Chợ xuân, pháo hoa, đôi ta - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trước Giao thừa.

Hoa Thành và Tạ Liên đã thu vén nhà cửa tươm tất, chậu kim quất đặt ngay ngắn trước cửa, hai câu đối đỏ treo hai bên, Hoàng Cực Quán ngập tràn không khí đón xuân, vô cùng ấm cúng.

Rốt cuộc cũng có chút thời gian rảnh rỗi, Hoa Thành ôm Tạ Liên đang nghiên cứu công thức nấu ăn trong tay, tựa người vào tường. Y rất chăm chú, Hoa Thành lại trêu đùa đủ đường, khi thì vân vê lọn tóc, khi thì tựa đầu lên hõm vai, khi thì đung đưa viên san hô đỏ khiến nó chạm vào ngực y.

"... Tam Lang, nếu buồn tay buồn chân quá, chẳng bằng đệ cũng bày giấy ra luyện chữ đi?"

"..."

Hoa Thành không nói gì nữa, vùi đầu vào cổ Tạ Liên cọ cọ. Hiện tại hắn vẫn chưa trở về chân thân, trên người mặc áo trắng tinh, chỉ có mái tóc buông xõa khắp nơi, nhìn tùy ý mà phóng khoáng, lại thêm đôi nét dịu dàng.

Thấy rõ bộ dạng "Ta không viết đâu" của hắn, Tạ Liên âm thầm thở dài. Đã cuối năm rồi, lười biếng một chút chắc cũng không sao. Mấy ngày nữa có lẽ y sẽ bận tối tăm mặt mũi vì lời cầu nguyện năm mới đổ ập đến, bây giờ nên tranh thủ nghỉ ngơi.

Nhưng mà lý do lớn nhất, vẫn là y nói không lại Hoa Thành. Hắn hữu cầu tất ý, còn y thiên y bách thuận, thực sự là kẻ tám lạng người nửa cân.

"Vậy ta tết lại tóc cho đệ nhé?"

Nghe đến đây, Hoa Thành ngẩng đầu, trong mắt loáng thoáng ý cười:

"Được, nhờ ca ca."

Nói rồi, hắn tự giác buông tay, quay lưng về phía Tạ Liên. Y lấy từ tay áo ra một cây lược nhỏ, hơi nhổm người dậy, bắt đầu chải mái tóc đen nhánh nọ. Y thực ra rất thích tóc của Hoa Thành, mềm mại lại suôn mượt, dày và rõ từng lọn, chạm vào thoải mái vô cùng. Mà Hoa Thành cũng để mặc y vuốt tới lui, qua một hồi suýt chút nữa quên mục đích ban đầu là tết tóc.

Tạ Liên còn nhớ lần đầu tiên y giúp hắn chải tóc, vốn định truy ra thân phận, ai ngờ quá mải mê nên bị Hoa Thành trêu chọc ngược lại. Nhưng giờ thì hắn có vẻ rất thích thú, còn nghiêng đầu, nhắm hờ mắt.

Y chầm chậm tết tóc cho Hoa Thành, gió lạnh lùa vào đem theo hương cỏ hoa phảng phất, đâu đây còn nghe ra thanh động truyền tới từ nhà dân bên dưới và mùi củi cháy ấm nồng. Không rõ vì sao, y cảm thấy thật yên bình, giống như họ thực sự đã rũ bỏ mọi thân phận, mọi vướng mắc bên ngoài mà yên ổn chung sống qua ngày. Phiền muộn gì đó, có chăng cũng chỉ là hôm nay ăn gì, giặt nhiều quần áo không, bát đũa rửa chưa.

Yên ổn, như một đôi phu thê, dắt tay nhau trải qua bốn mùa.

Tạ Liên nghĩ nghĩ một chút, sau đó bất chợt cúi người hôn lên tóc Hoa Thành. Hắn hơi quay đầu, chỉ có nụ cười khe khẽ lộ ra sau suối tóc đen nhánh:

"Điện hạ, huynh làm thế này là có ý gì vậy?"

Y nhìn ra tia sáng hấp háy trong mắt người kia, lòng biết rõ mình đã không còn đường lui, bèn mạnh miệng nói thêm một câu:

"Ta có ý gì, Tam Lang tự mình tìm hiểu xem?"

Hoa Thành liền xoay người, thoáng cái đẩy Tạ Liên ngã xuống giường, nồng nhiệt hôn lên môi y. Rốt cuộc, bím tóc đã được tết phân nửa kia lại bung ra, vương khắp lụa trắng.

---

Một ngày trước Giao thừa.

