Chapter 589. Nam nhi một khi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ! (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 589. Nam nhi một khi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ! (4)
"Hâyy!"
"Ô ô ô !"
Hoa Sơn cùng Đới Tinh Trại hùng hổ lao vào nhau.
Xoẹtttt!
Kiếm lao đến với một tốc độ kinh hoàng, thế nhưng, thanh đao đối đầu với thanh kiếm ấy cũng tỏ ra không hề kém cạnh.
Keengggggg!
Kiếm và đao vừa va vào nhau, hàng loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
"Hự!"

"Hừ ừ!"
Hai binh khí vừa chạm vào nhau, biểu cảm của hai bên cũng trở nên cứng nhắc.
"Đúng là chẳng dễ dàng gì!"
"Đừng chủ quan!"
Tiếng hét đầu tiên phát ra là của các môn đồ Hoa Sơn.
Bọn họ đã từng đối đầu với Xích Hùng Trại và Huyết Lang Trại, thế nhưng, đối thủ của họ lúc này khác hẳn với khi ấy. Bây giờ họ đã hiểu tại sao nơi này có đến ba sơn trại, nhưng lại chỉ có tên tuổi của Đới Tinh Trại là vang xa rồi.
Và Đới Tinh Trại cũng có cùng cảm giác với các môn đồ Hoa Sơn.

"Lũ, lũ khốn kiếp!"
"Không được lùi bước!"
Có đôi lúc, một thanh kiếm sẽ khiến họ cảm nhận được nhiều điều hơn cả trăm lời nói. Các môn đồ Hoa Sơn và lũ sơn tặc của Đới Tinh Trại đang ở trong tình cảnh như vậy.
Xoẹttttttt!
Vân Kiếm đánh bật Đại Phủ đang bay tới, hét lên với một gương mặt cứng đờ.
"Đừng đọ sức mạnh với chúng!"
"Vâng, thưa Quan chủ!"
Ánh mắt Vân Kiếm sầm lại.

'Đúng là chẳng dễ dàng gì.'
Vân Kiếm chưa bao giờ tự hào rằng mình biết rõ tình hình trên giang hồ. Thế nhưng, ít nhất hắn có thể chắc chắn rằng võ công của lũ sơn tặc này ở một cảnh giới khác hẳn so với những sơn trại
họ từng đối đầu trước đó.
'Chính vì vậy nên hắn mới nhăm nhe vị trí Lục Lâm Vương sao?'
Sơn tặc là những kẻ theo kẻ mạnh.
Cũng chính vì vậy mà mà khi một sơn trại có thủ lĩnh mạnh, thì những tên sơn tặc mạnh cũng tự kéo tới. Do đó, sức mạnh của sơn trại cũng cứ thế tăng lên.
Nếu nghĩ ngược lại thì Vân Kiếm hoàn toàn có thể đoán được sức mạnh của Cao Hồng.

'Dù sao chúng cũng là sơn tặc!'
Vân Kiếm tin tưởng sức mạnh của Hoa Sơn hơn bất cứ ai.
Môn đồ của Vân Kiếm không có ai lười biếng. ít nhất là trong mấy năm gần đây, bọn chúng đã phải rèn luyện khủng khiếp đến mức không môn phái nào có thể tưởng tượng được.
Cho dù Cao Hồng đã rèn luyện khổ cực đến mức nào để có thể giương oai trước mặt đám sơn tặc, thì cũng chẳng có gì chứng minh các môn đồ Hoa Sơn, những người đã tự mình tu luyện để bản thân trở nên mạnh hơn thua kém hắn cả.
Không phải bởi Vân Kiếm tự tin vào việc dạy dỗ của mình. Mà vì hắn tin vào các môn đồ đã chiến thắng được những bài

rèn luyện khắc nghiệt ấy.
"Hãy tin bản thân mình! Các con đã đủ mạnh rồi!"
Tiếng hét của Vân Kiếm tiếp thêm sức mạnh cho các môn đồ Hoa Sơn.
"Nhuận Tông, Chiêu Kiệt! Hỗ trợ phía bên trái!"
"Vâng, sư thúc!"
"Lưu sư muội! Cùng Tiểu Tiểu hỗ trợ cánh phải!"
"Vâng, sư huynh."
Bạch Thiên nhanh chóng ứng phó rồi lao thẳng vào giữa trung tâm trận thế.

Xoẹttttttt!

