Chapter 584. Tìm lại thôi là chưa đủ. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 584. Tìm lại thôi là chưa đủ. (4)
Các môn đồ Hoa Sơn đang đánh nhau với đám sơn tặc của Xích Hùng Trại.
Nhìn những bóng dáng ấy, Huyền Thương lại có một cảm giảc khó nói thành lời.
'Ta đã luôn mơ về cảnh tượng như bây giờ.'
Bộ dáng dùng Mai Hoa Kiếm để đẩy lùi lũ ác tặc. Bộ dáng bảo vệ tinh thần hiệp nghĩa dưới cái tên Hoa Sơn, bảo vệ danh tiếng sư môn.
Hình ảnh vốn tưởng chỉ có thể có ở trong mơ giờ đây lại đang hiển hiện trước mắt.
Tuy là có hơi khác so với trong mơ một chút, nhưng vậy thì có sao đâu chứ?
"Sư huynh."
"Ta biết."
Huyền Thương đáp lại lời Huyền Linh với một vẻ mặt rất kiên quyết.
'Có hơi khoa trương rồi.'
Bây giờ không phải là lúc để thương cảm.
Xoẹttt!
Huyền Thương rút kiếm. Các Vân Tử bối đang bảo vệ xung quanh cũng nhất tề rút kiếm.
"Chiến thôi. Dù đã già rồi nhưng chí ít giúp một tay thì không thành vấn đề."
"Chỉ là có hơi xấu hổ khi vung kiếm trước mặt bọn trể.."

Lời nói tuy nghe có vẻ xót xa nhưng hai mắt của các Vân Tử bối lại sáng hơn bao giờ hết.
Một vài môn đồ đã vượt xa đời trước rồi. Không, nhìn kiếm pháp mà bọn trể thể hiện ra hôm nay, thì thực lực của chúng đã mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng điều đó chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Đệ tử giỏi hơn sư phụ là điều mà tất cả các bậc sư phụ trên thế gian đều mong muốn và lấy làm tự hào.
"Nhưng chúng ta vẫn là trường bối của Hoa Sơn! Hãy cho bọn trể thấy chúng ta không phải là đang kéo chân của chúng đi nào!"
"Vâng, thưa sư thúc!"
Huyền Thương dẫn đầu các Vân Tử bối gia nhập vào cuộc chiến.
Không có cảnh tượng nào hùng vĩ hơn thế này được nữa.
Và có hai con người bị bối cảnh lịch sử hùng vĩ đó bỏ quên.
Thanh Minh và Huyền Linh liếc nhìn nhau.
Kết thúc sự im lặng đầy khó xử đó, Huyền Linh là người lên tiếng đầu tiên.
"Con ở đây làm gì vậy?"
"Chờ chút, cái đó phải là con hỏi mới đúng..." Dưới ánh mắt dò xét của Thanh Minh, Huyền Linh đành giả vờ ho cho qua chuyện.

"Còn không phải rõ ràng quá sao. Nếu chỉ vì lòng tự tôn mà cầm kiếm trong khi bản thân lại không có căn cơ, thà rằng lui ra đằng sau quan sát để không gây cản trở cho mọi người thì hơn."
"Con cũng không muốn trong khi đánh nhau vì sơ suất mà để lọt lưới nên cũng phải ở ngoài này để quan sát, tránh chuyện có biến."
"Thật vậy luôn?"
"Vâng."
"Hừm."
Huyền Linh nhẹ nhàng gật đầu và lấy thứ gì đó ra khổi từ tay áo.

"Con có muốn ăn chút bánh không?"
"Hê hê. Người chuẩn bị đầy đủ thật đó."
Thanh Minh nhận lấy cái bánh, vừa nhai vừa nhìn về phía cuộc chiến.
"Đánh nhau cũng thật thoải mái quá."
Rõ ràng là Hoa Sơn bây giờ khác rất nhiều so với quá khứ. Cùng một kiếm pháp nhưng tùy thuộc vào người thi triển mà có những biến hóa khác nhau. Kiếm pháp của Hoa Sơn bây giờ so với thời kỳ của Mai Hoa kiếm Tôn Thanh Minh lại càng nhanh và thực tế hơn nhiều.
Nói dễ nghe thì là sát với thực tế, nói khó nghe thì sát khí đã nặng hơn trước.
'Chậc, mà cũng còn cách nào khác đâu.'

