Chapter 563. Vậy mới nói, làm người thì phải nhất quán chứ. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 563. Vậy mới nói, làm người thì phải nhất quán chứ. (3)
Nhân sinh...
Nhân sinh là gì...
Lâm Tố Bình nằm trên giường ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Đôi khi nằm nhìn trần nhà như thế này, hắn lại cảm thấy ý thức mơ hồ, tầm nhìn mờ ảo, nỗi đau không thể chịu đựng được khi hàn khí kéo đến. Nhưng bây giờ thì...
'Ám áp quá'
Hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể hắn. Dường như hắn đã có được một cuộc sống mới chỉ bằng việc không còn cảm thấy run rẩy vì lạnh nữa.
Từng họa tiết trên trần nhà vốn mờ ảo nay lại trở nên cực kỳ rõ ràng và sống động. Cơ thể không có chút sức sống nào của hắn lúc này lại tràn đầy sinh lực đến mức dường như bây giờ có vật lộn với gấu cũng có thể giành phần thắng.
Sự thay đổi này ngay cả khi nằm mơ hắn cũng đã không dám nghĩ đến. Đúng vậy, tất

cả những gì hắn mong muốn một cách tha thiết bấy lâu nay đã được hiện thực hóa. Nhưng mà...
'Tại sao nước mắt ta cứ chảy mãi không ngừng?'
Những giọt nước trong suốt đang chảy ròng ròng từ đôi mắt đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.
'Tại sao số phận con người lại có thể bất hạnh như vậy?'
Vốn dĩ con người sẽ không cảm thấy tiếc nuối về những điều bản thân không có ngay từ đầu. Phải đến khi những điều mà bản thân sở hữu biến mất thì cảm giác tiếc nuối mới xuất hiện.
Vì vậy mà cảm giác và sinh lực mà hắn đang cảm nhận được lúc này mà biến mất thì hắn sẽ đau đớn đến nhường nào đây?
'Thứ này chính là Ma Dược'
Càng suy nghĩ thì hắn lại cảm thấy tình huống này vô cùng tôi tệ.
Hắn đã được nếm cái mùi vị này rồi thì làm sao thoát ra khỏi lòng bàn tay của tên tiểu

tử Thanh Minh nữa chứ?
Lâm Tố Bình là loại người hiểu rất rõ bản thân mình. Nếu như tác dụng của thuốc giảm đi và cơ thể hắn lại trở về như trước kia thì hắn biết rõ hơn bất kỳ ai rằng bản thân hắn sẽ làm gì.
"Hự ư ư ư ư!"
Tại sao...
Tại sao hắn lại bị mắc câu bởi cái tên ác quỷ đó ...
Đương nhiên, việc xây dựng mối quan hệ thân thiết và kết giao với Thanh Minh là điều mà Lâm Tố Bình chưa bao giờ mong muốn.
Nhưng cho dù phải làm như vậy thì hắn vẫn muốn kết đồng minh dựa trên cơ sở tình thương mến thương chứ không phải là kiểu một bên nắm quyền chủ đạo như thế này. Và thảm hơn là kẻ nắm quyền chủ đạo đó lại còn không phải là Lâm Tố Bình.
'Nếu biết trước như thế này thì hắn đã bớt khoe mẽ đi rồi'
Lâm Tố Bình hé hờ đôi mắt nhìn trần nhà

rồi thở dài thườn thượt.
Trong lúc đó, sinh lực trong cơ thể hắn ta lại tiếp tục dâng trào.
"Hự. Ta thực sự gặp phải ma quỷ mất rồi" Nếu biết trước sẽ như thế này, hắn đã nghe lời thuộc hạ mà không đến Hoa Sơn.
Hắn đã đá bay các thuộc hạ cản đường để đến tận đây và hứng chịu lấy sự tủi nhục này.
"Phải chết vì bệnh tật mới được...ơ?"
Ngay lúc đó, Lâm Tố Bình cau mày vì sự náo loạn đến từ bên ngoài.
"Có chuyện gì mà ồn ào thế không biết?" Nơi này là nơi bệnh nhân đang..không...là nơi một người đã từng là bệnh nhân nghỉ ngơi kia mà.
Lâm Tố Bình khó chịu dùng tay gạt chiếc chăn ra.
"Mẫu thân ơi!"
Chiếc chăn đột nhiên bị ném thẳng vào tường. Cơ thể hắn vốn không có chút khí lực nào đột nhiên lại có sinh lực ồ ạt như thác nước nên nhất thời hắn không thể