Hắn vung kiếm đâm xuyên qua cổ của một tên sơn tặc đang hung hãn vung đao.
"Hựự ự..."
Tên sơn tặc trợn mắt, ngã gục. Bạch Thiên chẳng thèm liếc mắt tới kẻ mình vừa hạ sát, liên tiếp vung hàng chục kiếm ảnh hướng về lũ sơn tặc tiếp theo.
"Áaaaaaaaaa!"
"Chân ta! Áaaa!"
Uỳnh!
Rồi hắn tung một đòn chấn cước mạnh mẽ.
'Chỉ nói suông thì không dẫn dắt được ai cả.'
Bạch Thiên đã sớm nhìn thấy. Bóng lưng

của một người thực sự dẫn dắt người khác trông như thế nào.
Khi một người hắn tin tưởng đứng ở trước mặt dẫn dắt hắn, hắn có thể vượt qua giới hạn của bản thân mà phát huy thực lực của bản thân. Chẳng phải đó chính là điều Bạch Thiên đã luôn cảm nhận khi nhìn thấy bóng lưng của Thanh Minh sao?
'Ta không thể chỉ mãi đuổi theo sau lưng tên tiểu tử đó được!'
Một ngày nào đó, Bạch Thiên sẽ trở thành Chưởng môn nhân của Hoa Sơn.
Là người phải dẫn dắt các môn đồ.
Xoẹttttttt.
Bạch Thiên không ngừng vung kiếm, hoa mai rực rỡ, hoa lệ đua nhau khoe sắc.

"Sư huynh!"
"Bảo vệ phía sau sư thúc!"
Chẳng cần Bạch Thiên phải nói nhiều, các huynh đệ đã nhanh chóng hiểu ý hắn, lập tức cảnh giới xung quanh.
Khóe miệng Bạch Thiên nhêch lên một nụ cười nhẹ.
"Hoa Sơn, xông lên!"
"Rõ!"
Ngũ Kiếm cùng các Vân Tử bối dẫn đầu, xử lý những nơi nguy hiểm nhất, dẫn dắt các môn đồ Hoa Sơn xông lên với một khí thế khủng khiếp.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Lý Chính

Phương ôm chặt đầu.
'Ch, chuyện gì đang xảy ra thế này.'
Trận chiến không thể diễn ra như thế này.
Chẳng phải hắn đã xác nhận sức mạnh của Hoa Sơn vượt xa chúng sao? Nếu cứ đối đầu trực diện thì bọn chúng sẽ không có cơ hội giành chiến thắng.
Ấy thế mà cái tên trại chủ ngu ngốc kia lại chẳng tận dụng được ưu thế về địa hình hay quân số, cứ thế lao lên đối đầu trực diện với chúng.
Nếu nhìn dưới con mắt của một quân sư, thì trại chủ của hắn toàn chọn những việc ngu ngốc nhất mà làm.
Sự cách biệt quá rõ ràng.

Nếu dùng toàn bộ quân lực, thì rất có thể Đới Tinh Trại sẽ mạnh hơn. Mặc dù cảnh giới võ công của mỗi một môn đồ Hoa Sơn đều bỏ xa chúng, nhưng nếu xét tới sự cách biệt về mặt số lượng, thì có
thể nói, toàn lực của Đới Tinh Trại lại vượt trội hơn hẳn.
Thế nhưng, Hoa Sơn lại đang chiếm hết khí thế.
'Chỉ nghĩ thôi cũng thấy quá sức rồi.'
Những kẻ mặt còn lún phún lông tơ kia đang vung kiếm, chuyển động hoàn hảo như những quân sĩ đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Điều đó không chỉ do năng lực dẫn dắt đơn thuần, mà còn bởi niềm tin.
Cho dù lũ sơn tặc này của Lục Lâm có rèn

luyện khắc khổ thế nào thì chúng cũng sẽ không bao giờ tin tưởng giao mạng sống của bản thân cho kẻ ở bên cạnh mình mà chiến đấu. Bởi vì việc rèn luyện ấy không thể xóa bỏ được sự bất tín đã khắc sâu vào xương tủy chúng.
Thế nhưng các môn đồ phái Hoa Sơn lại hoàn toàn tin tưởng những người đang bảo vệ xung quanh mình mà vung kiếm. Họ tin sư huynh đệ của mình sẽ chặn được những đòn tấn công mà họ không thể chặn được, và họ tin sẽ có người cùng họ xử lý kẻ địch khó nhằn mà họ đang đối đầu.
Môn phái vốn dĩ chính là như vậy.
Khi những người có xuất thân khác nhau cùng chung sống dưới một cái tên, tin tưởng tuyệt đối lẫn nhau, thì năng lực chiến đấu của họ sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Những người dẫn đầu liều mạng để giảm bớt gánh nặng cho những người phía sau, những người phía sau lại dùng hết sức bảo vệ những người đi trước.
"Á, á á á!"
"Bọn, bọn khốn...!"
Chỉ vừa chớp mắt, tình hình chiến trận đã nghiêng hẳn về một bên.
Các kiếm tu Hoa Sơn dễ dàng chọc thủng thế trận của Đới Tinh Trại rồi xông vào chính giữa.

