Chapter 564. Vậy mới nói, làm người thì phải nhất quán chứ. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 564. Vậy mới nói, làm người thì phải nhất quán chứ. (4)
"Lư, Lưng của ta......."
"A A.......cái chân của ta...."
Các môn đồ Hoa Sơn người nào người nấy không ngừng rên rỉ, bò lê lết trên sàn nhà. Bằng cách nào đó, bọn họ đã về đến được Bạch Mai quan, nhưng lại chẳng ai đủ tỉnh táo nhớ được bản thân trở về như thế nào.
"Lúc đi tắm ta đã suýt chết đuối đó..."
"Lúc ngồi bịch xuống sàn, ta thậm chí còn nhìn thấy gia gia quá cố của mình......"
Bọn họ tập trung đến phòng khách ở trung tâm Bạch Mai quan, từng người một vật vã bấu chặt cái ghế rồi thở dài một hơi.
"...Đã tu luyện tới mức độ như vậy..."

"Thì đó."
"Thậm chí còn ăn cả linh đan!"
"...."
"Sao lại không thắng được chứ! Tại sao chứ!"
Từ đôi mắt của các Thanh Tử bối tỏa ra tia giận dữ sắc lẹm.
"Đấm một phát thôi! Chỉ đấm được một phát thôi thì cũng chẳng có chuyện gì để nói. Đằng này..."
"Vừa nãy các ngươi có nhìn thấy nụ cười của Chiêu Kiệt sư huynh khi đánh người không? Tính cách của huynh ấy vốn dĩ đâu có chó chết đến như vậy, nhưng từ sau khi đi với tên khốn Thanh Minh đó thì sư huynh dường như đã hoàn toàn vứt bỏ nhân tính rồi!"

"Đại sư huynh cũng có thua kém gì đâu chứ? Thà rằng cứ cười khì khì giống như Chiêu Kiệt sư huynh rồi đánh còn hơn là nổi giận như vậy! Chẳng phải sư huynh cứ tỏ ra nghiêm nghị đến cạn lời rồi đánh bại chúng ta không chút thương tiếc sao?"
"__Ta cũng có ý như vậy đấy."
Suốt cả ngày mọi người đều nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến việc bị Chiêu Kiệt và Nhuận Tông đánh đến tơi tả.
Tất cả những người ở đây đều đã uống thêm một viên Tử Tiêu đan.
Nhờ vậy mà ai cũng tràn đầy sinh khí, sức mạnh như thể xuyên thủng trần nhà.
Thế nhưng đa số họ lại bị hai người đó hạ gục đến mức áp đảo như thế. Dù

nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu và chấp nhận được chuyện như vậy.
"Rốt cuộc thì tên khốn kiếp Thanh Minh đã làm gì hai người đó chứ?"
"Không chỉ hai người đó đâu. Không phải đến các sư thúc cũng bị Bạch Thiên đại sư thúc và Lưu sư thúc đánh đến bầm dập sao?"
"__"
"_Thậm chí đến cả Tuệ Nhiên tiểu sư phụ cũng vậy."
"Thật đáng thương mà......"
Đám Thanh Tử bối vốn đang nghĩ đến các sư thúc thì trong phút chốc lại nhắm chặt đôi mắt ươn ướt, nuốt nước mắt vào trong và nắm chặt tay.
"Bây giờ ta không còn ý định đánh thắng Nhuận Tông sư huynh và Chiêu Kiệt sư huynh nữa đâu!"

Chung Hội căng mắt ra rồi nói.
"Nhưng với tư cách của một võ giả chúng ta không thể cứ ăn no đòn rồi để mọi chuyện kết thúc như vậy được!"
"Đúng vậy!"
"Chỉ cần đấm được một phát thôi cũng được! Chỉ cần đấm một phát thôi!"
"Nếu là tên ác quỷ Thanh Minh thì không thể trông đợi được gì, nhưng ta không thể sống cả đời bị Nhuận Tông sư huynh và Chiêu Kiệt sư huynh đánh tơi tả như vậy được! Đây không chỉ đơn thuần là vấn đề thắng thua!"
"Đúng như vậy!"
Đám Thanh Tử bối mạnh mẽ đồng tình với lời đó.
Trong lúc đó thì khí sắc của Chung Hội lại thoáng chốc thay đổi rồi thở dài.

