P3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngư Kể Bạn Nghe, Truyện Kinh Dị Này Hay Lắm!!!
【Hoa Trong Mộng - P3 End】
Tác giả: 小羊肉串儿.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả! Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức. Xin cám ơn!
_______________________
13.

Khi tôi bước vào nhà vệ sinh thì Khương Uyển Đình vừa mới nôn xong, thấy tôi đi vào, cô ta lau miệng rồi nhìn thẳng mặt tôi.

Một lúc sau, nụ cười của cô ta càng khó coi hơn: "Trong mắt của Ôn Khả, chúng ta chẳng qua chỉ là công cụ giúp nó giết thời gian thôi, mày tưởng Ôn Khả sẽ xem mày là bạn sao?"

"Mày có tư cách làm bạn với Ôn Khả à?"

“Trong giới của bọn tao, người muốn nịnh hót Ôn Khả nhiêu vô số kể, nhưng lại không có mấy ai dám trêu vào, mày có biết là vì sao không?”

“Bởi vì Ôn Khả có một người anh và chồng chưa cưới đều là đồ thần kinh! Ngoại trừ họ không ai có thể đến gần Ôn Khả, nhất định họ sẽ không để loại người như mày đến gần Ôn Khả đâu, bây giờ mày tưởng mày ở cạnh nó là sẽ không có chuyện gì sao?”

Tôi ừ một tiếng rồi nói: “Tôi nhất định sẽ không sao, bởi vì tôi sinh ra có khuôn mặt rất giống với Khương Sơ Nhiên.”

Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, phải phủ đầu lấy thế mạnh trước.

Khương Uyển Đình ngây người, dường như cô ta không ngờ tôi sẽ biết được sự tồn tại của Khương Sơ Nhiên.

Tôi lạnh mặt vừa ý, học theo giọng điệu của Ôn Khả: “Nhưng ngược lại, cậu sẽ không sao chứ?”

Khương Uyển Đình giống như vừa nghe được một câu nói rất là buồn cười: “Chẳng qua Ôn Khả muốn có một con chó ngoan ngoãn mà thôi, mày tưởng mày có gì đặc biệt à? Há há há…”

Tôi cắn răng rồi bình tĩnh lại trả lời: “Thể tôi ở trước mặt cậu không phải cũng là một con chó để cậu tùy ý đánh đập ức hiếp sao?”

“Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở trước mặt Ôn Khả làm một con chó ngoan ngoãn nghe lời, còn với cậu thì sẽ trở thành một con chó có thể cắn vào cổ cậu bất cứ lúc nào.”

“Khương Uyển Đình, cậu cứ chờ xem đến lúc bị con chó mình từng thuần phục cắn ngược lại là cảm giác gì đi!”

Khương Uyển Đình sát lại gần tôi, trong lời nói mang theo sự uy hiếp: “Đúng là đồ chó cậy thế chủ mà, mày cứ thử đi, tao lại muốn biết rốt cuộc Ôn Khả có thể bảo vệ mày đến lúc nào.”

“Nhưng ai dám trêu vào Ôn Khả, không chết thì cũng sẽ bị thương đấy!”

Nếu như nói Ôn Khả là vì tôi giống với Khương Sơ Nhiên nên mới giúp tôi.

Vậy thì tôi tình nguyện trở thành một Khương Sơ Nhiên thứ hai, làm một thế thân hoàn hảo nhất.

Chỉ cần có thể trả thù được Khương Uyển Đình, những chuyện thế thân này thì có đáng là gì chứ.

14.

Sau ngày hôm đó, đột nhiên Khương Uyển Đình đã biến mất hai ngày.

Đến khi gặp lại cô ta thì chính là vào tối ngày kế tiếp, Ôn Khả nói muốn đi dạo, thế là tôi cứ đi lang thang theo cậu ấy trên con phố lớn không người, thình lình Khương Uyển Đình xuất hiện trước mặt chúng tôi, trực tiếp quỳ xuống, trên người còn mang theo nhiều vết thương.

