Hồi 4: Khởi hành (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 4: Khi hành

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***

Xe ngựa của Di Phi xé toạc màn mưa, chạy vút trên đường.

Do trời mưa gió, đường phố vắng vẻ, hàng quán hai bên đường cũng chưa mở cửa, không còn không khí náo nhiệt của ngày thường.

Lá cờ treo trên một tửu lâu nọ bay phấp phới trong gió, sào tre không chịu nổi gãy phụt một cái, rơi xuống. Khi sào tre sắp rơi xuống con đường phía trước thì phu xe vội vã ghìm cương ngựa, hai con ngựa hoảng sợ, giơ cao vó thét lên, một bóng người lướt qua, mượn lực trên ván xe tung người, mũi chân đá gãy sào tre, lá cờ đổi hướng rơi sang phía bên kia.

Người đó không dừng, tiếp tục nhảy lên lưng ngựa, chế ngự con ngựa đang điên cuồng.

Mọi thứ xảy ra trong chớp nhoáng, phu xe chỉ thấy mắt mình hoa lên một cái rồi tất cả đã trở về nguyên dạng.

Bấy giờ, Di Phi nhận ra điều bất ổn ló đầu ra hỏi: "Sao thế?"

Người áo xanh trượt khỏi lưng ngựa, mở ô ra, trên ô giấy dầu xanh vẽ một đoá hoa khương trắng đang nở rộ.

Hình hoa khương từ từ nâng cao, hiện ra chiếc cằm nhọn nhọn, sau đó là đôi môi, sống mũi cao thẳng, mắt sáng mày dài...

Người đó chính là Thu Khương.

Nhưng có hơi khan khác.

Thu Khương lúc trước là tì nữ bình thường nhất ở tướng phủ, ngoan ngoãn dễ bảo, không kiêu ngạo, cũng không xuất chúng.

Nhưng Thu Khương lúc này, đôi mắt sáng tựa như vầng trăng ánh lên trên lớp lưu ly đen, toả sáng rực rỡ. Nụ cười điềm tĩnh như lớp lụa mỏng phủ lên sương khói, bên dưới khói bay mịt mờ nhưng bề mặt không một gợn sóng.

Nàng tự tin như thế.

Tự tin đến mức người ta không nhận ra nàng.

Di Phi nhìn chằm chằm nàng.

Thu Khương đứng thẳng trước xe ngựa, chặn giữa đường, ngẩng đầu nói...

"Ta cũng muốn đi Trình quốc."

Di Phi đáp ồ rồi vẫy vẫy tay: "Tạm biệt."

Hắn đóng sầm cửa lại.

Thu Khương ngẩn người, vội vàng gõ cửa, "Chờ đã, tạm biệt là sao?"

Trong xe, giọng nói không còn ngả ngớn mà trở nên xa lạ của Di Phi vang lên: "Tạm biệt là không hẹn gặp lại."

Phu xe đành cầm roi đánh xe, xe ngựa lướt qua người Thu Khương.

Thu Khương giậm chân đuổi theo.

"Tại sao? Không phải lúc trước ngươi ép ta đối mặt với sự thật sao? Khó khăn lắm ta mới dũng cảm quyết định theo ngươi đến Trình quốc tìm chân tướng, tại sao từ chối ta?"

Cửa sổ mở ra.

Di Phi chỉ lộ nửa bên mặt, một con mắt chán ghét nhìn nàng.

"Đính chính ngươi ba điều. Thứ nhất, ta phiền ngươi. Thứ hai, ta rất phiền ngươi. Thứ ba, ta rất rất phiền ngươi. Thứ tư..."

Thu Khương nhướn mày: "Không phải chỉ có ba điều hả?"

Di Phi há mồm, nghẹn họng, cuối cùng đóng sầm cửa lại.

Xe ngựa tăng tốc, phi như bay trong màn mưa. Những giọt mưa nặng hạt như tấm lưới to bao trùm lấy tương lai mờ mịt phía trước.

Khi xe ngựa sắp biến mất khỏi tầm mắt, Thu Khương giơ ba ngón tay lên, thong thả đếm: "Ba, hai... một!"

Vừa dứt lời, một tiếng động vang lên, bánh xe văng ra, thân xe mất khung chống, rời ra tán loạn dưới đất.

Di Phi bò ra khỏi đống vách xe đổ nát, vén mái tóc ướt nhèm nhẹp dính trên mặt ra, quay đầu nhìn Thu Khương.

