P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngư Kể Bạn Nghe, Truyện Kinh Dị Này Hay Lắm!!!
【Hoa Trong Mộng - P2】

Tác giả: 小羊肉串儿.
Bản dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả! Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức. Xin cám ơn!
___________________________
8.

Chiều hôm đó Khương Uyển Đình không xuất hiện trong lớp, những gì mà giáo viên giảng tôi không nghe lọt được chữ nào, trong đầu cứ lặp lại cảnh tượng cuối cùng khi tôi rời khỏi sân thượng.

Tôi biết Khương Uyển Đình không dễ dàng buông tha cho tôi, cô ta sẽ đem mọi sự uất hận đối với Ôn Khả đều phát tiết lên người tôi.

Đôi mắt tôi lén lút quay sang nhìn vị trí cuối lớp gần cửa sổ, nơi Ôn Khả đang ngồi, cậu ấy chỉ yên lặng ngồi đó nhìn sách, trông rất bình lặng.

Khoảnh khắc cậu ấy ngẩng mặt lên, ánh mắt của chúng tôi liền va vào nhau.

Tầm nhìn của cậu ấy chỉ ngưng đọng trên người tôi một giây rồi lại quay đi.

Đó là một ánh mắt ảm đạm, lạnh nhạt, còn có một chút không quan tâm, giống như cậu ấy bảo tôi chỉ cần cầu nguyện với cậu ấy lúc trên sân thượng đều là do tôi tự tưởng tượng ra vậy.

Tôi phập phồng lo sợ đợi đến giờ tan học, chỉ muốn chạy thẳng về nhà mà thôi.

Nhưng không ngờ, Khương Uyển Đình đã dẫn theo người chặn ngay đường mà tôi về nhà từ sớm.

Trên người cô ta là một chiếc váy liền màu trắng, phía sau có ba tên lưu manh đi cùng, nụ cười trên mặt rất gian manh.

Tôi chỉ biết đứng đó nhìn cô ta, ngay đến cả dũng khí bỏ chạy cũng không có, dù sao cũng sẽ bị bắt lại, bỏ trốn thì sau này sẽ bị đánh càng ác hơn.

Thế là tôi bị bọn chúng kéo đến một cái kho hàng bỏ hoang.

Khương Uyển Đình đang từ từ đi về phía tôi, đôi mắt xếch của cô ta đã có đủ loại cảm xúc đa tình, ngay đến cả một người bị b.ạo l.ực h.ọc đ.ường trường kỳ như tôi cũng phải thừa nhận, cô ta đẹp lắm, qua vài năm nở nang sẽ càng đẹp gái hơn.

Cô ta biết dựa vào sắc đẹp của bản thân để gả cho một người môn đăng hộ đối, sự nghiệp sáng lạn, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Chỉ có tôi bị chôn vùi trong đoạn ký ức này, mãi mãi không thể nào thoát ra được.

Tại sao người hủy hoại cả đời tôi, lại có thể không chịu bất kỳ hình phạt nào, vẫn luôn có thể từng bước vươn đến tương lai.

Chỉ là vì ba mẹ tôi mất sớm, bởi vì tôi không được yêu thương, bởi vì tôi nghèo, cho nên gặp phải b.ạo l.ực h.ọc đ.ường là do tôi đáng bị như thế?

Tôi đáng để cho bọn chúng xem như chó mà sai bảo, bị bọn chúng xem như đồ chơi để bắt nạt?

Khương Uyển Đình mở miệng trào phúng:

“Tao lại không biết gan mày lại lớn thế, vậy mà dám đưa tay muốn với tới chỗ của Ôn Khả cơ.”

Rồi cô ta đưa mắt nhìn tôi, giống như đang xem xét một món hàng: “Cũng đúng nhỉ, Ôn Khả làm sao có thể nói lời từ chối với khuôn mặt này chứ nhỉ?”

Tôi không hiểu ý của cô ta là gì, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, trong tình huống này, chỉ cần tôi nói ra một chữ, chắc chắn sẽ bị đánh cho tả tơi.

Kinh nghiệm bị đánh đã quá nhiều, dần dà cũng học được cách ngoan ngoãn chịu trận thôi.

Khương Uyển Đình thấy tôi không phản ứng gì, bực mình nhướng mày, đưa tay tát lên mặt tôi một cái, giọng nói bất giác dịu dàng, căn bản không giống người đang đánh đập người khác chút nào: “Nhìn khuôn mặt này của mày, tao lại cảm thấy rất là xúi quẩy.”

Khương Uyển Đình bấu lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, dưới đáy mắt đều là sự hận thù.