"Mọi người hãy nghe đây."
"Vâng, sư huynh."
"Tuy hơi giống như một lời nói đùa, nhưng đây không phải chuyện bình thường. Liệu các đệ có biết chúng ta đã ăn thứ gì không nhỉ?"
"_Đệ biết ạ."
"Linh đan đó thì có gì mà không biết chứ."
Đám Thanh Tử bối quả nhiên biết rất rõ thứ bản thân đã nhận tuyệt vời đến nhường nào. Không, phải nói là làm sao lại không biết được cơ chứ.
'Hai viên Tử Tiêu đan.'
Trong đời họ chưa từng nghe nói có môn phái nào lại hào phóng đến mức ban tặng cho mỗi môn đồ hai viên linh đan cả. Đó thậm chí còn là Tử Tiêu đan không thua kém gì so với Đại

Hoàn đan của Thiếu Lâm, mà không, nói đúng hơn thì còn tuyệt vời hơn cả thế...
"......Đến cả Không Thanh Thạch Nhũ nữa......"
"Đệ còn tưởng cả đời mình sẽ không thể ngửi được mùi vị Không Thanh Thạch Nhũ nữa cơ."

Đôi chân run cầm cập.
Rốt cuộc có môn phái nào lại đi phung phí Không Thanh Thạch Nhũ cho đám đệ tử đời thứ ba đâu chứ?
Vì nơi đây là Hoa Sơn nên họ mới cảm thấy bình thản như vậy, chứ nếu các môn phái khác cũng làm chuyện tương tự thì có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã đứng ra rồi chửi rủa đám người đó là đồ điên rồi.
"Thành thật mà nói thì..."

Chung Hội tròn xoe mắt nói
"Hai viên Tử Tiêu đan, cả Không Thanh Thạch Nhũ chúng ta cũng đều ăn cả rồi... nếu không thể trả 'tiền cơm' thì phải cắn lưỡi mà chết mất..."
"...Đú, đúng như vậy."
Đám Thanh Tử bối đồng loạt gật đầu.
Dù lời đó có hơi quá khích, nhưng quả thực nó chẳng sai tí nào.
"Thật ra thì vẫn có thể biện minh được. Thành thật mà nói, mặc dù chúng ta đã ăn linh đan, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hấp thụ hết còn gì?"
"Vâng, sư huynh."
"Nhưng nếu đã hấp thụ hết tất cả mà không có thay đổi gì lớn thì chẳng khác nào nói Hoa Sơn đã ném linh đan quý giá xuống sàn nhà sao."
"__"

"Ta dù có chết cũng không thể chịu nổi cảnh tượng đó. Những thứ này làm thế nào mà có được chứ. Là do tên khốn Thanh Minh đó, cái tên mà chỉ cần mở miệng ra là tuôn ra mấy lời phàn nàn bất mãn, chính tên đó đã lặn lội đến tận Bắc Hải xa xôi để đem về đây."
"..Đúng là vậy ạ."
Nhìn thấy Chung Hội nghiến răng với vẻ mặt tràn đầy sự giận dữ, Trần Ngưu Bộ đứng bên cạnh chậm rãi nói giúp.
"Lời của sư huynh rất đúng."
Hắn nhìn lướt qua các Thanh Tử bối một lượt rồi khẽ cắn môi.
"Mọi người......vừa nãy có nhìn thấy vết thương trên cơ của các sư huynh không?"

".....Có ạ."
Trong lúc đấu với nhau, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng vết thương thoáng lộ ra bên trong y phục của họ.
"Bị trọng thương đến như vậy, nhất định là bọn họ đã phải đứng giữa ranh giới sinh tử. Các sư huynh thật ngốc nghếch vì không bao giờ nói ra công lao của bản thân, ...... vậy nên linh đan mà chúng ta nhận được chính là thứ mà bọn họ đã không quản mạng sống mà đem về."
"__"
"Đó là những người đã ban phát linh đan quý giá cho chúng ta mà không hề cao ngạo khinh khi bất kì ai. Nếu chúng ta là con người thì nhất định không được quên ân huệ của những

người đó. Không phải ngay cả thú vật còn biết ân huệ là gì sao."
Đám Thanh Tử bối gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
'Các sư huynh đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây, và cũng dần dần ít bộc lộ nội tâm hơn nữa.'
Tuy nhiên không lý nào đám Thanh Tử bối bọn họ lại không biết được tình cảm đám người đó dành cho các sư huynh đệ nhiều đến nhường nào.
"Vậy nên tất cả chúng ta phải nỗ lực tu luyện..... cho dù phải liều cả mạng sống đi chăng nữa..."
Chung Hội trợn mắt.
"Mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra ở Hoa Sơn, bất cứ lúc nào Chưởng môn nhân cũng chỉ gọi tên khốn Thanh Minh, các sư thúc và các sư huynh đi