Con đường vắng vẻ, hắn và nàng đứng ở hai đầu đường, nhìn nhau từ xa.

Thu Khương giơ tay ra, hai mảnh gỗ giảm chấn nằm trong lòng bàn tay nàng, chính là hai mảnh rút ra từ trên trục xe.

"Ta muốn đi Trình quốc. Dẫn ta theo. Nếu không, ta có chín trăm chín mươi chín cách khiến ngươi lên đường không bình an."

Di Phi lau nước mưa trên mặt, tức mắng: "Đồ vô liêm sỉ!"

Thu Khương nhướn nhướn mày: "Cho dù ta vô liêm sỉ cũng là..."

"Không phải nói ngươi!"

Thu Khương ngẩn ra.

Di Phi giận điên lên, cố gắng đè cơn nóng giận xuống, cuối cùng mắng: "Con tiểu hồ ly, quả nhiên nói chuyện y như đánh rắm, chả tin được câu nào!" Thảo nào Tiết Thái đồng ý nhanh gọn như vậy, bởi vì hắn đã biết chắc Thu Khương sẽ đi theo mình.

"Tiểu hồ ly?" Thu Khương cau mày, "Ngươi chỉ Tiết tướng à?"

"Đừng có nhắc tới tên đó trước mặt ta! Nếu ngươi còn muốn đi theo ta." Di Phi nhảy lên ngựa, ra hiệu Thu Khương lên con ngựa còn lại.

Thu Khương cả mừng, vội vàng chạy qua nhảy lên lưng ngựa.

"Quy ước ba điều. Thứ nhất, không được can thiệp vào bất cứ hành động nào của ta. Thứ hai, không được theo dõi giám sát ta. Thứ ba..." Nói đoạn, Di Phi đột nhiên im bặt.

Thu Khương chờ hắn nói tiếp.

"Thôi dẹp đi, không có thứ ba!"

"Ngươi đếm số hình như không ổn lắm nhỉ, lúc nãy cũng tính sai nữa."

"Câm mồm."

"Tại sao?"

"Thứ ba, câm mồm!" Di Phi vỗ mông ngựa, con ngựa lập tức co chân chạy đi. Thu Khương vội vàng đuổi theo.

Trong đống vách xe vụn nát, phu xe dầm mưa, ngơ ngác nhìn hai con ngựa phi nhanh rồi biến mất ở cuối đường, bấy giờ hắn mới lí nhí một câu...

"Ê này... các ngươi cưỡi ngựa đi rồi, thế ta... về bằng cách nào đây?"

  ***

Trời mưa cả một ngày.

Đến đêm vẫn chưa ngớt.

Di Phi và Thu Khương đến một tiểu trấn tên là Cẩm Phách.

Những thành trấn lân cận đế đô Bích quốc phần lớn đều lấy tên Ngọc, trấn Cẩm Phách(*) này tuy nhỏ nhưng vì là con đường tất phải đi qua để vào kinh, do vậy vô cùng sầm uất.

(*) Trong chữ Phách 珀 có bộ Ngọc 玉.

Trên con đường lát đá xanh, đèn đốm sáng trưng, soi rọi bóng nước dưới nền đất.

Di Phi xuống ngựa trước một khách điếm trông có vẻ xa hoa nhất, ném dây cương cho người hầu rồi dặn dò: "Một vò rượu ngon nhất, thêm mười cái màn thầu." Hắn liếc Thu Khương rồi bổ sung, "Còn nàng ta, cháo với dưa muối."

"Khoan!" Thu Khương bất mãn, "Tại sao ta lại là cháo với dưa muối? Ta muốn ăn ngon!"

Di Phi lườm nàng.

Nàng vờ không nhìn thấy, nói: "Ta muốn cá sạo hấp nặng hai cân tám lạng, một phần nấm đùi gà thịt heo. Mùa này vẫn còn giao bạch (*), thêm một phần giao bạch xào. Đồ mặn thì thịt thăn bò chiên chín bốn phần là vừa. Món chính là sủi cảo thịt mặn ngàn lớp, ừm, nhiêu đây cũng được rồi đó, thêm một tô canh rau nhút nữa.

(*) Củ non của cây niễng.

Di Pho trợn mắt nói: "Ngươi tính mời khách à?"

"Chỉ là bữa cơm bình thường thôi."

