Chapter 590. Nam nhi một khi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ! (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 590. Nam nhi một khi đã rút kiếm ra thì phải chém đầu chứ! (5)
Xoạtt!
Tiếng chân chạm đất nhẹ nhàng tựa như một tấm lụa lướt qua.
Chỉ với âm thanh đó đã dễ dàng suy đoán được võ công của đám người kia rồi.
Lúc đó vẻ mặt Huyền Thương và Vân Kiếm trở nên nghiêm túc.
Tình hình hiện không rõ ra sao, nhưng ít ra họ có thể đoán bọn người này không có thiện chí với Hoa Sơn.
'Quá khác biệt.'
Bọn chúng quá khác biệt với những tên sơn tặc mà trước giờ họ từng đối phó.

"Chúng đến rồi!"
Lũ Huyết Y Nhân nhanh chóng xông vào mà không có lấy một câu hô hào lấy khí thế thường thấy. Rồi chúng bay vụt lên đầu bọn sơn tặc.
Rầm!
"Khực!"
Chúng giẫm lên đầu bọn sơn tặc một cách tàn nhẫn và gia tăng tốc độ gần như nhanh gấp hai lần.
Thế nhưng, so với việc lũ Huyết Y Nhân đang lao tới, thứ khiến các môn đồ Hoa Sơn phải cau mày chính là cảnh tượng bọn chúng giẫm đạp lên đầu đồng bọn khiến chúng gãy cổ.

"Chúng giẫm đạp lên đồng bọn ư...?"
"Lũ khốn chết tiệt này!"
Các môn đồ Hoa Sơn nổi giận đùng đùng, mắt hằn đầy tơ máu.
"Ngươi!"
Thế nhưng trước khi cơn giận bùng phát, lưỡi kiếm của lũ Huyết Y Nhân đã đâm thẳng về phía vai các môn đồ Hoa Sơn với tốc độ cực nhanh.
Đối mặt với tình huống này, họ đồng loạt vung kiếm tạo ra một cơn phong áp vô cùng lớn. Trận phong bạo từ nội lực quét qua như muốn xé vụn xung quanh.
Keng!
Giữa trận cuồng phong ấy, Mai Hoa Kiếm

và Tế Kiếm va chạm mạnh vào nhau.
"Khục!"
Cú va chạm mạnh như muốn gãy cả cổ tay khiến gương mặt các môn đồ Hoa Sơn méo mó. Sức mạnh từ thanh kiếm này khác hẳn với sức mạnh phát ra từ vũ khí của những tên sơn tặc mà họ gặp từ trước đến nay.
Các môn đồ Hoa Sơn lần đầu cảm nhận được thứ sức mạnh ghê gớm đó khẽ cất tiếng rên rỉ, nhưng lũ Huyết Y Nhân không có ý định để yên như thế. Chúng nở nụ cười kỳ quái rồi duy trì nội lực ấn kiếm xuống.
Gương mặt Quách Hoài dần méo mó. Nội lực từ thanh kiếm đang ấn xuống làm toàn thân hắn đau nhói.

Vào khoảnh khắc hắn hơi thả lỏng kiếm và định đánh bật kiếm của đối phương.
Kéttt!
Tế Kiếm vô cùng mỏng như thể chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, nó nhanh chóng trườn lên như một con độc xà đang bò trên kiếm của Quách Hoài.
'ơ!'
Động tác kỳ quái giống như một con độc xà đang rình mồi. Tế Kiếm cắt vào tay đang cầm kiếm của Quách Hoài hệt như con rắn ngoạm lấy thức ăn.
Xoẹt!
Phần trên cổ tay hắn rách 1 vết lớn và máu bắt đầu tuôn ra.

"ức!"
Aaa!
Quách Hoài cắn răng vung kiếm đỡ thanh Tế Kiếm đang nhắm thẳng vào mặt hắn.
Đau nhói.
Cơn đau từ cổ tay làm cho hắn dựng cả tóc gáy.
'Mạnh quá.'
Chỉ một sự động tác nhỏ cũng có thể làm hắn đau thấu xương.
Kiếm của bọn chúng quả thật mạnh và sắc bén đến đáng sợ.
Thậm chí sát khí mà chúng tỏa ra còn khiến cho người đối diện cảm thấy toàn thân tê liệt và tim như thắt lại.

'Đây mới chính là thực chiến!'

