Chapter 586. Nam nhi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 586. Nam nhi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ! (1)
ở giữa sơn trại, những tên sơn tặc bị bắt giữ quỳ sát vào nhau.
Trên gương mặt những kẻ bị phế võ công không giấu nổi vẻ khiếp hãi và cảm giác mất mát lớn như thể chúng đã bị cướp đi cả cuộc đời.
Việc bị phế võ công đối với một võ giả theo một cách nào đó giống như sự trừng phạt còn đau khổ hơn cả cái chết. Thế nhưng Huyền Thương không hề có ý rủ lòng từ bi với bọn chúng.
'Dù gì bọn chúng cũng là những kẻ hút máu lương dân.'
Trên thế gian này có người luyện võ giúp đời, cũng có kẻ luyện võ chỉ để hại đời.
Bọn sơn tặc này chính là hiểu theo vế sau.
Bàn với chúng mấy thứ như cải tà quy chính đôi khi không mang lại kết quả gì tốt đẹp. Chi bằng thông qua Nhất Phạt Bách Giới xem ra còn loại bỏ hậu hoạn hữu hiệu hơn.
"Bọn trẻ thế nào rồi?"
"Có vài người bị thương nhẹ, nhưng không có ai bị gì nghiêm trọng cả ạ."
"ừm!"
Huyền Thương gật đầu.
Tuy thực lực có sự chênh lệch lớn, nhưng trong những cuộc chiến quy mô lớn thế này khó mà tránh khỏi thương vong.
Thế nhưng lần này may là chuyện đó không xảy ra.
Hoa Sơn thật sự đang dần mạnh lên.
Nếu là Hoa Sơn trước khi có tên tiểu tử Thanh Minh, có khi còn không thể giải quyết được sơn trại hạ cấp nhất của Lục Lâm chứ đừng nói gì đến Xích Hùng Trại.
Thế nhưng hiện giờ họ có thể xử lý sơn trại thượng cấp của Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại mà không có bất kỳ tổn thốt nào. Sự thay đổi này diễn ra chỉ trong vài năm, cảm nhận được sức mạnh tăng lên nhanh chóng như vậy thật khiến người khác không khỏi cảm thán.
"Các con vất vả nhiều rồi."
"Không đâu ạ, trưởng lão!"
"Cỡ này còn dễ ạ!"
Có lẽ các môn đồ cũng có cùng suy nghĩ.
Họ cố kìm nén đôi vai đang run lên, nhưng trên gương mặt đỏ ửng không giấu được niềm vui sướng.
Thế nhưng...
Tất cả quên một việc, ở đó có một con ác quỷ, con ác quỷ đó không phải lúc nào cũng thấy được cảnh tượng vui sướng này.
"Đã làm được chuyện lớn gì mà vui đến run vai rồi? Cùng lắm là tóm cổ mấy tên sơn tặc tép riu thôi mà."
Câu nói như một gáo nước lạnh, dội thẳng lên đầu các môn đồ Hoa Sơn. Họ liền hướng mắt nhìn Thanh Minh.
Thế nhưng hắn trơ trẽn ưỡn bụng ra.
"Cái gì? Sao? Lời ta nói có gì sai à?"
"... Cái tên máu lạnh."
"Biết phá hỏng tâm trạng người khác ghê!"
Thanh Minh tặc lưỡi với vẻ mặt khó chịu.
"Từ khi nào mà Hoa Sơn lại thành một nơi tầm thường, chỉ có mấy tên sơn tặc mà phải dồn bao nhiêu là sức mạnh mới giải quyết được như vậy chứ? Tổ tiên mà nhìn thấy chắc sẽ đau lòng lắm!"
• Ta không có. Không có đâu nhé!
"A, sư huynh yên lặng chút đi!"
"... Ai là người ồn ào hả?"
Tất cả mọi người thở dài nhìn Thanh Minh đang nói những câu mà không ai hiểu được.
"Hừm."