"Một tì nữ như ngươi mà ăn nhiều thế?"

"Ngươi lầm rồi." Thu Khương đính chính, "Trước kia ta là tì nữ, nhưng bây giờ ta tự do rồi."

"Tự do rồi thì biến thành đồ ăn hại à?" Di Phi vừa chế nhạo nàng vừa sải bước đi vào khách điếm.

Trong sảnh đèn sáng như ban ngày, do trời mưa bão nên khách khứa ở đây rất đông.

Di Phi chọn bàn ở góc phía Đông ngồi xuống, không lâu sau, mấy món Thu Khương gọi lần lượt được dọn lên. Nhưng Di Phi chỉ uống rượu, một bàn ăn thơm phức chẳng động đũa miếng nào.

Hắn không ăn, Thu Khương cũng chẳng thèm khuyên, nàng múc một chén canh đầy ắp, vừa uống một miếng thì bỗng chén xoảng một cái đập xuống đất.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang đây.

Thu Khương đập bàn mắng: "Làm cái quái gì thế này, dở muốn chết! Đầu bếp của các ngươi là ai? Gọi hắn ra đây!"

Người làm trong quán đưa mắt nhìn nhau, trong sảnh im phăng phắc, mọi người nín thở hóng chuyện vui.

Thu Khương nhướn mày quát: "Sao hả? Dám làm mà không dám nhận? Nấu dở thế này, quán đóng cửa sớm đi cho rồi!"

Vừa dứt lời, một người từ nhà sau xông ra: "Là kẻ nào? Nói, nói đồ ăn của ông đây dở?"

Có người chỉ chỉ Thu Khương, thế là người đó nhào đến trước mặt Thu Khương, chỉ vào mặt nàng hỏi: "Ngươi?"

Người này độ khoảng bốn mươi, gầy như que củi, trông như suy dinh dưỡng, còn bị cà lăm, không ngờ lại là đầu bếp của khách điếm này.

Thu Khương mặt không biến sắc, bình tĩnh nói: "Đúng thế. Canh rau nhút này khó ăn gần chết."

"Ngươi ngươi ngươi dám nói canh của ông đây khó ăn, không, không muốn sống nữa hả? Trong vòng mười dặm đây ai ai, ai mà không biết Trù Tam Đao ta?!" Gã giận đỏ cả mắt, "Ngươi ngươi ngươi có biết là ba đao nào không?"

"Ừm... Long Nha, Hổ Dực và Khuyển Thần?"

Di Phi phì cười.

Gã ta không ngờ ấy thế mà Thu Khương còn đáp lại, không khỏi ngơ ra: "Cái, cái vớ vẩn vẩn gì vậy?"

"Tam đại tà khí thượng cổ không phải à? Thời loạn Đông Hán cũng từng xuất hiện kia mà."

"Ngươi mới mới mới là tà khí á!" Ba tia sáng vút qua một cái, hai tay gã đầu bếp cầm hai con dao phay, miệng ngậm một con, tạo dáng rất tự tin, làm những người xung quanh vỗ tay không ngớt.

"Hay quá! Lại được thấy ba đao của Trù Tam Đao rồi!"

"Đúng thế đúng thế, lâu lắm không thấy rồi!"

"Cô bé này sắp xui xẻo đến nơi rồi..."

Trong tiếng rôm rả của mọi người, Trù Tam Nương nói với Thu Khương: "Xem, xem xem cho rõ đây!"

Chữ cuối cùng vừa dứt, ba con dao đồng loạt bay ra, như một trận cuồng phong cắm lên đĩa cá hấp trước mặt Thu Khương.

Đến khi con dao đứng im, cá trong đĩa trông có vẻ không có gì thay đổi nhưng trên thân cá xuất hiện vô số nhát dao, khoảng cách giữa mỗi nhát rất đồng đều.

"Một trăm dao, ngươi đếm đi."

Trù Tam Đao kiêu ngạo nói.

Biết rằng thịt cá sạo rất mềm, thịt cá chín gấp một đũa là nát, chứ đừng nói đến việc dùng dao phay cắt thành một trăm miếng đồng đều thế này.

Khách điếm này có thể trở thành đệ nhất ở trấn Cẩm Phách, phần nhiều là nhờ vào tay nghề của vị đầu bếp này.

Mọi người vỗ tay như sấm.