Một trận chiến sinh tử phải liều mạng bản thân để lấy mạng đối phương.
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sự thật đó, thanh kiếm cầm trên tay hắn nặng dần đi, tầm nhìn bắt đầu hẹp dần đi. Hắn có cảm giác bản thân đang chiến đấu dưới một vùng nước sâu.
"Ha!"
Nhưng tên Huyết Y Nhân không cho Quách Hoài một chút thời gian lấy lại bình tĩnh. Trước khi tinh thần hắn tỉnh táo, tên Huyết Y Nhân đã tỏa ra sát khí ngùn ngụt, vung kiếm như một con độc xà hung ác
Keng! Keng!

Hàng chục kiếm ảnh bay lên như muốn nuốt chửng Quách Hoài.
Chuyển động đó giống như có hàng chục con độc xà không ngừng lao tới.
'Phải bình tĩnh!'
Kiếm của Quách Hoài nhanh chóng di chuyển đánh bật từng kiếm ảnh đang lao đến. Thế nhưng, mỗi khi va chạm, kiếm của hắn lại chậm hơn một chút và bắt đầu không theo kịp tốc độ của thanh Tế Kiếm.
Xoẹt!
"Khực!"
Tế Kiếm sượt qua hông.
Chỉ là sượt qua thôi nên độ sâu của vết thương cũng không đáng ngại là bao. Thế

nhưng điều quan trọng không phải là độ nông sâu của vết thương, mà hắn hiểu ra rằng kiếm của hắn không thể bắt kịp tốc độ thi triển kiếm chiêu của đối phương.
Phập!
Tức thì, một tia kiếm khí giống nhanh như tia chớp phá tan lớp phòng ngự, sượt qua cơ thể, đâm vào vai rồi xuyên qua ngực Quách Hoài.
Phập! Phập!
Vì đặc tính của Tế Kiếm là mỏng, và khí lực cũng yếu đi do phải liên tục phá vỡ khí lực tỏa ra từ Mai Hoa Kiếm, nên những đòn đó không nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng dù nặng hay nhẹ thì
đó cũng là vết thương.

Vết thương càng lúc càng nặng, kiếm của Quách Hoài càng lúc càng bị chậm đi.
"Ư...aaa!"
Hắn hét lên và đá mạnh thanh kiếm. Nội lực vận lên cùng với kiếm ảnh thi triển cùng lúc, lập tức che kín phía trước.
Thế nhưng.
Xoẹt!
Thanh Tế Kiếm dính máu một mạch xuyên qua kiếm mạc đó.
Và rồi nó hướng thẳng về phía tim Quách Hoài.
Quách Hoài trợn tròn hai mắt.
Keng!

Khoảnh khắc đó, một thanh Mai Hoa Kiếm bên cạnh đã đánh bật thanh Tế Kiếm đó ra.
"Tỉnh táo lại đi!"
Quách Hoài lấy lại tinh thần, cắn chặt môi dưới.
Nếu không nhờ các sư huynh đệ bên cạnh thì thanh Tế Kiếm đó đã cắm vào ngực hắn rồi.
Đầu ngón tay hắn hơi run lên.
Dù hắn đã cố gắng giữ vững tinh thần nhưng chỉ đến lúc cái chết lướt qua ngay trước mắt, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại được.
Quách Hoài không phải là người duy nhất đang bị yếu thế.
"Á!"

"Chết tiệt, bọn chúng mạnh quá!"
"Bình tĩnh! Đừng lùi bước!"
Thế trận đã hoàn toàn thay đổi.
Tu vi cảnh giới của lũ Huyết Y Nhân cao đến đáng kinh ngạc, không thể so sánh với bọn sơn tặc mà họ đối phó từ trước đến nay.
Thậm chí với quân số chỉ khoảng 50, nhưng đã xoay chuyển hoàn toàn thế trận.
Uỳnh!
Lũ Huyết Y Nhân thi triển đồng thời đòn chấn cước mạnh mẽ và kiếm khí huyết sắc.
"Khực!"

Thứ kiếm khí đó xuất hiện chỉ nhắm vào yếu điểm của các môn đồ Hoa Sơn. Máu tuôn ra khắp nơi và tiếng la hét không ngừng vang lên.