kiểm soát được.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh theo phản xạ rồi để chiếc chăn lại đúng vị trí sau đó uể oải bước ra ngoài.
"Aaaaaaa!"
Rầmmmmm
Ngay khi hắn mở cửa ra, một người nào đó bay mình như một quả bom rồi cắm thẳng vào bức tường điện các. Lâm Tố Bình chớp chớp hai mắt.
Sượt
Kẻ cắm thẳng vào tường đó từ từ trượt xuống bên dưới và nằm luôn ở đó. Trên thân hắn là bộ võ phục Hoa Sơn. Hắn là môn đồ Hoa Sơn ư?
"Gì đây?"

Đột kích? Rốt cuộc ai lại đi đột kích Hoa Sơn như thế này....
Lâm Tố Bình ngay lập tức tiến lại gần để xác nhận lại kẻ đang nằm lăn lóc dưới đất. Thế rồi hắn hoảng hồn nhìn về phía trước. Các môn đồ Hoa Sơn đều đang vung kiếm một cách điên cuồng với đôi mắt xung

huyết.
"Aaaa! Giết!! Giết hắn!!!"
"Chỉ như vậy thôi thì giết kiểu gì hả?!"
Kẻ đang lao đến với khí thế đáng sợ ngay lập tức bị đánh vào hông rồi văng ra như một trái bóng.
'Chết rồi ư?'
Nếu như là bình thường mà bị hành hung như vậy chắc chắn là sẽ chết thôi. Cho dù đó chỉ là một thanh mộc kiếm nhưng nếu bị đánh ra trò thì vẫn có thể bị gãy xương như thường.
Cho dù không phải là kiếm thật nhưng đã bị đánh như vậy thì chắc chắn là chết rồi. Thậm chí nơi xảy ra đánh chém không chỉ xảy ra ở một nơi.
Khi hắn đến gần, điều tương tự xảy ra khắp sân tập võ.
"Aaaaa! Chết đi! Sư thúccccc!"
"Cái tên tiểu tử này?"
Lâm Tố Bình ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt.
'Vị đó chẳng phải là Hoa Chính Kiếm Bạch

Thiên hay sao....'
Bạch Thiên là người được mệnh danh là thủ lĩnh của Hoa Sơn Ngũ Kiếm. Hắn cũng đã đạt được thành tích rất đáng nể tại đại hội tỹ võ hậu khởi chi tú toàn thiên hạ vừa rồi. Chắc chắn một ngày nào đó hắn sẽ trở thành Chưởng môn nhân của Hoa Sơn. Nhưng mà.
"Biến ngay!!"
"Thiên địa ơi!!"
Kẻ bị thanh mộc kiếm của Bạch Thiên đập cho một phát đã anh dũng thổ huyết rồi lăn lộn trên sàn. Cơ thể Lâm Tố Bình run lên bần bật bởi những âm thanh đánh đấm vô cùng 'nhẹ nhàng'.
Vậy nhưng, những kẻ lao vào Bạch Thiên lại không hề nản chí dù chỉ một chút khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
"Giết!!!!"
"Sư huynh cái con khỉ khô! Dù sao chỉ cần đâm trúng một nhát là được rồi"
"Tấn công từ phía sau! Từ phía sau!!!" Những kẻ mặc cùng một bộ võ phục đằng

đằng sát khí xông về phía Bạch Thiên. Giống như bọn họ đang đứng trước một trận quyết đấu sinh tử vậy.
Bạch Thiên đấm và đá vào những kẻ xông vào tựa như điều đó một việc vô cùng hiển nhiên.
"Chỉ như thế này mà cũng đòi quật ngã ta ư? Mười năm nữa cũng không có cửa đâu!" "Thật là xui xẻo!"
"Vừa rồi là tên khốn nào? Mau ra đây cho ta!"
Nhìn cảnh tượng các môn đồ Hoa Sơn cố sống cố chết tấn công lẫn nhau, Lâm Tố Bĩnh lè lưỡi.
'Hoa Sơn huấn luyện đệ tử như thế này sao?'
Bọn họ chắc thần kinh có vấn đề hết rồi. Lục Lâm cũng là một nơi nổi tiếng với việc huấn luyện nghiêm khắc. Bởi vì thiếu sự gắn kết giữa các sơn trại nên việc kiểm soát các thành viên sơn trại khá là khó khăn. Vì vậy mà cần phải chấn chỉnh kỷ cương ngay từ trong quá trình huấn luyện. Nhưng cũng

