Chapter 575. Sơn tặc lại dám nhìn thẳng vào mắt ta cơ đấy? (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 575. Sơn tặc lại dám nhìn thẳng vào mắt ta cơ đấy? (5)
Ðôi mắt Ðổng Hùng cau có phát hiện ra thành môn dẫn vào bên trong thành thị đã bị đóng chặt.
"Có nên phá nó đi không ạ?"
"Nơi này không phải trên núi"
Quan phủ thường sẽ làm ngơ trước những việc xảy ra trên núi. Nhưng việc sơn tặc phá hủy thành môn để xâm nhập vào bên trong lại một chuyện khác. Lũ quan phủ có nặng mông thế nào chăng nữa cũng không thể không có động thái gì được.
Có những việc có thể giải quyết bằng cách hối lộ
nhưng có những việc thì không. Việc Ðổng

Hùng cần phải làm lúc này là cố gắng để không phải rơi vào những việc rắc rối mà tiền không thể giải quyết được.
Hắn nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn vào bức tường thành.
Bức tường có vẻ không quá cao. Ở mức độ này thì bọn chúng hoàn toàn có thể leo lên được.
"Tốt nhất là nên xử lý việc này một cách yên lặng. Hãy trèo qua tường thành"
"Vâng!"
"Cố gắng hết sức để không giết quan quân! Chúng ta chỉ cần tóm tên chuột nhắt Lâm Tố Bính và rời khỏi đây là được rồi!"
"Vâng!"

Các thành viên Lục Lâm nhanh chóng tiếp cận tường thành.
Hấppppp
Lũ sơn tặc bay mình lên không trung như một cơn gió.
Bóng tối dần buông xuống, bên trên bức tường thành không có một chút ánh sáng nào. Những đốm sáng duy nhất tại đây chỉ là ánh mắt tỏa sáng như những con thú trên núi của bọn chúng.
Bịch!
Bịch bịch!
Ngay khi những lũ sơn tặc thành công nhảy lên tường thành. Bọn chúng bắt đầu quan sát xung quanh.

"Là ai?"
Vệ binh canh giữ tường thành đang ngủ gật bất ngờ tỉnh dậy khi nhận ra khí tức của con người và hét lên.
Ngay khi hắn định thổi chiếc còi đang đeo trên cổ thì.
Xoẹt!
"Hự ư...."
Một chiếc Cứ Xỉ Ðao lao đến nhanh như một tia chớp chém vào cổ của tên vệ binh.
Vào một ngày lơ là cảnh giác, tên vệ binh đã bị cứa cổ ngã gục xuống nền đất mà chưa kịp kêu lên một tiếng nào.
"Chậc"

Ðổng Hùng khẽ cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
"Chỉ cần làm hắn ngất xỉu là được rồi! Ta đã bảo là bớt gây chuyện rồi kia mà!"
"Thuộc hạ có tội!"
Mặc dù lên tiếng như vậy nhưng Ðổng Hùng cũng
không hề có ý khiển trách thêm.
Bởi vì kẻ khiến lũ tay sai này trở nên tàn nhẫn hơn bất cứ ai chính là trại chủ Cao Hồng. Ðổng Hùng khẽ tặc lưỡi rồi lấy từ trong áo ra một chiếc bình nhỏ và tiến lại gần thi thể đang nằm trên sàn.
Sau đó, hắn bắt đầu đổ từ từ thứ thuốc

trong bình vào thi thể.
Ào ào ào....
Chỉ trong chốc lát, một thi thể ban nãy còn ấm nóng ngay lập tức phun ra một làn khói trắng rồi tan biến mà không để lại bất kỳ một dấu vết nào.
"Hóa Cốt Tán đắt đỏ chính là để dùng vào những lúc như thế này"
Ðương nhiên, ngay cả khi thi thể bị xử lý như vậy thì cũng chẳng có kẻ nào lại ngu ngốc đến mức không biết rằng sự mất tích của tên vệ binh đó chính là do bọn chúng gây ra.
Nhưng không có nhân chứng vật chứng lại là một việc khác.
Hóa Cốt Tán chỉ cần loại bỏ hoàn toàn vật chứng thì nó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ

phải làm rồi.
"Ði xuống thôi"
"Vâng!"
Trường Sa có thể nói là một thành đô lớn. Nhưng lực lượng cảnh vệ tường thành lại lỏng lẻo đến mức bọn chúng với số lượng đông đảo như thế này lại có thể dễ dàng vượt qua bức tường thành mà không xảy ra bất cứ vấn đề nào.
Ðổng Hùng xóa sạch dấu vết nơi có thi thể. Sau đó đôi mắt hắn bắt đầu phát sáng quan sát xung quanh.
"Người liên lạc đâu?"
"Hắn đang đến rồi ạ"

Một người nam nhân cẩn thận di chuyển đi

qua những ngôi nhà dân. Hắn chạy đến trước mặt Ðổng Hùng rồi gấp rút cúi đầu xuống. "Tham kiến Ðường chủ!"
"Ừm!"
Ðổng Hùng trợn mắt lên và nói.
"Tên chuột nhắt Lâm Tố Bính bây giờ đang ở đâu hả?"
"Hắn hiện đang ở Hoàng Yến Lâu ạ!"
"Hoàng Yến Lâu?"
"Ðúng vậy! Nơi đó là một trong những khách điếm lớn nhất thành Trường Sa!"
"Khách điếm?"

Ðổng Hùng mỉm cười mỉa mai.
"Cũng biết tận hưởng quá nhỉ. Rõ ràng biết Hành Sơn đang ngay trước mắt. Vậy mà hắn vẫn có thể mặc kệ tất cả ăn no ngủ say ở khách điếm cho được!"
Một kẻ đứng phía sau đã xen vào câu chuyện giữa hai người.
"Hắn chẳng phải là một tên thư sinh bệnh tật hay sao?
Có lẽ hắn đã tính toán rằng nếu như ở lại khách điếm thì chúng ta sẽ không tùy tiện hành động được!"
"Quả thật tên khốn đó cứ giống như một con chuột nhắt vậy"
Ðổng Hùng gầm gừ.

"Lũ Chính Phái mà hắn kéo đến là lũ người ở đâu vậy?"
"Chuyện đó....hình như là người của phái Hoa Sơn đó ạ"
"Hoa Sơn?"
Ðổng Hùng mở to mắt.
"Nhà ngươi đang nói đến cái phái Hoa Sơn ở Thiểm Tây đó ư? Trong quá khứ bọn chúng thậm chí còn nằm trong Cửu Phái Nhất Bang kia mà?"
"Vâng. Ðúng là Hoa Sơn đó đấy ạ"
"....Rốt cuộc mấy cái tên đó đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Ðổng Hùng cau mày và cắn nhẹ môi. Hắn không thể hiểu được cái tình huống này là

thế nào.
Tu vi cảnh giới của cái tên thư sinh bệnh tật đó chẳng ra gì cả, nhưng tất cả bọn họ đều phải thừa nhận rằng hắn là một người rất mưu trí. Nếu tên thư sinh bệnh tật đó che giấu bản thân đi lôi kéo bọn Chính Phái thì cũng phải lôi kéo môn phái nào đó có tên tuổi một chút chứ. Ðằng này...
"Nghe nói Hoa Sơn đã có được một chút danh tiếng từ sau đại hội tỷ võ. Nhưng chẳng phải đó vẫn chỉ là một môn phái bé nhỏ ở một góc Thiểm Tây hay sao?"
"Ðường chủ, người không thể xem thường Hoa Sơn được đâu. Chẳng lẽ Ðường chủ không biết chuyện lũ Vạn Nhân Phòng đã bay đầu khi xông vào Hoa Sơn hay sao?"
"Hừm"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ðổng Hùng cười khẩy.
"Thì vậy nên ta mới nói lũ Vạn Nhân Phòng là lũ nít ranh đấy. Loại tầm phào như Dã Ðao hay Ðoạt Mệnh Ðoản Thương mà rơi vào tay ta thì đã bị chém đôi người rồi"
Không một ai dám phản bác lại lời nói của hắn. Mặc dù có chút phô trương nhưng lời nói của hắn
không hề sai.
Ðới Tinh Trại là sơn trại mạnh một cách đặc biệt trong số Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại. Và Ðổng Hùng chính là một trong một số ít cao thủ đếm trên đầu ngón tay của Ðới Tinh Trại. Với thực lực đó hắn thừa sức