“Sinh ra một khuôn mặt như thế, tao không biết nên nói mày xui hay là may mắn nữa đây.”

Trước đó tôi không hiểu sự thù hận trong ánh mắt đó của cô ta từ đâu mà đến, nhưng lần này tôi cũng đã hiểu, Khương Uyển Đình không phải hận tôi, mà là khuôn mặt của tôi.

Một khuôn mặt giống cực với cố nhân của cô ta.

Sao trước đó tôi lại không nghĩ tới nhỉ?

Lần đầu tiên Khương Uyển Đình gặp tôi đã ngẩn người đi rất lâu, thậm chí trong ánh mắt đó có phần tránh né, không dám nhìn tôi quá nhiều.

“Vậy mà mày dám tìm Ôn Khả để chống lưng cho mày sao?” Khương Uyển Đình đưa ngón tay chỉ rồi lại chỉ lên trán tôi, “Ai cho mày cái gan đó vậy hả?!”

“Bánh kem ăn có ngon miệng không?"

Toàn thân tôi run rẩy, nói không thành lời, chỉ biết lắc đầu lia lịa.

“Tao chạy đôn chạy đáo để mua bánh kem về, thế mà mày lại ăn không ngon sao?”

Khương Uyển Đình vỗ vỗ lên mặt tôi, sắc mặt u ám, giọng nói nhẹ tênh: “Quả nhiên là tạp chủng không có ba mẹ dạy dỗ, bộ không biết tôn trọng thành quả lao lực của người khác làm ra sao?”

“Mày như thế tao thấy chẳng vui tý nào.”

Nói rồi, Khương Uyển Đình lùi lại một bước, quay mặt sang nhìn tên lưu manh bên cạnh cô ta.

“Dạo này tao vừa quen biết vài người bạn mới, họ nói mấy bữa nay cuộc sống quá buồn chán, cần có một cô gái để giải sầu, tao cảm thấy mày rất phù hợp đó.”

Tên lưu manh phía sau đi tới cười nham hiểm, tôi liền hét lên một tiếng thất thanh rồi xông thẳng ra ngoài.

Chưa chạy được hai bước đã bị bọn chúng nắm tóc giật lại, khiến cho tôi ngã nhào xuống đất, bụi bặm bay khắp nơi.

Tôi bị hai tên lưu manh giữ chặt lấy, không cử động được.

Khương Uyển Đình đứng bên cạnh khoanh tay, khóe môi nhếch lên một cách lạnh lùng nhìn khung cảnh trước mắt.

Có thể là do bị hành hạ quá lâu, cho nên khi xuất hiện tình huống như thế, tôi lại không cảm thấy kinh ngạc gì cả.

Thậm chí còn biết trước sẽ có ngày hôm nay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Tên lưu manh chậc lên một tiếng, tát cho tôi một phát rõ đau rồi phun ngụm nước bọt lên mặt tôi.

“Mẹ nó mất hứng thật chứ, vậy mà lại tới tháng!”

Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tên lưu manh cảm thấy cụt hứng, liền bắt đầu dùng nắm đấm để xả giận.

Khi từng cái đánh đấm bắt đầu tác động lên người, tôi vội vàng nhắm mắt bắt đầu cầu nguyện.

Cầu cho thần linh có thể dẫn Ôn Khả đến cứu rỗi tôi.

Nhưng quả đúng như những gì Ôn Khả đã nói, thần linh bận lắm, căn bản không có thời gian để tâm đến lời cầu nguyện của người phàm.

Cuối cùng Ôn Khả vẫn không xuất hiện trong con hẻm nhỏ.

9.

Ngày thứ hai, tôi lê lết cơ thể đầy ắp vết thương đi vào lớp.

Khi Ôn Khả đi ngang qua chỗ tôi cũng chỉ nhìn tôi một cái, chỉ đúng một giây rồi di chuyển tầm mắt.

Tôi cúi đầu, không muốn để cậu ấy nhìn thấy những vết bầm trên mặt.

Khương Uyển Đình ngồi cạnh tôi, cười đểu một cái rồi ghé sát tai tôi nói: “Tao cứ tưởng Ôn Khả bảo vệ mày cỡ nào, nhìn thấy mày bị thương cũng chả thèm đếm xỉa, bây giờ mày đã nhìn rõ vị trí của mày chưa?”

Tôi quay đầu nhìn sang Khương Uyển Đình, cô ta đang dùng ngón tay thanh mảnh để vén tóc qua vành tai, tôi để ý thấy đầu ngón tay của cô ta có chút run rẩy.

Cô ta đang sợ.

