Ep 7. Kẻ ngốc yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Kẻ ngốc yêu

5h30, mặt trời đương ở lưng trừng chân trời, ánh sáng nhuộm đỏ mặt đất. Tất cả, sắp đến hồi kết cục.

Lục Đồng lững thửng đi về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cô ta không hề biết bản thân mình bị lợi dụng từ cả hai phía. Phải, cô ta là một kẻ ngốc, kẻ ngốc yêu Chu Hạo đến cuồng si.

Cô ta gặp hắn lần đầu tiên vào 10 năm trước, từ lúc đó, cô ta đem lòng yêu hắn. Nhưng hắn quá cao cao đại trượng, quá lóe sáng làm cô ta cảm thấy tự ti. Thế là suốt 8 năm, cô ta chỉ dám lén nhìn, theo dõi hắn từ xa như là một stalker biến thái. Rồi một ngày, cơ hội ngàn vàng đến với cô ta, một người đàn ông tự xưng là Chu Kình đến gặp ả và gợi ý cách để được làm bạn gái hắn. Cô ta không chần chừ mà lập tức đồng ý. Cô ta quá ngốc và quá yêu hắn.

Ngày hôm đó, hắn lái xe từ công ty về. Một đám người của Chu Kình phục sẵn bên ngõ nhỏ trực chờ rồi…

Rầm…

Chúng lao thẳng xe vào xe hắn, cú tông rất chuẩn sao cho hắn bị thương ít nhất. Chưa dừng ở đó, bọn chúng xuống xe giở thói côn đồ đòi hắn bồi thường. Hiển nhiên, với tính cách cao ngạo của mình, Chu Hạo không coi chúng ra gì và rút điện thoại gọi người.

Chỉ chờ có thế, đám côn đồ gi lấy điện thoại của hắn rồi lao vào hành hung. Hắn dù từng được huấn luyện tự vệ nhưng làm sao bằng một đám lực lưỡng. Hắn bị đánh bầm dập nằm thoi thóp cạnh chiếc siêu xe đã nát đầu.

Kế hoạch diễn ra rất trôi chảy, Lục Đồng xuất hiện đưa hắn về nhà và chăm sóc hắn. Rồi cô ta thuận lợi trở thành bạn gái hắn. Ả biết, ả biết chứ, hắn chỉ chấp nhận vì trả ơn ả. Nhưng mà ả không quan tâm. Chỉ cần ở cạnh hắn, dù đánh đổi thứ gì cô ta cũng chấp nhận.

Nhưng mọi chuyện lại không theo ý cô ta muốn. Cha mẹ hắn đã ép ả rời xa hắn để hắn thuận lợi kết hôn với Hạ Băng Băng, họ đe dọa sẽ cho hắn biết cô là kẻ theo dõi biến thái. Tất nhiên cô ta không muốn mình bị lộ rằng bản thân là kẻ biến thái. Ả buộc phải nhận tiền rồi rời đi.

Ả không phục. Hắn chỉ có thể là của ả, của một mình ả. Thế là cô ta tìm đến Chu Kình cầu mong sự giúp đỡ. Ông ta lập tức đồng ý ngay, rồi đưa ra một kế hoạch làm ả sởn gai ốc: ám hại Chu lão gia và lão phu nhân. Cô ta sợ, vô cùng sợ, dù cô ta yêu hắn đến đâu cũng sợ phải giết người, đặc biệt đó là cha mẹ hắn. Nếu một ngày hắn phát hiện, cô ta thực sự không dám nghĩ đến kết cục. Quá đáng sợ. Ả thực sự không dám làm điều đó.

Rồi một thời gian sau, tin tức cha mẹ hắn tai nạn chết đến tai, cô ta thực sự mừng rỡ, cứ như ông trời đang giúp đỡ cô ta vậy. Cô ta không biết rằng, ngày cô ta từ chối kế hoạch ghê tởm kia của Chu Kình, ông ta đã bắt nhốt cô ta lại, thôi miên cưỡng ép cô ta lái xe đâm Chu lão gia và lão phu nhân. Cô ta không hề nhớ gì cả, cứ nghiễm nhiên quay lại xin ở nhà hắn, phá hư vợ chồng hắn, đánh cắp tài liệu của hắn, đốt nhà hắn, tất cả đều bị Chu Kình điều khiển. Đến hiện tại, cô ta lại bị hắn lợi dụng để dụ dỗ Chu Kình ra khỏi ổ. Thật đáng thương! Kẻ ngốc ngây thơ yêu đến dại khờ.

------------------------------------------

- “Quản gia, ông thấy Hạo ca đâu không?”