Vì người truyền dạy là Thanh Minh thì sẽ có khác biệt ư?
Thanh Minh là người thân chinh bách chiến, kinh qua nhiều trận chiến nhất và cũng đổ nhiều máu nhất trong suốt lịch sử của Hoa Sơn. Đã trải qua nhiều trận huyết chiến với Ma Giảo nên kiếm của hắn nặng sát khí là điều hiển nhiên.
Dĩ nhiên chỉ khi đối đầu với chủ nhân thanh kiếm đó là Thanh Minh thì mới nhận phải những tràng thóa mạ vô tận của hắn, nhưng đó không phải là điều khiến Thanh Minh phải bận tâm.
'Truyền thống cái con khỉ khô. Bồn tôn mới chính là truyền thống.'
Noi theo quá khứ không phải là chân lý. Dù có biến hóa và thay đổi đôi chút, nhưng chỉ cần linh hồn Hoa Sơn vẫn còn thì đó vẫn sẽ mãi là kiếm pháp Hoa Sơn.
Thanh Minh lầm bầm trong miệng. Trong lúc đó, hai mắt của hắn đang quan sát tình hình một cách sắc bén.
'Quá chậm.'
Sự tập trung cao độ hiện lên trong mắt Quách Hoài. Cái tên Lục Lâm đã được nghe qua không biết bao nhiêu lần. Ngay cả cái tên Xích Hùng Trại cũng vậy.
Lục Lâm - thế lực cai trị nhiều sơn lâm của Trung

Nguyên.
Chúng là một trong Thần Châu Ngũ Bá.
Nếu là trong quá khứ thì đây là nơi tuyệt đối không thể nào đụng vào. Nhưng những tên sơn tặc của Lục Lâm mà hắn gặp được lại không mạnh và khó chơi như hắn tưởng.
'Không phải là bọn chúng yếu.'
Chỉ là Hoa Sơn quá mạnh mà thôi.
'Bình thường không thể nào cảm nhận được điều này.'
Mọi người đã phải luôn chật vật với đường kiếm của tên quái vật Thanh Minh, giờ lại thêm sức ép từ Hoa Sơn Ngũ Kiếm.
Luôn tu luyện cho đến khi thể lực đến giới hạn, rèn giũa sức chịu đựng và tính kiên trì của bản thân, dù vậy khoảng cách với đời trước không chỉ không thu hẹp lại mà lại còn rộng thêm.
Nhưng tại sao lại cảm thấy bản thân đã mạnh hơn trước rất nhiều?
Sức mạnh ngay từ đầu đã là một khái niệm mang tính tương đối. Để biết bản thân có trở nên mạnh hơn hay không thì cần phài có người để làm tiêu chuẩn.
Nhưng mục tiêu để so sánh bấy lâu nay của bọn họ quá cao và xa vời.
Xoẹt!

Kiếm của Quách Hoài tìm được kẽ hở sau khi va chạm với thanh đao.
Phập!
Kiếm sau khi đâm phập vào vai đối phương liền được thu hồi lại một cách dứt khoát.
Đối thủ ngay lập tức bị hạ gục.
'Vẫn quá chậm.'
So với kiếm của Chiêu Kiệt thì thanh đao cứ như thể đang đứng yên vậy.
So với sự tinh tế của Nhuận Tông thì ngay cả đấu lộ cũng không theo kịp, còn nếu đem so với kiếm của Bạch Thiên thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Cho dù có suy nghĩ bao nhiêu lần đi nữa thì kết quả cũng chỉ có một.

'Ta không nghĩ là ta sẽ thua!'
Có vẻ như không chỉ một người có suy nghĩ như vậy.
Vút!
Ngay cả khi đao kiếm đang sát ngay bên cạnh thì trong mỗi người đều cảm thấy tự tin vào bản thân hơn trước. Mũi kiếm dần ổn định hơn và nét mặt cũng quyết tâm hơn.
'Chúng ta đã trở nên mạnh hơn!'
Điều mà chưa bao giờ dám khẳng định trong thời gian qua.

