Ep 8: Cô có muốn biết sự thật về tai nạn của mẹ cô không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Cô có muốn biết sự thật về tai nạn của mẹ cô không?

Bức tranh thứ bảy vẽ một cô bé tiên (elf) đang khoác chiếc balo lớn sau lưng cùng gương mặt ngơ ngác đứng trong một khu rừng nguyên sinh tuyệt đẹp. Có vẻ chú quỷ lùn đang đi ngao du đó đây, chú lạc vào một khu rừng mới lạ nên mới có biểu cảm như vậy.

Giống như Hạ Băng Băng, cô đang dần khai phá từng cảm xúc trong bản thân, mỗi một cảm xúc được tìm thấy đều mang cho cô sự ngỡ ngàng.

[…]

Bức tranh thứ tám là hình ảnh một khu vườn nhiều màu sắc, trong đó có một cặp nam nữ. Nam là Chu Hạo, hắn cao lãnh, quý phái, đứng thẳng lưng nhìn xuống cô gái bên dưới. Nữ là Hạ Băng Băng, trong bức tranh, cô vứt bỏ toàn bộ lớp giá lạnh, trở thành cô gái bình thường mặc chiếc váy trắng thuần khiết, có vẻ như vừa mới bị vấp ngã, cô quỳ dưới đất, ngước lên nhìn người đàn ông phía trên.

Điểm nổi bật của bức tranh, đó là người đàn ông đưa tay ra giúp đỡ cô gái. Đúng vậy, cả bức tranh tuyệt đẹp như vậy, nhưng lại có thể gói gọn lại trong một cái đưa tay. Trong những câu truyện tình cảm học đường, hành động bạn nam đưa tay đỡ bạn nữ đứng dậy sau khi bị vấp ngã chẳng phải là bắt đầu một cuộc tình sao. Ý nghĩa của bức tranh thứ tám, có lẽ, ai cũng hiểu.

----------------------------------------------

Chu Hạo đang ngồi vắt vẻo làm việc giữa khu vườn nhỏ của hai người. Tâm trạng của hắn đang cực tốt, vì sao ư? Hắn vừa “xem trộm” nhật ký của Hạ Băng Băng, cô gái nhỏ của hắn đang mở lòng nhiều hơn. Tiếp đó là bảo bối trong bụng cô, kết tinh tình yêu của họ. Tiếp đó nữa là trên thương trường hắn đang thắng đậm, công ty K.N đang trên bờ vực sụp đổ, hắn đang thôn tính dần để làm nền móng xây dựng lại Chu thị.

Tất nhiên cũng có những nỗi lo. Chú của hắn đang ở bước đường cùng, không thể đoán được ông ta sẽ làm những việc đáng sợ gì, ông ta từng hãm hại anh trai và chị dâu của mình cơ mà. Hắn đã tăng cường bảo vệ mọi nơi mọi chốn cô có mặt. Chu Hạo sẽ bảo vệ vợ con mình bằng mọi giá.

Quay sang nhìn cô gái nhỏ đang ngồi lặng yên đưa từng nét vẽ, hắn chợt muốn chọc cô một chút.

- “Băng Băng, anh đang lo quá.”
- “Tin được không?” – Cô quay lại nhìn bản mặt cười cười của hắn.
- “Anh lo cho con chúng ta.”
- “Hmm. Hôm qua đi khám thai bác sĩ nói con rất khỏe mạnh mà.”
- “Anh lo nếu em cứ như thế lúc sinh con chúng ta sẽ ốm vì lạnh mất.”

Cốp…

-----------------------------------------------

Theo các bộ truyện cơ bản, nhân vật phản diện khi đến đường cùng sẽ chọn cách “bắt cóc”, “đồng vu quy tận. Chu Kình chính là phản diện cơ bản đó. Nhưng ông ta còn là người vô cùng cẩn thận, mười mấy năm trên thương trường rèn luyện ông ta thành một con cáo già biết rình mồi thứ thiệt. Kể cả khi thua Chu Hạo, mất công ty, ông ta vẫn bình tĩnh rút toàn bộ vốn còn lại, tìm một kẻ chịu tội thay, thuận lợi một lần nữa ẩn vào bóng tối.

Mục tiêu của Chu Kình chưa bao giờ là tiền, ông ta chính là người thừa kế hợp pháp nhà họ Chu, nhưng 15 năm trước lại đột nhiên từ chối để xây dựng công ty riêng. Từ đó, ông ta luôn đối đầu gay gắt với Chu thị.

Vì mất một nhân tài như Chu Kình nên Chu gia phải đặt hy vọng vào cậu cháu trai Chu Hạo, dốc toàn bộ sức lực bồi dưỡng hắn được như bây giờ.