Lão quản gia nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình cười cười, ông ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng. Ông là một trong số ít người mà Chu Hạo tin tưởng nên ông cũng biết một phần của kế hoạch. Nhưng ông không biết cô ta đã đâm cha mẹ hắn, nên lúc Hạ Băng Băng nói rằng cô ra ngoài thì ông cũng không ngăn cản, vì ông nghĩ rằng sẽ không nguy hiểm. Lúc hắn kéo cô vào phòng ông đã biết ngay có đại hỉ nên nhẹ nhàng khóa cửa để đôi bạn trẻ sản xuất người =]]

- “Thiếu gia hôm nay sẽ không về.”
- “Hử, anh ấy đi đâu?”
- “Điều này tôi không biết.”
- “Vậy Băng tỷ đâu rồi? Cháu muốn chơi cùng chị ấy.”
- “Thiếu phu nhân hôm nay sẽ ngủ tại nhà người thân.”

Vậy đây chẳng phải cơ hội tốt cho cô ta sao. Haha, ả cười thầm trong bụng.

Đợi quản gia đi khuất bóng, ả lập tức chạy lên thư phòng, lục lọi máy tính của hắn. Chợt có phát hiện lớn, ả nhếch môi cười gian ác.

----------------------------------------------

Ọt ọt ọt…

Cái đói đánh thức hắn dậy. Chậc từ sáng đến giờ hắn chưa có gì nhét vào bụng rồi. Buổi trưa tính đưa cô đến một nhà hàng lãng mạn nào đó thì lại được một bụng dấm đầy.

- “Đói rồi?”
- “Ừm…”
- “Để tôi đi làm gì đó cho anh.”

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nhặt quần áo đang vương vãi trên sàn mặc vào. Cô gái này, lại quay về cái bộ mặt lạnh lùng thường ngày rồi. Rõ ràng vừa mới cùng hắn làm chuyện đó mà giờ lại dửng dưng như không vậy. Nếu không có vết máu đỏ trên ga gường thì có khi hắn lại nghĩ chuyện vừa rồi chỉ là giấc mơ mất.

Mà ít nhiều thì cũng đổi cách xưng hô từ “tôi” sang “em” như lúc đó đi chứ. Haizz.

Con đường đập tan lớp băng ngàn năm này còn xa xôi quá.

- “Cửa khóa trái rồi.”
- “Hả?”
- “Cửa khóa trái rồi.”
- “Sao vậy nhỉ? Lúc anh vào có khóa cửa đâu.”
- “Anh chắc lúc đó đủ bình tĩnh?”
- “À… Không.” - Chột dạ rồi.
- “Trong nhà có những ai có chìa khóa phòng anh?”
- “Chỉ có anh và quản gia… Hừm có vẻ là ông ấy làm rồi.”
- “Chắc ông ấy hiểu lầm gì rồi.”
- “Anh thấy ông ấy hiểu đúng đấy chứ. Phải khôn…”

Hắn buộc phải nín, vì cô đang liếc xéo hắn với khí thế của một nữ hoàng băng giá. Số hắn khổ quá mà.

- “Thôi vậy. Giờ này cũng chưa muộn lắm, hẳn Lục Đồng vẫn chưa đi ngủ. Chúng ta vẫn nên là chưa ra ngoài vội.”
- “…”

Gì đây? Cô ấy lo lắng cô ta ghen? Sao cô ấy lại lo cho tiểu tam ghen vậy? Cô bị ngốc sao?

Mặt hắn giờ đen như đít nồi rồi. Vợ hắn lo cho tiểu tam sẽ ghen thì thử hỏi tên nào không tức.

- “Nếu anh đói quá thì uống tạm thứ này đi.”

Cô cúi xuống nhặt túi sách rồi lấy ra một hộp sữa và đưa cho hắn.

- “Hửm. Anh không biết là em hay uống thứ này đấy.” - Hắn nhận lấy hộp sữa rồi uống. Đồ vợ cho, không dùng hơi phí.
- “À… Ừm, tôi cũng thường xuyên uống.” – Cô có chút chột dạ quay mặt đi.
- “Hửm. Chiều cao của em rất cân đối rồi đấy chứ. Đâu cần phải cố cao lên làm gì?” - Chỉ là cô có chút gầy thỉ phải.
- “À… Thì… Tôi uống… để… tăng vòng 1” – Cô ngượng chín mặt rồi.

Phụt…

Lần này không phải ho khan gì hết, mà hắn phun sữa ra theo đúng nghĩa đen.

Cô gái này còn bao nhiêu điểm dễ thương nữa đây. Nhìn kĩ lại thì vòng 1 của cô đúng là có chút khiêm tốn thật. Nhưng mà rất mềm nha.