chẳng đến mức như thế này. Đây chẳng phải là phương thức bắt người bất chấp tất cả hay sao?
"Kia, đằng kia...."
Ngay lúc đó, một tên bị thanh kiếm của Chiêu Kiệt đánh trúng thổ huyết rồi lăn lộn trên sàn.
"Đằng, đằng kia thực sự bị thương rồi...!" Vậy nhưng, Lâm Tố Bình nói chưa xong thì. Kẻ vừa thổ huyết ban nãy dã bật dậy như chưa từng gục ngã.
"Thiên địa ơi..."
"Tên khốn nhà ngươi!!!"
Ngay sau đó, hắn cầm lại thanh mộc kiếm, sau khi phun ra một câu chửi rủa rồi lại lao vào Chiêu Kiệt một lần nữa.
"Hôm nay ta sẽ giết chết nhà nguơiiii!!! Yaaaaa!!!"
Miệng của Lâm Tố Bình từ từ há hốc cả ra. 'Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Chuyện này đã hoàn toàn vượt qua thường thức thông thường của hắn. Từ phương

pháp huấn luyện một cách quá khích bất chấp bản thân đến việc các môn đồ Hoa Sơn bật dậy bất thình lình xông vào đối phương như quyết tử quyết chiến.
"Dậy rồi đấy à?"
Một giọng nói đột ngột vang lên, Lâm Tố Bình vội vàng nhìn lên phía trên.
Thanh Minh đang ngồi trên đó, một tay đong đưa bình rượu vô cùng ung dung tự tại.
'Ta không hề cảm nhận được một chút khí tức nào của hắn cả...'
Mặc dù tình hình xung quanh là vô cùng hỗn loạn. Nhưng không lý nào Lâm Tố Bình lại không thể phát hiện ra khí tức của Thanh Minh được.

'Mới đó mà hẳn đã mạnh hơn rồi sao?'
Bọn họ mới không gặp nhau được bao lâu kia chứ...
'Lão Thiên gia cũng thật vô tâm'
Nếu như cái tên ma quỷ đó vẫn tiếp tục mạnh hơn theo cái tốc độ này thì ai có thể cáng đáng được hắn nữa chứ?

Vậy nhưng, vào lúc này việc hắn cần phải bận tâm không phải là điều đó.
"Huấn luyện như vậy sẽ không sao đấy chứ?"
"Chẳng nhẽ ta lại kêu bọn họ làm những việc có sao kia chứ?"
"Đúng vậy. Nếu là đạo trưởng thì việc đó có thể lắm chứ"
Thanh Minh nhìn Lâm Tố Bình bằng đôi mắt bực bội.
Lâm Tố Bình cũng bực bội nhìn lại Thanh Minh.
'Cái tên khốn này?'
'Làm sao? Ta nói có sai đâu?'
Hai người trao đổi ánh mắt rồi lại nở một nụ cười đầy thảo mai. Nếu như những thương nhân lão luyện đã lăn lộn hàng chục năm trong thương giới mà nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ bọn họ cũng phải cảm thán và vỗ tay trầm trồ.
"Đúng là như vậy. Nhưng bây giờ thì không sao đâu. ở cái mức độ đó thì không có vấn đề gì hết."

"Đạo trưởng, cơ thể con người không chắc khỏe đến như vậy đâu"
"Không sao đâu mà. Bọn nhóc nhà ta khỏe mạnh lắm"
Thanh Minh ưỡn ngực ra đầy tự hào. Lâm Tố Bình thì lắc đầu ngao ngán.
"Thà rằng đạo trưởng làm đạo tặc..." "Hả?"
"Không...không có gì đâu"
Thanh Minh đưa rượu lên nốc luôn mồm rồi cười khẩy.
"Nhà ngươi thực sự không nhìn ra sao?" "Hả?"
"Nhìn cho kỹ vào. Thậm chí còn chẳng có ai bị thương cả. Làm gì mà nhà ngươi phải lo lắng quá lên như vậy. Chẳng giống Lục Lâm Vương tẹo nào"
Lâm Tố Bình quay sang nhìn về phía các môn đồ Hoa Sơn đang luyện tập.
'Nhìn lại mới thấy....'
Nếu như là kẻ khác thì có thể đã ngã xuống cả trăm lần ở một cuộc tấn công như thế này. Nhưng các môn đồ Hoa Sơn thì không.