Nếu cứ tiếp tục thế này, thì chẳng mấy chốc, họ sẽ hoàn toàn xuyên thủng vùng trung tâm của kẻ địch.
'Trại, trại chủ!'

Lý Chính Phương hoảng hốt nhìn bóng lưng Cao Hồng.
Thất bại đã ở ngay trước mắt, thế nhưng Cao Hồng vẫn không có ý định hành động. Sự bình thản đến bất ngờ của hắn khiến Lý Chính Phương sầm mặt.
'Chẳng lẽ ngài ấy thực, thực sự không nghĩ ra được gì sao?'
Cuối cùng hắn lấy hết dũng khí chạy về phía Cao Hồng.
"Trại, trại chủ!'
"Hửm."
Thấy Lý Chính Phương âm ĩ chạy tới bên cạnh, Cao Hồng cau mày liếc nhìn.
"Nếu, nếu cứ thế này thì chúng ta sẽ phải

chịu tổn thất rất lớn đó ạ!
Ngũ Hổ! Xin ngài hãy cho Ngũ Hổ ra trận đi!"
Ngũ Hổ là những thủ hạ thân tín mà Cao Hồng đã đích thân bồi dưỡng.
Đó là những cao thủ duy nhất có thể thay đổi được tình hình bây giờ. Nếu để Ngũ Hổ dẫn đầu, thì chúng có thể bẻ gãy khí thế của Hoa Sơn.
"Vâng, thưa trại chủ! Nếu còn chần chừ thì chúng ta sẽ không thể quay lại..."
Đúng lúc ây, Cao Hồng túm lấy cổ áo Lý Chính Phương, ném hắn xuống đất.
"A, ááááá!"
"Đúng là một tên vô dụng."

"Trại, trại chủ?"
Gương mặt của Cao Hồng nhăn nhó.
"Nhìn đi!"
Hắn hét lên rồi chỉ về phía trước. Lý Chính Phương nhìn theo ngón tay hắn, nhưng ở đó chỉ có lũ sơn tặc đang bị đẩy lùi về sau.
"Ý, ý ngài bảo thuộc hạ nhìn gì ạ?"
Và các môn đồ Hoa Sơn đang chọc thủng vùng trung tâm, không ngần ngại chém lũ sơn tặc.
"Nhìn cái gì ư?"
"Dạ?"
"Chậc chậc. Chẳng phải chúng đang tiến

vào trung tâm sao. Có khác gì chúng tự đưa mình vào vòng vây đâu!"
Lý Chính Phương nghệt mặt trước lời nói thản nhiên đó.
"Trại chủ! Bao vây chỉ có ý nghĩa khi chúng ta đủ mạnh để hạ gục đối thủ. Nếu chúng ta bao vây đối thủ với tình thế này thì chẳng khác nào tự mình hại mình cả!"
Lý Chính Phương bức bối tới cực điểm, cuối cùng hắn không thể chịu được nữa mà hét lên. Nếu là bình thường thì hắn chẳng bao giờ dám làm như vậy, nhưng khi mạng sống bị đe dọa, hắn còn có
thể nghĩ được gì nữa chứ.
Chẳng lẽ hắn lại mù quáng chết theo tên ngốc này sao?
"Nếu không có sức mạnh thì đúng là như

vậy."
"Ngài đang nói gì thế ạ! Ngài mất trí rồi sao"

Bốp!
Cao Hồng đấm thẳng vào má Lý Chính Phương.
Khiến Lý Chính Phương ngã lộn nhào xuống đất, hắn ôm lấy gương mặt sưng vù, lăn lộn rên rỉ.
"Hắn đã đúng khi nhắc ta đừng thảo luận bất cứ điều gì với ngươi. Đồ bất tài vô dụng!"
Lý Chính Phương ôm má, ngơ ngác nhìn Cao Hồng.
'Hắn?'

Chuyện này là sao.
Rốt cuộc ngài vừa nói gì vậy?
"Khục khục khục. Từ đâu đến cuối đều y như hắn nói. Đúng là ma quỷ. Giống hệt ma quỷ!"
"Trại, trại chủ?"
"Tuy ta không biết hắn đang làm gì ở phía sau, nhưng chỉ riêng năng lực của hắn cũng đã đáng tin hơn ngươi gấp cả trăm lần rồi!"