Vừa nãy cô ta vừa cá cược, cược thái độ của Ôn Khả đối với tôi, bởi vì trong lòng cô ta không đủ can đảm.

Tôi cúi đầu, muốn che giấu đi sự châm biếm thoáng qua trong mắt tôi.

Việc cấp bách bây giờ không phải là cầu cứu Ôn Khả, mà chính là phải tra rõ ngọn nguồn của ý hận trong mắt Khương Uyển Đình là dành cho ai.

Người đó nhất định có mối quan hệ không tầm thường với Ôn Khả, tôi phải lợi dụng điểm đó, thông qua Ôn Khả xử lý triệt để Khương Uyển Đình.

Cho dù bị xem là vật thế thân cũng được, chỉ cần có thể thoát khỏi cô ta, tôi tình nguyện trả giá bất cứ thứ gì.

Ôn Khả cầm lấy hộp sữa dâu mà tôi đặt trong hộc tủ rời khỏi lớp.

Bước ra đến cửa thì vừa hay lại chạm mặt với Khương Uyển Đình.

Cô ta lập tức đứng nép sang một bên để nhường đường.

Nhìn thấy hộp sữa dâu trên tay của Ôn Khả, hình như cô ta chợt nhớ lại chuyện gì, cả người lảo đảo không đứng vững nữa.

Ôn Khả đến nhìn cũng không bố thí cho cô ta một cái, cứ lướt qua rồi đi luôn.

Khương Uyển Đình che miệng lại chạy đến thùng rác, không kiềm chế được bắt đầu nôn ói một cách kịch liệt.

Tôi cúi đầu nhìn phiếu thanh toán hộp sữa dâu trong hộc tủ, bắt đầu rơi vào trầm tư.

10.

Tôi đuổi theo đến sân thượng, Ôn Khả đang nói chuyện điện thoại, do khoảng cách có hơi xa, tôi nghe không được rõ cho lắm.

Nhưng có thể cảm nhận được thái độ của Ôn Khả không được kiên nhẫn cho lắm.

“Quả thật dạo gần đây có chút phiền lòng.”

“Em biết rồi, anh hai, em sẽ tự chăm sóc cho bản thân mà.”

Thì ra là đang nói chuyện với anh trai sao?

Sau khi cúp máy, Ôn Khả liền quay đầu sang nhìn tôi.

Cậu ấy tựa vào lan can, nhìn tôi một cách tẻ nhạt: “Lại bị bắt nạt rồi? Tại sao lại không cầu xin tôi giúp đỡ?”

Tôi bặm môi không biết nên nói gì.

Cậu ấy uống một ngụm sữa dâu, lãnh đạm trào phúng: “Không lẽ cậu vẫn còn cầu xin những bức tượng mà căn bản nó không giúp được gì cho cậu à?

“Tôi đã nói với cậu rồi, sau này cậu chỉ cần cầu nguyện với tôi thôi, tôi mạnh hơn những bức tượng chán phèo đó nhiều đấy.”

Tôi như bị ma quỷ sai khiến bước lên một bước, nhưng lại vụng về vấp ngã xuống mặt đất.

Cậu ấy cúi mặt nhìn tôi, không có ý định đi đến đỡ tôi dậy.

“Cầu cứu tôi, chỉ cần một câu là đủ.”

Tình cảnh này như đang dụ dỗ con nít vậy: “Một câu xin hãy giúp tôi là được.”

Ánh mắt, giọng nói của Ôn Khả như có một ma lực đang hấp dẫn người khác vậy.

Trên người cậu ấy như đang ẩn chứa mối nguy hiểm lại có gì đó khiến người khác sa lầy.

Giống như đóa hoa đang nở rộ trong giấc mơ của tôi vậy.

Nhìn thấy tôi vẫn không chịu mở miệng, Ôn Khả không còn nhẫn nại muốn rời đi.

Khoảnh khắc cậu ấy quay lưng, tôi đã bất giác đưa tay giữ lấy chân váy, giọng nói khàn đặc đến khó nghe: “Xin… xin hãy giúp tôi!”

Ôn Khả quay đầu đưa mắt xuống nhìn tôi rồi ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau đi dòng nước mắt trên mặt tôi.

Giọng nói của cậu ấy kiên định lại hòa lẫn sự dịu dàng: “Tôi sẽ giúp cậu.”

11.

Mấy ngày kế tiếp, tôi điên cuồng tìm kiếm điểm giao nhau giữa Ôn Khả và Khương Uyển Đình, mong rằng có thể tìm được người đã khiến cho Khương Uyển Đình ghi hận.