Tôi bị dọa cho lùi lại một bước.

Cô ta nắm lấy chân của Ôn Khả van xin: “Ôn Khả! Ôn Khả tớ xin cậu buông tha cho nhà tớ đi, tớ thật sự sắp bị ba tớ đánh chết rồi, xin cậu cứu tớ đi!”

Ôn Khả đưa mắt nhìn cô ta, giống như nhìn một đống rác vậy, dưới đáy mắt không có chút cảm xúc gì: “Tao không có làm gì nhà mày cả, chỉ là anh tao cảm thấy dạo gần đây tao vì mày mà buồn phiền quá, cho nên mới giúp tao dạy dỗ nhà mày chút thôi à.”

Đoạn ký ức vào hôm Ôn Khả nói chuyện điện thoại trên sân thượng bất giác lóe lên trong đầu tôi.

Đôi mắt Khương Uyển Đình đã đỏ ngầu, khóc hơi trên không tiếp được hơi dưới: “Vậy cậu… Cậu xin anh cậu đi! Xin anh ấy nương tay cho gia đình tớ, nhà họ Ôn đã cướp đi rất nhiều đơn hàng của nhà tớ, sắp phải phá sản đến nơi rồi, tớ thật sự sẽ bị ba tớ đánh chết đấy!”

Ôn Khả mỉm cười: “Buồn cười, thế mày bị đánh lại liên quan gì đến tao cơ?”

Cậu ấy lạnh lùng khom người xuống hất tay của Khương Uyển Đình, giọng nói lãnh đạm cất lên: “Nếu như mày chết thì tao sẽ buông tha cho nhà mày, Sơ Nhiên có thể chết, tại sao mày lại không?”

Một câu nói nhẹ tựa làn gió nhưng lại tàn nhẫn vô cùng.

Nói rồi cậu ấy quay người rời đi.

Nhưng Khương Uyển Đình dường như bị câu nói vừa nãy kích thích đến, từ bên cạnh nắm lấy một thanh gỗ xông về phía Ôn Khả.

Tôi vừa định đứng ra chắn lại, đột nhiên có một đám người mặc vest đen nhào tới từ bốn phía, trông thân thủ này như là vệ sĩ đã được huấn luyện thì phải.

Khương Uyển Đình bị họ nhấn chặt xuống mặt đất, cô ta đang đau đớn vùng vẫy nhưng lại không làm được gì.

Ôn Khả cười vào mặt cô ta vì không biết tự lượng sức: “Người ba sắp phá sản của mày lại phải vì cứu mày mà hao tài tốn của rồi.”

Nói rồi cậu ấy đưa mắt lên nhìn vệ sĩ một cái, bọn họ trực tiếp lôi Khương Uyển Đình lên một chiếc xe hơi màu đen.

15.

Tôi đi theo Ôn Khả về nhà của cậu ấy, sau khi dẫn tôi đi ăn cơm tối xong, liền đưa tôi đến hồ bơi ở sân sau.

Khương Uyển Đình bị vệ sĩ ép cho quỳ xuống tại thành hồ.

Ôn Khả từ từ bước lại gần, trên cao nhìn xuống mặt cô ta.

“Khương Uyển Đình, làm người, thì phải biết có lòng tự trọng và tự lượng sức mình…” Rồi cậu ấy ngừng lại một chút, lại đưa tay sờ lên mặt của cô ta, “Nhưng hai điểm này mày đều không có.”

Toàn thân Khương Uyển Đình run rẩy nói không thành lời.

Sự hoảng sợ của cô ta đối với Ôn Khả thuộc dạng khắc sâu vào trong xương máu.

“Tao nhớ không lầm thì mày rất sợ nước, cũng ba năm rồi nhỉ, mày đã hết sợ chưa?”

Khương Uyển Đình kinh hoàng nhìn vào nước trong hồ bơi, trừng to đôi mắt như vừa nghĩ đến chuyện gì khiếp đảm lắm.

Ánh mắt này rất quen thuộc, cô ta tuyệt đối là đang nhớ về đoạn ký ức mà trước đó bị nhóm người của Ôn Khả b.ạo h.ành.

