Hồi 3: Tiền nhân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***

Một đám mây bay ngang che khuất ánh nắng sớm.

Thu Khương ngồi trên bậc thang, tựa lên lan can, ngẩn ngơ nhìn trời, như đặt toàn bộ chú ý vào nó.

Một bộ y phục sặc sỡ bỗng lọt vào tầm mắt.

Di Phi xuất hiện ở cửa viện, nhìn nàng từ xa. Thấy nàng không có ý định chào hỏi hắn, bèn cất bước đi vào.

"Ngươi thật sự không nhớ gì nữa à?"

"Bọn họ nói dối."

"Ồ?"

"Bọn họ nói dối."

"À."

"Bọn họ nói dối!" Thu Khương nổi cáu, bật dậy, "Phong Tiểu Nhã nói dối, ta không phải gian tế! Ta cũng không thèm làm thị thiếp của hắn, cho dù hắn không đưa hưu thư cho ta thì sớm muộn gì ta cũng thoát khỏi hắn thôi, cần gì phải nguỵ tạo tội danh cho ta? Áp đặt lên một người không nơi nương tựa mất cha mất mẹ như ta..."
 
Di Phi bất ngờ ra tay.

Hắn ra tay rất nhanh, tức khắc tóm lấy cánh tay nàng, tay còn lại đập lên đỉnh đầu nàng. Thu Khương tung người lên đạp vai hắn bay lên, đáp xuống sau lưng hắn. Song, không để Thu Khương kịp đứng vững, Di Phi quay lại giơ chân quẹt một vòng dưới chân nàng.

Di Phi vừa đánh vừa hỏi: "Võ công của ngươi từ đâu ra?"

"Phụ thân dạy."

"Phụ thân ngươi là ai?"

"Thu Phong, từng làm tiêu sư(*)."

(*) Tiêu sư là người phụ trách áp tải, vận chuyển hàng hoá.

"Một tiêu sư nhỏ nhoi mà có thể dạy ra một đứa con gái như ngươi?"

"Do ta có tài."

Trong lúc đối thoại, hai người đã đấu hơn mười chiêu.

Di Phi công kích liên tục, Thu Khương bay tới bay lui tránh né. Di Phi nhanh nhưng Thu Khương còn linh hoạt hơn.

"Phật giáo tam tạng là gì?"

Thu Khương ngẩn ra, nhưng rồi vẫn trôi chảy đáp: "Kinh Tạng, lời dạy giáo lý căn bản. Luật Tạng, nói về giới luật. Luận Tạng, tổng hợp giáo lý."

"Tam phần(*) là gì?"

(*) Chỉ sách cổ của ba vị vua.

"Phục Hy, Thần Nông, Hoàng Đế."

"Thập nhị luật(*) là gì?"

(*) Thập nhị luật là mười hai âm luật trong nhạc cổ Trung Hoa.

"Hoàng Chung, Đại Lữ, Thái Thốc, Giáp Chung, Cô Tẩy, Trọng Lữ, Nhuy Tân, Lâm Chung, Di Tắc, Nam Chung, Vô Dịch và Ứng Chung."

"Như ý thất bảo là gì?"

"Một Kim, hai Ngân, ba Lưu Ly, bốn Pha Lê..." Thu Khương giẫm lên lan can định nhảy lên nóc nhà nhưng nói đến đây, chợt nhận ra điều gì, chân giẫm hụt, ngã xuống.

 
Di Phi không cứu, để nàng té xuống đất, nói: "Nhớ ra rồi à?"

Thu Khương run rẩy nhìn chằm chằm phía trước, lẩm bẩm nói hết câu: "Năm Xà Cừ(*), sáu Xích Châu, bảy... bảy... Mã Não."

(*) Xà C đây là ngọc Xà C, một loại ngọc cc kỳ quý hiếm, được xem là thánh vật của nhà Phật.