Nếu như có người ngã xuống thì chỉ một lát sau cũng lấy lại tinh thần rồi lại tiếp tục lao vào.
"Linh đan không phải là đồ chơi đâu"
"Vậy là những môn đồ kia cũng được uống thứ linh đan mà ta đã được uống ư?" "Đúng vậy. Thậm chí còn là loại tốt hơn..à không không"
Lâm Tố Bình nhìn Thanh Minh với ánh mắt đầy oán hận nhưng Thanh Minh đã cố gắng phớt lờ tất cả.
"Thì ra lần này không phải là lần đầu" "Đúng vậy. Với bọn trẻ nhà ta thì đây là lần thứ hai rồi"
"Hừm"
Đầu của Lâm Tố Bình bắt đầu quay mòng mòng.
Hiệu năng tốt nhất của linh đan chính là việc gia tăng nội lực. Và hiệu năng thứ hai phải nói đến là việc cân bằng và giúp cơ thể khỏe mạnh.
Trên thực tế, nếu như nhìn kỹ việc huấn luyện của các môn đồ Hoa Sơn thì hoàn

toàn có thể thấy được.
'Sức mạnh và cả khả năng hồi phục của bọn họ đã vượt qua tiêu chuẩn của các cao thủ thông thường'
Nếu nhìn bọn họ từ khía cạnh kiếm pháp và cảnh giới thì đúng là vẫn còn thiếu sót. Nhưng nếu nhìn ở khía cạnh về độ hoàn hảo của nhục thể thì các môn đồ Hoa Sơn đã hoàn toàn vượt trội so với tiêu chuẩn của Cửu Phái Nhất Bang.
'Cũng phải thôi, nghĩ lại thì chuyện này cũng là đương nhiên rồi'
Làm gì có cái môn phái nào lại cho các môn đồ uống tận hai lần tuyệt thế linh đan như Hoa Sơn kia chứ? Nếu như có môn phái nào làm được điều đó có lẽ bọn chúng đã có thể thống trị thiên hạ rồi.
Ngay cả một môn phái tiền nhiều như nước như Thiếu Lâm cũng chẳng thể tạo ra nhiều linh đan như vậy. Hay ngay cả Tứ Xuyên Đường Môn thì linh đan cũng chỉ được dành cho một số ít những trực hệ tiêu biểu. Khuôn mặt Lâm Tố Bình càng ngày càng

trở nên cứng đờ đến mức nghiêm trọng. Hoa Sơn nhờ có Thanh Minh đã đạt được bước phát triển mà tất cả các môn phái khác đều chưa thể làm được. Cái tên Hoa Sơn một vài năm về trước còn chẳng được nói đến trên giang hồ nay đã được tung hô khắp thiên hạ.
Và trọng tâm của sự phát triển đó chính là Bạch Tử Bối và Thanh Tử Bối.
Những kẻ vô danh như bọn họ đã làm nên tên tuổi tại đại hội tỷ võ toàn thiên hạ. Bọn họ thậm chí còn có thể ngăn chặn được cuộc tấn công của Vạn Nhân Phòng. Ngay khi lục soát toàn thể giang hồ này thì cũng thật sự khó để có thể tìm được trường hợp nào mà các môn đồ trẻ tuổi của một môn phát lại có thể phát triển nhanh chóng như Hoa Sơn.
'Nhưng bọn họ còn có thể mạnh hơn nữa ư?'
Việc huấn luyện cuối cùng cũng chỉ có mục đích là có thể xác định xem khả năng chịu đựng của một con người đến đâu. Một

phương pháp huấn luyện có tốt đến như thế nào chăng nữa nhưng kẻ nhận huấn luyện mà không chịu đựng được thì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Vậy mà giờ đây, các môn đồ Hoa Sơn đã vượt qua được sự huấn luyện khắc nghiệt đến mức ngay cả Lâm Tố Bình cũng không dám thử qua.