Thế nhưng các môn đồ có nghe thấy mấy lời cằn nhằn đó cũng chỉ cố gắng nhịn cười hoặc cười thật khẽ, gương mặt vẫn còn đỏ bừng.

Cuối cùng Thanh Minh cũng cười nhạt.
'Đương nhiên đây là chuyện tốt rồi.'
Chiến thắng chính là trải nghiệm quý giá hơn bất cứ điều gì.
Đúng là thông qua thất bại vẫn có thể học được thứ gì đó, thế nhưng hiện tại điều quan trọng hơn thất bại chính là nhờ chiến thắng mà họ có được sự tự tin.
Đối với các môn đồ Hoa Sơn, họ ý thức rõ hai từ thất bại.
Trong suốt khoảng thời gian không được công nhận tài năng, họ luôn mang trong tâm cảm giác tự ti với những đại môn phái đã được công nhận cả về danh tiếng lẫn thực lực.
'Cách tốt nhất để giũ sạch điều đó là cho họ làm những chuyện mà họ không dám làm.'
Tạo danh tiếng quan trọng, nhưng nhân tiện đó cũng gieo từng chút từng chút những hạt mầm tự tin vào lòng bọn họ, âu cũng là chuyện tốt.
'Kinh nghiệm sẽ dần được tích lũy.'
Lợi tức lớn nhất nhận được trong cuộc chiến này chính là toàn bộ Hoa Sơn được trải nghiệm chiến đấu tập thể. Vả lại được thử sức vào thời điểm hiện tại, khi mà thiên hạ thái bình thế này cũng xem như là một thuận lợi lớn.
Rồi chắc chắn sẽ đến lúc nào đó mà họ phải chiến đấu một trận đấu còn hơn thế này.
Với ý nghĩa đó, có thể nói đây là cuộc chiến mà họ nhận được rất nhiều thứ...
Thế nhưng..., nói sao nhỉ?
"Hư hư."
"Hi hi."
"Khư. Chúng ta mạnh hơn ta nghĩ nữa."
"Khi khì, Võ Đang võ điếc gì cũng thường thôi!"
"Ư hahaha!"
Nhìn các sư huynh đệ đang toe toét cười khoái chí, hắn cảm thấy tâm trạng có hơi bực bội.
"Vui không?"
"Hahaha. Đương nhiên! Đương nhiên là vui rồi."
"Vui lắm không?"
"....Hả?"
Các sư huynh đệ đang cười ha hả vui sướng cũng từ từ ngậm miệng lại trước câu hỏi của Thanh Minh.
"Vui đến thế luôn à?"
Thanh Minh mỉm cười rạng rỡ hỏi, trên gương mặt các sư huynh đệ bắt đầu lộ ra vẻ bất an.
"Vậy phải làm cho vui hơn chứ!"
"Sơn trại tiếp theo nằm ở đâu ấy nhỉ?"
Hả?
Thanh, Thanh Minh à?
Dương Khoái Tham Huyết Lang trại chủ của Huyết Lang Trại trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng đập vào mắt hắn.
'Chuyện này...?'
Giống như có ngọn núi đang đổ ập xuống.
Đó không phải là một ngọn núi hiểm trở hùng tráng mà là một ngọn núi tràn đầy sắc hoa.
"Aaaa!"
"Bọn, chúng rốt cuộc là cái quái gì thế!"
Dương Khoái nuốt nước bọt khô khốc.
'Ta đã sai từ đâu chứ?'
Sau khi Dương Khoái xác nhận Lâm Tố Bình đang ở đằng sau những võ giả của Hoa Sơn đã kéo đến, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên lưng của hắn.
Gương mặt lúc nào cũng ốm yếu của hắn giờ đây trông rất khỏe mạnh, tràn đầy sinh khí.
'Chuyện hắn bệnh nặng đau ốm liên miên cũng là dối trá ư? Mọi thứ đều là thủ đoạn để lừa ta sao?'