"Ngươi thông âm luật, hiểu Phật pháp, biết lịch sử, biết võ công... Ngươi còn cảm thấy những thứ này là trùng hợp không? Mã Não."

"Ta không phải Mã Não!"

"Vậy thì... Thất Nhi?"

"Ta cũng không phải Thất Nhi!" Thu Khương nổi giận đứng dậy, lau bùn đất trên mặt rồi quay người bỏ đi.

Di Phi đi theo: "Ngươi còn muốn giả vờ đến khi nào?"

Thu Khương chẳng buồn quay đầu đáp: "Ta không có giả vờ!"

Nàng đi nhanh đến phòng, mở cửa ra, định bước vào thì trông thấy cảnh tượng kinh hoàng...

Căn phòng nho nhỏ đặt bốn chiếc giường.

Do trời sắp mưa, trời rất tối nhưng đã gần đến giờ Mão, bình thường giờ này các tì nữ trong tướng phủ phải thức dậy làm việc rồi, nhưng lúc này, ba người nằm dưới đất, mắt trừng to sợ hãi, nằm im bất động.

Thu Khương xông vào, ôm một người lên: "Đông Nhi! Đông Nhi!"

Đông Nhi đã tắt thở.

Nàng ôm lấy người thứ hai gọi: "Liên Liên! Liên Liên! Không, không..."

Di Phi đứng trước cửa cũng rất ngỡ ngàng.

Thu Khương khẩn trương kiểm tra vết thương của Liên Liên, run run nói: "Các nàng ấy bị một kiếm cắt cổ chết, người xuất kiếm ra tay rất nhanh, một kiếm giết cả ba..."

Di Phi đi vào, kiểm tra cổ họng của người thứ ba Hương Hương, gật đầu nói: "Đúng vậy. Hầu như không chảy máu."

"Sao lại thế này..." Thu Khương nhìn hắn cầu cứu, "Là ai? Kẻ nào giết họ? Tại sao lại giết họ?"

"Ngươi còn hỏi ta á? Chẳng phải ngươi ngồi ở bậc thang bên ngoài sao?"

Thu Khương tức thì biến sắc. Từ sau khi chạy ra khỏi thư phòng, tâm trạng rối rắm, nàng trở về tiểu viện nhưng không vào phòng mà ngồi ngây người bên ngoài, không ngờ trong phòng xảy ra án mạng!

Di Phi trông thấy một thứ, ánh mắt nhìn Thu Khương có thêm rất nhiều cảm xúc: "Thật ra... ngươi nên nhận ra mới phải chứ?"

"Cái, cái gì cơ?"

"Kiếm pháp nhanh như thế, lẽ nào là lần đầu tiên ngươi thấy?"

Thu Khương nổi giận định phản bác thì Di Phi bẻ những ngón tay nắm thành quyền của Hương Hương ra, lấy một thứ trong đó ra đưa cho nàng xem...

Đó là một chiếc chuông gió.

Thân chuông điêu khắc từ pha lê, đỏ tươi như máu.

Như một con mắt ma quái đỏ lòm, ngưng đọng ánh mắt và trái tim nàng.

"Có phải ngươi muốn nói đây cũng là lần đầu tiên ngươi thấy thứ này?"

Nước mắt của Thu Khương rơi xuống mà không hề có báo trước.

Nàng lặng nhìn chuông gió trong tay Di Phi.

Chuông gió làm từ pha lê chỉ có vỏ chuông, rỗng trong nên không có âm thanh. Bởi vì nó vốn dĩ không dùng để phát ra tiếng. Nó là tín vật, là biểu tượng.

Đại diện cho thân phận của chủ nhân nó, người thứ tư trong bảy đệ tử lợi hại nhất của tổ chức thần bí Như Ý Môn, Pha Lê.

Lần đầu tiên Thu Khương nhìn thấy chiếc chuông gió này.

Vì thế nàng mới khóc.