Tạ Liên đang say ngủ trong lồng ngực Hoa Thành tỉnh giấc bởi tiếng gọi cửa.

"Thái tử Điện hạ, Huyết Vũ Thám Hoa! Hai ngươi dậy chưa vậy!!"

Nối liền sau giọng nói tràn đầy hứng khởi là một tràng gõ cửa nữa, người ở ngoài có vẻ rất vội vã, muốn gặp họ ngay lập tức. Tạ Liên hãy còn đang mơ màng, chưa nhận ra đối phương là ai đã thấy Hoa Thành mở mắt, lạnh nhạt nói:

"Hôm nay Hoàng Cực Quán không tiếp khách."

Dứt lời, hắn lại nằm xuống, vùi Tạ Liên trong tay định ngủ tiếp. Y thấy ánh nắng còn lờ mờ chưa tỏ, cơ thể mỏi mệt nên cũng không cự nự. Nào ngờ, người kia chẳng những không bỏ cuộc mà càng gọi lớn hơn, như thể đang có cháy nhà:

"Ta thấy các ngươi bận ngủ thì có! Dậy dậy dậy, sáng bảnh mắt rồi!! Ta có chút đồ mang tới, mau mau ra nhận!"

Bấy giờ, y mới nhận ra đó là Sư Thanh Huyền. Đã là hắn, chưa mở cửa thì đừng hòng được yên. Cơn buồn ngủ chậm chạp tan đi, Tạ Liên dụi mắt định ngồi dậy.

"... Đừng đi, ca ca."

"Tam Lang, là Thanh Huyền tới gặp, ta vẫn nên ra xem có chuyện gì."

Y vừa đáp vừa vỗ nhẹ lên cánh tay Hoa Thành, ra chiều dỗ dành. Hắn không đáp, hôn mấy cái lên vành tai và gáy Tạ Liên, quấn quýt không rời, muốn giữ y ở lại. Dây dưa một hồi, y mới tách ra khỏi vòng tay Hoa Thành được, sau đó nhanh tay chỉnh trang y phục và vấn lại tóc, chậm rì rì tới trước cửa.

"Thanh Huyền, có chuyện gì vậy?"

Giọng Tạ Liên hãy còn khàn khàn, tiếng nói cũng nhỏ nhẹ hơn thường ngày. Y ho khẽ, ánh mắt lia xuống tay đối phương, lập tức thấy một vò rượu đề mấy chữ rất to, rất nổi bật.

"Sắp Giao thừa rồi, mang cho các ngươi chút quà! Nhận đi đừng ngại, ta vẫn còn hai vò nữa!"

Nghe vậy, y chớp chớp mắt. Thanh Huyền rất thích uống rượu, điều này y biết. Thế nhưng với hoàn cảnh của hắn bây giờ, mua được những thứ này không phải khá khó khăn sao? Vậy mà còn cất công đem một vò cho họ.

Thấy Tạ Liên chần chừ, Thanh Huyền dứt khoát dúi vò rượu cho y, còn quấn đoạn dây quanh tay y mấy vòng, xem chừng sẽ không chấp nhận câu trả lời nào ngoài đồng ý.

"Cầm lấy cầm lấy, ta phải đi bây giờ! Ngươi nhớ chú ý thân thể, đừng để bị cảm tới khản giọng như vậy!"

"A... Hả? À, ừ, ta biết rồi. Cảm tạ."

Thực ra Tạ Liên nào có bị gì, đều do vị đại nhân đang nằm ườn trên giường kia mà ra cả...

Sau khi đưa được quà, Thanh Huyền rất thỏa mãn, tươi cười nhảy cà tưng cà tưng đi khuất bóng. Y nhìn theo một lát rồi cũng quay người vào trong, thuận tay đặt vò rượu lên bàn.

"Hắn tới từ sớm như vậy chỉ để đưa rượu à?"

"Là Thanh Huyền mà, làm thế cũng không lạ."

Tạ Liên mỉm cười, sau đó ngồi bên mép giường, nắm tay Hoa Thành đung đưa qua lại.

"Ca ca, huynh nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi. Tối qua đã vất vả rồi."

Hai chữ "vất vả" hắn thốt ra nhẹ bẫng, tim Tạ Liên lại đập thình thịch, chân tay nhất thời luống cuống như đụng phải khoai nóng, chỉ ậm ừ vài tiếng. Hoa Thành càng được thể lấn tới, hắn ôm ngang eo Tạ Liên, thở nhẹ bên tai y:

"Điện hạ..."

"A, khoan, hôm nay còn rất nhiều việc, Tam Lang, đệ giúp ta được không?"