giải quyết. Nếu như chúng ta đáng tin cậy thì chẳng phải Chưởng môn nhân chẳng cần phái bọn họ đi giải quyết những chuyện ở xa sao?"
"__"
"Chúng ta phải trở thành hậu thuẫn vững chắc cho họ. Chứ không thể lúc nào cũng là gánh nặng được."
"Đúng như vậy, sư huynh!"
Khi thấy bầu không khí dần dần bùng nổ nhiệt huyết mãnh liệt Chung Hội gật đầu.
"Nếu sau này có kẻ nào lười tu luyện, thì không cần phải đợi đến lúc các sư thúc, sư huynh ra mặt, mà chính ta cũng không để yên đâu. Dù có liều cả mạng sống cũng phải xông vào. Đã hiểu chưa hả?"
"Vâng!"

ngực của các Thanh Tử bối hiện rõ Ngọn lửa quyết tâm bùng cháy dữ dội rõ ràng trên đôi mắt họ.
'Quả nhiên là các môn đồ Hoa Sơn.....'
Dù việc các sư thúc và sư huynh đang dẫn trước với cái tên Hoa Sơn Ngũ Kiếm là sự thật đi chăng nữa, bọn họ cũng không hề có ý định lười biếng rồi phó mặc tất thảy mọi thứ cho đám người đó.
"Tất cả nhanh chóng nghỉ ngơi và ngày mai hãy bắt đầu một cuộc chiến chân chính nào!"
"Vâng! Thưa sư huynh!"
"Ngày mai chúng ta sẽ chiến một trận thật sự!"
Các Thanh Tử bối ôm lấy ý chí và quyết tâm rồi trở về tư phòng của mỗi người....

***
"__Bọn họ mạnh lên nhanh hơn ta nghĩ."
"Rõ ràng Tử Tiêu Đan không phải là linh đan bình thường. Sức mạnh mà các sư huynh đệ dồn vào thanh kiếm đã mạnh mẽ hơn nhiều."
Nhóm người Bạch Thiên đã tụ tập lại bàn luận về trận đấu tập luyện diễn ra ngày hôm nay, mỗi người đều bày tỏ cảm tưởng của bản thân với khuôn mặt hơi kinh ngạc.

"Hình như ta đã hiểu hơn vì sao tên khốn Thanh Minh đánh giá bọn họ thiếu thực chiến rồi. Bọn trẻ không lo lắng cơ thể sẽ bị thương mà tung ra đòn tấn công dữ dội nên thanh kiếm phản công lại chúng ta cũng ngày càng trở nên sắc bén hơn."

"Con chắc chắn bản thân cũng cảm nhận rõ ràng sự khác biệt đó."
Vào lúc đó, Lưu Lê Tuyết nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại của bọn họ, nói nhỏ.
"Vẫn còn thiếu."
"..Đúng vậy, Lưu sư thúc."
"Phải giống thực chiến hơn nữa."
"Như vậy liệu có khó quá không?"
"Được."
"__"
Lưu Lê Tuyết nhìn thẳng vào Chiêu Kiệt rồi nói.
"Tất cả đều là đệ tử Hoa Sơn. Tất cả có thể chịu được."
"......Nếu không thể chịu được thì sao ạ?"
"Khiến chúng phải chịu được."

Nghe giọng nói dứt khoát đó, Chiêu Kiệt gật đầu với khuôn mặt bối rối.
"Con biết rồi ạ."
Bạch Thiên nhìn thấy cảnh tượng đó thì bật cười.
"Tất cả nghe rõ đây." "Vâng."
"Theo mọi người nghĩ thì hiện tại cảnh giới võ công của các đệ tử ở mức độ nào rồi?"
"......Ưm..."
Nhuận Tông gãi cằm rồi nói.
"Thành thật mà nói thì các Thanh Tử bối dường như vẫn chưa thể sánh được với các võ giả của Bắc Hải Băng Cung. Dĩ nhiên là các đệ ấy cũng đã mạnh lên nhiều nhưng...."
'Đó là chuyện đương nhiên.'

'Suy cho cùng thì Thanh Tử bối bây giờ cũng chỉ là những đứa trẻ vừa quá đôi mươi. So với những võ giả bình thường của Băng Cung đã luyện tập không ngừng nghỉ đến khi đạt đến độ tuổi lão làng thì thì bọn họ ít nhất cũng phải cách nhau từ 10 đến 20 tuổi.'
'Việc có thể đem ra so sánh với họ thôi tự thể nó đã là chuyện tuyệt vời lắm rồi.'
"Bạch Tử bối thì đủ để đương đầu với các võ giả Băng Cung ạ"
"Đúng vậy."
Bạch Thiên gật đầu.
"Ta cũng có đánh giá như vậy. Nhưng chỉ ở mức đó thì có thể làm nên trò trống gì chứ."
Khuôn mặt của hắn thoáng chốc tỏ vẻ cương quyết, dứt khoát nói.