Trù Tam Đao đắc ý nhìn Thu Khương: "Ngươi phục không?"

Thu Khương chợt giơ tay ra.

Động tác của nàng không nhanh, mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, bao gồm Trù Tam Đao, gã muốn né nhưng không né được. Cứ thế Trù Tam Đao trơ mắt nhìn con dao của mình tự dưng rơi vào tay Thu Khương.

"Ngươi!" Gã mới mắng một chữ thì Thu Khương đã dùng con dao của gã bắt đầu thái thịt cá.

Vẫn là con cá sạo đó.

Trù Tam Đao cắt dọc thành trăm miếng mỏng như cánh ve, giờ lại tiếp tục bị Thu Khương mang ra cắt.

So với đao pháp khiến người ta hoa mắt của Trù Tam Đao, thủ pháp của Thu Khương cực kỳ đơn giản.

Mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Thấy nàng nhấc dao, cắt xuống, nhấc lên, rồi lại cắt xuống... Một dao rồi một dao, ba con dao với tiết tấu đặc biệt, thái cá theo chiều ngang.

Con cá vốn đã rất mỏng rất mềm, dưới bàn tay nàng tựa như đoá hoa nở rộ, rõ ràng đâu ra đấy.

Cứ thế một khắc trôi qua.

Khi cuối cùng Thu Khương cũng dừng lại, cầm ba con dao trên tay, ai nấy không khỏi thở phào một hơi.

"Một trăm dao, ngươi có muốn đếm thử không?" Thu Khương mỉm cười với Trù Tam Đao.

Trù Tam Đao không thể nào trả lời.

Gã đến một chữ cũng không thốt ra được.

Thân cá dài, cắt dọc một trăm mảnh đã là đỉnh cao, mà người này còn có thể cắt ngang thêm một trăm mảnh.

Đây là tài nghệ đáng sợ đến mức nào chứ?

Thu Khương trả lại dao phay, động tác vẫn chậm đủ để mọi người nhìn thấy, nhưng Trù Tam Đao vẫn không né được, ba con dao nhét trở về tay gã.

"Món canh này tuy cũng dùng thịt gà thái sợi và chân giò nấu nước canh, nhưng lười không nấu sôi rau nhút rồi vớt ra cho ráo nước mà đổ trực tiếp vào canh. Ngươi sợ mùi vị không thơm nên rưới thêm một thìa mỡ heo vào. Canh ngáy, rau chát. Bây giờ ta có thể nói nó dở được chưa?"

Trù Tam Đao há miệng rồi khép vào, xong lại há ra khép vào, cuối cùng quỳ phịch xuống: "Cô cô cô là tổ tông của ta! Ta ta ta phục! Nhận, nhận ta làm đồ đệ đi!"

Thu Khương ôn hoà giơ tay dìu gã dậy, sau đó mỉm cười ôn hoà, nói một câu rất ôn hoà: "Ta không cần."

Mọi người được dịp cười vang.

Tiếng cười mãi không ngớt.

Nửa canh giờ sau, lúc Thu Khương vào phòng chữ địa (*) số ba trên tầng hai vẫn nghe tiếng huyên náo dưới đại sảnh.

(*) Phòng khách điếm cổ đại có ba cấp bậc: Thiên, địa, nhân. Phòng chữ thiên là phòng cao cấp nhất.

Khách khứa đang thảo luận sôi nổi chuyện vừa xảy ra. Bọn họ nói trấn Cẩm Phách có một nữ Dịch Nha(*) ngang qua, tay nghề tuyệt đỉnh, vừa xuất hiện đã gây chuyện ở chỗ của Trù Tam Đao đại danh đỉnh đỉnh.

(*) Dịch Nha là đầu bếp trứ danh của nước Tề thời Xuân Thu.

Song, Thu Khương nhìn ánh nến trên bàn, không có nét gì là đắc ý. Ngược lại, nàng rất điềm tĩnh, nét mặt còn hơi u ám, ánh mắt suy tư.

Nàng bứt vài cọng tóc trên đầu, cẩn thận mắc vào khe cửa chính và cửa sổ. Sau đó mặc luôn bộ y phục đó, thổi tắt đèn lên giường đi ngủ.

Nàng ngủ không ngon giấc, trong mơ là một màn trời mịt mù hơi nước, giống như đã xảy ra rất nhiều chuyện mà như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Đến khi nàng mở mắt ra thì trời đã sáng.