Thanh danh của Hoa Sơn ngàng càng tăng và dần trở nên khác hơn so với trong quá khứ, đây là công lao của Hoa Sơn Ngũ Kiếm và Thanh Minh, không phải của bọn họ.
Trong khi Hoa Sơn đang thay đồi từng ngày, tất cả những gì họ làm là bảo vệ nó và tu luyện không ngừng nghỉ.
Tuy nói đã chặn đứng sự tấn công của Vạn Nhân Phòng, nhưng có ai mà không biết những thành quả đó đều là nhờ vào Hoa Sơn Ngũ Kiếm chứ?
Cảm giảc xấu hổ và tự trách bấy lâu nay giờ đây đang tan ra như tuyết.
'Quá trình rèn luyện địa ngục suốt thời gian vừa qua không phải là vô ích!'
Nghi ngờ dần biến thành một sự tự tin vững chắc, và khoảnh khắc sự tự tin vững chắc đó hình thành trọn vẹn thì hoa mai của bọn họ sẽ càng nở rộ hơn. "Áp sát hơn nữa!"
Bạch Thượng hét lớn
"Vâng, thưa sư thúc!"
Khoảnh khắc tất cả như một thể đồng loạt rút kiếm, hàng ngàn hoa mai đã nở rộ. Tựa như ngay tại khoảnh khắc này, nơi đây đã biến thành Hoa Sơn. Không phải vì ở Hoa Sơn nên mới là phải Hoa Sơn.
Tất cả đều đang chứng minh bằng kiếm pháp để thế

nhân thấy rằng nơi nào có phải Hoa Sơn hiện diện thì đều có thể trở thành Hoa Sơn.
"Tâm phải tĩnh, kiếm mới bén. Và vĩnh viễn không bao giờ được quên đi căn bản."
Tả thủ ngự kiếm, bước đi giữa hai hàng môn đồ, gương mặt Vân Kiếm lạnh lùng.
"Đừng quên. Hoa nở thì sinh nhánh, nhưng thử khiến hoa nở không gì ngoài gốc rể."
"Vâng, thưa Quan chủ!"
Bấy giờ khuôn mặt vẫn luôn lạnh như băng mới nở nụ cười.
Thanh kiếm dắt bên hông cũng đã được rút ra. "Tuy không đến mức có thể làm gương, nhưng ta cũng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn."
Liền sau đó, Vân Kiếm thi triển đường kiếm sắc bén và khoái tốc, liên tục nhắm vào lũ sơn tặc.
'Sư thúc!'
'Sư thúc tổ!'
Các môn đồ Hoa Sơn đều xót xa trước cảnh tượng này.
Trong trận kịch chiến với Vạn Nhân Phòng, Vân Kiếm đã mất một cánh tay.
Một kiếm tu mất đi cánh tay thuận còn nghiêm trọng hơn cả việc một người bình thường mất đi 2 chân. Đối với họ đó chẳng khác nào là tận cùng của sự thống khổ.

Nhưng bây giờ Vân Kiếm lại một lần nữa dũng cảm bước ra và dẫn dắt mọi người. Tuy phải thay đổi tay cầm kiếm nhưng hắn lại không hề thấy lúng túng chút nào.
Rốt cuộc hắn đã phải chịu bao nhiêu khó khăn gian khổ để có được ngày hôm nay?
Vẻ mặt của các môn đồ đều vì chuyện này mà xảy ra biến hóa.
"Tất cả hãy noi gương theo Quan chủ!"
Nhất là những môn đồ xung quanh Vân Kiếm càng ra sức đẩy nhanh tốc độ ra đòn lên lũ sơn tặc. Khắp nơi đều là tiếng đao kiếm chạm nhau.
"Thật tốt!"
Huyền Thương nhảy ra từ một bên khác và vung kiếm.

Thanh kiếm khác với kiếm của đám môn đồ bây giờ, mang hơi chút hương vị của ngày xưa.
"Hãy cho mọi người thấy tinh thần hiệp nghĩa của Hoa Sơn là như thế nào!"
"Rõ, thưa trưởng lão!"
Thấy được bóng lưng vững chãi của Huyền Thương, dũng khí của tất cả được nâng lên gấp bội. Đối với các môn đồ Hoa Sơn, các Huyền Tử bối không chỉ là bậc trưởng bối trong môn phải. Không giờ khác ngoài nguyên do chính bởi những con người này đã chịu đựng mọi gian khổ để chống