Ánh mắt Tạ Liên trốn tránh hắn, mà lời này nghe thế nào cũng là đang chống chế. Song hắn không nỡ chọc ghẹo y nữa, ngoan ngoãn gật đầu đáp:

"Nghe lời ca ca."

Nói rồi Hoa Thành nhổm dậy, vơ áo mặc vào. Lần này Tạ Liên mới nghiêm chỉnh chải tóc cho hắn, tết ra được một bím tóc đều tăm tắp, lại không lệch hẳn sang bên nữa. Xong xuôi đâu đó, hai người chia ra một chẻ củi một nhặt rau rửa củ, luôn chân luôn tay.

Cơm Giao thừa thường làm rất nhiều, vô cùng thịnh soạn. Mà hai người xuống chợ mua hơi dư thừa, vậy nên qua ít lâu, trước mặt y đã chất đống nguyên liệu được Nhược Da xắt cực tỉ mỉ. Giờ chỉ cần làm sạch gà và cá, sau đó bắt tay vào nấu thôi.

Có điều... thực ra, Tạ Liên không biết sơ chế những thứ này. Trước đây y đâu có tiền để mua thịt cá, quanh năm đều ăn màn thầu với dưa chua, hoặc rau củ thanh đạm. Vậy nên bây giờ phải mặt đối mặt với con gà trống còn chưa vặt lông trước mặt, Tạ Liên chỉ biết nén tiếng thở dài.

"... Tam Lang?"

Hoa Thành ôm củi bước vào, nhìn qua Tạ Liên đang lúng túng túm cổ con gà và lưỡi dao trên tay y, thế rồi bật cười:

"Ca ca, cứ để cho ta."

"Cả, cả cái này đệ cũng làm được sao?"

"Ta có biết sơ qua, ca ca yên tâm."

Nghe hắn nói "sơ qua", Tạ Liên nghĩ thầm: Hoàn toàn có thể yên tâm giao phó rồi. Vậy là y bèn gật đầu, nhanh nhẹn bắc nồi lên, nhóm lửa phụ giúp. Hoa Thành bận rộn vặt lông gà xong lại cạo vảy, xắt miếng con cá chép họ mua về, thao tác cực kì chuẩn xác. Tạ Liên vừa nấu rau vừa nhìn hắn, trong lòng chợt thấy hơi khó tả. Quỷ Vương cấp Tuyệt đương thời, lại đang làm những việc nội trợ này trước mắt y. Không những thế còn làm rất thành thạo, dường như đã tập luyện từ lâu.

Y có phải đã rơi vào tay một người không đơn giản không? Hoa Thành cái gì cũng khéo, làm mộc được nấu ăn được, rất nhiều thứ "được" đi...

Tạ Liên nêm nếm gia vị vào nồi canh, Hoa Thành sơ chế xong xuôi liền đặt gọn gà vào nồi, lại thuận tay cầm Ách Mệnh băm nhỏ chút rau thơm, khoai sọ, cắt đậu. Hai người cứ như vậy cả nửa ngày trời, mãi đến quá trưa mới hòm hòm xong xuôi, bắt đầu bày biện.

Trước mặt hai người nào là gà hầm, cá hấp, canh rau thơm phức tỏa khói nghi ngút. Gian nhà nhỏ tràn ngập hương đồ ăn và mùi tro củi, tạo nên cảm giác ấm cúng lạ kì. Tạ Liên càng nhìn càng thấy một loại thành tựu không hề nhỏ, so với những món y nấu ra trước đó, đây quả thực là sơn hào hải vị!

Nhanh tay đặt từng đĩa từng đĩa đồ ăn lên chiếc bàn thờ nhỏ, Tạ Liên lấy ra mấy nén nhang, lại lau lau cái bát hương cũ kĩ. Thế rồi, y quay qua Hoa Thành đang lau tay:

"Tam Lang, đệ cũng tới đây thắp nhang đi."

Lông mày Hoa Thành nhướn lên, dường như muốn hỏi vì sao họ phải tuân theo mấy tục lệ đó, nhưng rốt cuộc không nói gì, gật đầu đi tới bên Tạ Liên. Hắn nhận ba nén nhang, châm lửa, hương thơm liền xộc lên cánh mũi, là một thứ mùi đã quá lâu hắn không ngửi thấy.

Bên cạnh hắn, Tạ Liên một bên giữ vạt áo, một bên nghiêm chỉnh cắm nhang. Sau đó, y lùi lại, chắp tay vái ba vái, miệng khẽ động. Hoa Thành nhìn y một lát rồi cũng làm theo, có điều, mi mắt không mảy may khép lại, chăm chú rơi trên người bên cạnh.

