Chapter 619: Vì nó sẽ trở thành thanh kiếm đại diện cho Hoa Sơn. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 619: Vì nó sẽ trở thành thanh kiếm đại diện cho Hoa Sơn. (4)
Các đầu ngón tay của hắn dường như đã vỡ vụn.
Không! Không chỉ là đầu ngón tay.
Tay và cả vai, toàn bộ thượng thể của hắn đều cứng ngắc lại như một chiếc chuông nặng nề.
Vấn đề là kiếm khí đó vẫn chưa chạm đến mũi kiếm của Nhuận Tông.
Thực lòng mà nói, đó là một nguồn nội lực khủng khiếp không thể nào diễn tả bằng lời nói. Không những thế, khí thế mà hắn toát ra cũng đạo mạo đến mức Nhuận Tông cũng phải cảm thấy sợ hãi.
Một nguồn uy áp hoàn toàn khác biệt so với lúc Nhuận Tông phải đối đầu với những kẻ mạnh khác.
'Rõ ràng là rất khác biệt'
Đối thủ rất mạnh nhưng dù thế nào cũng không thể so sánh được với nguỵ giáo chủ Ma Giáo. Sức mạnh của lão nguỵ giáo chủ

nói không ngoa thì nó chẳng khác nào một thiên tai.
Nhưng điều khác biệt là gì?
'Đó là bởi lúc này ta phải chiến đấu một mình'
Cảm giác của hắn lúc này khác hoàn toàn so với lúc cùng Thanh Minh ra trận. Cuộc chiến mà hắn phải đối mặt bây giờ không phải là cuộc chiến có Chiêu Kiệt hỗ trợ hay có Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết dẫn dắt.
Chiến thắng hay thất bại phụ thuộc hoàn toàn vào bản thân hắn.
'Vì vậy mà ta không thể thua được'
Sùng sục sùng sục
Nội lực trào dâng nơi đan điền thông qua kinh mạch chạy quanh cơ thể hắn. Kể từ ngày được uống thêm Tử Tiêu Đan và Không Thanh Thạch Nhũ, hắn đã cố gắng không ngừng để biến thứ nội lực khủng khiếp đó thành của bản thân.
Và thành quả của sự nỗ lực ấy ngay bây giờ đang được thể hiện lên trên thanh kiếm

mà hắn đang cầm.
Keengg!!!
Khi kiếm khí lao đến chạm vào mũi kiếm của Nhuận Tông thì bị xẻ ra làm đôi.
"Khự!"
Một tiếng rên rỉ nhỏ phát ra từ miệng Nhuận Tông.
Cánh tay của hắn dường như sắp gãy.
Tình thế lúc này chẳng khác nào việc đứng giữa dòng sông để xẻ đôi dòng nước đang chảy đến. Ngay từ đầu việc đó vốn đã là bất khả thi.

Nhưng bây giờ bằng chính thanh kiếm này hắn phải biến điều không thể đó trở thành có thể.
'Nếu là Chiêu Kiệt, đệ ấy sẽ làm như thế nào?'
Không có gì phải suy nghĩ cả. Có lẽ sẽ giống như cách mà đệ ấy đã thể hiện ban nãy, Chiêu Kiệt sẽ né được dòng kiếm khí lao đến như một con sóc bay và đâm

thanh kiếm vào sơ hở của đối phương.
Nhưng Nhuận Tông lại không thể nắm bắt được sơ hở trong khoảnh khắc đó và đánh trúng chỉ bằng nhất kích.
Rắc! Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên từ cổ tay. Thanh kiếm của hắn càng ngày càng nặng nề như thể nó bị treo lên một tảng sắt lớn.
'Nếu như là sư thúc thì sẽ làm như thế nào?'
Quá rõ ràng.
Đối với Bạch Thiên sẽ không có chuyện hắn lùi bước. Vì vậy chắc chắn hắn sẽ đối mặt trực diện với luồng kiếm khí lao đến như dòng nước và xuyên thủng nó. Ngạnh đấu và tiến về phía trước.
Phải. Sư thúc sẽ giống như một vị anh hùng thường xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích.
Nhưng Nhuận Tông lại không phải là một thiên tài có sức mạnh như vậy.