Bởi vì nàng không nhận ra nó nhưng nhìn thoáng qua đã biết nó là thứ gì. Giống như khi nhìn thấy số mực trong ngăn kéo trong thư phòng của Tiết Thái, nàng có thể lập tức phân biệt được loại mực nào thích hợp dùng vào việc gì.

Không ai bẩm sinh đã có kỹ năng này.

Phải trải qua nhiều huấn luyện hà khắc mới có được.

Mà Thu Khương lại quên mất quá trình học tập đó.

Đồng thời cũng quên mất thân phận của mình. Nàng chỉ nhớ mình là thị thiếp của Phong Tiểu Nhã mà quên mất nàng gả cho y như thế nào, tại sao gả cho y.

"Có người muốn tìm hiểu bí mật của Phong huynh. Nên, Thu Khương xuất hiện, trở thành thị thiếp thứ mười một, ở bên cạnh huynh ấy nửa năm, sau đó bị Phong huynh phát hiện..."

"Ngươi nhận ra mình không giấu được nữa nên hãm hại vu khống Phong thừa tướng và Cung Tiểu Huệ, tức chết Phong thừa tướng. Phong huynh bất đắc dĩ ra tay với ngươi, đầu ngươi bị thương, tỉnh lại thì không còn nhớ chuyện trước kia. Phong huynh tha cho ngươi một mạng, đưa ngươi lên núi Vân Mông. Nhưng ngươi còn muốn chống đối, im hơi lặng tiếng trốn đi. Trùng hợp lại vào phủ ta. Phong huynh hay tin thì nhờ ta không vạch trần, để ngươi ở lại đây."

Giọng của Tiết Thái vang vọng bên tai khiến ba thi thể trước mắt trông càng trở nên kinh hoàng.

Người Thu Khương run rẩy, cố gắng lắm mới ôm được Đông Nhi lên. Đối mặt với gương mặt của đồng bạn thân thiết nhất, mắt Đông Nhi trừng to, dù vết cắt trên cổ rất gọn gàng, cho thấy nàng ấy chết rất nhanh nhưng biểu cảm của nàng ấy vô cùng hoảng sợ, ngũ quan méo méo.
  
Trước khi chết, Đông Nhi, Liên Liên và Hương Hương trải qua những gì, Thu Khương không dám tưởng tượng.

Nàng ôm Đông Nhi vào lòng, ôm lấy cơ thể đã cứng ngắc lạnh băng mà khóc không thành tiếng.

Di Phi lạnh lùng nhìn nàng, không còn vẻ ngông nghênh ngày thường khiến hắn trông tàn khốc đến lạ: "Bọn họ chết vì ngươi."

Thu Khương liều mạng cắn chặt môi dưới.

"Hung thủ đến tìm ngươi, khi đó ta đang bắt cóc ngươi chạy trốn, thuộc hạ phủ Bạch Trạch toàn bộ chạy ra đuổi bắt chúng ta, trong phủ canh phòng lỏng lẻo, kẻ đó lẻn vào, bức cung bọn họ nhằm hỏi tung tích của ngươi."

"Không, không..."

"Mấy tì nữ này đương nhiên không biết A Thu thật thà ngoan ngoãn là Thất Nhi của Như Ý Môn, hung thủ chẳng hỏi được gì, lại không tìm ra ngươi nên nổi giận giết người diệt khẩu."

"Đừng... nói... nữa..."

"Kẻ đó để lại chuông gió, có thể là vô ý cũng có thể là cố ý, hắn đang nhắc nhở và cảnh cáo ngươi mau quay về đi."

"Đừng nói nữa!" Thu Khương quát một tiếng, bật dậy đấm một quyền lên lồng ngực Di Phi.

Di Phi không tránh không né, cứ thế ăn một đấm của nàng.

Nắm tay đấm vào thịt như bị chặn bởi một bức tường, không tiến thêm chút nào nữa.

Thu Khương há miệng không nói được chữ nào.

