Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Thiên Kỳ ăn đã không ngon, nhìn cảnh hai người trước mặt lại càng cảm thấy đồ ăn khách sạn năm sao có vẻ cũng không phải mỹ vị nhân gian đắt đỏ như trên mạng xã hội người ta vẫn thường hay nói. Càng nghĩ càng thấy sai. Bây giờ các cặp chị em thân thiết đều chăm sóc nhau như vậy sao, dùng ánh mắt như vậy để nhìn nhau sao?

Nhưng rất nhanh anh ta đã tự lắc đầu. Ép mình phải bỏ đi suy nghĩ đó. Không thể nào, Kim Mẫn Đình không thể yêu con gái được. Anh ta không tin. Thà nghĩ rằng Kim Mẫn Đình có yêu một người đàn ông khác chứ Hứa Thiên Kỳ nhất quyết không thể chấp nhận Kim Mẫn Đình yêu phụ nữ được. Vả lại con bé Liễu Trí Mẫn kia có gì chứ, trông ốm yếu mỏng manh thế kia, che chở cho Kim Mẫn Đình thế nào được.

Liễu Trí Mẫn vừa khoẻ lại được đôi chút, cũng ý thức được trách nhiệm của một trưởng nhóm. Cô cầm điện thoại hết gọi điện hỏi thăm Ninh Nghệ Trác đang ở Trung, đến Kim Ái Ly quay phim xong đang tham gia trương trình thực tế ở thành phố bên cạnh, rồi quay sang gọi cho quản lý nhóm và quản lý cá nhân để bàn bạc công việc.

Kim Mẫn Đình xót con mèo nhỏ này chứ, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, ngược lại trong mắt nàng lúc này còn có chút tự hào. Kim Mẫn Đình tự hào vì thấy người yêu nàng vừa tài giỏi, vừa ngoan ngoãn, lại còn là 1 cô gái vô cùng trách nhiệm. Mà đó là còn chưa kể đến nhan sắc và sự ấm áp của Liễu Trí Mẫn dành cho mọi người.

Một người như thế này thực sự tồn tại hả ta?

" Mẫn Đình... Kim Mẫn Đình"

" Hả...à dạ, tiền bối gọi em ạ"

" Liễu Trí Mẫn đang bận, em có muốn qua đây nói chuyện với anh không?"

" Vâng"

Kim Mẫn Đình nhẹ ngồi cạnh giường Hứa Thiên Kỳ:

" Dạo này công việc của em vẫn ổn chứ"

" Vâng, dạo này nhóm đi biểu diễn nhiều nơi, bọn em cũng có cơ hội tham gia đóng phim. Khá mới mẻ với mấy đứa ạ"

" Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không?"

"Dạ??" Kim Mẫn Đình không ngờ Hứa Thiên Kỳ sẽ nói đến chủ đề này, nên vô cùng bất ngờ trước câu hỏi của anh ta

" Em...không nhớ lắm..." Nàng nghĩ mãi vẫn chẳng ra lần đầu gặp anh ta ở đâu, không phải hai người gặp chính thức lần đầu là ở trong thang máy mấy hôm trước sao? Tự dưng hỏi lại làm gì vậy?

Hứa Thiên Kỳ cụp mắt, có chút thất vọng:

" Quả nhiên em không nhớ. Lần đầu ta gặp nhau là 6 năm trước"

Kim Mẫn Đình nghi hoặc, vô thức nhắc lại lời đối phương:

" 6 năm..."

Thấy chẳng còn hi vọng gì ở phía Kim Mẫn Đình nữa nên Hứa Thiên Kỳ đành kể lại:

" 6 năm trước, anh ở bãi biển định tự tử. Em cũng biết khoảng thời gian đó anh mới bắt đầu đóng phim, nhưng ai cũng phản đối. Lúc ấy còn trẻ người non dạ, suy nghĩ chưa thấu đáo nên anh định... tự sát. Nhưng nhờ em đưa cho anh 1 chiếc chăn bông nhỏ, mà anh đã có lại niềm hi vọng với sự nghiệp và cuộc sống của mình"

Kim Mẫn Đình thảng thốt:

" Phải rồi, hoá ra lần đó là anh. Vì trong chỗ villa đó chỉ có công ty chúng ta ở, nên em chỉ biết đó là 1 tiền bối thôi. Cũng trùng hợp quá rồi!"