Và rồi Ôn Khả hất nhẹ cằm, vệ sĩ phía sau cậu ấy liền lập tức hiểu ý, đi thẳng lên trực tiếp đẩy Khương Uyển Đình xuống hồ.

Cô ta không biết bơi mà còn rất sợ nước, trong hồ bơi không ngừng vùng vẫy.

Vệ sĩ cúi người xuống nhấn mạnh đầu cô ta xuống nước, mọi sự vùng vẫy lúc này tuyệt đối là vô dụng thôi.

Cũng giống như những năm gần đây, không một ai đứng ra để cứu tôi, trong hồ bơi tại nhà của Ôn Khả cũng sẽ không xuất hiện người đứng ra giúp Khương Uyển Đình.

Trong kho hàng bỏ hoang, cô ta chính là chủ nhân.

Mà trong một nơi sang trọng khiến người khác phải tặc lưỡi khen ngợi, Ôn Khả mới chính là chủ nhân.

Không có sự cho phép của chủ, ai dám làm trái lời cơ chứ.

Ôn Khả phẩy tay ra hiệu cho nhóm vệ sĩ vớt cô ta lên, Khương Uyển Đình bị sặc nước, ho kịch liệt không thôi.

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Ôn Khả lãnh đạm phì cười rồi nói với vệ sĩ: “Thông báo cho ba nó đến chuộc người.”

Nói rồi vứt Khương Uyển Đình tại hồ bơi và dẫn người rời đi.

Tôi đứng ngay tại chỗ trừng mắt nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra.

Bộ dạng của cô ta hiện giờ nhếch nhác vô cùng, nhưng thái độ đối với tôi vẫn rất cáu gắt: “Làm sao? Mày còn muốn giết tao à?”

Tôi lắc đầu: “Cậu phải sống, dù có chết tôi cùng trù cho cậu phải sống tiếp, tôi đảm bảo mỗi ngày cậu sống đều là địa ngục trần gian.”

“Vì một người như cậu mà làm dơ tay tôi, không đáng.”

16.

Rất nhanh ba của Khương Uyển Đình, Khương Quốc Chính đã đến.

Ôn Khả đang ngồi trên sofa, Khương Quốc Chính đứng ngay đối diện không dám ngồi xuống, vẻ mặt đầy sự cung kính.

Ánh đèn dịu nhẹ chiếu rọi từ trên đỉnh đầu, khiến cho vóc dáng của cậu ấy càng rõ ràng và ôn hòa hơn.

Rõ ràng cậu ấy đang ngồi, nhưng tôi cảm thấy Ôn Khả như đang nhìn xuống người đàn ông đối diện, dùng quyền lực và tiền tài tuyệt đối để đối mặt với người đàn ông hơn mình gần 30 tuổi.

Con gái của mình không biết đang bị ranh con ngồi đối diện nhốt đi đâu, không biết đang chịu tội gì, nhưng ông cũng chỉ có thể nhịn nhục cười giả tạo và lấy lòng Ôn Khả.

Vậy mà Ôn Khả lại bình tĩnh đến đáng sợ đối với những chuyện này, dường như mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên vậy.

Cậu ấy cong môi lên mỉm cười, dáng vẻ thuần khiết không pha lẫn hỗn tạp: “Chú Khương, chắc là chú biết quy tắc của nhà họ Ôn rồi đúng không ạ?”

Khương Quốc Chính gật đầu lia lịa, vội vàng trả lời: “Chú biết, chú biết chứ.”

Giây tiếp theo vệ sĩ liền quăng một cái vali bằng da màu đen ra trước mặt Khương Quốc Chính.

Ôn Khả hất nhẹ cằm: “Đựng đầy, chậm nhất là tối ngày hôm sau đem qua.”

Khương Quốc Chính gật gật đầu, nhặt chiếc vali bằng da lên rồi rời khỏi nhà họ Ôn.

