Chợ xuân, pháo hoa, đôi ta - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày trước Giao thừa.

Chợ Quỷ vốn đã náo nhiệt nay càng thêm ồn ào, khắp nơi đều là tiếng chào hàng, tiếng khua nồi niêu xoong chảo, vô cùng sống động. Chuyện lạ có thật, đám quỷ này ấy thế mà cũng đang chuẩn bị đón Tết.

Có điều, Thành chủ của chúng - Hoa Thành - cùng vị đạo trưởng hắn hay đi cùng, đều không ở đây. Nghe chừng họ bận trăm công nghìn việc, không thể ghé qua Chợ Quỷ chung vui với chúng. Cả bọn tiếc hùi hụi, nhưng vẫn trang hoàng Cực Lạc Phường và Thiên Đăng Quán, còn rất tận tâm treo mấy câu đối đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo lên trước cửa.

Lại nói đến Hoa Thành và Tạ Liên, bận "trăm công nghìn việc", "chân không chạm đất" của hai người, thực ra là dọn dẹp, sửa sang gian nhà cũ kĩ trên núi Thái Thương, chờ năm mới đến.

Năm đầu tiên Hoa Thành trở về, họ thực ra vẫn ngắm pháo hoa, hàn huyên suốt đêm ở Thiên Đăng Quán. Thế nhưng sau đó hắn lại chê Chợ Quỷ quá ồn ào tạp nham, mấy ngày Tết chẳng được yên ổn chút nào vì bọn quỷ liên tục "hiếu kính lão nhân gia". Thực lòng, Tạ Liên thấy vị Quỷ vương này đang làm nũng mà thôi, muốn ở một nơi chỉ có hai người họ, không cần quản ai, cũng chẳng bị ai quản. Song, y vẫn nín cười, thuận theo hắn đến đón Tết ở Hoàng Cực Quán.

"Chỉ cần có ca ca, ta đi đâu cũng được."

Tạ Liên tạm ngưng quét nhà, quay đầu nhìn Hoa Thành đang bận rộn chẻ củi, làm ván gỗ vá mái nhà cùng mấy bức tường cũ nát. Hắn nói điều đó quá đỗi tự nhiên, khiến Tạ Liên thoáng lặng người, mặt mũi đỏ rần rần. Đối với hắn, dường như nơi nào có y, nơi đó sẽ là "nhà". Một ngôi nhà, một mái ấm cho hắn trở về, chứ không phải "chỗ ở" tạm bợ. Dù xập xệ, chật chội, bất tiện đến mấy, đều trở thành trìu mến và yêu thương đong đầy.

Y ho nhẹ hai tiếng, đoạn cất giọng với Hoa Thành:

"Tam Lang, bên đó sao rồi? Có cần ta giúp một tay không?"

"Không sao! Huynh cứ quét xong đi, ta vào lau nhà giúp huynh ngay."

Quả thực, lúc y gác chổi lên, Hoa Thành đã từ ngoài trở vào, áo đỏ cởi ra buộc quanh eo, tóc dài buộc gọn sang bên, đích thực là một thiếu niên tuổi đôi mươi xốc vác chăm chỉ. Dáng vẻ này khiến Tạ Liên không khỏi chớp mắt, rõ ràng đã ở bên nhau lâu rồi, vậy mà y vẫn cảm thấy Hoa Thành mặc gì cũng có thể làm y mặt đỏ tim đập.

Sau khi đưa cho hắn chiếc khăn sạch, Tạ Liên quay người, kê lại bàn ghế trong gian nhà. Nhưng chưa được bao lâu, y đã nghe Hoa Thành trầm ngâm:

"Ca ca, trong nhà hình như còn thiếu đồ."

Tạ Liên hiểu ngay, đáy mắt hơi sáng lên, hai tay vỗ "bộp" một cái:

"A! Câu đối... và cây kim quất?"

Hắn mỉm cười, gật đầu.

"Ca ca, chúng ta xuống trấn một chuyến đi. Thăm chợ xuân."

Bờ môi Tạ Liên cũng cong lên, y nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoa Thành, đan chặt mười ngón rồi mới đáp:

"Ừ, mình đi."

---

Hội chợ.