Nếu nhất định phải cầu nguyện, vậy hắn sẽ cầu cho ngày nay của hàng chục, hàng trăm năm sau, đứng bên cạnh hắn vẫn là người này.

Nếu nhất định phải cầu nguyện, vậy hắn sẽ cầu cho mình có phúc phần được thả ba ngàn ngọn Trường Minh soi sáng đêm dài, giúp người này vĩnh viễn đứng đầu, không ai sánh bằng.

Nếu nhất định phải cầu nguyện, vậy hắn sẽ cầu cho người này mãi mãi ở bên hắn, không ly không biệt.

Hắn không tin vào Thần. Vạn đời trọn kiếp, hắn chỉ tin vị Thái tử năm ấy đã cứu hắn, đã cho hắn một lý do để sống và trăm ngàn dũng khí để có được ngày hôm nay - một ngày được đứng bên người, ôm người vào lòng, yêu thương và bảo vệ người.

"... Ca ca, huynh cầu gì vậy?"

Chờ khi Tạ Liên buông tay, nhẹ nhàng hé mắt nhìn hắn, Hoa Thành mới hỏi.

"Nói ra sẽ mất linh, bí mật!"

"Bí mật với đệ nữa sao?"

Nghe vậy, y bật cười, xoay người ôm hắn. Đôi bàn tay ấm áp lần tới mặt Hoa Thành, để hắn nghiêng đầu hôn thật lâu vào mu bàn tay phải. Mãi sau, y mới nói:

"Vậy, Tam Lang đã cầu chuyện gì?"

"... Mau chóng thành thân với ca ca, gọi ca ca là 'Hoa Phu nhân'?"

Tạ Liên lập tức nghẹn họng, tay bỏ xuống không được giữ nguyên không xong, cảm giác lãng mạn lập tức tan theo gió xuân, rơi lộp bộp trên sàn.

"Tam Lang, đệ, cái này, ừm, không nên nói trước bàn thờ nha..."

Hoa Thành cười thành tiếng, kéo y ra xa khỏi bàn, ngã ngồi xuống giường.

"Hồng y đã mặc, liễn vàng đã có, nhà cũng đã xây, không biết điện hạ còn điều gì bất mãn? Tam Lang nhất định hết lòng đáp ứng."

Hắn càng dây dưa, Tạ Liên càng muốn đào một cái hố mà chui xuống, hoặc vùng chạy khỏi đây, tự tạt cho mình vài gáo nước lạnh. Y từng nghe Hoa Thành nói về chuyện thành thân, nhưng khi đó hắn nói... hắn nói, chỉ là đùa thôi. Nếu vậy, bây giờ chẳng phải...?

Hoa Thành thoáng im lặng, ý đùa trước đó hoàn toàn tan biến, trầm giọng tiếp lời:

"Điện hạ, ta thực sự muốn cùng huynh bái đường, trở thành phu thê."

"Tam Lang..."

"Tin ta được không, điện hạ?"

Đây là một câu hỏi. Dù giọng điệu vẫn trầm ấm như thường, nhưng cái bình thản và kiên định vốn có lại hơi mờ đi, khẽ khàng xao động. Không phải hắn không tin vào tình cảm của Tạ Liên, mà là hắn không tin chính mình. Suy cho cùng, Hoa Thành vẫn luôn tự ti như thế. Có phải hắn rất quái dị, rất xấu xí, tâm tư bất chính, tuyệt đối không xứng với y?... Có phải hắn đang quá ngạo mạn, cho mình cái quyền ở bên y?

Hắn thích y, yêu y, thương y. Nhưng bởi vì khảm khắc quá sâu, coi như chấp niệm, nên lại càng khắt khe với chính mình.

"Tam Lang, đệ đang nghĩ cái gì đó?"

Tạ Liên đột ngột nói, thấp thoáng nghe ra vài phần lo lắng cùng một chút bất mãn.

"Ta tin đệ. Trước kia vẫn vậy, bây giờ vẫn thế. Sau này càng chẳng thay đổi."

Dứt lời, y hôn lên trán Hoa Thành. Bờ môi dịu dàng lướt xuống mi mắt, sống mũi, gò má, sau cùng cọ nhẹ trên môi. Rất nhẹ, và hơi run rẩy.

"... Ta đồng ý."

Hoa Thành mở to mắt.

"Ta nói, ta đồng ý."

Một câu năm chữ, vậy mà khiến Hoa Thành mất cả buổi trời để phản ứng. Hắn choàng tay ôm Tạ Liên, cử chỉ lúng túng, dường như không biết làm sao cho phải. Vành tai dần ửng đỏ, bờ môi hé ra mà chẳng nói nên lời, khóe mắt cũng chợt đỏ hoe. Có một thứ cảm xúc khó lòng tả xiết dâng lên trong y, lấp đầy lồng ngực trống rỗng, từng hồi từng hồi nóng rẫy.