Hắn đặt hộp sữa xuống, tiến lại gần cô gái đang đỏ mặt kia, ghé sát mặt mình vào mặt cô.

- “Hay là để anh giúp em. Nghe nói vòng 1 của phụ nữ sẽ phát triển rất tốt nếu có đàn ông mát xa.” - Vừa nói hắn vừa đưa cặp ma chưởng kia về phía trước, trực vồ lấy con mồi.

- “Biến thái.” – Cô lạnh mặt nói.

Thực ra nghe hắn đùa đúng là ngượng thật. Nhưng hình ảnh hắn đương trần như nhộng làm mấy hành động như vậy khiến cô chẳng thể nào mà ngượng được nữa. Giờ đây cô mới phát hiện chồng mình có một mặt biến thái như vậy.

Hắn đương chật vật mặc quần áo với vẻ mặt cực kì oan ức.

- “Anh chỉ muốn tốt cho ba chúng ta thôi mà.”
- “Ba chúng ta?”
- “Thì anh, em và con.”

Cốp…

Tiếng này nghe quen lắm =]] tiếng gõ đầu đó.

- “Vô sỉ.” – Thêm một điểm nữa, chồng cô còn cực kì vô sỉ.
- “Anh ghét nhất có tiếng mà không được miếng. Em gọi anh là vô sỉ anh phải vô sỉ cho em xe… Khoan khoan, anh đầu hàng. Không lẽ em định biến chồng em thành tên ngốc sao?”

Chu tổng buộc phải đầu hàng khi thấy cô giơ nắm đấm lên lần nữa.

- “Anh hiện tại còn chưa đủ ngốc sao?”
- “Ừ ừ anh ngốc.” - Nói phét không biết ngượng. IQ của hắn là 140 đó.

Hắn nhẹ nhàng tiến đến ôm eo cô mà thủ thỉ.

- “Chồng em ngốc như thế em có muốn ở cùng không?”

Cô dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, mặt cô lại đỏ lên rồi. Tên này, đã không nói thì thôi, một khi nói ra toàn đường với mật. Sến quá.

- “Sao nào? Chê anh à? Ít gì anh cũng là vương bài giáo thảo của cấp 3 và Đại học đó.”

Lại còn dám dùng câu nói của cô để bắt chẹt cô.
Hồi lâu, cô mới nhẹ giọng ngượng ngùng.

- “Ừm…”

-----------------------------------------------------

Một tháng sau, mùa xuân tràn ngập khắp mọi nơi, không khí dần trở nên ấm áp hơn, tuy vậy, những đám mây mưa phùn vẫn che lấp mặt trời. Chu thị lâm vào khủng hoảng lần hai, mà lần này thực sự tệ hơn hoàn toàn lần trước. Hợp đồng trị giá hàng ngàn tỷ bị cuỗm mất, hẳn là không nói thì ai cũng biết nó rơi vào đâu. Hợp đồng này là cột mốc để Chu thị đánh bật khủng hoảng và tiến tới lan rộng ảnh hưởng ra toàn miền Bắc. Nhưng giờ nó như cái gậy đập vào lưng của cả Chu thị. Cơ nghiệp nửa thế kỉ của Chu gia đang trên bờ phá sản.

Một tuần sau, cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Chu thị sụp đổ, toàn bộ tài sản bị tịch thu. Chu Hạo trắng tay.

Chu Hạo lúc này đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế xoay trong thư phòng, trông rất mệt mỏi. Cả căn biệt thự trống không, người làm đã nghỉ hết. Lục Đồng được hắn sắp xếp cho một căn chung cư loại tốt, lại còn đưa cho một khoản tiền để giúp cô ta trang trải và tìm việc làm. Hiển nhiên, nhận được sự quan tâm như vậy cô ta thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Hạ Băng Băng từ từ tiến vào, cô đứng bên cạnh hắn mà không nói gì.

- “Anh vô dụng lắm phải không? Thậm chí còn làm mất toàn bộ tài sản bố em để lại nữa. Giờ anh trắng tay rồi.”
- “Ừm…”
- “Giờ anh không còn gì để cho em nữa. Em còn muốn bên cạnh anh nữa không?”
- “Tôi sẽ nuôi anh.”
- “…”

Hắn mở đôi mắt nặng nề nhìn cô. Một cỗ hạnh phúc cứ thế chiếm lấy tim hắn.

- “Em bị ngốc sao?”
- “Tôi rất thông minh. IQ của tôi là 130 đấy.” – Hai vợ chồng nhà thiên tài =]]
- “Vậy sao…”
- “Không nói nhiều nữa. Đi thôi.” – Cô kéo tay hắn đứng lên.
- “Đi đâu?”
- “Về nhà.”