"Khực!"
Một thứ gì đó ấm nóng trào ra từ cổ họng.
Có vẻ như ở đâu đó bên trong cơ thể hắn đã không thể chịu được áp lực mà dẫn đến nội thương xuất huyết. Mùi máu tanh bốc lên xộc thẳng vào mũi hắn.
'Ta không có'
Đôi mắt của Nhuận Tông rơi vào trầm lắng.
Nếu như là Lưu Lê Tuyết thì loại kiếm khí chậm chạp như thế này sẽ chẳng nào chạm được vào nhục thể của nàng ta. Thậm chí nàng còn có thể táo bạo vừa tránh kiếm khí vừa xuyên qua mở đường lao về phía đối thủ.
Thanh Minh thì sao? Nếu như là tên tiểu tử đó thì chắc chắn trước khi thanh kiếm đó kịp phô trương thanh thế thì hắn đã phá nát đạo quan trên đầu kia và dùng vỏ kiếm đập vỡ đầu đối thủ rồi.
Nhưng Nhuận Tông thì không có những tài năng tỏa sáng như bọn họ.

Ánh mắt của Nhuận Tông lúc này cực kỳ

mơ hồ. Hắn không thể làm các môn đồ đời thứ ba - những người vẫn luôn nhìn hắn ta với ánh mắt đầy niềm tin phải thất vọng được
'Vậy ta phải làm thế nào đây?'
Chẳng lẽ chỉ vì không có tài năng mà ta phải quỳ xuống nhìn những thiên tài bay cao bay xa ư?
Thật nực cười.
"Ta!!!"
Nhuận Tông nghiến chặt răng và bắt đầu vận khí.
"Ta có cách của riêng ta!!!"
Con người không thể đi ngược lại dòng thác cũng chẳng thể chặn được dòng nước lũ đang ùa về.
Vì vậy mà hình ảnh Nhuận Tông trong mắt Bạch Thiên lúc này cực kỳ nguy nan.
Hắn đứng đó quan sát hồi lâu với khuôn mặt dần trở nên cứng đờ.

Ngay khi hắn vô thức tiến lên phía trước thì Thanh Minh đã vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay của hắn.
Bạch Thiên giật mình quay đầu lại.
"Hãy cứ theo dõi đã cái lão già thiên tài này!"
Trong lúc đó, ánh mắt của Thanh Minh ngay từ đầu không rời Nhuận Tông dù chỉ trong khoảnh khắc. Bạch Thiên nói như thể đang vô cùng bức bối.
"Việc đối mặt trực diện với sức mạnh đó chẳng phải là quá liều lĩnh hay sao?"
"Sư thúc thì được, còn sư huynh thì không thể sao?"
"Tại sao con cứ như vậy chứ!"
"Chẳng phải sư thúc đang nghĩ như vậy còn gì!"
Bạch Thiên ngậm chặt miệng lại.
Thực ra hắn cũng biết điều đó. Nếu như hắn là người bước lên đài tỷ võ thì chắc chắn hắn sẽ cố gắng xuyên thủng luồng

kiếm khí đó.
Bởi vì đó là cách có thể khiến hắn giành được chiến thắng một cách chắc chắn nhất.
Nhưng..
'Ta thực sự đang xem thường Nhuận Tông ư?'
Thanh Minh nhìn thoáng qua khuôn mặt của Bạch Thiên đang dần trở nên nghiêm trọng rồi cười khẩy.
"Ta chỉ đùa thôi mà. Làm gì mà sư thúc phải nghiêm trọng vậy?"
"Việc sư thúc suy nghĩ như vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi. Đối với Nhuận Tông sư huynh, đó cũng là một gánh nặng"
"Nếu vậy thì sao?"
"Nhưng mà Nhuận Tông sư huynh ấy"
Thanh Minh nhìn hình thể bị cuốn vào dòng kiếm khí của Nhuận Tông đến mức không còn nhìn rõ nữa mà bình tĩnh nói..

