Chapter 576. Sơn tặc lại dám nhìn thẳng vào mắt ta cơ đấy? (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 576. Sơn tặc lại dám nhìn thẳng vào mắt ta cơ đấy? (6)
Ai đó nói rằng con người khi quá hoảng loạn thì ngay cả giận dữ cũng không thể, cuối cùng hôm nay Ðổng Hùng đã sâu sắc lĩnh hội được câu nói đó.
'Tên này điên rồi chăng?'
Lại dám đứng trước đám bọn chúng mà nói những lời đó?
Bọn chúng là ai kia chứ?
Là đám ác nhân khét tiếng của Ðới Tinh Trại Lục lâm.
Cho dù gạt thanh thế qua một bên, chỉ bằng vẻ bề
ngoài cũng có thể khiến người ta hít thở

không thông rồi.
Nhưng làm thế quái nào mà tên tiểu tử này lại cả gan làm những điều đó?
"Ngươi......."
Ngay khoảnh khắc hắn ta định nói điều gì đó, ánh mắt hắn và tên tiểu tử đó chạm nhau giữa không trung.
"Ô kìa?"
"......Hửm?"
Sau đó tiểu tử đó trừng lớn mắt.
"Sơn tặc lại dám nhìn thẳng vào mắt ta cơ đấy?"
"......."

"Ta móc mắt bây giờ, tên khốn này?"
"......."
Hết lời để nói chắc cũng chỉ như thế này mà thôi.
Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ Ðổng Hùng là người chưa từng bị bạc đãi nhờ vẻ ngoài bẩm sinh của mình.
Vậy mà giờ đây, lần đầu tiên trong đời lại phải chịu đựng những lời đe doạ cay nghiệt từ miệng một tên tiểu tử.
"Ngươi, ngươi......!"
Cơn giận như bùng lên, nhưng ngay vào lúc đó thuộc hạ của hắn ta lại lên tiếng gọi hắn. "Ðường, đường chủ. Rất nhiều người đang xông vào đây!"

"Cái gì?"
Ðổng Hùng hốt hoảng nhìn xung quanh. Những người bị đánh thức bởi một tiếng gầm và một tiếng động lớn đang không ngừng chạy ra ngoài.
Chần chừ một hồi, dường như đã nắm bắt được tình hình, hắn ta bắt đầu chú ý tới bên này với ánh mắt tò mò.
'Ðồ chó chết!'
Không biết có phải là cố ý hay không, nhưng vì tên đó làm ầm ĩ nên tất cả những người ở thành Trường Sa đều kéo đến đây.
'Khốn kiếp.'
Hắn vốn tính xử lý mọi chuyện một cách

âm thầm.
Nhưng ngay từ đầu mọi thứ đã diễn ra không như ý muốn khiến cơn tức giận của hắn tăng vọt.
Nhưng cơn giận chưa kịp bùng lên thì tên tiểu tử đằng trước đã mở miệng trước.
"Ôi chao!"
Hắn ta bắt đầu la hét ỏm tỏi.
"Bây giờ sơn tặc ngay cả dân thường cũng đánh luôn kìaaaa!"
Hử? Dân thường?
Ðổng Hùng trừng lớn mắt.
"Dân thường nào?"

Khoan, chờ đã.
Không phải đám bọn chúng đến tập kích dân.......
"Trời đất ơi mọi người ra đây mà xem, sáng sớm gà còn chưa gáy mà đã tập kích nhà dân rồi! Cho dù có là sơn tặc đi chăng nữa nhưng sao có thể máu lạnh đến
vậy kia chứ! Thật không có nhân tính mà!" "......."
Sau khi tên tiểu tử kia lên tiếng thì tình huống đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Ðổng Hùng.

"Ðó, đó......! Sơn tặc bây giờ còn dám vào tận nhà dân để cướp bóc cơ đấy."
"Thật may quá! May mắn làm sao! Nếu không có các vị đạo trưởng đầy hiệp nghĩa

của phái Hoa Sơn thì chúng ta chết chắc rồi! Thật cảm ơn vì các vị đã đến!"
"Nói chí phải, nói chí phải!"
Ngày khi giọng nói đó vang lên, đám người Lục Lâm ban nãy còn bao vây khách điếm liền đồng loạt quay ngoắt ra nhìn đám người đang hóng chuyện.
"Hic!"
Một vài người cảm thấy chột dạ bèn rụt cổ lại rồi lủi dần về sau.
Ken két.
Ðổng Hùng giận đến nghiến răng.
'Cái tên ranh ma như cáo này!'
Thế nhân biết rõ về giang hồ hơn hắn nghĩ,