Di Phi đột nhiên giơ tay, bọc lấy nắm tay của nàng: "Phẫn nộ không?"

Thu Khương run lên.

"Hay là... cảm thấy ấm ức hả?" Ánh mắt của Di Phi như con dao bén nhọn, từ từ, lặng lẽ mà chân thực lăng trì nàng, "Có phải cảm thấy tất cả những thứ này có liên quan gì tới ngươi? Rõ ràng chẳng còn nhớ gì cả mà, đúng không? Không nhớ mình từng làm ra chuyện thương thiên hại lý thế nào, không nhớ mình từng quen biết những ai, quên sạch sẽ quá khứ! Nên không nhớ ra thì không nhớ, tại sao phải có trách nhiệm với chuyện này, tại sao phải biến thành lỗi lầm của bản thân. Có phải ngươi nghĩ vậy không?"
 
Bàn tay của Thu Khương giãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn nhưng bị siết rất chặt không thể động đậy.

Thế là Thu Khương lùi lại, nhưng nàng lùi một bước Di Phi tiến lên một bước, từng bước từng bước, cuối cùng ép nàng đến góc tường.

Một tia sáng soi rọi vào đôi mắt hai người, tiếp đó một tiếng sấm đùng đoàng vang dội.

Mưa bão tích tụ đến giờ cuối cùng cũng ồ ạt trút xuống.

Nước mắt của Thu Khương cũng như cơn mưa ngoài kia, ào ạt cuộn trào.

Nhất thời, hơi nước bốc lên bao trùm lấy sự tĩnh mịch trong phòng, mùi máu nhàn nhạt lại toả ra. Hơi thở của Thu Khương trở nên gấp gáp, nàng cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi.

Di Phi nói: "Ta hỏi ngươi lần nữa, thật sự không nhớ ra gì sao?"

Thu Khương há miệng nhưng không thể phát ra tiếng, nàng hít sâu muốn mình bình tĩnh lại, nhưng càng nóng ruột càng không được, mồ hôi trên trán tuôn xuống cùng với nước mắt.

Di Phi bỗng buông tay, hai chân Thu Khương mềm nhũn, ngã xuống.

Nàng khuỵ ở góc tường, trán tì lên vách tường lạnh lẽo, toàn thân run rẩy.

Mặt Di Phi hiện ra nét thất vọng, cười gằn nói: "Còn tưởng ghê gớm thế nào, cũng chỉ có vậy mà thôi."

Hắn quay người bỏ đi.

Mưa to như trút nhưng hắn không quan tâm, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

Nước mưa nhanh chóng thấm ướt người hắn.

Mỗi một bước của hắn đều rất kiên định.

Hắn đi một mạch đến thư phòng của Tiết Thái, đẩy cửa ra, tia sét xé toạc đêm đen sau lưng hắn, bóng dáng hắn trông vừa cao to vừa đơn độc mà cao ngạo.

Di Phi dùng vẻ mặt cao ngạo đó nhìn Tiết Thái, nói: "Ta đi Trình quốc."

Tiết Thái đang xem tấu thư trên bàn, nghe thế thì bỏ tấu thư xuống, ngước đôi mắt sáng trong nhìn lên.

Ánh mắt của hắn và Di Phi chạm nhau, không ai nhún nhường: "Nhưng ta có ba điều kiện. Thứ nhất, không được can thiệp vào bất cứ hành động nào của ta. Thứ hai, không được theo dõi giám sát ta. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, ta không cần nàng ta."

Ánh mắt Tiết Thái lấp lánh, một lúc sau hắn gật đầu: "Được."

Di Phi quay người định đi.

Tiết Thái bỗng nói: "Về điều cuối cùng.. ta có thể hỏi tại sao không?"

Di Phi cười cười: "Thứ nhất, ta không có hứng thú với người phụ nữ của kẻ khác. Thứ hai, ta càng không có hứng thú với người phụ nữ ngươi muốn nhét cho ta. Thứ ba..."