"Sư huynh ấy là người sẽ kéo theo gánh nặng đó và tiến về phía trước"
Bạch Thiên đắn đo hồi lâu sau đó hắn hỏi với khuôn mặt cứng ngắc.
"Tại sao lại như vậy? Ta và những người khác giúp đỡ Nhuận Tông không được sao? Không phải là ta không hiểu những lời con nói. Chỉ có điều."
"Không. Sư thúc không thể hiểu được đâu"
Thanh Minh lắc đầu.
"Sư thúc là người sẽ mang cái tên Hoa Sơn đi muôn nơi. Là người tỏa sáng rực rỡ nhất"
"Ta.."
"Nhưng thanh kiếm của sư thúc lại không thể tiếp nối và truyền thừa"
Lý do rất đơn giản.
Bởi vì Bạch Thiên là một thiên tài.
Đó không hẳn là dạng tài năng có thể khiến cho rung chuyển đất trời. Tài năng của Bạch Thiên đơn giản là kiểu có thể đi

trước người khác một bước. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến thanh kiếm của hắn đã mất đi tư cách rồi.
"Không thể ư?"
"Phải"

"Liệu mấy cái tên ở đằng kia có thể hiểu hoàn toàn và mô phỏng lại được kiếm pháp của sư thúc không?"
Ánh mắt Bạch Thiên hướng về nơi Thanh Minh hếch cằm đến. Và đập vào mắt hắn ta là hình ảnh các môn đồ đời thứ ba đang chăm chú quan sát Nhuận Tông bằng đôi mắt vô cùng khẩn thiết.
Và rồi, Bạch Thiên đã không thể trả lời được.
Thời gian vừa qua hắn đã liên tục giúp đỡ các môn đồ đời thứ hai và môn đồ đời thứ ba tu luyện. Vậy nhưng đó cũng chỉ là những bài học căn bản, thể lực hay là những lần đối kháng bị giới hạn. Chưa bao giờ hắn có thể truyền thụ lại kiếm pháp một cách tử tế cho các môn đồ khác.
Lý do ư?

Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thì bởi vì Hoa Sơn còn có Vân Kiếm và Thanh Minh.
Nhưng trong thâm tâm Bạch Thiên cũng hiểu rất rõ. Lý do đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Chính xác là hắn không thể dạy những môn đồ khác một cách tử tế được. Bởi vì tài năng cơ bản và khả năng lĩnh ngộ giữa bọn họ quá khác nhau.
"Sư thúc, Lưu sư thúc, thậm chí cả Chiêu Kiệt sư huynh đều như vậy. Đó là lý do vì sao ta không làm được ngay cả những điều dễ dàng mà chỉ có thể thúc giục. Bởi vì ta cả đời sẽ không bao giờ hiểu được những người có tài năng bình thường làm thế nào để có thể luyện kiếm"
"..Vì vậy mà con mới nói kiếm pháp của ta không thể tiếp nối và truyền thừa ư?"
"Chính xác là như vậy"
Thanh Minh cắt ngang bằng một giọng nói lạnh lùng.
"Võ công của một môn phái phải phù hợp kể cả với những người có khả năng tiếp nhận kém nhất trong số những người mới

nhập môn. Võ công mà chỉ thiên tài mới có thể học được thì một ngày nào đó sẽ bị tuyệt mạch mà thất truyền"
"Danh môn không phải nơi bồi dưỡng thiên tài mà là nơi có thể biến một người bình phàm trở thành kẻ mạnh. Và dòng chảy lịch
sử cũng chỉ tồn tại ở một nơi như vậy"
Điều quan trọng nhất ở một môn phái không phải việc bồi dưỡng ra thiên tài.
Mà là bồi dưỡng những người bình phàm không có tài năng gì đặc biệt.
cấu tạo hiện tại của Hoa Sơn chẳng khác nào dị hình. Để nâng cao thực lực và danh tiếng trong thời gian ngắn, Thanh Minh đã tập trung vào việc nâng cao thực lực của Ngũ Kiếm.
Việc phải khiến cho những kẻ có tài năng trở nên mạnh mẽ cũng là việc đương nhiên phải làm nhưng nó cũng tồn tại tác dụng phụ.
'Liệu trong số bọn họ có ai có ý chí muốn chiến thắng sư thúc hay không?'