Việc làm đầu tiên của nàng là kiểm tra tóc mắc vào khe cửa tối qua, sau đó, mặt tức thì biến sắc...

Tóc... không còn nữa...

Vậy là...

Đêm qua có người mở cửa...

Vào phòng nàng...

Mà nàng...

Không hề hay biết gì cả.

  ***

Lúc Thu Khương xuống lầu ăn sáng, khách khứa trong đại sảnh vẫn đang thảo luận về nàng, một trăm đao thần kỳ của nàng và tuổi tác trẻ trung của nàng.

Thấy nàng xuất hiện mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ nói "Là nàng ta, chính là nàng ta."

Trù Tam Đao như đợi nàng đã lâu, vút thẳng đến trước mặt nàng, nói: "Tổ tông, người người tỉnh rồi à?"

Mọi người trong sảnh phì cười.

Trù Tam Đao quay đầu trừng mắt với bọn họ: "Cười, cười cái gì mà cười, dám dám chơi dám chịu! Bây bây giờ bị cô nương này chính là tổ tông của ta!"

Mọi người bật cười, đến Thu Khương cũng không kiềm được mỉm cười.

"Mời, mời đi bên này." Trù Tam Đao ân cần dẫn nàng vào chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất, trên đó đã bày sẵn một bàn thức ăn, "Bữa, bữa sáng... Mong tổ tông chỉ, chỉ điểm."

Thu Khương nhìn, tám món mặn tám món chay, món mặn rất tinh tế, món chay cũng không qua loa, có thể nhận thấy đã bỏ ra rất nhiều tâm sức.

Thu Khương gấp một miếng đậu phụ bỏ vào miệng, Trù Tam Đao nín thở: "Thế, thế nào?"

"Ngon." Thu Khương cười.

Trù Tam Đao thở phào, móc khăn ra lau mồ hôi trên trán: "Làm, làm cả đêm, không, không ngủ."

"Thật vất vả rồi..." Thu Khương nhìn bàn ăn, ánh mắt nhấp nháy, một lúc sau mới ngẩng đầu nói: "Ngươi có biết cá sạo làm thế nào thì sẽ ngon hơn không?"

"Xin, xin chỉ giáo."

"Cá sạo đêm qua ngươi dùng mười hai vị hương liệu chưng nấu thành canh, quả thực vừa thơm vừa thanh thuần, nhưng mà, nước canh không nên rưới lên cá hấp cùng, mà nên đổ vào chén nhỏ để vào hấp với cá, đến khi cá chín rồi hãy rưới canh lên cá. Như thế, nước sốt canh sẽ bớt mùi chát, thịt cá thơm mềm hơn." Nói xong, Thu Khương quét mắt nhìn một vòng những người khách ngồi nghe xung quanh, ngoắc ngoắc tay với Trù Tam Đao, "Còn một phương pháp quan trọng nhất nữa, ngươi ghé tai qua đây, ta chỉ nói với ngươi."

Trù Tam Đao mừng quýnh, những người khác thì lộ nét thất vọng. Có người đập bàn nói: "Nữ Dịch Nha, đừng có giấu chứ, có phương pháp hay gì thì nói ra cho mọi người cùng biết nào!"

"Đúng thế đúng thế, để chúng ta cũng học hỏi nào!"

Thu Khương cười nói: "Được thôi, chỉ cần các ngươi cũng nhận ta là tổ tông."

Đại sảnh im phăng phắc.

Mọi người đồng thời im miệng, chỉ có Trù Tam Đao cười ha ha đắc ý nói: "Ta, ta nhận, nên, chỉ dạy cho ta!"

Gã ghé sát Thu Khương, nàng hạ thấp giọng, dùng âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy nói: "Phương pháp đó chính là... bảo kẻ làm những món này giúp ngươi đi chết đi."

Vừa hết câu, Thu Khương lập tức lật bàn, xông vào phòng bếp phía sau.

Trù Tam Đao la lên: "Ngăn nàng ta lại!"

Trong bếp đang có ba người, nghe tiếng thì lập tức cầm dao nhào về phía nàng. Thu Khương không chút niệm tình, túm từng người ném ra khỏi cửa, xông thẳng về phía bếp lò to nhất.

Trong đây có tất cả ba bếp lò.