Hắn không cách nào xác nhận cái nào là thật và cái nào là giả.
Thế nhưng thứ làm hắn băn khoăn không phải là Lâm Tố Bình mà chính là cảnh tượng bày ra trước mắt hắn.
Đám nhãi ranh đang vây xung quanh một tên anh tuấn sáng sủa tiến đến với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
"Không, sư thúc đã đánh nhiều rồi! Tại sao sư thúc nhìn ai cũng muốn nhảy vào đánh vậy!"
"Sư thúc! Sư thúc hôm nay cũng đã đánh rồi! Nhường con chút đi, nhường con đi!"
"Con cũng đã đánh với tên Đường chủ Dạ Xoa Đường rồi mà!"
"Tên đó không tính!"
Dương Khoái nghe cuộc hội thoại đó bất giác run rẩy.
Vậy thì hiện tại...ơ... ý là...
'Mấy tên ranh con đó đang cãi nhau chuyện ai sẽ đối phó với ta ư?'
Cuối cùng có một tên đầu trọc ở phía sau rón rén bước ra. Dương Khoái không nhịn được nữa bất thình lình quát ầm lên.
"Sao bọn ngươi dám, các ngươi biết ta là ai không hả!"
"Đại thúc im miệng đi!"
"Mọi người chờ ở đây, ta sẽ giải quyết hắn!"
Vai Dương Khoái rũ xuống.
Trong số những kẻ đang tranh luận tới mức muốn rống lên kia, cuối cùng cũng có một tên bước lên phía trước.
Tên đó có dáng vẻ mảnh khảnh.
So với những kẻ không phân biệt được đâu là đạo sĩ đâu là phường lưu manh kia, tên đó ra chiều giống đạo sĩ hơn. Hắn bước về trước làm thế bao quyền.
"Ta là đệ tử đời ba của Hoa Sơn - Nhuận Tông..."
"Nhuận Tông! Đây là thực chiến đấy!"
"....Tấn công hắn đi."
Dương Khoái lập tức thay đổi suy nghĩ.
Hắn thu lại suy nghĩ vừa rồi. Tên này có lẽ cũng là một kẻ điên.
Dương Khoái cầm lấy ái binh Yển Nguyệt Đao của hắn, nghiến răng xông về phía Nhuận Tông.
"Ta sẽ sửa cái nết của ngươi!"
Một lúc sau, Nhuận Tông lau sạch mồ hôi trên trán lịch sự dùng thế bao quyền.
"Đa tạ đã chỉ bảo."
Thế nhưng Dương Khoái đáng lý phải đáp trả lại hắn đã bất tỉnh rồi.
Không, việc hắn còn ý thức hay không cũng vô nghĩa rồi. Tên ấy đã bị dần cho ra bã, dù còn ý thức cũng khó mà trả lời được.
Chiêu Kiệt, Lưu Lê Tuyết và Bạch Thiên nếu có cơ hội, không chừng sẽ chấp mọi hiểm nguy để hạ gục đối thủ.
Thế nhưng Nhuận Tông tuyệt đối không vượt ra khỏi giới hạn đó. Hắn không làm quá mức và liên tục lặp lại những đòn tấn công an toàn nhất.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt giống như một con mèo đang vờn chuột, trong giây phút sinh tử đó bỏ cuộc là điều không thể.
Con chuột đó dù có vật vã đến mấy cũng không thể thoát được, Dương Khoái chỉ biết liên tục đỡ những đòn công kích tới khi mất dần ý thức do mất máu quá nhiều.
Nhuận Tông xoay người lại với vẻ mặt tự hào.
"Con đã đánh bại hắn..., vẻ mặt đó là sao vậy?"
Thế nhưng phản ứng lại khác với dự đoán, hắn hỏi với với vẻ mặt hoài nghi. Bạch Thiên và mọi người nhìn hắn ngán ngẩm rồi lắc đầu.