Từ 15 năm trước, mục tiêu duy nhất của Chu Kình, đó là làm trả thù, là làm cho Chu gia sụp đổ hoàn toàn. Ẩn nhẫn 15 năm, chỉ vì một chữ “tình”.

[…]

Lão muốn bắt cóc Hạ Băng Băng, nhưng dưới sự bảo vệ của Chu Hạo, cô rất an toàn. Vì thế, mục tiêu của lão chuyển sang đối tượng mới, đối tượng mà cả cô và hắn đều không nghĩ đến.

[…]

Reng reng reng…

Điện thoại của cô reo lên, màn hình hiện dòng số máy và cái tên khá quen thuộc: Lâm Kiến Huy.

- “Alo…”
- “Xin chào Hạ Băng Băng. Xin thứ lỗi vì lần đầu tiên chúng ta nói chuyện lại ở trong hoàn cảnh này. Tự giới thiệu ta là Chu Kình, chú của chồng cô.”
- “Ông muốn gì?” - Giọng cô lạnh vô cùng. Ông ta có số máy này, hẳn là Lâm Kiến Huy đã bị bắt. Cô không biết tại sao ông ta lại biết mối quan hệ của cô và nhà họ Lâm.
- “Ta đang giữ Lâm Kiến Huy và Lâm Uyên. Hẳn là cô biết…”
- “Nhiều lời. Ông muốn gì?”

Lần đầu tiên trong đời, Chu Kình bị người khác ngắt lời, ông ta đang tức nổ đom đóm mắt rồi.

- “Được. 30 phút nữa tại biệt thự Chu gia. Ta sẽ nói cho cô ta muốn gì.”

Tút tút tút…

Không suy nghĩ lâu, cô lập tức gọi cho hắn…

- “Alo…” - Hắn vui vẻ trả lời.
- “Chu Kình bắt anh họ và em họ. 30 phút nữa tại biệt thự Chu gia.”

Tút tút tút…

- “Lập tức lên xe!” - Hắn quát lên ra lệnh cho bảo vệ.
- “Thưa ngài, điểm đến là đâu?”
- “Biệt thự Chu gia.”

Hắn muốn về nhà để ngăn cô lại nhưng lúc này đã không kịp rồi. Chỉ cầu mong là đếp kịp.

Hắn biết ông ta đến bước đường cùng sẽ dùng cách này, nhưng hắn không ngờ lại liên lụy người ngoài như vậy.

[…]

Két…

Hạ Băng Băng đã đến trước cửa căn biệt thự cạnh vách núi. Hiển nhiên, IQ của cô không tụt đến mức tới đây một mình. Tất cả vệ sĩ được sắp xếp bảo vệ cô cùng đi tới không xót một người.

Két…

Ngay lúc đó, Chu Hạo cũng đến nơi. Hắn dẫn theo không hề ít người, trong đó có Phong Dực. Kha Trầm đã ở lại công ty để hoàn thành nốt việc thôn tính K.N.

Cảnh tượng lúc đó… À… Thật giống như một ông trùm và một bà trùm đi thanh toán giang hồ vậy =]]

- “Ở đây có anh rồi. Em quay lại đi. An toàn của em là trên hết.”
- “Lão ta gọi điện yêu cầu em đến. Nếu không không chắc lão sẽ làm gì đâu.”
- “Nghe anh lần này. Anh sẽ không để họ xảy ra vấn đề gì đâu.” - Hắn không thể nhân nhượng.
- “Được rồi. Nếu có nguy hiểm em sẽ rút đầu tiên.” – Cô cũng không kém.

Bốp bốp bốp bốp…

Tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là một giọng nói lanh lảnh mang ngữ điệu trâm biếm.

- “Thật là thâm tình. Nhưng rất tiếc tôi đã mất hết kiên nhẫn rồi. Nói thuộc hạ của hai người lùi lại phía sau 500m. Còn hai người, mời vào trong.”

Đó là Lục Đồng. Chu Kình đã cho cô ta biết mọi thứ rồi. Bị chính người mình yêu lợi dụng, ả ta đang thực sự điên máu. Bên hông cô ta đeo một khẩu súng lục dường như đã được lên nòng.

- “An toàn của hai người họ quan trọng hơn. Mọi người lùi lại phía sau 500m đợi lệnh. Chu Hạo…” – Cô tiến đến nắm tay anh – “bảo vệ em và con.”

Cô gái này, thực sự quá bình tĩnh rồi. Mà cô nói như vậy thì hắn phản bác làm sao đây. Siết chặt vòng tay cô.

- “Bằng cả tính mạng này.” - Hắn nói.