Cuối cùng tôi phát hiện ra một tấm hình trên diễn đàn trước khi Khương Uyển Đình chuyển trường, khuôn mặt của cô gái trong tấm ảnh đó giống tôi đến kinh ngạc.

Tấm ảnh có hơi mờ, trong tấm ảnh chính là cô gái đứng bên cạnh Ôn Khả, khuôn mặt dịu dàng cười rất xinh.

Khương Uyển Đình đứng trong một góc không mấy gì nổi bật, đôi mắt thẫn thờ, giống như con búp bê bị mất đi linh hồn vậy.

Tôi lấy hết dũng khí nhắn tin cho chủ bài đăng trong diễn đàn.

Sau khi tôi trần thuật lại sự việc bị Khương Uyển Đình b.ạo l.ực h.ọc đ.ường, tôi nói tôi muốn tìm hiểu về cô gái trong bức ảnh.

Cô ấy bảo mình tên là Trần Mẫn, là bạn học thời cấp hai của Khương Uyển Đình.

Thế là chúng tôi hẹn nhau vào thứ năm tan học gặp mặt.

Khi Trần Mẫn nhìn thấy tôi đã ngây người một lúc, sau đó mới bình tĩnh lại, cười và nói: “Tôi còn nghĩ tại sao cậu lại bị Khương Uyển Đình bắt nạt, bây giờ tôi đã hiểu rồi.”

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Khi cậu vừa bước vào, tôi còn tưởng là Khương Sơ Nhiên chết vì nhảy lầu đã sống lại trước mặt tôi đấy.”

Tôi hỏi: “Khương Sơ Nhiên là ai?”

Trần Mẫn tỏ vẻ như đang xem kịch hay: “Là chị của Khương Uyển Đình đấy, cùng cha khác mẹ, Khương Uyển Đình là con riêng cơ mà.”

Tôi dường như đã xâu chuỗi được mọi chuyện từ lời kể của Trần Mẫn.

Trong câu chuyện này Khương Uyển Đình từ người đi bắt nạt trở thành kẻ bị bắt nạt, thậm chí còn xém chút mất đi nửa cái mạng.

Cuối cùng Trần Mẫn thì tôi với vẻ mặt sâu xa và nói: “Nhìn khuôn mặt này của cậu bị ức hiếp, chắc Khương Uyển Đình cảm thấy thích thú lắm, dù sao thì con nhỏ đó luôn nghĩ bản thân bị bắt nạt đều do Khương Sơ Nhiên mà ra, nhưng lại không bao giờ nghĩ đến việc một đứa con riêng vậy mà dám diễu võ giương oai trước mặt đứa con hợp pháp, mà lúc đó mẹ của Khương Sơ Nhiên đang bệnh nặng nữa chứ!”

“Theo tính tình của Ôn Khả, không giết chết nó đã là nể mặt Khương Sơ Nhiên lắm rồi.”

“Những người ở trong vị trí của chúng tôi, gia đình ai mà không có mối quan hệ phức tạp đâu? Nếu như ngầm đồng ý loại tạp chủng như Khương Uyển Đình cũng có thể leo lên đầu của con hợp pháp như chúng tôi để ngồi thì ngày tháng sau này sao mà sống được nữa?”

Trần Mẫn khuấy ly cà phê một lúc, rồi cầm muỗng gõ lên thành ly hai cái.

Cô ấy đưa mắt quan sát tôi, mỉm cười, dưới đáy mắt mang theo chút khôi hài: “Cậu có thể cầu cứu Ôn Khả đấy, nó không có cách nào từ chối khuôn mặt này của cậu đâu.”

“Nếu không phải vì mẹ của Ôn Khả qua đời nên mới phải xuất ngoại, trong ba tháng đó làm sao Khương Uyển Đình có cơ hội làm trời trước mặt Khương Sơ Nhiên chứ, có thể Ôn Khả luôn nghĩ rằng bản thân cần phải có trách nhiệm với cái chết của Khương Sơ Nhiên.”

Tôi trầm mặc không nói gì nghe cô ấy tiếp tục câu chuyện.

“Trước giờ chúng tôi không hề cảm thấy Ôn Khả là người bạo hành, chẳng qua cậu ấy chỉ đem những gì mà Khương Sơ Nhiên phải gánh chịu, từng chút từng chút trả lại trên người của Khương Uyển Đình mà thôi.”

Đôi mắt Trần Mẫn trở nên ửng đỏ: “Chí ít Khương Uyển Đình còn sống đến tận bây giờ, nhưng Khương Sơ Nhiên đã không còn nữa.”