Tôi hiếu kỳ hỏi Ôn Khả: “Tôi có thể hỏi quy tắc của nhà họ Ôn là gì không?”

Cậu ấy ung dung nhấp một ngụm trà: “Muốn chuộc người hoặc đồ vật gì tại nhà họ Ôn, thường thì chỉ nhận tiền đô, để tiện thông hành bên quốc tế.”

Tôi nhớ đến cái vali to đùng vừa nãy, căn bản không dám tưởng tượng phải bao nhiêu tiền mới có thể đựng đủ chiếc vali đó.

Tôi hỏi tiếp: “Nếu không đủ tiền chuộc thì cậu sẽ giết chết Khương Uyển Đình sao?”

Ôn Khả nhìn tôi một cái sâu xa, khóe môi hiện lên một nụ cười rất lạnh lùng: “Bây giờ là xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp đấy, con nhỏ đó sẽ làm dơ nền nhà họ Ôn mất.”

“Khương Quốc Chính không dám không đưa tiền đâu, cái giá phải trả khi không chịu bỏ tiền ra luôn nặng hơn con số đó, điểm này ông ta hiểu rõ nhất đấy.”

“Đối với người có tiền mà nói, tiền đối với họ chẳng qua chỉ là một con số mà thôi, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết là đơn giản nhất rồi.”

Tôi nghe giọng điệu của cậu ấy không hề có chút dậy sóng, nói những thứ thuộc về phép tắc trong thế giới của họ.

17.

Cả đêm không chợp mắt được.

Tôi ngờ vực nhìn lên bầu trời đen kịt cho đến khi sáng bừng, sự hỗn loạn trong não bộ càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn.

Tôi thức dậy và ăn sáng, đến khi chuẩn bị đi học thì tôi nhận được cuộc gọi của Ôn Khả.

Cậu ấy nói sẽ cho xe đến đón tôi.

Tôi lên xe thẳng tiến đến nhà họ Ôn.

Khi bước vào phòng khách, Khương Quốc Chính đang đứng trước mặt Ôn Khả, bên cạnh chính là cái vali mà hôm qua đã đưa cho ông.

Tôi đứng phía sau lưng sofa của cậu ấy, âm thầm nhìn người đàn ông đối diện.

Vệ sĩ mở chiếc vali ra rồi tùy ý kiểm tra vài cái, sau đó gật đầu với Ôn Khả.

Cậu ấy đứng dậy, lạnh mặt nhìn Khương Quốc Chính: “Ông có thể dẫn theo con-gái-cưng của ông đi về rồi đấy.”

Ba chữ「con-gái-cưng」này cậu ấy đã cắn răng nói từng chữ một.
Vệ sĩ đang dẫn Khương Quốc Chính rời khỏi.

Ôn Khả chỉ vào chiếc vali và nói với tôi: “Tất cả số tiền trong này đều thuộc về cậu.”

Tôi kinh ngạc nói không nên lời, qua một hồi lâu mới tìm được giọng nói của bản thân: “Tiền này tôi không lấy được…”

Ôn Khả lười nhác chống lên thái dương, đôi mắt sụp xuống, không nhanh không chậm nói: “Số tiền này xem như phí tổn thất tinh thần bao nhiêu năm qua của cậu, cậu có thể dùng số tiền này để thực hiện ước mơ của bản thân.”

Tôi cúi đầu nhỏ giọng: “Tôi không có ước mơ.”

Ôn Khả hờ hững nhún vai, đưa tay tiếp lấy ly trà của người hầu.

“Vậy thì bây giờ cậu bắt đầu ước được rồi đó.”

“Ước gì cũng được, số tiền này sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc cho cậu.”

Tôi nhìn vào đống giấy xanh lè được xếp trong vali, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào.

Ôn Khả uống xong ly trà liền đứng dậy, đi đến trước mặt tôi và nói: “Tôi sẽ cho người sắp xếp số tiền vào ngân hàng theo danh nghĩa của tôi, vậy thì cậu sẽ không sợ bị đám người thân bà con họ hàng biết được sự tồn tại của số tiền này.”

18.