Nhục thể và cả sức mạnh tinh thần của bọn họ đều đã vượt xa những người thông thường. Nhưng mà bằng cách nào bọn họ lại có thể mạnh lên như vậy chứ

'Phải tính toán lại mới được!'
Không biết chừng Hoa Sơn thông qua việc thu thập tin tức từ bên ngoài và Hoa Sơn khi được trực tiếp nhìn bằng mắt sẽ là hai nơi hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tố Bình suy nghĩ hồi lâu.
Hoa Sơn rất có thể là một môn phái tuyệt vời hơn những gì hắn nghĩ rất nhiều.
"Thế nào rồi?"
Thanh Minh nhẹ nhàng hỏi.
"Nhà ngươi đã nắm bắt được hết chứ?" "Nắm bắt cái gì cơ?"
"Ầy"
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tố Bình, Thanh Minh cười khẩy như thể vừa nghe được một câu chuyện cười.
"Chẳng lẽ người như Lục Lâm Vương đây mà lại chỉ vì một viên linh đan mà dám xông vào tận đây hay sao? Chẳng phải là ngươi muốn viện cái cớ đó để trực tiêp quan sát Hoa Sơn còn gì?"
"Đến mức độ này rồi thì chắc là ngươi cũng đã nắm được đại khái rồi nhỉ? Thế cảm giác

của ngươi thế nào?"
Nụ cười đắng ngắt khẽ lướt qua bờ môi của Lâm Tố Bình.
'Đúng là cái tên ma quỷ mà'
Có rất nhiều người sẽ nhầm lẫn rằng Thanh Minh là một kẻ bốc đồng và không biết suy nghĩ khi nhìn thấy những hành động kỳ quặc từ hắn ta.
Nhưng Lâm Tố Bình thì không. Hắn biết rằng bên trong Thanh Minh có một sự tính toán sâu sắc đến mức những người bình thường khó có thể nhìn ra được.
Vì vậy mà việc đối phó với hắn là cực kỳ khó khăn.
Vậy nhưng.
'Những kẻ ngồi ở trên cao đều như vậy' Lâm Tố Bình nhún vai rồi nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt sắc bén.
"Đạo trưởng nghĩ sao?"
"Chuyện gì cơ?"
"Đối với đạo trưởng, Lục Lâm là một nơi như thế nào? Có phải là một nơi thích hợp để làm khiên đỡ tên rồi mặc sức bỏ đi hay

không?"
"Nhà ngươi đang nhầm lẫn thì phải?" "Hả?"
"Ta là người không bao giờ dùng khiên đỡ tên. Vì đó là một hành động vô cùng dơ bẩn"
Một luồng nguyên khí lạnh lẽo toát ra từ Thanh Minh đang lẩm bẩm. Cơ thể Lâm Tố Bình ngay lập tức run lên bần bật.
Thanh Minh ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. Hắn nhìn về phía xa và nói.
"Đồng minh có hai kiểu. Một là bằng hữu, hai là kẻ giả vờ làm bằng hữu"
"Vậy Lục Lâm thuộc loại nào?"
Lâm Tố Bình nhìn hắn ta hồi lâu rồi đáp. "Thế gian này đâu chỉ có nơi trái tim mới lăn tăn. Việc Hoa Sơn và Lục Lâm bắt tay cũng sẽ là một gánh nặng lớn"
"Hừm, đúng là vậy"
"Nhưng..."
Lâm Tố Bình mỉm cười vui vẻ.
"Thân hữu không phụ thuộc vào hoàn cảnh"

Và rồi hắn đường đường chính chính giơ tay ra hướng lên trên.
"Trước tiên chúng ta hãy bắt đầu từ việc này đã được không?"
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay mà Lâm Tố Bình chìa ra rồi mỉm cười toe toét.
"Ta chưa từng nói là sẽ trở thành bằng hữu với nhà ngươi"
"Việc kết bằng hữu với sơn tặc có phần kỳ lạ. Ta dù sao cũng là một đạo sĩ có tiếng tăm đấy"
"Trước tiên thì cứ tạm vậy đã"
"Tạm, tạm cái gì?"
"Hãy thử nói về chuyện của nhà ngươi đi" "Hửm?"
Đôi mắt Thanh Minh lấp lánh.
"Việc có những sơn trại cần phải xử lý không phải là lời nói sáo rỗng đúng chứ? Dù là nhi tử của tiền nhiệm Lục Lâm Vương thì Lục Lâm cũng là nơi sống theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé. Chắc chắn sẽ có một vài người không nghe lời phải không nào?"

Khuôn mặt của Lâm Tố Bình dần trở nên xấu hổ.
'Đúng là cái tên chẳng khác nào ma qủy' "Nói ra xem nào. Chuyện này đối với hai bên mà nói cũng chẳng có gì xấu cả"
Cuối cùng Lâm Tố Bình gật đầu và thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net