"Chiếc chăn đó đến giờ anh vẫn còn giữ đấy, chiếc chăn màu vàng"

" Trời đất, em nhớ ra nó rồi. Chiếc chăn vàng có hình con vịt. Anh vẫn còn giữ nó luôn ạ?"

" Ừm, anh giữ nó kĩ lắm. Nó như 1 kỷ niệm rất quan trọng với anh...và em cũng như 1 phép màu cứu rỗi sinh mệnh của anh vậy, rất quan trọng với anh."

Kim Mẫn Đình vui trong lòng, nhưng rồi đột nhiên lại cảm thấy lời nói của anh ta có gì đó sai sai. Nàng khựng lại 2 giây:

" Em..."

" Anh thích em"

" Vâng...hả anh nói sao?" Kim Mẫn Đình lúc này hoảng thật rồi, anh ta vừa nói cái gì vậy chứ?

" Anh nói anh thích em. Hứa Thiên Kỳ thích Kim Mẫn Đình"

Hai tai của Kim Mẫn Đình ù đi, nàng chẳng còn nghe rõ anh ta nói gì nữa. Nàng chột dạ nhìn về phía Liễu Trí Mẫn đang ngủ say, lo lắng mèo con sẽ nghe thấy.

Hứa Thiên Kỳ không phát hiện ra ánh mắt của Kim Mẫn Đình, anh ta cứ nghĩ em ấy là ngại ngùng nên quay ra chỗ khác tránh mình hoặc là em ấy đang cảm thấy khó xử nên chủ động lên tiếng trước:

" Đây chỉ là cảm xúc cá nhân của anh thôi, em không cần phải suy nghĩ nhiều về nó đâu. Với lại anh cũng không bắt em trả lời ngay. Em có thể trả lời bất kỳ khi nào em muốn. Anh đã đợi em 6 năm rồi, đợi thêm 1 chút nữa cũng chẳng sao"

Đối với lời này của Hứa Thiên Kỳ nàng vừa thấy biết ơn lại vừa thấy nặng nề vô cùng. Nàng biết ơn vì anh ta đã không bắt nàng trả lời ngay. Nặng nề là vì tình cảm của anh ta nhiều năm qua, 6 năm vốn không phải con số nhỏ, anh ta đã thích nàng 6 năm, sao nàng có thể bình thản đón nhận hay từ chối nó được chứ. Nhưng điều quan trọng hơn lúc này là Liễu Trí Mẫn. Phải nói sao với chị ấy đây, nàng có nên nói chuyện này với Liễu Trí Mẫn không, hay cứ giấu nó đi, để chị ấy không cần phải lo lắng nhiều. Rốt cuộc, nàng nên giải quyết chuyện này thế nào?

Ngay lúc Kim Mẫn Đình đang ngây ngốc, không biết nên làm sao thì Liễu Trí Mẫn tỉnh lại. Cô cứ quờ quờ tay, như muốn tìm người quen thuộc bên cạnh. Tìm được cọng dây cứu mạng, Kim Mẫn Đình chạy ngay đến chỗ Liễu Trí Mẫn, mặc kệ đôi mắt tràn đầy hi vọng trên giường đang chờ đợi mình.

Hứa Thiên Kỳ thấy nàng chẳng giải thích gì, trong lòng thầm vui vẻ. Vì có nghĩa rằng Kim Mẫn Đình chưa yêu ai và cũng chưa có người yêu. Nếu không phản xạ của 1 người bình thường thì chắc chắn sẽ lập tức phủ nhận tình cảm của đối phương và nói mình đã có người bên cạnh. Hai người trước mắt chỉ là bạn thôi, chắc anh nghĩ nhiều quá rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net