".... Thâm độc."
"Hỡi Thiên Tôn, con người sao có thể đánh người khác thành ra thế kia?"
"... Không ngờ chỉ tập trung vào cái cơ bản mà lại đáng sợ như vậy."
Thà giết hắn ngay còn từ bi bác ái hơn.
'Cũng đúng, đó chính là điểm đáng sợ của Nhuận Tông.'
Bạch Thiên nhìn Nhuận Tông rồi lại nhìn Dương Khoái.
Kẻ luyện vung kiếm trong một năm không thể thắng kẻ đã học từ sớm. Tuy nhiên nếu không ngừng luyện tập thì có khi nó sẽ vượt qua bất kỳ đòn thế nào.
Ai cũng biết nhưng không phải ai cũng có thể thử.
Thử nghĩ lại xem, ai có thể có luyện mãi một chiêu đơn điệu như vậy?
Đó chính là Nhuận Tông.
Không hoa lệ cũng không độc đáo, thứ kiếm pháp luôn trung thành với những điều cơ bản.
Nếu nhìn vào hiện tại trong số Ngũ Kiếm thì Nhuận Tông là người là có võ công thấp nhất.
Thế nhưng...
'Biết đâu sau 10 năm hay 20 năm nữa, hắn lại là người mạnh nhất trong số chúng ta.'
Thật kỳ lạ.
Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.
Họ không có chút gì giống nhau, mỗi người đều có cá tính rất rõ ràng. Không chỉ tính cách mà đến cả kiếm thức cũng khác nhau dù học cùng một nơi.
Họ đang dần mạnh theo cách riêng của họ. Khác nhưng giống, giống nhưng lại vô cùng khác biệt.
Và không chỉ riêng bọn họ...
Ánh mắt Bạch Thiên hướng ra sau.
Các môn đồ Hoa Sơn do Huyền Thương và Vân Kiếm dẫn dắt đang trên cơ bọn sơn tặc và dần kết thúc việc xử lý chúng.
Khi nhìn thấy sức mạnh trên thanh kiếm của họ, hắn bất giác gật đầu.
Nếu gộp cả các trận chiến nhỏ ở Trường Sa thì chỉ có 3 trận. Thế nhưng trải qua 3 trận đó mà các môn đồ Hoa Sơn đã phát triển vượt bậc.
Bạch Thiên ngồi xổm trong góc quan sát như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn cả, hắn im lặng nhìn Thanh Minh bẻ tách miếng bánh rán cho Bạch Nhi.
'Thật là.'
• Cái gì? Hoa Sơn yếu á? Nói nghe buồn cười thật! Không phải là Hoa Sơn yếu mà là bọn họ không đủ mạnh thôi!
Bạch Thiên cười bất lực. Từ khi gặp tên tiểu tử đó, thế giới quan của hắn hoàn toàn thay đổi rồi.
Nhìn Thanh Minh một lúc, Bạch Thiên hít thở sâu rồi nói.
"Này, hay ta đi dọn dẹp bọn chúng nhé?"
"Nếu định xử cái bọn gì mà Đới Tinh Trại ấy thì phải nhanh lên."
"Được."
Hắn gật đầu rồi bước tới hướng bọn sơn tặc đang xung chiến.
"Thanh Minh bảo là không được giúp đỡ bọn họ bắt những tên sơn tặc khác mà. Đi như vậy có được không?"
"Hay con cứ cầm kiếm rồi đứng bên cạnh nhìn nhé?"
"...Thật là."
Ngoại trừ Thanh Minh, Ngũ Kiếm rút Hàn Thiết Kiếm bước về hướng bọn sơn tặc.
Và rồi.
Trước khi nửa ngày trôi qua, cả hai sơn trại đều bị các môn đồ Hoa Sơn xử lý gọn gàng, sạch sẽ. Họ bắt đầu tiến về hướng Đới Tinh Trại, cũng là nơi cuối cùng còn sót lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net