Đôi mắt đỏ ngầu của Cao Hồng toát lên vẻ hài lòng.
"Ngươi nói ta không đủ sức mạnh ư? Ahahahahaha!"

Hắn nhấc Yên Nguyệt Đao trong tay cắm mạnh xuống đất.
"Nếu thiếu thì ta tăng thêm là được chứ gì! Tất cả xông lên! Giết chết lũ tiểu tử không biết sợ đó cho ta!"
Lý Chính Phương hoang mang ngờ vực có khi nào Cao Hồng bị điên rồi không.
Ngài ấy vừa gọi ai ra cơ? Ngũ Hổ ư?
Không. Không phải Ngũ Hổ. Nếu Ngũ Hổ nhập trận thì đó lại là điều quá hiển nhiên rồi, không có lý nào Cao Hồng lại khoa trương ầm ĩ như vậy?"
Vậy thì là ai?
'Chẳng lẽ ngài ấy còn liên hợp với trại khác mà ta không biết ư?'

Cũng không đúng. Nếu Cao Hồng nhạy bén như vậy thì tình hình đã chẳng tới mức này. Thậm chí cũng chính vì tính cách nóng nảy của hắn, mà các sơn trại khác cũng âm thầm giữ khoảng cách với
hắn.
Vậy thì rốt cuộc...
Đúng lúc ây.
Ầmmmmm! Ầmmmmmm!
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, cả sơn trại rung chuyển, vách gỗ cũng đồng loạt sụp đổ.
"Hic!"
Lý Chính Phương sợ hãi quay đầu nhìn lớp khói bụi mờ ảo phủ đầy trước mắt.

Và ngay khoảng khắc gió cuốn bay lớp bụi đi.
'Cái, cái gì. Bọn chúng?'
Một đám Huyết Y Nhân không rõ danh tính xuất hiện. Lý Chính Phương trợn tròn hai mắt.
Vách gỗ vừa sập xuống, khoảng năm mươi kẻ đột ngột xuất hiện.
Năm mươi thân ảnh xuất hiện tại nơi hơn sáu trám người đang đối đầu với nhau, thoạt nhìn thì đó đúng là một con số ít tới thảm thương.
Thế nhưng ngay khi bọn chúng vừa xuất hiện, tất cả những người đang có mặt ở đây đều cảm nhận được có điều gì đó không bình thường sẽ xảy ra.

Tế Kiếm mỏng đến mức kì quái trên bộ y phục huyết sắc của chúng khiến người khác phải cảm thấy hoảng hốt. Và điều khiến người khác không thể rời mắt khỏi chúng chính là những ánh mắt
tràn ngập sát khí kia.
"Hahahahahahaha!"
Cao Hồng cao giọng cười.
"Sao ta có thể tin và làm theo cái đầu của tên thỏ đế nhà ngươi chứ! Thế gian này không chuyển động như ngươi suy tính đâu!"
Lâm Tố Bính trầm lặng nhìn những kẻ lạ mặt vừa xuất hiện.
'Rốt cuộc chuyện này là sao?'

Hắn chưa từng nhìn thấy chúng.
Chắc chắn, bọn chúng không phải thành viên của Lục Lâm. sắc phục và khí tức chúng phát ra cũng chẳng để lại chút vết tích nào của Lục Lâm.
sống lưng hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
'Không lẽ tất cả đều là bẫy sao?'
Cái tên Cao Hồng đó biết giăng bẫy ư?
Trong lúc các môn đồ Hoa Sơn vừa cảm nhận được có điều gì đó không ổn, thì Yên Nguyệt Đao của Cao Hồng đã phi thẳng về phía chính giữa nơi họ đang đứng.
"Giết sạch! Không được để tên nào sống sót!"
Cao Hồng vừa dứt lời, lũ Huyết Y Nhân đã

xông lên một cách khí thế.
Trong lúc tất cả mọi người còn không giấu nổi sự bàng hoàng vì tình thế đảo chiều quá nhanh.
"Ta đã sớm biết sẽ thế này mà."
Thanh Minh tặc lưỡi bước ra phía trước.
" y, sư thúc."
"...Cái gì?"
"Rèn luyện đến đây thôi."
"Hả?"
Xoẹt.
Thanh Minh rút Ám Hương Mai Hoa Kiếm ở bên thắt lưng ra.

"Bởi vì bây giờ sẽ bắt đầu thực chiến đích thực."
Chỉ trong nháy mắt, hai mắt hắn tối sầm lại, đồng thời, một luồng sát khí kinh thiên bạo phát dữ dội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net