'Rốt cuộc mấy tên này ở đâu ra vậy chứ...'
"Hư ha ha ha ha ha!"
Giọng cười của Cao Hồng vang sang sảng bên tai, các môn đồ Hoa Sơn vô thức run rẩy.
Không biết giọng cười đó có phải là dấu hiệu gì hay không, nhưng ngay lúc ấy lũ Huyết Y Nhân đang say chiến đột nhiên đứng yên tại chỗ. Mọi ánh mắt hướng về phía Cao Hồng.
Nhìn thấy Lâm Tố Bính đang ở phía các môn đồ Hoa Sơn, Cao Hồng cười nhạo.

"Lúc thắng thế thì nghĩ chuyện gì cũng sẽ thuận lợi dễ dàng nhỉ."
"__"
"Vậy nên các ngươi nghĩ có thể xử lý Đới Tinh Trại này bất cứ lúc nào đúng không, bọn chuột nhắt?"
Vẻ mặt kinh thường của hắn khiến Lâm Tố Bính đanh mặt lại.
"Thế mới nói những kẻ như ngươi giữ vị trí Lục Lâm Vương vậy là quá đủ rồi. Sự ngạo mạn đó đã siết cổ ngươi. Con chuột nhắt ngu xuẩn! Ư hahahaha!"
Giọng cười của Cao Hồng to đến mức vang vọng khắp sơn trại rộng lớn. Các môn đồ Hoa Sơn nghiến răng nhìn hắn chằm chằm.
Thế nhưng, bất ngờ là lũ Huyết Y Nhân còn

phản ứng trước cả họ.
"Xem ra ngươi rất phấn khích. Phải nói là ngươi có tố chất sơn tặc lắm."
Ánh mắt Bạch Thiên lạnh đi trước phản ứng của chúng.
'Sơn tặc ư?'
Hắn gọi thủ lĩnh của mình là sơn tặc ư? Vậy bọn chúng không phải là thuộc hạ của Cao Hồng à?
'Không phải chứ. Vậy là những kẻ này không phải thành viên của Lục Lâm.'
Và phản ứng tiếp theo của Lâm Tố Bính càng cho thấy đây là điều chắc chắn.
"Rốt cuộc ngươi đã lôi kéo kẻ nào đến vậy, tên điên kia!"

Lâm Tố Bính hét lên đầy sát khí. Ánh mắt giăng đầy tơ máu cho thấy hiện giờ hắn ta đã phẫn nộ đến mức nào rồi.
"Chẳng phải ta và ngươi đều như nhau sao?"
"Ngươi..."
Hắn nghiến chặt răng.
Lý do hắn chọn Hoa Sơn vì hắn tin tưởng họ sẽ không cắn nuốt toàn bộ Lục Lâm. Thế nhưng bọn người Cao Hồng kéo vào chuyện này lại sặc mùi nguy hiểm.
Không lý nào những kẻ này sẽ luôn ngoan ngoãn nghe theo sai khiến của Cao Hồng cả. Rõ ràng, chúng sẽ biến Cao Hồng thành con rối hoặc vào thời điểm thích hợp sẽ trừ khử hắn. Và rồi Lục

Lâm sẽ rơi vào tay bọn chúng.
Nếu thật là thế, đó chính là ngày tàn của Lục Lâm.
'Rốt cuộc chúng là ai chứ?'
Cao Hồng ngu xuẩn. Thế nhưng hắn phải là loại dễ dàng tin người.
Trên đời này có bao nhiêu kẻ có thể thâu tóm hắn đến mức này chứ?
"Rốt cuộc là ai..."
"Nói tới đây thôi."
Cao Hồng vẫy tay tỏ ý phiền phức.
"Dù gì ta cũng không cần nhiều lời với kẻ sắp chết đến nơi. Kéo dài thời gian thì kết quả cũng như nhau thôi!"

"__"
"Ngọn núi này sẽ thành nấm mồ chôn xác các ngươi. Còn làm gì vậy hả! Mau giết chúng đi!"
Lũ Huyết Y Nhân quay lại nhìn Cao Hồng rồi cười nhạt. Không có sự hô ứng hay câu trả lời ẩn chứa sự trung thành nào. Bọn chúng chỉ tỏa ra sát khí rồi nghe theo lệnh và lại bắt đầu gây sức ép lên các môn đồ Hoa Sơn.
Tế Kiếm của lũ Huyết Y Nhân tỏa ra kiếm khí huyết sắc.
Các môn đồ Hoa Sơn vô thức rên rỉ.
"Trường lão."
"ừm!"