ăn tươi nuốt sống các trại chủ thông thường. Cho dù là danh tiếng hay thực lực, hắn hoàn toàn
không hề thua kém các đoàn chủ Vạn Nhân Phòng.
"Ðánh chó cũng phải nể mặt chủ. Nhưng nơi này là Trường Sa. Ta đương nhiên phải khiến bọn chúng phải hối hận khi dám rời Hoa Sơn đi đến tận nơi này"
"Vậy chúng ta sẽ tấn công khách điếm sao?" "Ðã đến đây rồi thì không còn con đường nào khác. Dù thế nào vẫn nên tốc chiến tốc thắng rồi nhanh chóng rút khỏi đây"
"Rõ!"

"Ði thôi!"
"Thuộc hạ sẽ dẫn đường cho Ðường chủ"
Tên chỉ điểm bắt đầu đi trước để chỉ đường. Mặc dù đã tránh không đi vào đại lộ, nhưng việc hơn 200 quân cùng di chuyển một lúc không thể nào không thu hút sự chú ý của người dân nơi đây.
"Họ, họ là ai vậy?"
"Hình như là sơn tặc?"
"Tại sao sơn tặc lại đến đây chứ?"
Những người dân đi lại vào ban đêm đã phát hiện ra các thành viên Lục Lâm đang chạy đến từ đằng xa. Họ hoảng loạn và

ngay lập tức bỏ chạy tán loạn.
Vài người chạy sâu vào trong hẻm trốn, số khác thì nhanh chân chạy vào trong nhà rồi chốt cửa lại.
"Mẫu thân...."
"Suỵt! Yên lặng đi!!"
Tất cả mọi người đều nín thở tránh sự chú ý của lũ sơn tặc. Nhưng may mắn thay là lũ sơn tặc đó dường như không hề quan tâm gì đến bọn họ cả.
Một số người cẩn trọng mở cửa sổ ra. Sau khi xác

nhận lũ sơn tặc đã đi về phía xa, họ mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Thế gian này đảo điên hết rồi...Sơn tặc lại

xuất hiện tại trung tâm thành đô thế này?"
"Rốt cuộc thì quan phủ đang làm cái quái gì vậy..."
Ánh mắt tràn ngập sự bất an của những người dân dán chặt sau lưng lũ sơn tặc đang lao đi với tốc độ khủng khiếp.
Sau khi gần đi hết thành Trường Sa, các thành viên Lục Lâm dừng chân trước một khách điếm lớn.
"Ở đây ư?"
"Vâng! Nơi này chính là Hoàng Yến Lâu" Ðổng Hùng nheo mắt quan sát điện các trước mặt.
Mặc dù đèn đã được bật ở một số cửa sổ. Nhưng nơi này là một khách điếm yên tĩnh

đến mức dường như nó hoàn toàn trống rỗng. Vậy nhưng, hắn cũng đã cảm nhận được khí tức của con người tỏa ra từ bên trong.
"Bao vây cho ta!"
"Rõ!"
Ngay khi mệnh lệnh của Ðổng Hùng được đưa xuống, các thành viên Lục Lâm nhanh chóng di chuyển xung quanh khách điếm.
Sau khi tạo ra một vòng vây, các thành viên Lục Lâm lặng lẽ nhìn chằm chằm quan sát Hoàng Yến Lâu.
"Chúng ta có nên đột nhập vào không? Có vẻ như bọn chúng đã bao trọn toàn khách điếm. Cứ giết tất cả đi cho rồi!"
"Hừm"

