Chapter 585. Tìm lại thôi là chưa đủ. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 585. Tìm lại thôi là chưa đủ. (5)
"Con khốn này?"
Gương mặt Viên Giang tràn ngập nộ khí.
Tuy tình huống này không dễ đối phó, nhưng dù sao hẳn cũng là một trong những trại chủ mạnh nhất của Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại.
Cho dù hắn không nổi danh như Cuồng Ngưu Cao Hồng, nhưng một khi nghe tới danh Vô Từ Diêm La Viên Giang hắn, thì trẻ con đang gào khóc ở khắp Ngũ Đài Sơn cũng phải im bặt.
Vậy mà tiểu nữ nhi này dám chặn trước mặt hắn sao?
"Ta không có thời gian đối đầu với loại như ngươi. Cút ra!"
"Không được."
"Cái gì?"
Lưu Lê Tuyết khẽ lắc đầu.
"Trưởng lão không nhàn rỗi đến mức có thời gian đối đầu với hạng người như ngươi."
Gương mặt Viên Giang đỏ bừng trước lời lẽ trầm tĩnh ấy.
"Cái thứ không biết điều!"
Hắn không có thời gian để nhiều lời nữa. Bởi vì đội quân của hắn đang tan vỡ nhanh chóng. Tuy chiếm lợi thế về số lượng, nhưng bọn chúng lại

chẳng thể duy trì được đội quân hùng hậu của mình.
Viên Giang không ngần ngại hét lên rồi lao về phía Lưu Lê Tuyết.
Keengggggggggg!
Đao của hắn bắt đầu tỏa ra một luồng sát khí khủng khiếp như thể chứng minh cho vị trí trại chủ Lục Lâm Thập Trại của hắn là hoàn toàn xứng đáng.
Đao khí cuồng bạo phát ra từ Cứ Xỉ Đao khiến ai nhìn vào cũng phải sợ hãi đến mức sởn hết tóc gáy.
Thế nhưng Lưu Lê Tuyết đứng trước mặt hắn lại chẳng chút lay động.
Xoẹt!
Cứ Xỉ Đao chém ngang nơi nàng vừa đứng. Chỉ một luồng gió xoẹt qua thôi cũng đủ khiến mặt đất đảo lộn, cát bụi bay mù trời.
Thế nhưng, cho dù đòn tấn công của hắn có mạnh đến mức nào, mà không chạm được tới đối thủ, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Lưu Lê Tuyết chỉ cần lùi lại một bước chân là đã có thể dễ dàng tránh được đao kích của hắn.
"Hừ!"
Tất nhiên là Viên Giang cũng không hề mong đợi

sẽ kết thúc chỉ với nhất kích. Nếu hắn là một sơn tặc bình thường tới mức dễ dàng khinh suất đối thủ, thì sao hắn có thể leo lên tới vị trí trại chủ của Xích Hùng Trại được chứ.
Dòng đao khí khủng khiếp bay tới với một khí thế đáng sợ như thể sẽ xé nát toàn bộ cơ thể Lưu Lê Tuyết. Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết lại nhìn chằm chằm vào thanh đao đang hướng thẳng về phía mình bằng một ánh mắt kiên định.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải cảm thấy kinh hãi, ấy vậy mà tâm trí của nàng lại chẳng chút dao động.
Bởi vì nàng đã trải qua quá nhiều chuyện nên bây giờ nàng không dễ dàng đánh mất bình tĩnh nữa.
Bộp.
Lưu Lê Tuyết đạp chân xuống đất, lao thẳng vào giữa cơn cuồng phong cuốn đầy cát bụi do đao khí gây ra kia.
Và rồi.
Keeng! Keng! Keng!
Lưu Lê Tuyết tùy ý vung ra tam kiếm kích, tạo ra khe hở giữa luồng đao khí dồn dập.
Soạt.
Lưu Lê Tuyết phi kiếm xuyên qua kẽ hở ấy,

hướng thẳng về phía cổ Viên Giang.