Hai chữ “về nhà” nghe thật ấm áp lạ thường.

[…]

- “Đây là căn nhà trước đây tôi sống.” – Cô và hắn đứng trước một căn nhà hai tầng, nó không quá to lớn nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ấm cúng.
- “Vậy à. Anh cứ tưởng em đã bán nó đi.”
- “Ừm… Ban đầu tôi cũng định như vậy. Nhưng rồi tôi lại muốn giữ nó lại. Vì nơi đây có kỉ niệm về cha và… mẹ.”

Nhìn cô buồn khi nhắc đến mẹ làm tim hắn nhói đau. Có lẽ, hắn nên nói cho cô biết sự thật về vụ tai nạn ấy.

- “Được rồi. Vào thôi. Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây. Tôi sẽ vẽ tranh, còn anh sẽ kiếm một công việc mới. Chúng ta sống với nhau bình lặng như vậy.”

Phải. Sống với nhau bình lặng, có cô và có hắn. Cuộc sống như vậy, dường như đã trở thành ước ao với hắn.

[…]

Bên trong căn nhà cũng không có quá nhiều đồ đạc, nhưng bù lại rất sạch sẽ. Có vẻ cô đã thuê người dọn dẹp thường xuyên.

Trên tường treo dày đặc những bức tranh vẽ, tất cả đều là của Hạ Phong – cha vợ của hắn. Ông ấy là danh họa nổi tiếng nên hiển nhiên các bức tranh đều rất tinh tế, nhiều bức trừu tượng làm kẻ mù nghệ thuật như hắn chẳng hiểu gì. Nhưng tất cả sự chú ý của hắn đều đặt vào một bức tranh treo ở trung tâm ngôi nhà, bức tranh khổ to, nổi trội hơn tất thảy. Và bên trong đó vẽ một mẹ và một cô con gái, hai người đang ôm nhau chơi đùa trên bãi cỏ. Người mẹ ấy cười hiền từ, còn cô bé gái, ước chừng 4-5 tuổi, đang cười thật tươi, tựa như thiên thần. Đó là Hạ Băng Băng và mẹ.

Nhìn bức tranh, rồi lại nhìn cô, trong lòng hắn cảm thấy thật chua sót. Nếu không có tai nạn đó, hẳn là cô đã có một gia đình hạnh phúc, hẳn là cô sẽ vui tươi như thiên thấn chứ không phải lạnh giá như bây giờ.

Hắn sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho cô.

[…]

Cuộc sống sau này diễn ra đúng như những gì cô nói: cô vẽ tranh để bán, với thiên phú trời ban cùng sự rèn luyện không ngừng nghỉ trong 15 năm, những bức tranh của cô cực kì đắt hàng. Dù cô mới vẽ được 2 bức nhưng chuỗi đặt hàng của cô đã dài đằng đẵng đến tận mùa hè năm sau.

Nhìn cô gái nhỏ ngốc nghếch tất bật với công việc, hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ. Cô đâu biết rằng tất cả đều là vở kịch của hắn. Công ty phá sản nhưng thực chất hắn đã rút ruột của nó rồi để dưới dạng cổ phần hai công ty Kha thị và Phong thị, với lượng tài sản đó hắn có thể nuôi cô mấy đời ấy chứ. Hợp đồng trị giá ngàn tỷ kia chỉ là giả, nó chỉ là một cái bình hoa không hơn không kém. Công ty K.N một khi khởi động dự án sẽ bắt đầu xảy ra cả tá vấn đề, mặt bằng không trực thuộc, nhân công chỉ tồn tại trên giấy tờ,… Cứ thế nó sẽ sụp đổ sau chưa đầy một tháng chỉ bởi một tờ hợp đồng nặng 4 gram.

Cô gái này lại chẳng buồn hỏi hắn câu nào, nếu cô hỏi thì hắn sẽ nói hết mà. Nhưng như vậy cũng tốt, mỗi ngày đi về sẽ có cô ở nhà cùng một mâm cơm ấp cúng trong không gian chỉ có hai người. Hắn cũng được ân ái với cô một cách công khai chứ không cần phải để ngang chiều nửa buổi nhằm tránh Lục Đồng nghi ngờ =]].

Cứ thế, mùa xuân ấm áp của vợ chồng Chu tiên sinh và Chu phu nhân trôi qua êm đẹp.

Cho đến một ngày, sóng gió ập đến, sóng gió lớn nhất mà cuộc đời Chu Hạo từng trải qua: Hạ Băng Băng có thai rồi.

Hắn sắp được làm cha rồi.

Có người sắp cướp vợ với hắn rồi =]].

------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net