Tiết Thái im lặng chờ.

Nhưng Di Phi không nói nữa, ánh mắt hơi lạ lùng, sau đó đội mưa bỏ đi.

Tiết Thái nhìn theo bóng lưng hắn đến khi cơn mưa dày đặc nuốt chửng hoàn toàn bóng dáng hắn.

"Bị ngươi nói trúng rồi, hắn quả là người rất cẩn thận." Trong thư phòng chỉ đốt một ngọn đèn âm u, sau tấm bình phong tối tăm, Mạnh Bất Ly và Tiêu Bất Khí khiêng Phong Tiểu Nhã đi ra.

Ánh mắt Tiết Thái vẫn dừng ở nơi Di Phi biến mất, đáp: "Ai gặp phải chuyện như hắn đều sẽ trở nên rất cẩn thận."

"Hắn sẽ tiếp tục theo đúng như kế hoạch của chúng ta chứ?"

"Có thể sẽ còn hay ho hơn kế hoạch của ngài."

"Ngươi có lòng tin với hắn vậy sao?"

Bấy giờ Tiết Thái mới quay lại nhìn mặt Phong Tiểu Nhã trên cán tre, mỉm cười: "Chủ nhân của nơi này lúc còn sống từng có một câu nhận xét về Trình tam hoàng tử."

Mắt Phong Tiểu Nhã sáng lên: "Người ngươi nói là Kỳ Úc Hầu Cơ Anh ư?"

"Ngài ấy nói, nếu như Trình quốc rơi vào tay Di Phi vậy thì Bích quốc sẽ lâm nguy. Ta xem như là lời khen ngợi chí cao."

Phong Tiểu Nhã trầm ngâm nói: "Nên năm đó Cơ Anh mới phò tá muội muội của hắn làm Trình vương?"

"Phải."

"Nếu vậy sao ngươi còn thả hổ về rừng? Không sợ Bích quốc rơi vào nguy hiểm à?"

"Bởi vì..." Tiết Thái cúi đầu, vuốt ve bức tấu thư trên tay, chậm rãi nói, "Có những thứ còn quan trọng hơn vương quyền bá nghiệp. Chẳng phải sao?"

Tấu thư là của Hộ hộ Thượng thư viết, bên trên tổng hợp tư liệu của tất cả trẻ em mất tích trong vòng năm năm qua của Bích quốc. Sau đó Khương hoàng hậu viết lời phê.

Lời phê chỉ có một câu...

"Nhà mất con, nước mất đức. Nỗi đau của dân, tội của vua."

Trên chữ tội có thứ gì đó làm lem mực ra, không nhìn rõ nữa.

Tiết Thái biết, đó là nước mắt của Khương Trầm Ngư.

Hắn ngẩng đầu thở dài, sau đó gọi Trương thẩm đến, bảo bà ấy lo an táng cho ba thị nữ chết vô tội đó rồi thông báo với hạ nhân trong phủ, gần đây có kẻ ác lai vãng, tướng phủ không an toàn, trả kế ước bán thân cho mọi người về nhà.

Trương thẩm ngỡ ngàng khuyên can nhưng Tiết Thái không hề lay chuyển, cuối cùng Trương thẩm hết cách đành phải khóc rấm rứt đi làm.

Tiết Thái dặn dò mọi chuyện xong, đứng dậy đi đến ngưỡng cửa, nhìn cơn mưa bên ngoài.

Phong Tiểu Nhã không rời đi, bấy giờ y cất lời: "Chúng ta sẽ thành công thôi."

Tiết Thái quay lại, đôi mắt đen láy và đôi má trắng trẻo của hắn, tựa như còn là thiếu niên, mà cũng tựa như đã già đi nhiều tuổi.

Đa tình diệt tâm, đa trí tổn thọ.

Trần thế không buông tha một ai.

- Hết hồi 3 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net