Trong đêm đó tôi nhận được một tin nhắn.

“Mày tưởng tao sẽ buông tha cho mày sao? Tao nhất định sẽ hủy hoại mày!”

Tôi nhìn tin nhắn đó rất lâu mới tắt máy quay người xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Khóa vòi nước, tôi chụm tay lại hất nhẹ một ít nước lạnh lên mặt.

Khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên đối mặt với chiếc gương, bóng tối không thể che giấu đi khuôn mặt tái nhợt trong tấm kiếng đó, đôi mắt thâm quầng sâu hoắm và thất thần.

Khương Uyển Đình, mày ăn sung mặc sướng, chỉ bỏ ra một ít tiền muốn che lấp đi bao nhiêu đau đớn mà tao đã gánh chịu những năm qua sao?

Những gì tao đã chịu đựng ba năm qua, những vết thương bám chặt trên người tao mãi không xóa nhòa được, ba năm qua tao không ngủ được một giấc ngon lành, đêm nào tao cũng giật mình hốt hoảng, ngay cả trong mơ mày cũng không buông tha cho tao!

Khương Uyển Đình! Tao đã hối hận rồi.

Khương Uyển Đình! Nghĩ kỹ lại thì, chỉ cần mày chết, tao mới có thể giải thoát triệt để.

Khương Uyển Đình! Nhờ ơn mày, tao đã bị mày xâu xé đến mức đã không còn gì để mất từ lâu rồi! Mày có biết được không!!!

19.

Ngày mà Khương Uyển Đình đến làm thủ tục chuyển trường, cô ta đã về lớp lấy đồ.

Sắc mặt cô ta âm trầm nhìn tôi rồi nhìn ngó xung quanh, phát hiện Ôn Khả không có trong lớp.

Cô ta sát lại gần tôi, giọng nói nhẹ tênh và khinh bỉ: “Trần Thư Mặc, tao đã chuẩn bị cho mày một phần quà lớn, mày tốt nhất là còn mạng để nhận nha.”

Biểu cảm của tôi bình lặng, đưa mắt nhìn thẳng vào cô ta chứ không còn tránh né như trước.

Trong lòng tôi nghĩ: “Khương Uyển Đình, tao cũng đã chuẩn bị một món quà lớn, một món quà có thể cướp đi mạng sống của mày!”

Khương Uyển Đình bị dáng vẻ không sợ sệt kích động, theo thói quen muốn đưa tay lên tát tôi, vừa hay Ôn Khả đang bước vào lớp.

Cậu ấy nhìn tay của Khương Uyển Đình giơ lên trong không trung, không lạnh không nhạt nhếch miệng cười.

Dưới đáy mắt chính là sự lạnh lùng đến thấu xương: “Cái tát này mày nghĩ mày có thể gánh được hậu quả không?”

Câu nói này mang tính uy hiếp rất nặng, nó không khác gì với nghĩa: “Mày có thể thử xem.”

Khương Uyển Đình cắn răng, cuối cùng cũng hạ tay xuống, cầm theo đồ rồi xông thẳng ra khỏi lớp.

Ôn Khả đứng bên thành sân thượng, dường như chỉ cần tôi đẩy nhẹ một cái, cậu ấy có thể sẽ ngã từ đây xuống thành một đống thịt nhầy nhụa.

Cơ thể cậu ấy đột nhiên xiêu vẹo, tôi hoảng hốt chạy đến giữ chặt lấy cổ tay cậu ấy và kéo xuống.

Tôi sốt ruột nói: "Như vậy nguy hiểm lắm đó!"

Ánh mắt của Ôn Khả vẫn lãnh đạm như thế: "Nhưng chẳng phải nó thú vị lắm sao, cuộc sống chán chường đến thế, chả có ý nghĩa gì cả."

Tôi mím môi, hỏi ra một câu mà tôi vẫn luôn muốn hỏi bao lâu nay: "Cậu giúp tôi là bởi vì tôi giống với Khương Sơ Nhiên sao? Cậu xem tôi là thế thân của Khương Sơ Nhiên à?"