Huyền Thương gật đầu trước tiếng gọi của Vân Kiếm.
'Không được để mất nhuệ khí!'

Không cần phải giải thích nhiều, ai cũng biết nhuệ khí quan trọng thế nào trên chiến trường. Dù gì đi nữa cũng phải lấy lại nhuệ khí đã mất.
Thế nhưng phải làm cách nào lấy lại đây?
"Ha!"
Trước khi Huyền Thương kịp sắp xếp suy nghĩ, lũ Huyết Y Nhân đã xông về phía các môn đồ Hoa Sơn.
"Chặn lại!"
"Cố chống đỡ đi!"

Ngay khi các môn đồ Hoa Sơn đang cắn chặt ráng để chống đỡ.
Ầm!
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên muốn xé rách tai tất cả mọi người. Một thân ảnh lao vụt trên đầu họ, nhanh như chớp xông thẳng vào lũ Huyết Y Nhân.
Hai tên Huyết Y Nhân mở to mắt cảnh giác xung quanh, nhưng tất cả những gì chúng thấy chỉ là bóng lưng lướt ngang qua.
Khực.
Thanh kiếm dính máu nhẹ quét qua trên mặt đất. Mọi ánh mắt đổ dồn về thanh kiếm đó.
Máu.

Thân ảnh đang cầm kiếm đó lành lặn không đổ một giọt máu nào.
Vậy máu đó từ đâu mà ra chứ?
'Không thể tin được...'
Hộc.
Hai cái đầu lăn lóc trên mặt đất. Phần cơ thể còn lại thì lảo đảo rồi cũng đổ gục xuống.
Bịch.
m thanh những thi thể không đầu ngã xuống khiến trận chiến trong khoảnh khắc như đóng băng. Những kẻ sắp vung kiếm vào đối thủ thậm chí không dám hé môi. Chỉ biết nhìn thân ảnh đang đứng ngạo nghễ ngay đó.

Xoẹt.
Thanh kiếm của hắn lần nữa quét xuống mặt đất. Cứ như hắn đang thu hút mọi ánh mắt về phía mình.
Một lúc sau, giọng nói bình thản đến khó tin phát ra từ hắn.
"Lũ nhãi nhép..."
Thanh Minh từ từ nhìn các môn đồ Hoa Sơn.
Các môn đồ đón ánh mắt hắn, bất giác cắn chặt môi.
Cái nhìn đó cũng không biểu hiện sự phẫn nộ. Chỉ là hắn đang nhìn chằm chằm vào họ thôi.
Thế nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo đó, các

môn đồ Hoa Sơn cảm nhận sâu sắc sự khiển trách rằng 'Sao phải sợ hãi trước lũ khốn này chứ?'
"Ngươi..."
Khi đó một tên Huyết Y Nhân đang ở gần Thanh Minh nhất nghiến răng, nhanh như chớp lao vào Thanh Minh.
"Đi chết điiii!"
Đồng thời, ánh mắt sắc lạnh của Thanh Minh cũng chuyển động.
Ánh mắt nhanh, nhưng kiếm còn nhanh hơn. Thanh kiếm vung lên như thiểm điện hất văng Tế Kiếm đang lao đến.
Phập! Phập! Phập!
Trong khoảnh khắc, thanh kiếm đâm liên tục vào người tên Huyết Y Nhân nọ. Chỉ

trong khoảnh khắc, hàng chục vết đâm xuất hiện trên ngực hắn, máu không ngừng chảy ra trên khóe miệng.
"Khư...ư..."
Roẹt!
Cuối cùng, khoảnh khắc thanh kiếm di chuyển cũng là lúc đầu tên Huyết Y Nhân bay lên không trung.
Bộp.
Thanh Minh lau sạch máu như không có chuyện gì xảy ra rồi nhếch mép.
Lũ Huyết Y Nhân khác nín thở.
Mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào khoang mũi.

Thứ mùi ấy nồng đến nổi không ai là không cảm nhận được, nồng đến mức nghẹt thở.
"Ta không biết các ngươi từ đâu đến, nhưng..."
Ánh mắt Thanh Minh tràn ngập sát khí kinh thiên.
"Ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận vì đã đến đây."
Thanh Minh nhe hàm răng trắng tinh xông vào lũ Huyết Y Nhân giống như một con ác long đang vồ lấy con mồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net