Ðổng Hùng sau khi quan sát khách điếm một cách cẩn trọng rồi hỏi thuộc hạ.
"Ngươi nói rằng tên khốn đó đang ở cũng với khoảng hơn 100 kẻ khác đúng chứ?"
"Vâng. Theo như thuộc hạ nghe ngóng được thì đúng là như vậy"
"Một trăm người ư..."
Nếu như hắn giết hơn trăm mạng người ở giữa thành thị này, hắn sẽ phải đối mặt với chuyện mọi chuyện sẽ bị lan rộng như một đám cháy rừng.
'Mặc dù việc giết tất thoải mái và cũng tiện hơn rất nhiều'
Ðổng Hùng cố gắng kiên nhẫn một lần cuối cùng vì hắn vẫn nghĩ đến chuyện nơi

này không phải ở trên núi.
"Vào trong đi!"
"Ðường chủ?!"
Ðổng Hùng nhìn tên thuộc hạ đang trưng ra khuôn mặt đầy nghi vấn rồi mở lời.
"Hãy nói với những kẻ bên trong rằng những vị anh hùng của Ðới Tinh Trại đã bao vây bên ngoài. Nhà
ngươi hãy yêu cầu bọn chúng hãy giao Lâm Tố Bính ra. Nếu bọn chúng làm như vậy thì ta sẽ tha mạng cho tất cả"
"Thuộc hạ nghĩ rằng bọn chúng sẽ không nghe lời
đâu"

"Phải nghe thôi"
Ðổng Hùng quay lại nhìn về phía sau rồi nói nhỏ.
"Tất cả mau rút vũ khí ra. Hãy thể hiện khí thế để cho những kẻ trông thấy các ngươi phải run sợ!"
"Vâng thưa Ðường chủ!"
Các thành viên Lục Lâm ngay lập tức đằng đằng sát khí rút vũ khí ra.
Toàn bộ sát khí của hai trăm quân Lục Lâm dồn hết vào khách điếm Hoàng Yến Lâu.
Sơn tặc trời sinh bản tính thô kệch. Vì vậy mà luồng sát khí bọn họ toát ra cũng vô cùng hung tợn.

Ðổng Hùng tỏ ý hài lòng rồi hếch cằm vào bên trong.
"Ði chuyển lời đi! Rốt cuộc bọn chúng sẽ lựa chọn như thế nào đây?"
"Vâng!"
Kẻ nhận được mệnh lệnh nhanh chóng chạy vào bên trong khách điếm.
"Hừm"
Ðổng Hùng khoát tay chăm chú quan sát xung quanh.
'Chẳng ai lại muốn lấy trứng chọi đá làm gì' Không biết cái tên Lâm Tố Bính đó đã dùng yêu sách gì để huyễn hoặc lũ người Hoa Sơn. Nhưng nếu như lũ Hoa Sơn đó vẫn có mắt thì bọn chúng sẽ sớm nhận ra

bản thân đang phải đối đấu với ai thôi.
Lũ người chính phái sẽ chẳng có lý do gì để phải cược cả mạng sống bảo vệ Lâm Tố Bính. Có lẽ bọn chúng sẽ sớm giao Lâm Tố Bính ra và mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc. Nhưng mà....
"....."
"...."
Nhất trà khuynh, rồi lại nhất khắc trôi qua, bên khách điếm vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào. Ðổng Hùng dường như đã mất hết kiên nhẫn. Khuôn mặt hắn ngày càng trở nên méo mó.

"Rốt cuộc bọn chúng làm cái gì mà mất nhiều thời gian vậy chứ?"
"Ðúng, đúng là vậy"

Ðúng là tính cách của Ðổng Hùng có đỡ gấp gáp hơn một chút. Nhưng đó là so với Cao Hồng mà thôi.
Nếu như có tính cách điềm tĩnh và kiên nhẫn thì đâu còn là sơn tặc nữa chứ?
Ðổng Hùng nhìn chằm chằm vào khách điếm với
khuôn mặt nóng bừng. Ðột nhiên hắn hét lên với giọng nói đầy bực bội.
"Lũ khốn kia! Ta đã đến đây rồi mà các người vẫn còn dám kéo dài thời gian ư? Ta vốn đã định kết thúc chuyện này một cách tốt đẹp rồi! Vậy mà!!"