"Sau cái chết của Khương Sơ Nhiên, Ôn Khả đã bệnh nặng một trận, bị ép đưa đến nước ngoài để điều trị, mới về nước dạo gần đây thôi.”

“Chứ cậu nghĩ xem cả thế giới biết bao nhiêu trường học phù hợp với thân phận của cậu ấy mà không đi, vì sao cứ phải về nước, nhất định phải học chung trường với Khương Uyển Đình?”

Trần Mẫn hít một hơi rồi xem xét biểu cảm của tôi: “Nếu như cậu muốn thoát khỏi Khương Uyển Đình, vậy thì chỉ có thể lợi dụng Ôn Khả mà thôi.”

Những gì cô ấy nói tôi đều không cảm thấy hứng thú, tôi chỉ hỏi một câu tôi cảm thấy liên quan nhất: “Khương Sơ Nhiên làm sao mà chết vậy?”

Trần Mẫn thở dài đáp: “Nhảy lầu t.ự s.át.”

12.

Ôn Khả cầm theo ba hộp sữa dâu bước vào lớp.

Rồi cậu ấy đi thẳng đến chỗ tôi và Khương Uyển Đình, đặt trước mặt mỗi người một hộp sữa.

“Mời mày uống sữa dâu này, trước đó không phải mày đã uống nhiều lắm rồi sao?”

Sắc mặt Khương Uyển Đình trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Ôn Khả cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa đến miệng của Khương Uyển Đình, nhẹ nhàng ra lệnh nói: “Uống đi!”

Theo phản xạ tự nhiên, Khương Uyển Đình đã nôn đầy ra đất, bụm miệng lại chạy ra ngoài lớp học.

Ôn Khả phì cười một tiếng rồi đi về chỗ.

Người thích uống sữa dâu chính là Khương Sơ Nhiên, còn người bị dị ứng với dâu, chỉ cần uống một chút thôi cũng không chịu được, chính là Khương Uyển Đình.

Khi người lớn cạnh tranh sẽ từ từ lan sang những đứa nhỏ trong vô hình.

Mà bọn chúng cũng sẽ biết cách thức trừng phạt thứ mà gọi là người xấu của riêng chúng.

Những thủ đoạn này luôn tàn nhẫn hơn hẳn.

Thân là một đứa con riêng như Khương Uyển Đình ỷ được mẹ yêu thương, nhân lúc mẹ của Khương Sơ Nhiên bệnh nặng, dám trực tiếp tác quái lên mặt với Khương Sơ Nhiên.

Dù có âm thầm chịu đựng, nhưng Khương Uyển Đình lại đắc ý không điểm dừng, đến mức quên đi Khương Sơ Nhiên còn có người bạn thân là Ôn Khả.

Cậu ấy tự khắc giúp Khương Sơ Nhiên trả đũa, thậm chí không cần Ôn Khả đích thân ra tay, chỉ cần một ánh mắt, hoặc một chút cau mày thôi cũng có đầy người ra mặt xử lý Khương Uyển Đình.

Bị người ta đánh đập, sỉ nhục, cô lập, cưỡng ép đổ sữa dâu vào miệng đến nỗi cả người dị ứng đầy mẩn đỏ.

Linh hồn của Khương Uyển Đình đã bị xâu xé trong mớ hỗn độn như địa ngục trần gian, vì sự đắc ý vênh váo của mình mà trả một cái giá thật đắt.

Sau này Khương Uyển Đình áp dụng những chiêu trò đó lên người tôi, xâu xé giày vò linh hồn tôi, dùng sự đau khổ của tôi để lấp đầy linh hồn đã vỡ vụn của cô ta.

Nhưng cô ta đâu có nghĩ tới, tôi cũng rất vô tội cơ mà.

Tôi cũng là một đứa trẻ từng được ba mẹ yêu thương hết mực.

Chỉ vì có khuôn mặt giống với Khương Sơ Nhiên nên phải chịu sự b.ạo h.ành của cô ta!

Cô ta nhìn bộ dạng đau khổ của tôi, trong đầu đều liên tưởng đến khuôn mặt của Khương Sơ Nhiên đang chịu khổ.

Tôi cầm lấy hộp sữa dâu lúc nãy Ôn Khả ép Khương Uyển Đình uống và hút một ngụm.

Không phải là tôi thích mùi vị này, nhưng tôi vẫn phải ép bản thân nuốt vào, không được biểu lộ ra bất kỳ sự chán ghét trên mặt.

Từ hôm nay trở đi, những gì Khương Sơ Nhiên thích thì chính là những thứ tôi thích.

[Còn tiếp...]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net