dù rằng có thể không biết được chi tiết. Bọn người này làm sao biết được chuyện Lục Lâm Vương đang ở đây, rồi lại làm sao biết được người của Ðới Tinh Trại đến đây để bắt hắn ta? Thông thường đều nghĩ bọn trộm cướp thường hành động kiểu vượt tường vào ban đêm.
Ðôi mắt đỏ như máu của Ðổng Hùng nhìn chằm chằm Thanh Minh như thể muốn xé hắn ra thành trăm mảnh.
Nhưng Thanh Minh giống như không hề cảm thấy điều đó mà chỉ không ngừng nốc rượu. "Khà! Thật là đã quá đi."
Thanh Minh lau khóe miệng, nhìn xuống Ðổng Hùng rồi cười khẩy.

"Mà tên khốn này, sao ngươi cứ lườm ta vậy nhỉ?"
"......."
"Ha....... Thế gian này cũng thật là vi diệu. Vậy mà ta lại có thể sống đến ngày đấu mắt với sơn tặc cơ đấy. Ðúng là sống lâu thì cái quái gì cũng gặp được."
Ngươi thì sống lâu cái nỗi gì, tên nhãi ranh khốn kiếp!
Hồi trước có là sơn tặc hay gì đi nữa chỉ cần thấy hoa mai nở cũng phải khăn gói bỏ chạy mà thôi!
"Ây gù, đám các ngươi thì biết gì chứ." Thanh Minh vừa tặc lưỡi vừa liếc sang bên cạnh. Ngay cả thời điểm hiện tại thì đám

đông vẫn đang không ngừng bàn tán. Xem tình hình này một phần mười số người ở đây đều là người dân thành Trường Sa.
'Cục diện đang dần được hình thành rồi.' Thanh Minh mỉm cười rồi nhìn lại phía sau. "Ðứng đực ra đó làm gì? Còn không nhanh dẫm đạp đám sơn tặc này đi."
Ðâu đó trong đám đông vang lên tiếng nói. " Ðạp xong rồi cứ để vậy luôn hả?"
"Ðánh cho nhừ tử là được rồi."
"Cũng được."
Không lâu sau, một đám đông bắt đầu từ bên trong khách điếm bước ra..

"......."
Một, hai...... mười, mà không.......
Ðoàn người không ngừng ùa ra bao vây lấy khách
điếm và đám Lục Lâm.
Võ phục đen tuyền.
Những gương mặt tràn đầy sát khí như vừa trở về từ chiến trường.
Cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện đằng sau y phục khiến bọn họ trông giống sơn tặc hơn cả sơn tặc chân chính.
Ðám Lục Lâm trước đó đang còn bao vây khách điếm đang âm thầm rút lui.
'Sao bảo là toàn lũ trẻ ranh?'

'Gương mặt đó không trẻ ranh thì là gì?' 'Nhưng nhìn vóc người bọn chúng thì trẻ ranh chỗ nào hả! Cái tên đần này!'
Ðám Lục Lâm dần nhận ra có gì đó hơi sai sai ở đây.
Nếu đó mà là trẻ ranh thì trên đời này còn ai không phải là trẻ ranh nữa hả?
Nhìn bờ vai rộng và khuôn mặt đằng đằng sát khí bọn chúng cảm tưởng như được gặp đồng nghiệp Lục Lâm vậy. Tất nhiên nếu không nhìn y phục thì chẳng phân biệt được đâu là sơn tặc mà đâu là đạo sĩ
"Sơn tặc đây hả, sao nhìn như mấy con gà rù mắc tóc thế?"
"Cứ chui nhủi trong núi thì lấy đâu ra thức ăn chứ hả? Dĩ nhiên là không có sức rồi."

"Không phải chúng ta cũng sống trên núi đấy thôi?"
"Ơ? Ừ nhỉ?"
Các môn đồ Hoa Sơn vừa cười nói với vẻ khinh khỉnh vừa nhìn đám sơn tặc của Ðới Tinh Trại.
Chính ngay lúc đó.
"Trật tự."