'Hự!'
Viên Giang ngạc nhiên đến mức hai mắt lồi ra ngoài, vội vã lùi về sau.
Bịch!
Thế nhưng vì quá hoảng loạn, hắn đã vấp chân ngã dập mông xuống đất.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn.
'Xuyên thủng qua được ư?'
Đây không phải vấn đề Lưu Lê Tuyết mạnh hay không mạnh.
Hắn đã từng đối đầu với rất nhiều cao thủ, đao của hắn cũng đã bị vô hiệu hóa vài lần.
Thế nhưng, chưa một kẻ nào chiến thắng hắn bằng việc xông thẳng vào trong cơn cuồng phong đao khí đang cuộn xoáy dữ dội này cả. Người bình thường tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ như vậy.
Ấy vậy mà một tiểu nữ nhi chưa bằng nửa tuổi đời của hắn lại dám làm việc đó.
'Ả ta không biết sợ sao?'
Cũng phải thôi, làm sao mà nàng ấy biết sợ được chứ?
Nàng chính là người đã đối đầu trực diện với ma khí của tên ngụy giáo chủ Ma Giáo, là người giữ

chặt lấy tay chân lão bằng cơ thể đã gần như chết một nửa.
Lưu Lê Tuyết chĩa thẳng kiếm về phía Viên Giang đang đổ mồ hôi lạnh. Rồi nàng trầm ngâm suy nghĩ với một biểu cảm vẫn y như trước. 'Khác quá.'
Mọi mặt của hắn đều thiếu sót.
Tuy thực lực của lũ giáo đồ Ma Giáo không bằng hắn, nhưng bọn chúng là những kẻ độc ác đến mức cho dù có chết cũng phải để lại một vết sẹo cho đối phương.
Và ngụy giáo chủ Ma Giáo đã gieo rắc một nỗi khiếp sợ khiến Lưu Lê Tuyết cũng phải run rẩy. Bởi vì lão hệt như hiện thân của cái ác.
Do đó, ngay từ đầu Viên Giang đã chẳng thể khiến Lưu Lê Tuyết sợ hãi.
Con người trưởng thành nhờ kinh nghiệm. Ngay lúc này, Lưu Lê Tuyết là người đã cảm nhận sâu sắc câu nói ấy nhất. Nếu như nàng chưa từng đối đầu với lão ngụy giáo chủ đó, thì cho dù có đối mặt với kẻ địch có thực lực ngang mình, nàng cũng chẳng thể giữ được bình tĩnh giống như bây giờ.
'Ta phải chứng kiến nhiều điều hơn, trải qua nhiều chuyện hơn nữa.'

Tất cả những kinh nghiệm ấy giúp kiếm của nàng vững chắc hơn.
"Rốt cuộc lũ Hoa Sơn mạnh đến mức nào, mà bọn chúng đều không biết sợ vậy chứ."
Viên Giang nghiến răng. Lưu Lê Tuyết nhìn hắn nói.
"Nhiều lời."
"Con chó cái chết tiệt này!"
Viên Giang là người hét lên, nhưng Lưu Lê Tuyết mới là người chuyển động. Nàng lao thẳng về phía Viên Giang, nhanh đến mức để lại cả tàn ảnh.
"Hâyyyyy!"
Viên Giang vung đao với một khí thế khủng khiếp như thể sẽ chém đứt eo nàng.
Thế nhưng.
Keengg.
Lưu Lê Tuyết dựng kiếm sang bên hông chặn đao lại rồi đè mạnh nó xuống. Sau đó nàng nhẹ nhàng xoay người sượt qua thanh đao ấy.
'Cái, cái gì?'
Đó là một chiêu thức quá đỗi thần kì. Trong lúc Viên Giang giật mình trợn tròn mắt, thì thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết đã nhanh chóng chuyển động, tạo ra hàng chục kiếm ảnh. Bao lấy toàn

thân Viên Giang.
Viên Giang không thể dùng trọng binh chặn lại hàng chục kiếm ảnh đang hiện ra ngay trước mắt mình cùng một lúc.
Cuối cùng, hắn chỉ còn cách nâng đao dồn trọng tâm, bay người về phía sau.

Keng! Keng! Keng!
Hắn cố gắng chặn kiếm lại, thế nhưng, bắp tay to và bắp đùi lớn như cột đình của hắn vẫn bị chém nhiều nhát, máu bắt đầu phun ra.
"Hự ự ự!"
Miệng hắn phát ra tiếng rên rỉ.
Âm thanh khi kiếm của Lưu Lê Tuyết chạm vào thân đao khiến hắn rùng mình.
'Sao có thể...'
Thanh kiếm sắc bén đến khó tin. Tốc độ khủng khiếp đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Đó chỉ là những vấn đề thứ yếu.
Điều khiến hắn thực sự cảm thấy kinh ngạc chính là kiếm của Lưu Lê Tuyết đã lao thẳng đến những yếu điểm của hắn mà không chút do dự. Thanh kiếm ấy hoàn toàn không có ý định trấn áp đối thủ, mà muốn trực tiếp lấy mạng hắn. Đương nhiên, với tư cách là môn đồ của một Danh Môn Chính Phái, Lưu Lê Tuyết chẳng có lý