chọi và gánh vác Hoa Sơn vượt qua thời kỳ khó khăn, đi đến được ngày hôm nay.
Những người như vậy đứng trước mặt vung kiếm tấn công kẻ địch thì làm sao những người khác lại có thể không có thể can đảm được chứ?
Và các Vân Tử bối khác cũng vậy.
Xung quanh Huyền Thương của Hoa Sơn Ngũ Kiếm dần được lấp đầy bởi các môn đồ Vân Tử bối, Bạch Tử bối và cả Thanh Tử bối.
Đó không chỉ là sức mạnh đến từ một người. Không chì là Thanh Minh, không chỉ là Ngũ Kiếm, tất cả các môn đồ đều đang chứng minh với thế nhân rằng phái Hoa Sơn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Tất nhiên
A di đà Phật!
Uỳnh!
Trong đó vẫn có một vài trường hợp cá biệt nào đó. Không có từ nào có thể lột tả hết tình cảnh bây giờ. Đám người Lục Lâm choáng váng trước kiếm pháp vừa tinh tế vừa hoa lệ của Hoa Sơn, ngay cả ý chí cũng bị phá vỡ bởi sự sắc bén và đoàn kết này.
"A, không xong!"
"Làm sao cản nồi chứ!"
Bắt đầu từ sự sợ hãi và áp lực đó mà từng kẻ từng kẻ một đều muốn rút lui.

Ý chí hay lý do để đánh cược mạng sống và chống lại những kẻ mạnh hơn mình đã không còn nữa. Nếu nói lý do thì chỉ có một.
"Ư á! Đám rác rác rưởi này!"
Xoẹtt!
Viên Giang đang bị kích động bèn chém một tên sơn tặc Lục Lâm đang muốn bỏ chạy và hét lớn. "Tên nào rút lui thì chết dưới tay ta! Không được bỏ trốn! Bọn kia chỉ là đám nhãi ranh thôi!"
Như được tiếp thêm tinh thần, lũ sơn tặc Lục Lâm đang tính toán bỏ chạy liền dừng chân.
Tuy đã ngăn cản việc bỏ chạy của đám thuộc hạ, thực chất, Viên Giang biết rõ tình hình đã thoát khỏi sự khống chế từ lâu.
Hắn ta không tài nào hiểu nổi.
Hoa Sơn trong quá khứ là một môn phái ra sao, bây giờ lại có được khí thế nhường đó, dù thế nào đi nữa thì bọn chúng cũng chì là những đứa trẻ chưa trải sự đời.
Vậy mà bây giờ, đám người của Xích Hùng Trại lại cảm thấy bản thân đang phâi đối mặt với những kiếm tu dày dặn kinh nghiệm, ăn sương uống gió giang hồ nhiều năm. Nhất là sự sắc bén và hoa lệ đến khó tin ấy.
Nhưng thứ không thể tin nổi nhất chính là nội công.

Nội công là thứ tăng dần theo thời gian. Vì vậy những người tu luyện chưa lâu phải như thế nào đó mới có thể là hậu khởi chi tú.
Nhưng bây giờ không phải chỉ một hai người mà là tất cả đều có nội công hùng hậu, có thể dùng kiếm để đánh bật lại những thanh đao nặng hơn gấp nhiều lần.
'Bọn chúng mà hợp lại với nhau thì...'
Nhưng bây giờ không còn thời gian để phân vân lưỡng lự nữa rồi.
Nếu hiện tại không làm điều gì đó, gần như chắc chắn rằng lực lượng của hắn sẽ sụp đồ trong giây lát. Khi đó, tất cả những gì còn lại chỉ là một cuộc thảm sát từ một phía mà thôi.
Lúc này đây, Viên Giang chợt nhìn qua Huyền Thương đang vung kiếm.
'Giết được lão già đó thì khí thế của bọn chúng sẽ giảm liền thôi!'
Một trong những đặc điểm của những người chưa trưởng thành là rất dễ bị bầu không khí ảnh hưởng phán đoán. Nếu giải quyết được đám trưởng lão của môn phái thì chưa biết chừng tình thế có thể đảo ngược.
"Tránh ra!"
Viên Giang đẩy hết những kẻ chắn ở phía trước rồi lao thẳng về phía Huyền Thương.

Nhưng chính ngay lúc đó, chợt có một người đột nhiên bay đến trước mặt hắn.
Kenggg.
Người vừa xuất hiện chĩa thẳng kiếm vào hắn. "Gì hả, ngươi là ai?"
"Lưu Lê Tuyết Hoa Sơn."
Đôi mắt lạnh lùng của Lưu Lê Tuyết khiến cho kẻ từng trải như Viên Giang cũng phải nghẹt thở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net