[…]

Bên trong sản lớn, Chu Kình đang ngồi nhã nhặn dùng bữa như không có gì xảy ra. Dù ông ta đã gần 50 nhưng có vẻ vẫn giữ được vẻ ngoài anh tuấn của mình. Dù vậy, ông ta có vẻ hơi gầy, đeo một cặp mắt kính cận khá dày, hẳn quá khứ từng là một gã thư sinh. Bên cạnh là hai tên vệ sĩ áo đen lực lưỡng, Lục Đồng lúc này đang chĩa nòng súng vào hai bóng dáng quen thuộc đang bị trói dưới đất: Lâm Kiếm Huy và Lâm Uyên. Cô ta hận Hạ Băng Băng, hận đến thấu xương, khi biết đây là hai người thân của cô, ả hận không được bóp cò ngay tại đây để nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia phải tuyệt vọng.

- “Tôi đến rồi. Ông nói ra yêu cầu của mình đi.” – Cô lên tiếng.
- “Phạm vi một cây số quanh đây đã bị bao vây rồi. Ông sẽ không thể thoát đâu. Hãy lựa chọn khôn ngoan” - Hắn tiếp lời.
- “Hà hà hà. Cứ bình tĩnh. Ta mời hai người đến đây để xem một vở kịch hay thôi mà. Nhưng trước đó thì, mời ngồi.”

Ông ta không nhanh không chậm cười nói, điệu bộ như thể đã nắm rõ mọi thứ trên thế gian.

Với tình hình hiện tại, họ cũng chẳng thể làm gì hơn. Hai anh em họ Lâm vẫn đang trong tay ông ta, tốt nhất không nên làm lão phật ý.

Họ tiến đến kéo ghế ngồi cạnh nhau.

Lập tức hai tên vệ sĩ tiến đến bày lên bàn trước mặt họ một đĩa bò bít tết và một ly rượu vang.

- “Mời dùng.”

Cô nhìn miếng thịt bò tái trên đĩa, lạnh lùng thả ra.

- “Xin lỗi. Tôi đang mang bầu. Không nên ăn đồ sống và uống rượu.”

Lý do là vậy nhưng cô đang cẩn thận, thực sự cẩn thận.

Khác với cô, hắn điềm tỉnh hơn rất nhiều, tiêu xái cắt miếng thịt ăn một cách tự nhiên, chốc chốc lại nhấp một ngụm rượu.

Hắn biết trong đồ ăn và rượu không có độc. Vì sao ư? Lão ta cất công đưa họ đến đây xem kịch, nếu muốn giết thì từ lúc họ tay không bước vào đã làm rồi.

Nhìn hắn bình tĩnh như vậy, Hạ Băng Băng cũng thờ phào phần nào. Dù biết chắc chắn hắn sẽ bảo vệ cô chu toàn, nhưng với một “lính mới” thì mấy cuộc đấu trí như này thật quá sức.

Im lặng hồi lâu, Hạ Băng Băng bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện. Tại sao ông ta lại bắt cóc hai anh em họ Lâm? Tại sao ông ta ẩn nhẫn 15 năm rồi mà giờ lại có hành động mất kiên nhẫn này? Tại sao người ông ta liên lạc lại là cô, chứ không phải Chu Hạo? Ông ta biết anh em họ Lâm, mẹ cô cũng họ Lâm, dường như có thể kết luận ông ta biết mẹ cô.

Bất chợt cô nhớ đến tên công ty của Chu Kình: K.N. Mẹ cô tên Lâm Uyển Nhi.

K.N – Kha Nhi (tình tiết này tại hạ mượn của một bộ khác trong Group, mong lượng thứ.)

Dù chỉ là suy luận của cô nhưng nếu là thật thì sẽ như nào? Thâm tình đến mức đặt tên công ty như vậy, mối quan hệ giữa ông ta và mẹ hắn là sao?

- “Ông biết mẹ tôi?” – Cô không muốn đợi thêm mà hỏi thẳng luôn.

Ông ta và hắn hơi dừng lại nhìn cô. Điều cô hỏi cũng là điều hắn từng nghĩ đến, cái tên công ty ông ta hắn cũng đã suy luận ra. Nếu như vậy, Chu Kình đang trả thù nhà họ Chu vì tai nạn 15 năm trước. Hắn đang lo lắng, lo rằng ông ta nói cho cô sự thật về vụ tai nạn đó, cô sẽ có phản ứng như thế nào, cô sẽ… hận hắn chăng.