Bếp lớn nhất nằm ở trong cùng, ánh sáng cũng ảm đạm nhất. Một người đàn ông tóc trắng khom người dùng một ống tre dài gần nửa người thổi lửa, thổi một hơi thì dừng lại ho khan một tiếng rồi thổi tiếp.

Thu Khương bước chầm chậm đến gần.

Hắn ta bỗng lên tiếng: "Thêm nước vào nồi đi, tránh những chiếc chén đó ra. Sau mỗi bữa cơm Thất chủ đều thích uống một chén canh thơm ngát đậm đà. Mà canh ta nấu, chính hiệu nhất, bởi vì ta không bao giờ thêm nước vào đó... Thứ ta dùng là nước bốc hơi trong nồi hấp, mỗi giọt rơi vào chén đều là tinh tuý."

Thu Khương bước đến bên nồi, mở nắp nồi to bằng cả cái bàn, bên trong đặt một chiếc lồng hấp, trong lồng là bốn mươi chín chén to bằng quả trứng gà, chất liệu của mỗi chén không giống nhau, có cái làm từ tre, có cái từ gỗ, có cái từ ngọc, có cái là đá... Mà thứ đựng trong chén cũng rất đa dạng, chỉ tính thịt thôi đã có đến mười hai loại khác nhau chứ đừng nói chi đến những hương liệu khác.

Dưới lồng hấp là một nồi nước sôi ùng ục, hơi nước bốc lên, đọng trên nắp nồi, từng giọt từng giọt rơi vào chén. Nhất thời, xung quanh đều là mùi hương hấp dẫn.

Thu Khương ngẫm nghĩ rồi y lời đổ một ấm nước lạnh vào nồi.

Người kia bật cười, giọng nói khàn đặc: "Hay lắm."

Quả thực, muốn tránh những chiếc chén dày đặc gần như không có kẽ hở đó để đổ nước vào nồi là chuyện không dễ dàng chút nào. Nhưng Thu Khương hoàn thành rất nhanh chóng, thể hiện được độ vững, nhanh và lực tay chuẩn của nàng.

"Không những ta có thể đổ nước vào nồi, còn có thể thả một người vào, ngươi có tin không?" Thu Khương cầm nắp nồi, chưa đậy lại. Nước trong nồi yên tĩnh một lúc rồi lại bắt đầu sôi lên. Đôi mắt nàng sáng như vì sao giữa làn khói trắng.

Song, người kia chẳng hề sợ hãi, hắn còn bật cười, vừa cười vừa ho khan: "Lâu rồi không gặp, tính cách của Thất chủ quả nhiên cũng thay đổi rồi."

"Ồ, trước kia ta thế nào?"

"Đổi lại là ngươi lúc trước, từ khoảnh khắc ngươi cầm nắp nồi lên thì lão phu đã chết rồi."

"Đó là bởi vì ta bây giờ cảm thấy, đồ tốt thì nên hầm từ từ, người cũng nên giết từ từ."

Hắn ta đứng dậy, ngẩng đầu nở nụ cười: "Vậy thì ngươi sai rồi. Ban nãy ngươi không ra tay thì đã lỡ mất cơ hội ra tay."

Thu Khương lập tức cảm thấy tứ chi trở nên nặng nề. Thật ra, khi người đó ngẩng đầu, khi nàng nhìn thấy mặt hắn thì nàng đã biết hỏng rồi.

Bởi vì nhìn từ bóng lưng hay mái tóc bạc đều nghĩ hắn là một ông lão, nhưng gương mặt hắn rất trẻ, cao gầy, anh tuấn, đôi mắt có màu xanh lục nhạt, trong bóng tối trông như sói.

Một con sói sắp nhào qua nuốt chửng nàng.

Thu Khương lui lại, cơ thể mất khống chế đâm sầm vào chiếc bàn bên cạnh, rau cải trên bàn rơi ào xuống đất, rơi trúng chân nàng.

Nàng tỉnh táo hơn một chút, nhìn lại nồi nước sôi sùng sục. Nàng biết vấn đề nằm ở đâu rồi, chính là cái nồi này!

Bởi vì, trong nồi nấu chẳng phải canh mà là... thuốc mê.

Thu Khương cắn môi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng trong tầm mắt khuôn mặt nam tử kia bắt đầu méo mó, dần trở nên mơ hồ, đến giọng nói của hắn cũng chậm dần, từng chữ từng chữ bị kéo ra rất dài...

"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì người gặp được là ta..."

Sau đó nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net