Ðổng Hùng tức giận đùng đùng ra lệnh.
"Các ngươi vào trong đó xem nào! Rốt cuộc đã có
chuyện gì đang xảy ra!"
"Vâng!"
Một số tên sơn tặc bắt đầu tái mét lại trước giọng nói đầy bực bội của Ðổng Hùng. Bọn chúng ngay lập tức nhanh chóng chạy vào bên trong khách điếm.
'Chết tiệt! Nếu nơi này là núi thì ta đã vặt cổ các người rồi!'
Việc cố gắng xử lý mọi chuyện một cách êm đẹp đang khiến cho hắn có cảm giác như thiêu như đốt trong dạ dày.
Dù sao thì bọn họ cũng là sơn tặc, và nơi

này lại là một thành đô. Vì vậy mà hắn muốn mọi chuyện có thể kết thúc mà không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Ngay lúc đó.
Rầmmmmm!
Cánh cửa khách điếm đang khẽ đu đưa trong gió đã nổ tung thành từng mảnh.
"Ơ?"
Ðổng Hùng mở to mắt phản ứng lại với tiếng ồn khủng khiếp vừa xảy ra.
"Chuyện, chuyện gì vậy?"
"Là tiếng hỏa pháo ư?"
"Hay là sét đánh?"

Như thể đã được chuẩn bị từ trước, đèn được thắp lên khắp thành đô, người dân ào ào chạy ra ngoài.
Ðổng Hùng há hốc miệng khi chứng kiến cảnh tượng đó.
"Xử lý....một cách yên lặng..." Và rồi.
Aaaaaaa!!
Rầmmmm
Cùng với âm thanh cánh cửa vỡ tan tành, một thứ gì đó từ bên trong khách điếm bay ra ngoài rồi cắm
thẳng xuống đất.
"Hợ!"

"Tống Siêu!!"
"Thiên, thiên địa ơi!"
Lũ sơn tặc hét lên vội vàng chạy đến chỗ kẻ đang cắm thẳng xuống sàn nhà.
"Hự....hự... ư....ư..."
Lũ sơn tặc há hốc miệng khi nhìn thấy Tống Siêu đang không còn ra hình dạng con người nữa.
"Ðã có chuyện gì xảy ra với nhà ngươi vậy?" "Khuôn mặt của một con người làm thế nào lại có
thể...."
Khuôn mặt của Tống Siêu đã hoàn toàn

biến dạng và sưng lên to gấp hai lần ban đầu. Tất cả bọn họ bỗng chốc run rẩy.
Rốt cuộc chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hắn đã bị đánh nhiều như thế nào mà lại thành ra cái bộ dạng này chứ?
"Lũ, lũ khốn các người!"
Ngay khi bọn họ đang loay hoay không biết phải làm gì trong cái tình huống vô lý này thì. Bịch. Bịch. Bịch.
Một người từ từ bước ra từ bên trong khách điếm tối tăm.
Sóng sánh. Sóng sánh.
'Rượu?'
Ðổng Hùng nhìn hắn với ánh mắt mơ hồ.

Rõ ràng có một tên nào đó chưa lộ mặt đang cầm bình rượu trên tay.
Sau khi khuôn mặt của hắn hoàn toàn lộ diện, một tiếng cười khẩy phát ra từ miệng Ðổng Hùng.
Một tên tiểu tử mặt búng ra sữa khoảng 20 tuổi bước ra trong bộ dạng say xỉn.
Sau khi đảo mắt một vòng phát hiện khách điếm đã bị bao vây, khuôn mặt hắn dần trở nên méo mó.
"Cái lũ sơn tặc kia!!!"
"....."
"Các ngươi bị điên rồi hả? Có biết nơi này là chỗ nào không mà dám xông vào? Lại còn rút kiếm sẵn nữa chứ? Muốn chết cả lũ đây mà!"

"......"
Ðổng Hùng há hốc miệng trong vô thức trước những lời chửi rủa xanh rờn không chút do dự từ một tên tiểu tử non nớt đang say sỉn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net