- “Đúng vậy. Ta quen bà ấy từ rất lâu rất lâu rồi.” – Ông ta nói trong khi tạo vẻ hồi tưởng. – “Cô thực sự giống cô ấy. Ngoại trừ tính cách ra. Cô ấy là một người con gái dịu dàng, luôn vui vẻ và thân thiện với tất cả mọi người.”

Cô không nói gì, chỉ lặng im chờ ông ta nói tiếp.

- “Ta vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp cô ấy. Hồi đó ta học cấp 3, là một kẻ thư sinh mọt sách, rất yếu đuối và hay bị bắt nạt. Mỗi lần như thế ta không dám nói với cha mẹ vì sợ họ trách phạt. ‘Đàn ông Chu gia phải mạnh mẽ’.”
- “Rồi một ngày, ta bị tên trùm trường trấn lột ở sân sau. Hắn đánh đập ta rất dã man, ta tưởng hôm đó ta đã bị phế rồi. Nhưng chợt cô ấy xuất hiện, như một thiên thần áo trắng bảo vệ ta khỏi tên côn đồ đó. Mặc cho hắn đe dọa ra sao, cô ấy vẫn nhất quyết bảo vệ ta. Thậm trí sau khi tên đó bỏ đi rồi, cô ấy vẫn ân cần giúp ta băng bó vết thương ở phòng y tế.”
- “Ngày hôm đó, ta nhận ra ta đã yêu rồi. Ta yêu cô ấy, thiên thần áo trắng của ta.”

Ông ta kể, trong bộ dáng si mê ngẫm về quá khứ. Sau khi nhấm một ngụm rượu, ông ta nói tiếp.

- “Ta đã theo cô ấy vào Đại học, luôn cố gắng từng ngày để có thể đứng cạnh nàng, sánh bước bên nàng. Nhưng ta phát hiện ra…”
- “Tên trùm trường ngày trước bám theo cô ấy, hắn bám riết lấy cô không rời. Rồi mỗi ngày, ta nhìn thấy cô bị hắn lôi đi mỗi giờ giải lao, khoác vai mỗi lúc đi về. Ta hiểu ra cô bị hắn đe dọa, bị hắn cưỡng ép làm bạn gái. Ta phẫn nộ, thực sự phẫn nộ.”
- “Nhưng đó có là gì khi một ngày nọ, cô ấy lên lớp với cơ thể mệt mỏi, trên cổ cô ấy chi chít những dấu bầm tím, đôi môi sưng đỏ lên. Ta biết rằng, cô ấy đã bị hắn vấy bẩn. Thiên thần của ta bị hắn vấy bẩn. Dù vậy, cô ấy vẫn mỉm cười thật tươi với mọi người. Cô ấy quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức kiến ta thấy xót xa.”

Gân xanh trên trán, thái dương của ông ta nổi lên. Đôi mắt nhốm u buồn nhưng sâu trong đó là sự phẫn nộ.

- “Ta đi tìm hắn để đòi lại công đạo cho nàng. Nhưng ta rất yếu, ta quá yếu. Một lần nữa, ta bị hắn đánh bầm dập.”
- “Thế giới dường như đã phản bội lại ta, khi mà ta muốn mượn nhờ thế lực nhà họ Chu để giải quyết hắn thì lại bị chính cha ruột của ta mắng chửi. Ông nói ta là kẻ vô dụng, có chút chuyện cỏn con cũng phải dựa hơi gia tộc.”
- “Ta gần như tuyệt vọng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô ấy, ta lại có thêm động lực.”
- “Ta cố gắng rèn luyện bản thân mọi mặt, nỗ lực từng ngày. Khi nghe tin cô ấy sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, ta vẫn bình tĩnh. Ta biết cô ấy bị hắn ép buộc. Ta sẽ cướp lại nàng sớm thôi.”
- “Rồi nghe tin cô ấy có thai, ta vẫn bình tĩnh. Con của cô ấy cũng là con của ta.”
- “Rồi nghe tin hắn hay đi xa bỏ mặc cô ấy và con ở nhà, ta đã rất vui mừng.”
- “Ta chỉ lặng lẽ đứng từ xa quan sát cô, lặng lẽ cố gắng từng ngày từng ngày. Rồi khi ta được tuyên bố là người thừa kế Chu thị, ta nghe tin cô bị tai nạn…”

Đôi mắt ông ta lúc này chứa đầy sự đau buồn, kết tinh thành từng giọt chảy xuống.

- “Cả thế giới của ta như xụp đổ. Ta mất đi thiên thần áo trắng. Mãi mãi…”

Lau đi những giọt nước mắt, ông ta khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, thấp giọng nói:

- “Và này Hạ Băng Băng, cô có muốn biết sự thật về tai nạn của mẹ cô không?”
------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net