Phần 5♥ Ta yêu nàng🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tại Thiên Ân đài]
- Cửu công chúa à, đang làm cái vậy?( Ái )
Trong khi đó Thiên Phương đang loay hoay ,giặt cho sạch chiếc khăn tay mà Di Phong đã băng bó cho nàng mấy hôm trước.
-Ta phải giặt cho sạch cái khăn này.
Mĩ Ái vẫn ngây ra chả hiểu j thì Thiên Phương đã giặt sạch chiếc khăn tay làm khô ngay,mở toan cửa chạy tới gốc dương liễu.
[Tại gốc dương liễu]
Có vẻ Di Phong vẫn chưa tới thì phải,nàng nhìn xung quanh gọi...
-Lưu manh...ngươi đâu rồi...
Di Phong không biết từ khi nào đã từ sau lưng lấy tay bịt mắt nàng khẽ mắng.
- Ta không phải lưu manh, ngốc kia tại sao đến trễ nói coi.
-Tại ta.... lo giặt sạch khăn tay.... trả cho ngươi. (Thiên Phương ấp úng)
- Không cần trả đâu ,coi như ta tặng nàng.
Thiên Phương không hiểu tại sao lại vui vẻ mỉm cười. Di Phong đỏ mặt khi thấy nàng cười, phải đến tận bây giờ chàng vẫn không biết nàng là ai.Hai người họ có lẽ đã thấy chuyện thân thế không còn quan trọng.Hăng say luyện võ trò chuyện cùng nhau cho tới trưa.

-Này.(Di Phong gọi)
-Ngươi đang kêu ai thế.(Thiên Phương nhìn chàng ngây ngô hỏi)
-Ở đây chỉ ta với nàng,không gọi nàng chẳng nhẽ ta tự gọi bản thân ta à.(vừa nói Thiên Phong dùng tay đầu nàng 1 cái)
-Ai za... j thì nói đi..lưu manh.
Khung cảnh bây giờ quả rất dễ chịu,ngoài kia những con chu tước cứ riếu rít dưới nước luồn cá ngũ sắc cứ tung tăng.Những cành dương liễu rũ xuống thổi hòa vào trong gió ,từng cánh hoa ngọc thốt rơi xuống chạm nhẹ vào mặt nước. Thiên Phương cứ nhìn Di Phong với ánh mắt long lanh hút hồn người đó,những luồn gió cứ len lỏi vào tóc nàng.Một khung cảnh thật kiều diễm.Và rồi....
-Ta yêu nàng.
Phải Di Phong đã nói hết lòng này cho nàng biết ,sau bao ngày thổn thức.
-Đang đùa sao.(nàng cười, quay qa lại thấy khuôn mặt chàng nghiêm nghị)
-Ta không đùa.Hoàng Hỉ Thiên Phương ,ta Lâm Hảo Di Phong 1lòng 1dạ yêu nàng.
Vừa nói chàng kéo nàng vào lòng mà ôm lấy,nàng nghẹn ngào rơm rớm nước mắt chàng thấy vậy dùng tay lau nhẹ những giọt lệ đang rơi của nàng.
- Ta biết nàng không yêu ta,nàng đừng khóc.(mặt Di Phong thoáng buồn)
Thiên Phương thấy vậy càng khóc nhiều hơn ,hét vào mặt chàng.
-Đồ lưu manh...ngốc ngếch.. ta yêu ngươi rồi biết không...
Di Phong nghe vậy trợn tròn mắt,Thiên Phương quay đầu vội lao đi thì bị Di Phong nắm tay kéo ngược vào lòng mỉm cười.
-Nàng không được trốn ta...sau này nàng bảo bối của ta.
-Ngươi...ngươi... (nàng đỏ mặt)
-Ngươi cái ngươi...đồ ngốc.
Thiên Phương vừa nhìn lên định mắng thì....Phải môi chàng đã đặt lên môi nàng, nụ hôn đầu của nàng thế là đã bị chàng cướp lấy,cứ mãi say mê trong thứ mật ngọt ấy cho tới khi nàng không thở được thì chàng mới buông tha.
-Thiên Phương, nàng làm nương tử của ta được không.(Di Phong hỏi với giọng triều mến)
-Thiếp...đồng ý...(nàng mỉm cười trong niềm hạnh phúc)
Hai người họ cứ ôm lấy nhau từ hôm định mệnh ấy họ coi nhau là tất cả,hạnh phúc cũng đã chớm nở.....
🌸
🌸
🌸🌸🌸
🌸🌸🌸🌸
🌸🌸🌸🌸🌸
🔥Đón đọc phần 6 nha✌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net