Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa tỉnh dậy, theo thói Liễu Trí Mẫn liền tìm hơi ấm quen thuộc kế bên mình, tay cứ quờ quạo trong không khí. Rồi có 1 bàn tay mịn màng sờ lên mặt cô, Liễu Trí Mẫn lập tức cầm lấy tay ai kia, kéo người ta vào lòng mình. Kim Mẫn Đình mất đà ngã nhào vào lồng ngực Liễu Trí Mẫn, đè lên nơi đồi núi mềm mại kia. Mắt Liễu Trí Mẫn vẫn nhắm, nhưng bàn tay lại ra sức ôm Kim Mẫn Đình vào lòng, hết sức dịu dàng vỗ về nàng rồi bắt đầu kể lể bằng giọng mũi của người vừa ngủ dậy:

" Đình Đình à. Chị vừa có 1 giấc mơ dài đấy. Lâu lắm rồi chị không mơ đấy, chắc là do chị mệt quá."

" Mẫn..."

" Chị mơ thấy chúng ta của 15 năm nữa, lúc đó em và chị đều đã giải nghệ. Có 1 số tiền đủ để sống cả đời, tuy em và chị đều già đi, nhưng em vẫn còn đẹp lắm. Ninh Nghệ Trác trở lại Trung Quốc, Kim Ái Ly quay về Nhật Bản. Chỉ còn em và chị...Nhưng sau đó em đã lấy 1 người đàn ông, em đã kết hôn với anh ta. Rồi hai người có con, và có 1 cuộc sống rất hạnh phúc. Trong thế giới đó...dường như chị chẳng còn là người còn giá trị trong cuộc đời em nữa..."

Liễu Trí Mẫn càng nói thì họng càng nghẹn lại, cô là người yêu em ấy sau, nhưng mối tình này sớm đã ăn sâu vào máu thịt. Cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng là 1 người phụ nữ, biết buồn, biết đau. Nhìn thấy người mình yêu lấy 1 người khác, sống 1 cuộc đời viên mãn mà không có mình, Liễu Trí Mẫn cũng thấy tủi thân chứ. Cô hé mở 2 mắt, những giọt nước mắt lăn xuống, chảy xuống hai bên thái dương. Liễu Trí Mẫn dè dặt nhìn Kim Mẫn Đình như một đứa trẻ phạm tội, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại:

" Liệu về sau nó có thành sự thật không Đình Đình nhỉ?"

Vốn Kim Mẫn Đình định lên tiếng, vùng khỏi tay Liễu Trí Mẫn. Nàng vẫn ý thức được trong phòng đang còn người khác nữa. Nhưng khi Liễu Trí Mẫn bắt đầu kể, nàng dường như bị giọng nói ấy mê hoặc, đắm chìm vào từng chữ của đôi phương. Đến khi thấy những giọt nước mắt trên khoé mắt Liễu Trí Mẫn, nàng mới cau mày lấy tay nhẹ lau đi.

Liễu Trí Mẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ, nàng biết. Nên số lần nhìn thấy giọt nước mắt của Liễu Trí Mẫn trong 7 năm nay chẳng tới 5 lần. Vậy mà hôm nay chỉ vì một giấc mơ mà chị ấy lại khóc. Kim Mẫn Đình đương nhiên đau lòng chứ. Cũng vì vậy mà nàng quên mất sự hiện diện của người đang trơ mắt nhìn hai cô gái trước mắt:

" Mèo con à. Đó chỉ là 1 giấc mơ thôi, nó sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu. Ngoan, đừng nghĩ nhiều về nó nữa. Chẳng phải em vẫn đang ở đây à?"

Liễu Trí Mẫn cụp mắt, ra vẻ làm nũng:

" Ừm, chị biết rồi"

Hứa Thiên Kỳ chẳng thể nhìn nổi cảnh này nữa, đành tự tạo tiếng động từ chiếc cốc và thìa trên bàn.

Nhớ ra người trong phòng, Kim Mẫn Đình luống cuống đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo:

" À...hai người muốn ăn gì không, em đi mua ít đồ ăn nhẹ nhé!"

Nói xong rồi nàng vội vàng mặc áo ra ngoài.

Một khoảng lặng khó xử diễn ra trong căn phòng hai người, Liễu Trí Mẫn cười sượng trân nhìn Hứa Thiên Kỳ:

" À...tiền bối đã khoẻ hơn chút nào chưa?"

" Cách phản ứng của hai đứa giống nhau thật đấy"

" Dạ?"

" Ý anh là cách phản ứng của em và Mẫn Đình, rất giống nhau"

" À... có lẽ là do hai đứa sống chung lâu quá nên vậy đó ạ"

Hứa Thiên Kỳ lại đột ngột hỏi thẳng:

" Trí Mẫn này, Mẫn Đình hiện tại đang độc thân đúng không?"

" Hả?"

Anh ta lại tiếp tục thăm dò:

" Thực ra anh thích Kim Mẫn Đình. Anh biết hai đứa thân nhau, nên muốn hỏi một chút thông tin về em ấy thôi mà"

Liễu Trí Mẫn lắp bắp:

" Em...em không chắc nữa. Nhưng hình như em ấy có người yêu rồi ạ."

Hứa Thiên Kỳ khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục về vẻ mặt bình thản như cũ:

" Là ai thế, chắc hẳn em biết người đó là ai chứ nhỉ!"

Liễu Trí Mẫn suy nghĩ một vài giây, quyết định nói thẳng với anh ta:

" Em xin phép nói thẳng. Kim Mẫn Đình có người yêu rồi, em biết người đó. Nhưng xin phép tiền bối, vì quyền riêng tư của em ấy nên em sẽ không tiết lộ danh tính của người đó ạ. Vậy nên em mong anh đừng cố tiếp cận em ấy nữa"

Ngay lúc bầu không khí dần trở nên căng thẳng hơn thì Kim Mẫn Đình đã trở về. Trên tay cầm hai túi lớn toàn những gói ăn vặt đặt lên bàn trước mặt Liễu Trí Mẫn:

" Em mua toàn vị chị thích đó. Mau ăn đi còn khỏi ốm sớm, không lại làm khổ tôi."

Đưa cả một túi cho con mèo nhỏ, Kim Mẫn Đình cầm cả bịch còn lại đưa cho Hứa Thiên Kỳ:

" Em không biết tiền bối thích ăn gì nên cứ mua tất cả những gì em thích, mong là anh ăn được nó ạ."

" Cảm ơn em nhé, anh ăn gì cũng được mà"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net