Bạch Thiên từ phía sau bước tới. Các môn đồ Hoa Sơn tự động dạt ra hai bên, tạo thành một con đường.
Lộp cộp. Lộp cộp.
Bạch Thiên, người đang bước đi chậm rãi và mạnh mẽ giữa các môn đồ Hoa Sơn,

vuốt nhẹ mái tóc đang xõa xuống.
Ðồng thời nhìn về phía bọn sơn tặc Lục Lâm và đám đông dân chúng đang tụ tập ở đằng sau. "Thời thế bây giờ đúng là bất ổn, nơi bá tánh sinh sống mà đám sơn tặc cũng dám đặt chân mò đến."
Ánh mắt hắn chợt lóe lên.
"Một nơi tôn thờ sự hiệp nghĩa như Hoa Sơn không thể nào đứng yên khi chứng kiến cảnh này được."
Lời này không khác nhiều so với những gì mà Thanh Minh đã nói trước đây.
Tuy nhiên, phản ứng của các môn đồ, cũng như phản ứng của đám đông, có sự khác biệt rõ rệt.

"Ồ ồ!"
"Có vẻ như các vị đại hiệp Hoa Sơn sắp đánh bại bọn cướp rồi đây!"
"Ha! Còn không phải sao! Nhìn thôi cũng đủ thấy đáng tin rồi."
Ánh mắt của mọi người không ngừng thay đổi. Thanh Minh rũ vai một cách bất lực.
Chiêu Kiệt lặng lẽ đặt tay lên vai hắn ta và lắc đầu.
"......Chuyện gì?"
"Không sao đâu, Thanh Minh à. Cuộc sống là vậy đấy."

"Gì chứ?!"
"Vốn dĩ thế gian này làm gì có công bằng chứ?" ".......Cái thế gian bẩn thỉu này"
Phản ứng của mọi người có thể khác biệt như bây giờ chỉ vì một điều này thôi sao!
Tất nhiên, nó sẽ không xảy ra chỉ vì chuyện này, dù sao thì Thanh Minh cũng cảm thấy không công bằng chút nào.
Nhưng sự đau lòng mà hắn cảm thấy nếu đem so sánh với Ðổng Hùng thì chẳng là gì cả. "......Ðám các ngươi......."
Sau khi hiểu ra tình hình, gương mặt Ðổng Hùng không ngừng vặn vẹo.

"Các ngươi đã biết trước là bọn ta sẽ đến?" "Ô, cuối cùng ngươi cũng nhận ra rồi đấy à. Nhìn mặt ngươi thế mà thông minh phết đấy nhỉ."
"Ha."
Ðông Hùng bật cười vì sự vô lý đến hoang đường này.
"Ðám cặn bã các ngươi......."
Ánh mắt hắn ta dần trở nên lạnh lẽo.
"Ðặt bẫy cũng phải nhìn đối phương là ai. Ðám tiểu tử khốn kiếp các ngươi có vẻ còn chưa trải sự đời rồi. Dám đối đầu với Ðới Tinh Trại bọn ta!"
"Gì chứ, còn không phải chỉ là sơn tặc thôi sao."

Thanh Minh trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Thiên
"Ðêm cũng đã khuya rồi, giải quyết nhanh gọn đi!"
"Ta cũng đang tính vậy đây."
Xoẹttt.
Bạch Thiên tiến lên một bước và rút kiếm. Rồi từ từ nhắm vào Ðổng Hùng.
"Ngoan ngoãn đầu hàng thì bọn ta sẽ tha mạng cho các ngươi."
"Ðám nhãi ranh các ngươi đúng là không biết trời cao đất dày! Hôm nay ta phải lột da ngươi ra làm trống!"
Cuộc thương lượng đi đến ngõ cụt, lúc này,

Bạch Thiên bỗng hét lên.
"Các đệ tử Hoa Sơn!"
"Vâng!"
"Hãy trấn áp đám ác nhân này!" "Rõ!"
Keng! Leng keng! Keng!
Âm thanh sắc bén của những thanh kiếm được rút ra đồng thanh vang lên như cắt ngang bầu không khí giữa màn đêm u tối.
Cảnh tượng hơn một trăm người đồng loạt rút kiếm mà không một chút sai sót khiến cho những người chứng kiến nảy sinh một cảm giác đáng sợ khó giải thích.
"Ðánh bại hết bọn chúng!"

"Ô ô ô ô ô ô!"
Theo tín hiệu của Bạch Thương, các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt hét lên và xông về phía trước.

Những tên sơn tặc bị khí thế áp đảo đó làm cho nhụt chí suýt phải nhún nhường, mặt mày đỏ bừng vì mất mặt và tức giận, nâng lên vũ khí chúng đang cầm trong tay và vung vẩy một cách thô bạo..
"Ðám nhãi ranh!"
"Ta lột da các ngươi!"
Như để chứng minh bản thân đúng là người của Lục Lâm, lũ sơn tặc không ngừng buông lời thô tục đối với các đệ tử Hoa Sơn.