Trong mắt Ôn Khả đều là nỗi cô đơn bất tận, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng: "Cậu có tên của riêng mình, là một người đang sống sờ sờ kia mà."

"Cậu là Trần Thư Mặc, không phải Khương Sơ Nhiên."

"Nếu tôi xem cậu là vật thay thế của ai đó, không chỉ là sự sỉ nhục đối với cậu, càng sỉ nhục Sơ Nhiên nhiều hơn."

Tôi trầm mặc, hít vào một hơi thật sâu, giống như phải quyết định một chuyện trọng đại vậy.

"Khương Uyển Đình nói với tôi rằng, thử suy nghĩ xem tại sao Khương Sơ Nhiên lại bỗng nhiên nhảy lầu? Nó có thể ép chết Khương Sơ Nhiên, không lẽ lại sợ không ép chết được người thứ hai?"

Đôi mắt của Ôn Khả lại ảm đạm đi vài phần, cậu ấy nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu.

Không tức giận, cũng không làm gì thất lễ.

Tầm mười mấy giây sau, đôi mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra, những biểu cảm dưới đáy mắt lúc nãy đã không còn.

Ôn Khả giống như mặt nước tĩnh lặng trong một cái hồ sâu không thấy đáy, không chịu bất kỳ ảnh hưởng từ chuyện gì, dáng vẻ của cậu ấy luôn là một người rất thanh lịch và nho nhã.

Cậu ấy lại quay mặt ra thành sân thượng, quay lưng lại với tôi và dang đôi tay ra, từng cơn gió nhẹ nhàng quét qua chân váy.

"Nghe nói, khi Sơ Nhiên bị Khương Uyển Đình bắt nạt, thường xuyên chạy lên sân thượng, giống như tôi đang làm vậy."

Giọng nói dịu dàng của Ôn Khả bị gió cuốn đi.

"Khương Uyển Đình, mày nói xem khi Sơ Nhiên đứng ở chỗ này, trong đầu đang nghĩ gì nhỉ?"

Có phải Sơ Nhiên nghĩ rằng, con gái cưng của ba mình sẽ trở thành mày không?

Nghĩ đến người mẹ bệnh nặng sắp qua đời?

Hay là nghĩ đến người bạn thân duy nhất chống lưng cho mình đang ở nửa đại dương bên kia âm thầm đau đớn vì mất mẹ, cho nên bản thân không dám làm phiền, tự mình gánh chịu sự b.ạo h.ành của đứa con riêng đã phá hủy gia đình của mình?

Cho dù Ôn Khả quay về đem tất cả mọi thứ mà Khương Sơ Nhiên đã gánh chịu, từng chút một diễn ra trên người của Khương Uyển Đình, nhưng đến cuối cùng cô ấy cũng không thể bước ra từ trong bóng tối.

Khương Uyển Đình, nỗi hận thù của Ôn Khả chính là món quà lớn của tao dành cho mày.

Tao rất hiếu kỳ, mày có thể chịu đựng được bao nhiêu sự hận thù đến từ tầng lớp của mày đây?

20.

Ôn Khả bảo tôi tối hôm nay nhất định phải đến khu phố thương mại, nói là có kịch hay để xem.

Tốc độ mà Ôn Khả làm việc luôn khiến tôi rất kinh ngạc, thế là tôi liền đúng giờ đi đến chỗ chỉ định.

Đến chưa được bao lâu thì thấy Khương Uyển Đình từ trên tầng cao rơi xuống, đúng ngay chỗ của mẹ cô ta.

Nhìn thấy cái xác thành một đống thịt nhầy nhụa máu me, trong lòng tôi liền xộc lên khoái cảm của sự giải thoát.

Khương Uyển Đình, thì ra mày cũng là người, cũng rất mong manh, không thể chịu đựng nỗi hận mà tầng lớp của mày mang lại.

Quả nhiên thế giới luôn là tầng này chèn ép tầng kia.

Khương Uyển Đình, cảm ơn mày, đã dùng mạng sống giúp tao hiểu ra nhiều đạo lý.