"Tam Lang, chúng ta thành thân đi."

Những lời hắn từng nói trước kia, hôm nay, Tạ Liên mỉm cười trả lại.

Nhưng câu trả lời của hai người họ, giờ đây không cần suy nghĩ thêm nữa.

---

Đêm Giao thừa.

Pháo hoa nổ đầy trời. Âm thanh giòn giã vang vọng, mang theo sắc màu rực rỡ điểm tô nền trời đen huyền, lấn át cả sao sáng cùng trăng ngà.

Tạ Liên vươn tay, dường như muốn bắt lấy cảnh tượng đó. Bên cạnh y, Hoa Thành lặng thinh uống rượu, gương mặt lộ ra dưới ánh sáng chớp nhòa không rõ là đang say hay tỉnh.

Pháo hoa rất sáng. Sáng đến chói mắt.

Trái tim y cũng đập thình thịch, hỗn loạn như từng đợt pháo lóe lên đằng chân trời. Y chỉ uống một hai chén, nhưng tửu lượng quá kém, phải tựa vào Hoa Thành mới có thể ngồi vững.

Tạ Liên hé miệng, bắt đầu chậm rãi nói chuyện. Y mặc kệ lời lẽ thốt ra lộn xộn hay trọn vẹn, rõ nghĩa hay mờ mịt. Thỉnh thoảng y dừng lại, mi mắt hơi rũ xuống và bờ môi run lên trong tiếng thở dài. Tạ Liên chưa thoát khỏi bóng ma quá khứ, có lẽ là chẳng bao giờ, nhưng ít nhất, y dám đối mặt.

Bởi vì đã có người lắng nghe y rồi. Y thực sự, không sợ nữa.

Hơi thở của Hoa Thành chuếnh choáng men rượu, vương trên tóc, trên vai Tạ Liên. Hắn không nhìn pháo hoa dù chỉ một khắc. Đối với hắn, thế gian giờ này phút này, ngoài người thương bên cạnh ra thì chẳng còn gì khác.

Một năm qua thì sao chứ? Đối với tuổi thọ của thần quan hay ác quỷ cũng chỉ là cái chớp mắt.

Nhưng kể từ khi Tạ Liên nắm lấy tay hắn, Hoa Thành cuối cùng cũng có thể hiểu rất rõ, vì sao con người coi trọng ngày này đến vậy.

Tạ Liên... đã cho hắn rất nhiều. Nhiều đến nỗi, hắn dành cả đời này, cả cái mạng này, chết đi sống lại một vạn lần, cũng đều không đủ. Chẳng đáng vào đâu.

"Tam Lang, đệ nói xem... Chúng ta bây giờ có phải rất hạnh phúc không?"

Y chợt ngừng kể. Hoa Thành nhìn y, nhìn vào đôi mắt sáng ngời và đẹp đẽ hơn hết thảy ấy.

"... Chúng ta đã trải qua không ít chuyện, nhìn thấy không ít bi kịch cùng thù oán."

"Ừm."

"Nhưng sau cùng, ta vẫn có thể nhìn thấy đệ, quay đầu dang tay là sẽ ôm được đệ."

Tạ Liên thì thầm, sức nặng trên vai Hoa Thành ngày càng rõ rệt hơn.

"Như vậy... thực sự quá hạnh phúc."

"Chúng ta luôn có thể vui vẻ hơn nữa, ca ca. Chỉ cần là hai chúng ta."

Hoa Thành nhàn nhạt đáp, chén rượu bên tay lại cạn sạch. Hắn thấy Tạ Liên động tay muốn uống nữa, cũng không ngăn cản, còn chủ động nghiêng vò rót cho y.

"Tam Lang, cạn chén."

Sợi chỉ đỏ minh diễm luồn qua tóc Tạ Liên, hắn nghiêng khẽ, mặt sứ chạm nhau đánh một tiếng trong vắt. Thế nhưng dư vị của rượu ra sao còn chưa rõ, môi hôn triền miên đã đem ngọt ngào lấp đầy khoang miệng hai người.

Khiến hắn choáng váng nhường này không phải rượu, mà là ái nhân trước mắt.

Hoa Thành dịu dàng rời ra, hạ giọng bên tai Tạ Liên:

"Năm mới vui vẻ, ca ca."

Xuân hạ thu đông, bốn mùa xoay vần.

Nguyện cùng người, một kiếp luân hãm.

.

_ Hết.

===

#Yi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net