Cuộc chiến giữa các kiếm tu đầy chính khí và những tên sơn tặc toàn thân nồng nặc sát khí cứ thế mà xảy ra.
Những người đang theo dõi cuộc chiến bất giác nhắm mắt lại.
Trong mắt bọn họ, đám sơn tặc Lục Lâm hung dữ và mạnh hơn các môn đồ non nớt của Hoa Sơn nhiều.
Cho dù có thể đánh bại đám sơn tặc nhưng cũng sẽ là một kết cục lưỡng bại câu thương mà thôi
Ấy thế mà.
Mọi chuyện lại diễn biến khác xa so với những gì bọn họ nghĩ.
"Aaaaaaaaa!"

Lâm Bình của Thanh Tử bối nghiến răng và nhìn chằm chằm vào đám sơn tặc của Lục Lâm.
'Phải đánh với toàn bộ sức mạnh!'
Thanh đao đó thoạt nhìn có vẻ còn nặng hơn gấp mười lần so với thanh kiếm của hắn. Nếu đấu trực diện với thanh đao đó thì chắc chắn sẽ phải nếm mùi thất bại.
Trước hết phải nghiêng kiếm sang phía bên sườn
thanh đao.......
Dồn nội lực vào kiếm rồi chém tới.
Ngay khoảnh khắc đó. Uỳnh!

Thanh đao sau khi va chạm với kiếm vậy mà lại xuất hiện vết nứt, đồng thời còn bật trở lại và cắm trên vai chủ nhân của nó.
'Hửm?'
"Á á á á á á á á!"
Tên sơn tặc của Lục Lâm bị hất ngược ra sau cùng với tiếng hét thê thảm.
"......Cái gì thế?"
Lâm Bình, người vừa ra đòn, thậm chí không tin nổi vào mắt mình.
Khoan đã.......
'Ta chỉ định tránh nó thôi nhưng nó bị đánh bật ra kiểu đó thì bảo ta phải làm sao bây giờ? Hay hắn ta đang đùa giỡn với ta?'
Không chỉ Lâm Bình bị bất ngờ bởi tình

huống này.
"Ư á á á á!"
"Gì, gì vậy, đám này là cái quái gì vậy!"
"Sức mạnh đó......!"
Những giọng nói cảm thán đầy kinh ngạc vang lên từ hai bên. Lâm Bình ngơ ngác nhìn xung quanh.
Các môn đồ Hoa Sơn đang áp đảo đám sơn tặc của Lục Lâm.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết là thanh kiếm nhỏ và mỏng manh đó nếu va chạm với thanh đao to gấp mười lần thì thứ văng ra nên là thanh kiếm đó mới đúng, ấy vậy mà thanh kiếm của các môn đồ Hoa Sơn lại dễ dàng đánh bật thanh đao đó ra xa.

"Lũ tiểu tử đó là cái quái gì thế?"
"Khoan nói cái đó, sao chúng ta so với bọn chúng lại càng không có sức thế?"
Các môn đồ Hoa Sơn còn hoang mang hơn cả đám sơn tặc. Nói gì thì nói, Ðới Tinh Trại cũng là một nơi khét tiếng của Lục Lâm, vậy mà lại yếu như vậy ư?
Lúc này, sau lưng lại vang lên một giọng nói. "Còn làm gì nữa hả?"
Tất cả nhất loạt quay đầu nhìn ra phía sau.Bạch Thiên rút kiếm vừa chầm chậm bước đến.
"Không phải ta đã bảo là phải kết thúc thật nhanh rồi hử?"

"......."
Ðôi mắt bình tĩnh như thể tình huống này không có gì là lạ. Lúc này, sự tự tin dần dâng lên trong lòng mỗi môn đồ Hoa Sơn.
'Không phải bọn chúng yếu.'
'Mà là do chúng ta quá mạnh thôi!'
Bàn tay cầm kiếm như được tiếp thêm sức mạnh..
"Gõ chết bọn chúng!"
"Xông lênnnnnnnn!"
Ðám môn đồ với dũng khí tràn đầy không ngừng hét lớn và đánh hạ bọn sơn tặc một cách thần tốc.
Ðó là thời khắc khiến cái tên Mai Hoa Kếm

Tu làm chấn động thiên hạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net