"Đến các võ giả của Băng Cung cũng bị tàn sát tập thể khi đối đầu với đám rác rưởi Ma Giáo đó. Dĩ nhiên cũng có thể là vì khí thế bị đẩy lùi, nhưng không phải thực lực cũng không đủ là sự thật sao?"
"Đúng như vậy ạ."
"Vậy nếu như bây giờ Ma Giáo đánh đến cửa Hoa Sơn thì chúng ta phải làm thế nào?"
Nghe câu hỏi đó tất cả đều đồng loạt nhăn nhó mặt mày. Thậm chí đến cả Lưu Lê Tuyết, người bình thường không để lộ biểu cảm, cũng phải cau mày.
Đó là chuyện mà không ai muốn tưởng tượng đến.
Nếu chuyện như vậy xảy ra...... thì ngoại trừ bọn họ đang có mặt ở nơi

này, những môn đồ còn lại sẽ không thể đường đường chính chính mà nghênh chiến được.
Ma Giáo chính là tồn tại đáng sợ và kinh hãi đến như vậy.
"Chúng ta sẽ phải ngăn chuyện đó xảy ra. Nhưng cũng không thể đảm bảo được chuyện đó không diễn ra."
"Vâng."
"Thế nên..."
Bạch Thiên dứt khoát nói.
"Dù chỉ là một ngày chúng ta cũng phải nỗ lực huấn luyện bọn trẻ càng sớm càng tốt. Để bất cứ khi nào Ma Giáo tấn công, bọn họ cũng có thể nghênh chiến được."
Ngay lúc đó, Chiêu Kiệt nãy giờ mải mê suy nghĩ điều gì đó rồi thở dài.
"Con lại có cảm giác đó......"

"Hưm?"
"......Vì đó không phải là sự tu luyện không có tính toán trước, mà nhất định phải tạo ra tiêu chuẩn riêng biệt để hướng đến, nên gánh nặng không đùa được đâu ạ. Thành thật mà nói thì ngay bây giờ dù có làm thế nào đi chăng nữa, nếu các sư đệ đang dần mạnh lên, mà càng mạnh bao nhiêu thì việc dẫn dắt bọn họ phát triển sẽ càng nặng nề bấy nhiêu..."
"Đúng vậy. Nhưng sao con lại đột ngột nói mấy lời đó chứ?"
Nghe câu hỏi của Bạch Thiên, Chiêu Kiệt cau có mở miệng.

"......Không phải tên khốn Thanh Minh ngay từ đầu đã làm như vậy sao ạ?"

Tất cả mọi người nghe thấy lời đó thì không nói thêm được gì nữa mà ngậm chặt miệng.
"Ngay từ lần đầu đặt chân đến đây hắn chỉ nghĩ đến việc khiến Hoa Sơn mạnh hơn nữa. Đến Hoa Tông Chi Hội, bằng cách nào đó lại khiến các Thanh Tử bối được lựa chọn để tỷ võ đánh bại được Tông Nam, rồi đến cả Đại Hội Võ Lâm Toàn Thiên Hạ cũng lặp lại như vậy..."
"__"
"..Đúng là như vậy."
Bạch Thiên lắc lắc đầu với vẻ mặt phức tạp như thể khó nói nên lời điều gì đó.
'Dịch đia tư chi.'
Con người phải thay đổi lập trường thì mới có thể hiểu được tâm tình của

người khác, lời đó quả thật không sai mà. Đứng trên lập trường dẫn dắt các môn đồ khác, dường như hắn đã hiểu hơn đôi phần những lo lắng mà Thanh Minh đã một mình đối phó trong suốt thời gian qua.
"Tên tiểu tử đó quả nhiên là quái vật mà."
Bạch Thiên lẩm bẩm thở phào rồi quay sang nhìn mọi người.
"Nhưng bây giờ chúng ta không còn là những đứa trẻ giống như trước nữa"
Trong đôi mắt hắn tỏ rõ một niềm tin vững chắc.
Trận chiến với Vạn Nhân Phòng. Và huyết chiến ở Băng Cung. Đến cả trận chiến khốc liệt với Ma Giáo mà họ phải đánh cược cả mạng sống.