Trái ngược với đỉnh núi bốn bề tĩnh lặng, phiên chợ bên dưới vô cùng tấp nập, người qua kẻ lại như nêm. Tạ Liên một tay níu đấu lạp, tay kia giữ Hoa Thành sát bên mình, nhẹ giọng nói:

"Tam Lang, hôm nay chợ đông, đừng tách khỏi ta đó."

Hoa Thành ngoan ngoãn gật đầu, cơ thể càng nhích sát y hơn. Họ đều mặc quần áo đơn giản, thoạt nhìn rất giống một cặp huynh đệ nghe lời mẹ, mua đồ đón Tết.

Tạ Liên rướn đầu ngó nghiêng, quả nhiên tìm được một sạp hàng bày biện toàn những cuộn giấy đỏ thắm, bên cạnh còn có nghiên mực và bút lông.

"Ông chủ, cảm phiền cho chúng tôi hai cuộn giấy kia!"

"Được được được! Có ngay có ngay, hai đồng!"

Chủ hàng vừa đáp Tạ Liên vừa không ngừng đón thêm khách, dường như thời gian thở một hơi cũng chẳng có. Y đón lấy nó, Hoa Thành bên cạnh nhanh tay trả tiền, sau đó cầm luôn giúp y. Hắn ngắm nghía sắc đỏ trong tay đôi chút, nhếch môi hỏi:

"Ca ca, nên đề gì đây?"

"Hửm? Thường thì người ta đề những thứ như 'Phát tài phát lộc', 'Vạn sự bình an' nhỉ..."

Nhưng mà, bọn họ vốn không cần "tài lộc", nói bình an còn có lý. Tạ Liên cảm thấy những thứ này đều mang tính tương đối thôi, đường đường là quỷ và thần quan, còn cầu nguyện với ai nữa? Tùy tiện, tùy tiện đi.

Hoa Thành ừ hử, xem ra không mấy hứng thú. Thấy vậy, Tạ Liên cười khẽ:

"Lát nữa trở về rồi, ta sẽ nghĩ câu đối, còn đệ viết nhé?"

"Ta?"

Trong giây lát, bờ vai hắn hơi căng lên, gương mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Y bật cười thành tiếng, gật gật đầu. Để Hoa Thành đề chữ, xui rủi quỷ quái gì đó đều sẽ bị dọa sợ mất mật cũng nên.

"Ca ca đừng chọc ta nữa."

Hắn nghiêng đầu, nói như hờn dỗi.

"Không phải mà, ta chỉ muốn xem Tam Lang tiến bộ thế nào thôi. Không được sao?"

Tạ Liên kéo kéo tay hắn đang nắm tay mình, quả nhiên nhận lại vẻ mặt chịu thua từ Hoa Thành. Nói gì thì nói, Hoa Thành đối với y vẫn luôn hữu cầu tất ý, rất dễ mềm lòng. Hai người họ tay trong tay đi thêm một quãng ngắn, lần này tới Hoa Thành đưa tay chỉ:

"Ca ca, nhìn bên kia xem."

Tạ Liên hướng mắt theo, liền thấy một gia đình ba người đang bày biện nhiều loại cây, từ kim quất, thủy tiên, hoa mơ đến cả hướng dương. Tất cả đều là những giống cây được ưa thích dịp lễ tết, vậy nên số người vây quanh sạp hàng này cũng đông hơn hẳn. Khó khăn lắm họ mới lách vào trong được, Hoa Thành còn cẩn thận cầm cuộn giấy đỏ sang tay kia, không để nó đụng phải Tạ Liên.

"Tam Lang, ta thấy dáng cây kim quất kia rất khỏe khoắn, lại nhiều lá đủ hoa, đệ thấy sao?"

Hoa Thành chăm chú quan sát nó, ra chiều cân nhắc kĩ lưỡng. Thế rồi, hắn cũng mở miệng:

"Đẹp lắm. Nhưng ca ca không định mua chậu to hơn sao?"

Tạ Liên xua tay, nói rằng như vậy thì tốn kém quá, dù sao cũng chỉ trưng trong dịp Tết thôi. Bây giờ y không còn phải chắt chiu từng đồng từng cắc, mà Hoa Thành lại càng không thiếu thốn gì, thế nhưng y vẫn muốn đơn giản một chút. Dẫu sao điều quan trọng không phải họ "có gì", mà là "họ". Một ngôi nhà nhỏ, một mâm cơm Giao thừa, một bầu rượu, một chậu cây, đôi câu đối đỏ cùng một Hoa Thành, thế là đủ rồi.

