chuyện thân mật như vậy của anh.

Tuy có chút ngoài dự tính, nhưng Nghệ Nguyên cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hiếm khi một người ít nói như Mẫn Doãn Kỳ lại chủ động gọi điện thoại cho cô, còn quan tâm dặn dò như vậy, một cổ thỏa mãn nói không thành lời...

Chỉ là Nghệ Nguyên đánh giá quá thấp năng lực hủy diệt của trực nam Mẫn Doãn Kỳ rồi. Không khí ngọt như đường mật vừa mới nhen nhóm một chút đã bị giọng điệu trưởng bối của chồng cô phá tan.

Vâng vâng, dạ dạ một hồi. Sau khi kiêng nhẫn nghe ông chồng nào đó lãi nhãi dặn dò xong, cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí vô cùng quái dị. Bất quá trình độ này so với cô ngốc Nghệ Nguyên thì " kẻ tám lạng - người nữa cân "

Một cặp trời sinh! chẳng hiểu phong tình!!

Mẫn Doãn Kỳ có chút bất đắc dĩ. Cũng hiểu được một phần nào đó vì sao chính mình lại trở nên như vậy. Có lẽ vì anh lớn hơn cô đến chín tuổi, nên theo tâm lý luôn xem Nghệ Nguyên như cô bé cần phải chăm sóc mà quan tâm. Từ lần đầu tiếp xúc, nha đầu này luôn có thái độ dựa dẫm vào anh, làm anh hận không thể thay cô chuẩn bị mọi việc chu toàn. Dần dần tạo nên thói quen không thể từ bỏ, chính anh cũng tự nguyện nương theo.

Một năm trước, anh còn không nghĩ đến đời này mình sẽ vì một người con gái mà sốt ruột lo lắng. Gặp cô nhóc này xong, ngoài sức tưởng tượng, không chỉ lên chức làm chồng còn kiêm hẳn chức vú em?!

Dưới trạm xe buýt, Nghệ Nguyên cúp điện thoại cho vào ví, khẽ tựa lưng về phía sau, đôi mắt mang theo ý ngồi ngắm nghía xung quanh một lượt.

Trời dần tối, các gian hàng và quán ăn vặt ven đường đã bắt đầu bày biện bàn ghế. Đèn neon cùng đèn led với đủ màu sắc nhấp nháy vô cùng đẹp mắt được tỉ mỉ treo lên các tán cây xanh. Con phố bất ngờ càng rực rỡ sáng sủa hơn.

Giữa âm thanh xe cộ tấp nập, có thể nghe thấy tiếng xì xèo của dầu chảo nóng hổi hoà huyện với hương thơm của mùi thịt, viên, cá nướng.

Gió nhẹ nhàng vờn quanh, mùi vị trêu chọc chóp mũi kích thích làm bụng cô cảm thấy không khỏi cồn cào....

Sự dân dã bình dị thế này thật tốt đẹp làm sao. Đương khi cô định ghé vào một gian hàng nào đó mua thức ăn thì đột nhiên đằng sau vang lên giọng nói quen thuộc.

"Nghệ Nguyên?!"

Nghệ Nguyên siết chặt túi, có chút máy móc xoay người lại. Nở nụ cười tiêu chuẩn chào đối phương: [ Lưu Na Na]

Trước mặt là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mái tóc dài thướt tha cùng thân hình cân đối tạo nên khí chất vô cùng chói mắt. Dáng vẻ kiêu ngạo vừa nhìn liền biết chính là hình mẫu của sinh viên chí thức.

Lưu Na Na liếc thấy động tác tượng hình của Nghệ Nguyên, đôi môi son đỏ cười đầy ẩn ý. "Đã lâu không gặp rồi. Từ lúc tốt nghiệp xong liền không thấy bóng dáng cậu đâu. Chuyển nhà cũng không báo cho mọi người trong lớp một tiếng, thật là..."

Giọng Lưu Na Na đầy trách cứ, nhưng gương mặt lại không có nữa điểm quan tâm. Khoé mắt khinh thường đánh giá Nghệ Nguyên một lượt, sau đó liền mỉm cười. "Hiếp khi thật có duyên gặp mặt, mình tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện đi."

Nghệ Nguyên mấp máy môi, liền muốn từ chối. Chỉ là cô còn chưa phản ứng, đã bị Lưu Na Na túm lấy cánh tay cô kéo đi. Móng tay sắc nhọn bấm sâu vào da thịt, hôm nay cô chỉ mặt một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cơn đau vì thế càng rõ ràng hơn.

Nghệ Nguyên muốn rút tay lại nhưng không thể nào di chuyển được, chỉ đành bắt lực đi theo Lưu Na Na vào một quán cà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net