do gì để nàng không vung kiếm. Thế nhưng, một nữ nhi mặt vẫn còn búng ra sữa lại mặt không đổi sắc phi thẳng kiếm về phía đối thủ mới là điều khiến Viên Giang lạnh sống lưng.
'Thế gian này đã lầm tưởng về Hoa Sơn rồi!' Nếu biết Hoa Sơn đang bồi dưỡng những con quái vật như thế này, thì cả thế gian đã không từ bất cứ thủ đoạn nào để tiêu diệt chúng.
"Khừ ừ ừ ừ!"
Viên Giang kéo giãn khoảng cách, trợn đỏ hai mắt, nhấc đao lên.
Hắn đã từng nghĩ mình sẽ chiến thắng áp đảo, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào. Đó là sai lầm lớn nhất đời hắn. Khi đấu với kiếm tu Hoa Sơn, hắn tuyệt đối không được để cho họ rút ngắn khoảng cách.
Xoẹtttt.
Lưỡi kiếm của Lưu Lê Tuyết khẽ rung nhẹ như đang vẽ. Và rồi những cánh hoa mai đỏ rực lần lượt nở rộ.
Viên Giang hồn phiêu phách tán, há hốc miệng. Hoa mai bay lượn trên không trung hệt như những bông hoa mai chân chân chính chính. Cánh hoa nở rộ không chừa lại bất kỳ khoảng trống nào, như thể muốn bao phủ cả cơ thể Lưu

Lê Tuyết, che khuất tầm nhìn của Viên Giang. Huyễn ảnh. Phải, đây chính là huyễn ảnh.
Thế nhưng, khi huyễn ảnh chân thực đến mức không ai phân biệt được nó với hiện thực, thì huyễn ảnh cũng chính là hiện thực.
Viên Giang vô thức lùi về sau, nắm chặt lấy đao. "Aaaaaaaaaaaaaaaa!"
Hắn hét lên rồi vung đao bừa bãi.
Cuồng phong nổi lên như muốn thổi bay hoa mai đi. Thế nhưng, dù hắn có đẩy, có xé, có thổi thế nào, thì những bông hoa mai rực rỡ vẫn không ngừng sinh sôi nảy nở.
Hắn không ngừng vung đao giữa rừng hoa mai như một kẻ điên. Cho dù hắn có đánh phá thế nào, thì những cánh hoa vẫn không ngừng bay lên.
'Kh, không thể nào!'
Hắn là một trong những trại chủ mạnh nhất của Lục Lâm. Là người phải lên ngôi Lục Lâm Vương. Hắn không thể bại dưới tay một nữ kiếm tu trẻ tuổi của Hoa Sơn phái được. Chuyện đó tuyệt đối không được xảy ra!
"Chết điiiiiiiiii!"
Hắn tiếp tục vung đao, sự kinh ngạc, sợ hãi đã khiến hắn đánh mất lý trí sắc bén vốn có.

Và rồi.
Xoẹttttttttttttt!
Cảm giác nhạy bén của Lưu Lê Tuyết đã không bỏ lỡ thời cơ đó.
Kiếm của Lưu Lê Tuyết phi thẳng về phía cổ của Viên Giang hệt như một con diều hâu đang săn mồi giữa rừng hoa mai nở rộ.
"Hự!"
Viên Giang thảng thất nâng đao lên đỡ. À không, là hắn định nâng đao lên đỡ.
Xẹt.
Thế nhưng, thanh kiếm lao nhanh như chớp của Lưu Lê Tuyết đã nhẹ nhàng xẹt qua đao của Viên Giang, đâm xuyên qua cổ hắn với một tốc độ kinh hoàng.
Phập!
Viên Giang trợn ngược hai mắt. Hắn hoàn toàn không thể tin được.
Thế nhưng, dù hắn có mở to mắt đến mức nào đi chăng nữa, hắn cũng chẳng thể tìm thấy vết tích của Lưu Lê Tuyết. Bởi vì nàng đã từ vết đâm đó cắt đứt cổ, và nhẹ nhàng lướt qua cơ thể đang hấp hối của hắn.

Thời gian còn lại quá ngắn để hắn có thể quay đầu xác nhận bóng lưng nàng.