Nghe vậy, Hoa Thành không nhiều lời nữa, bước lên mua chậu cây ấy. Hắn vừa cầm giấy vừa bê cây bằng tay trái, điệu bộ vẫn vô cùng thảnh thơi. Tạ Liên lại thấy mình hơi rảnh rỗi, chợt nhớ ra trong nhà chưa có chút thức ăn nào, bèn kéo Hoa Thành rẽ sang các sạp rau củ và thịt cá.

"Thịt lợn tươi ngon đây! Chân giò đảm bảo số một!"

"Ăn cá, ăn cá đi bà con! Năm hết Tết đến phải ăn chút cá! Niên niên hữu dư* nha!"

Họ mời chào nhiệt tình như vậy, Tạ Liên lại bất giác nhớ tới lũ quỷ ở chỗ Hoa Thành, không kiềm được cười khẽ.

"Ca ca, mua gì đây?"

Cùng lúc đó, Hoa Thành bên cạnh nhìn sang, cất giọng hỏi. Mà Tạ Liên lại đang ngắm nghía mấy cây bắp cải xanh mởn, vô tình bỏ lỡ ánh mắt dịu dàng và hết thảy là tình ý ấy. Dường như hắn biết vì sao y vui vẻ, mà cũng chẳng cần biết đến thứ gì khác ngoài nụ cười hiển hiện trước mắt.

"Ta định mua mỗi thứ một chút, làm mâm cơm Giao thừa. Vậy được không?"

"Tất nhiên được rồi, ca ca."

Nói đoạn, hắn cười cười lấy từ vạt áo ra vài tấm vàng lá, để Tạ Liên tùy ý sắm sửa.

Hai người đảo mắt qua từng quầy hàng, qua chừng một nén nhang đã tay xách nách mang rời khỏi chợ. Tạ Liên thấy Hoa Thành ôm đồm quá nhiều, còn nắm tay mình không buông nên bèn lên tiếng:

"Tam Lang, hay là đệ bỏ ra một chút, để ta xách đỡ."

Lời vừa dứt, hắn đã nhướng mày. Trong thoáng chốc, y tưởng như mình thấy được cả điệu bộ tổn thương hiện lên trong mắt hắn.

"Nắm tay ca ca sẽ không thấy nặng nữa. Bỏ ra rồi, Tam Lang có lẽ xách không nổi."

"Đệ..."

Tạ Liên cứng họng, sau cùng thở dài, đưa tay kéo đấu lạp xuống sâu hơn.

"Ăn nói linh tinh, ngộ nhỡ có ai nghe được thì sao?"

Dù gì đây vẫn là nơi đông người đó! Tạ Liên cảm thấy y có tu thêm tám trăm năm cũng không thể bình thản đối mặt được.

"Nghe thì đã sao? Cứ để họ nghe đi, cùng lắm là ghen đỏ mắt thôi."

Hoa Thành nói đầy tự tin và kiêu ngạo, ung dung sải vài bước về phía trước, kéo y theo cùng. Tạ Liên quyết định đi nhanh một chút, chẳng ngờ hắn lại dừng chân, quay qua nói:

"À phải rồi, điện hạ."

"Sao thế?"

"Ta quên cái này."

Giây tiếp theo, lướt qua làn da Tạ Liên là cảm giác mềm mại, lành lạnh. Tiếng cười trầm thấp truyền tới cùng giọng điệu thì thầm:

"Chúng ta về nhà thôi."

Hoa Thành hôn lên trán y, lại còn giữa đường giữa chợ như vậy!

Thực ra nói thế cũng không đúng, họ đã đi quá cổng chợ mấy chục bước chân, nhưng ban ngày sáng trơ trơ chẳng lẽ không có người qua lại? Ánh mắt từ xung quanh lướt qua, dù chẳng phải soi xét gì họ nhưng vẫn khiến Tạ Liên muốn độn thổ cho rồi, gần như chạy trối chết khỏi phiên chợ.

Lần sau... y vẫn nên đi một mình thôi.

.

_Còn tiếp.

===

#Yi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net