Những kinh nghiệm này đã để lại lại cho họ những thành tích quá đỗi rõ ràng, và thành tích đó sẽ hỗ trợ, tiếp thêm cho họ sự tự tin chứ không phải sự tự mãn.
"Nếu tên tiểu tử đó đã làm được thì chúng ta cũng có thể làm được. Vậy nên phải trở thành hậu thuẫn vững chắc cho tên quái vật đó. Phải giảm bớt áp lực đang đè nặng trên đôi vai của nó."
"Vâng, thưa sư thúc. Chúng con sẽ làm vậy ạ"
"Vâng, sư huynh."
Tất cả bọn họ nhìn mặt nhau rồi gật đầu.
Càng trải nghiệm nhiều thì thế giới cũng sẽ càng mở rộng.

Chắc chắn sẽ có sự khác biệt giữa những người suốt ngày chỉ ru rú bên trong thế giới nhỏ bé mang tên Hoa Sơn với những người đã chu du, trải nghiệm thế giới rộng lớn bên ngoài.
"Các sư đệ cũng như các sư điệt phải trở nên mạnh hơn nữa. Việc chúng ta phải làm là hỗ trợ họ hấp thụ nguyên khí của linh dược càng nhanh càng tốt, và khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn dù chỉ là một chút đi nữa."
"Vâng."
"Như mọi người cũng biết, Thanh Minh... chuyện mà tên khốn đó phun ra thành lời quan trọng đến nhường nào... Rõ ràng chẳng bao lâu nữa tất cả mọi người sẽ phải trải qua một trận kịch chiến thật sự..."
Nhuận Tông gật đầu lia lịa.

"Vậy nên......chúng ta phải cố gắng hết sức mình,
để tới lúc đó không phải hối hận hay tiếc nuối chuyện gì nữa. Nếu có ai đó bị trọng thương hoặc bỏ mạng thì cũng không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng nỗi đau khổ đó."
Nghe lời đó của Bạch Thiên, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong mắt Lưu Lê Tuyết,Chiêu Kiệt và Nhuận Tông.
"__Thà rằng bọn họ cứ chết trong tay chúng ta còn hơn."
"Thật sự sẽ phải 'dày vò' họ đến chết nhỉ"
"Ngày mai con sẽ chăm chỉ hơn nữa ạ."
Bạch Thiên bật cười rồi gật đầu.
"Vì chúng ta cũng đã ăn Tử Tiêu đan cùng Không Thanh Thạch Nhũ, nên

cũng phải trả 'tiền cơm' chứ! Tất cả nghỉ ngơi đi rồi ngày mai nỗ lực hơn nữa."
"Vâng!"
Ánh trăng đêm nay chiếu sáng rực rỡ như thể cũng đang ngầm khích lệ động viên họ. Ngay khoảnh khắc tưởng chừng như mọi việc đã kết thúc trong êm đẹp thì...
"Tiểu tăng..." "Hửm?"
Mọi người đồng loạt quay đầu về hướng phát ra giọng nói đột ngột đó.
Tuệ Nhiên đứng ở một góc, ngước đầu nhìn họ với ánh mắt buồn bã.
"_Tiểu tăng vẫn chưa được ăn..." "__"

Hai mắt của Bạch Thiên dao động liên tục.
"Tại sao......à không......à không, tại sao tiểu sư phụ vẫn chưa......?"
"Kh, không cho thì làm sao ăn được ạ."
"Rõ ràng là đã phân chia theo số người rồi mà...."
"Th, Thanh Minh thí chủ đã hỏi 'ở đâu chui ra con lừa trọc Thiếu Lâm lại động tay vào linh đan của Hoa Sơn', sau đó thí chủ đã lấy lại mất rồ..i...."
Hai mắt Bạch Thiên run rầy hoang mang rồi nhắm nghiền lại.
'Cái tên khốn xấu xa như ma quỷ đó.'
'Tuệ Nhiên cũng đã vất vả đặt cược cả mạng sống đi đến Bắc Hải xa xôi, nhưng hắn lại cướp đi linh đan như

vậy sao......cái tên xấu xa đó...... rốt cuộc đạo lý đâu chứ...'
"Thật không phải con người mà..." "Thật tình."
Nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh còn đọng lại trên hai mắt của Tuệ Nhiên, Chiêu Kiệt vỗ vỗ vai hắn rồi an ủi.
"......Bằng mọi giá chúng ta sẽ lấy lại cho tiểu sư phụ nên đừng khóc nữa."
"A, A di đà ... Phật"
Cùng với những giọt nước mắt của Tuệ Nhiên, màn đêm ở Hoa Sơn cũng trở nên sâu thẳm...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net