'Thanh kiếm biến hóa.... khó lường ấy...' Phụtttttttttt!
cổ của hắn bị chém đứt một nửa, máu bắt đầu phun ra như mưa.
Tầm nhìn của hắn mờ dần, cơ thể cũng nhanh chóng mất sức.
'Quỷ Kiếm...'
Đó là suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu Viên Giang vừa mới nhận ra bản thân đang ở trong tình huống nào.
Bịch.
Cơ thể vạm vỡ ấy ngã xuống. Máu từ cổ trào ra thấm ướt đỏ cả một bãi cỏ.
"Trại, trại chủ!"
"Trại chủuuuuuuuuuuuuuu!"
Lũ sơn tặc chứng kiến cảnh tượng Viên Giang mất mạng, thất kinh la hét. Chúng hét không phải vì thương tiếc cho cái chết của trại chủ, mà tiếng hét của chúng chứa đầy nỗi sợ hãi của những kẻ đã mất đi nơi chống lưng cuối cùng. Soạt.
Lưu Lê Tuyết lạnh lùng giũ máu dính trên kiếm, rồi nhìn chằm chằm vào lũ sơn tặc.
Sự im lặng bao trùm. Lũ sơn tặc sợ đến trắng bệch mặt trước cái nhìn của Lưu Lê Tuyết.

Vô Từ Diêm La Viên Giang cũng có cùng dã tâm và suy nghĩ như Cuồng Ngưu Đao khi đến đây, tuy nhiên hắn không thể phản kháng để rồi mất mạng dưới tay kiếm tu trẻ tuổi ấy ngay tại Ngũ Đài Sơn này.
Sự áp đảo này đã xóa sạch tham vọng cuối cùng của chúng.
"Cầm tặc tiên cầm vương."
Bạch Thiên nhìn Lưu Lê Tuyết thực hiện theo lý luận của Thanh Minh một cách nhanh gọn.
Hắn mỉm cười gật đầu.
"Trại chủ của địch đã bị hạ gục!"
Rồi hắn chĩa kiếm về phía lũ sơn tặc đang sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
"Giết hết những kẻ không chịu đầu hàng, khiến chúng phải trả giá!"
"Rõ!"
Hắn vừa dứt lời, các môn đồ Hoa Sơn hừng hực khí thế xông lên tấn công.
"Hiccccc!"
"Lũ chó chết! Cho dù có biến thành hồn ma ta cũng sẽ... hự..."
Nỗi kinh sợ lan rộng khi lũ sơn tặc thấy những kẻ vẫn quyết tâm phản kháng bất lực ngã xuống. "Đầu, đầu hàng! Bọn ta xin đầu hàng! Xin hãy tha

mạng!"
"Bỏ vũ khí xuống, lũ khốn này! Mau hạ vũ khí xuống!"
Trận chiến diễn ra nhanh chóng đến mức chưa đầy một thực khoảnh, thế nhưng, số lượng sơn tặc bị hạ gục đã lên tới hơn một trăm tên. Nếu trận chiến cứ tiếp tục, thì kết quả cũng sẽ chẳng có gì thay đổi.
Chỉ có cái chết hoặc sự đầu hàng là tất cả những gì còn sót lại dành cho những kẻ đã mất thủ lĩnh, khí thế thì bị áp đảo. Cho dù bọn chúng ngu muội đến mức không biết tính toán, thì chúng cũng vẫn còn biết quý cái mạng của mình.
Lũ sơn tặc đồng loạt buông vũ khí, nằm sấp tại chỗ.
Hoa Sơn đã chiến thắng.
Một chiến thắng khác hẳn với khi họ thắng võ đội của Vạn Nhân Phòng hay Dạ Xoa Đường của Đới Tinh Trại.
Đây là lần đầu tiên Hoa Sơn tiêu diệt gọn ghẽ cả một thế lực.
Các môn đồ Hoa Sơn đỏ bừng mặt.
Niềm tự hào về trận chiến này đã khiến trái tim họ nóng rực.
"Thưa trưởng lão."

"ừm!"
Huyền Thương hết nắm rồi lại mở tay, cố giữ trái tim đang hưng phấn của mình tĩnh lặng, cao giọng nói.
"Hoa Sơn đã giành chiến thắng trong trận chiến này! Hãy phế võ công của kẻ địch rồi bắt chúng lại!"
Đúng là một trận đại thắng quá nhanh gọn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net