Có lẽ là không. Bởi vì ngay từ đầu xuất phát điểm của bọn họ đã khác nhau rồi.
Bạch Thiên cũng vậy, Lưu Lê Tuyết cũng thế, ngay cả Chiêu Kiệt cũng không khác là bao. Tất cả bọn họ không thể trở thành hình
mẫu mà những môn đồ khác có thể noi theo. Bởi vì phương thức là quá khác nhau.
Người duy nhất có thể trở thành sợi dây hy vọng của bọn họ không ai khác chính là Nhuận Tông.
Hắn là người vốn không có tài năng gì nổi trội nhưng vẫn được gọi là một trong Ngũ Kiếm. Một người không có điểm mạnh nào như hắn đã có thể vượt qua mọi hành trình gian nan cùng Ngũ Kiếm.
Một người giản đơn, không tỏa sáng rực rỡ mà luôn đóng vai trò nhẫn nhịn.
Vì vậy mà...
'Hắn lại tỏa sáng hơn bất kỳ ai'
Câu trả lời cho câu hỏi làm thế nào để khỏa lấp tài năng thiếu sót chính là đây. Đây chính là kim chỉ nam cho những kẻ tự

nhận thấy sự thiếu sót của bản thân có thể biết được phải làm như thế nào.
Những kẻ có thể khiến cái tên môn phái tỏa sáng là những thiên tài.
Nhưng những kẻ có thể dẫn dắt môn phái tiến về phía trước thì tuyệt đối không được là thiên tài.
'Chưởng Môn Chi Tài'
Người trở thành Chưởng môn nhân phải là người có thể dẫn dắt mọi người.
Đó chính là lý do mặc dù Thanh Minh là chí tôn cường giả trong quá khứ nhưng không một ai tại Hoa Sơn muốn đưa hắn lên vị trí Chưởng môn nhân.
Vị trí đó vẫn luôn thuộc về Đại Hiền Kiếm Thanh vấn.
Chưởng môn nhân của một môn phái là vị trí có thể trở thành một kim chỉ nam của những người theo sau.
"Sư thúc có biết nhược điểm lớn nhất của Nhuận Tông sư huynh là gì không?"

"Ta cũng không biết nữa"
"Sư huynh ấy biết quá rõ"
"Con nói vậy là sao chứ?"
Thanh Minh liếc nhìn về phía Nhuận Tông thay vì trả lời.
'Tên tiêu tử đó biết rất rõ những việc vốn không cần phải biết!'
Nhuận Tông biết rằng chỉ riêng bản thân hắn mới có thể chỉ đường dẫn lối cho những sư đệ khác. Thất bại của hắn cũng chẳng khác nào thất bại của các sư đệ.

'Cố gắng chịu đựng đi!'
Sự tiếc thương khẽ lướt qua đôi mắt của Thanh Minh.
Ngay cả Thanh Minh cũng không thể làm gì khác. Bởi vì đây là việc mà hắn chưa từng làm cũng chẳng thể làm được.
Nhuận Tông phải tự mình vượt qua bằng chính sức mạnh của bản thân.
"Không có gì phải lo lắng cả"