Cuối cùng thì mày cũng phải rơi từ lầu cao xuống thôi.

Một cái chết y hệt như Khương Sơ Nhiên vậy.

Đến cả số tầng cũng không khác chút nào.

Khiến cho người ta không thể không cảm khái rằng, trời cao có mắt.

Tôi cứ tưởng cả đời tôi sẽ bị chôn vùi trong cơn mưa dài miên man, không có đường nào để trốn thoát.

Nhưng mà Khương Uyển Đình, khi tao thấy mẹ mày đã từng tát cho tao hai bạt tai trân mắt nhìn mày rơi xuống, hình như tao đã bước ra khỏi cơn mưa đó rồi.

Tôi đưa mắt lên nhìn một tia sáng, tia sáng đó như một mũi dao nhọn đâm xuyên qua bầu trời u ám kia.

Dường như tôi đã quên mất rằng, ánh nắng mặt trời chiếu lên người lại ấm áp biết bao nhiêu.

Tôi quay đầu chuẩn bị rời khỏi, nhìn thấy Ôn Khả đang ngồi trên xe lẳng lặng nhìn hết mọi thứ.

Khi biết không phải Ôn Khả đẩy cô ta xuống, tôi đã bàng hoàng một lúc!

Cửa sổ từ từ kéo lên, khuôn mặt lạnh tanh của cậu ấy đã bị tấm kính cửa sổ che đi, giây tiếp theo, chiếc xe sang trọng liền nổ máy rời khỏi.

21.

Tin tức Khương Uyển Đình nhảy lầu đang phát đi phát lại trên bản tin, người đẩy cô ta xuống chính là Khương Quốc Chính, ba của cô ta.

Đây là điều mà tôi không thể nào ngờ tới.

Tôi quyết định dùng số tiền đó ra nước ngoài học đại học, không ở lại trong nước nữa.

Ngày tôi rời đi, Ôn Khả đã đến sân bay tiễn tôi.

Trong tiếng người huyên náo tại sân bay, khí chất của Ôn Khả vẫn chẳng thay đổi, chỉ nhìn là thấy cậu ấy ngay, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng là tâm điểm trong quần chúng.

Trước khi lên máy bay, tôi nhìn Ôn Khả hỏi câu cuối cùng:

"Tại sao Khương Quốc Chính lại đẩy Khương Uyển Đình xuống vậy?"

Ôn Khả trầm tư nhìn tôi, khóe môi cong lên cười như không cười trả lời: "Là anh tôi bảo ông ta lựa chọn giữa công ty và con gái cưng của ông."

Tôi đơ người, một cảm giác khó tả xộc lên từ đáy lòng.

Dòng người đông đúc qua lại trong sân bay, từng cơn gió nhè nhẹ thổi đến.

Ánh mắt của Ôn Khả vẫn ung dung, nhìn xuống hộp sữa dâu trong tay tôi.

"Sau này cậu không cần phải giả vờ thích uống sữa dâu nữa rồi."

"Với lại tôi còn biết Khương Uyển Đình căn bản không hề nói qua rằng chính cô ta đã ép chết Sơ Nhiên, chẳng qua cậu lợi dụng tôi để thoát ra từ vực sâu đó thôi."

Dây thần kinh đang căng cứng của tôi cuối cùng cũng đứt đoạn, bàn tay bất giác cuộn chặt thành nắm đấm.

"Vậy tại sao cậu vẫn giúp tôi?"

Giọng nói của Ôn Khả u sầu thâm trầm, lan tỏa trong không khí, nhìn không thấu, nắm bắt cũng không được, tựa hệt như đã chết lặng.

"Là bởi vì cậu cầu cứu tôi, đã từng không chỉ một lần tôi nghĩ, nếu như ban đầu Sơ Nhiên cầu cứu tôi, có phải cậu ấy sẽ không chết, cậu ấy sẽ sống, tôi sẽ vì cậu ấy mà trả đũa từng chút đám người đã ức hiếp cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net