Trong suốt thời gian đó, Chiêu Kiệt - người chăm chú quan sát Nhuận Tông mà không nói một lời nào đã kiên quyết mở lời.
"Sư huynh sẽ không thua đâu"
Người hiểu rõ Nhuận Tông nhất chính là Chiêu Kiệt. Hắn nhìn lên đài tỷ võ với đôi mắt không chút lay động.
"Sư huynh không phải là người sẽ thua chỉ bởi mức độ như thế này!"
Chiêu Kiệt biết, những lời hắn vừa thốt ra không được xuất phát từ lý trí mà là từ niềm tin. Nhưng giờ đây, Thanh Minh thực sự muốn tin vào lời nói đó.
Khi một sức mạnh áp đảo ập đến chỉ cần không đối đầu trực diện, phải lướt qua hoặc né tránh.
'Nói thì dễ lắm'.
Đó là phương pháp mà chỉ những kẻ có yếu khí cốt mới có thể lựa chọn. Nhưng đối với hắn, ngoài cách đối mặt trực diện ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Vậy nhưng.
'Ta có thể chịu đựng bao nhiêu cũng được'
Hai chân hắn dính chặt dưới sàn tựa như một rễ cây khổng lồ vững chãi. Hạ thể được gia cố để giữ vững toàn bộ cơ thể. Hông thẳng để duy trì sức mạnh được truyền đến từ mặt đất. Thượng thể thả lỏng cố gắng tránh được càng nhiều sức mạnh lao tới càng tốt.
Phải. Tư thế của hắn tựa như một cây hoa mai nở rộ trên Hoa Sơn.
'Thì ra là như vậy'
Hắn đã hiểu ra được một điều mới mẻ.
Rằng cái tư thế cơ bản mà các sư thúc tổ luôn nhấn mạnh là như thế nào. Nền tảng mà tên tiểu tử Thanh Minh đã nói đến mức như đóng đinh vào tai trên thực tế trông ra làm sao.
'Ta là một đạo nhân'
Một đạo sĩ đang dần hòa vào tự nhiên.
Chỉ cần làm theo nhưng bài học mà hắn

được dẫn dắt, một lúc nào đó hắn sẽ trở thành một cái cây. Một lúc nào đó hắn sẽ trở thành tự nhiên.
Đây chính là lời dạy được tích lũy hàng trăm năm tại Hoa Sơn để truyền dạy lại cho các môn đồ.
'Ta biết'
Phía sau lưng ta các sư huynh đệ đang chăm chú quan sát.
Vậy nhưng, ý chí của những người đó dù đã trở thành sức mạnh thì đối với hắn cũng chẳng thể giúp được gì. Ý chí là ý chí. Sức
mạnh là sức mạnh.
Đây là cuộc chiến mà hắn phải chịu đựng một mình.
Rắccccccc
Ngón tay út nắm chặt vào tay cầm của thanh kiếm cuối cùng đã bị bẻ cong theo phương hướng kỳ lạ. Áp lực mà hắn phải chịu đựng
dường như có thể khiến toàn thân hắn vỡ

vụn trong chốc lát.
'Ta muốn nói gì với những người đó ư?'
Không có chuyện đó đâu.
Riêng việc bảo vệ cơ thể của bản thân thôi cũng đã khiến hắn quá nặng nề. Hắn có thể dạy bọn họ điều gì đó tuyệt vời đây?
Hắn chỉ đơn giản là đang vật lộn.
Cho dù chỉ còn chút khí lực còn lại cũng cố gắng quyết tử. Ngay cả khi một cơn cuồng phòng ập đến và quét sạch cả ngọn núi, cành cây bị gãy, hoa bị xé nát nhưng gốc rễ cắm vào đất vẫn không ngừng sinh sôi.
Đó là cách sinh tồn của một cái cây.
Có bao nhiêu cái cây trong một rừng mai? Nếu để riêng ra thì những cánh mai đó cũng không có gì xinh đẹp đặc biệt.

Nhưng khi để chúng tập trung lại và đồng loạt nở rộ khiến cho cả ngọn núi được nhuộm bởi một màu đỏ thì đó sẽ là một khung cảnh vô cùng tuyệt vời.
Rắcccccccc

Ngón tay áp út của hắn cũng đã gãy.
Mặc dù hắn có thể cảm nhận được nỗi đau truyền đến nhưng biểu cảm của hắn vẫn không thay đổi dù là một chút.
"Hãy xuất hiện đi nào!!"
Cuối cùng.
Hoa mai màu đỏ nhạt bắt đầu nở ở phía cuối cành mai đang đung đưa trước cơn bão.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net