Chapter 620. Vì nó sẽ trở thành thanh kiếm đại diện cho Hoa Sơn. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 620. Vì nó sẽ trở thành thanh kiếm đại diện cho Hoa Sơn. (5)
Sức mạnh trên thanh kiếm lưu chuyển vô cùng linh hoạt.
Từ vai đến tận ngón tay đều cảm thấy tràn đầy nội lực.
Hắn tự thấy hôm nay bản thân đang ở trạng thái đỉnh phong.
Đúng.
Chắc chắn là như vậy.
Kiếm được rút ra một cách chính xác, nội lực cũng được phân chia rất đều. Thậm chí hắn cảm thấy rằng mọi thứ trên võ đài này đều đang nằm trong sự khống chế của bản thân.
Đó là cảm giác sảng khoái mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận được. Tại thời điểm này, hắn nghĩ bản thân đã có thực lực để đánh ngang tay với sư huynh Vô Chấn.
Thế nhưng...
Gương mặt Vô Nhiên đầy vẻ nghi hoặc.

'Tại sao hắn lại không ngất đi?'
Ánh mắt hắn hướng về Nhuận Tông. Bây giờ Nhuận Tông đang gặp nguy hiểm.
Không phải Vô Nhiên đánh giá cao bản thân. Nhưng chỉ cần là võ giả sẽ nhìn ra được tình cảnh hiện tại của Nhuận Tông.
Nhưng điều đó lại khiến cho Vô Nhiên hoang mang.
'Nguy hiểm ư?'
Nhưng không phải cũng có nghĩa là hắn ta vẫn đang còn cầm cự được sao?
Dù hắn đã vận toàn bộ nội công và thậm chí kiếm khí còn mạnh hơn thường ngày, nhưng Nhuận Tông vẫn đang cố gắng cầm cự.
Hắn chẳng qua cũng chỉ là môn đồ đời thứ ba của Hoa Sơn mà thôi.
'Chuyện này liệu có khả năng không đây?'
Dĩ nhiên, là một môn đồ của Hoa Sơn, Nhuận Tông như vậy xứng đáng để thừa

nhận là đối thủ hợp cách.
Tư thế, sự nỗ lực, lòng nhẫn nại. Ngay cả hắn cũng muốn học tập những điều đó.
Nhưng dù Nhuận Tông có giỏi thế nào đi nữa cũng không thể vượt qua nổi cách biệt hai mươi năm với Vô Nhiên.
Nếu cùng tuổi, Nhuận Tông có khi sẽ vượt qua cả hắn, nhưng không phải là bây giờ. Đây là sự thật không thể chối cãi.
'Nhưng tại sao..?'
'Hắn ta lại không ngất đi?'
Chính lúc này, Nhuận Tông dường như lảo đảo một chút.
Thân thể hắn bị uốn cong giống như một cái cây đang phải chống chọi trong cơn bão. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã ổn định lại.
Tưởng sắp ngã gục nhưng cuối cùng lại vẫn kiên cường đứng vững.
Một cảm xúc khó tả xuất hiện trong lòng Vô Nhiên.

Hắn đã dốc toàn lực để thi triển Thái Thanh Kiếm Pháp. Ngay cả lứa môn đồ đời thứ nhất cũng không phải ai cũng có thể chống đỡ được.
Thế mà Nhuận Tông lại có thể trụ vững sau đòn tấn công của hắn.
Nội lực không đủ. Kiếm pháp cũng không cách nào đem ra so sánh.
Có nghĩ thế nào thì cũng là không thể.
Co rúm.
Đầu ngón tay Vô Nhiên run nhẹ khiến kiếm khí cũng rối loạn theo.
Võ công là thứ được tạo nên bởi con người.
Cho dù võ công có cao siêu đến đâu nhưng nếu người luyện nó thiếu kiên nhẫn thì không thể đại thành.
Sự tĩnh tâm của Vô Nhiên bắt đầu dao động.
Cũng không thể trách Vô Nhiên. Ai cũng sẽ cảm thấy hoang mang khi chuyện xảy ra

vượt ngoài tầm hiểu biết của họ.
'Không thể được!'
Vô Nhiên giật mình tỉnh lại và cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nhưng chuyện này không hề dễ dàng. Hình ảnh Nhuận Tông kiên cường chống đỡ dù đối thủ mạnh hơn đã khắc sâu vào tâm trí thì làm sao hắn có thể bình tĩnh nổi đây.
"Phù!"
Thở ra một hơi, Vô Nhiên nắm chặt thanh kiếm.
'Không cần phải vội.'
Phải chiến thắng một cách thật hoàn hảo.
Không phải chỉ vì đối thủ gắng gượng được sau một đòn tấn công mạnh mẽ mà kết quả thay đổi. Chỉ là chút chậm trễ nho nhỏ mà thôi.
Thế rồi...

Chính ngay khoảnh khắc ấy.

Giữa luồng kiếm khí cuồn cuộn như thác nước, thanh kiếm bắt đầu có chút rung động nhỏ nhoi.
Và một bông hoa đỏ rực lặng lẽ nở ra và quấn quanh thân kiếm.
'Hoa mai?'
Cảnh này hắn đã từng thấy rồi.
Không phải tên tiểu tử Chiêu Kiệt đã thi triển ở trận đánh trước đó sao?
Nhưng hoa mai này lại khác với hoa mai của Chiêu Kiệt.
Điềm tĩnh hơn, chỉnh tề hơn.
Nhưng hoa mai ấy có vẻ không yếu ớt như bề ngoài.
Sẽ không ai nói hoa mai mạnh mẽ. Loài hoa dễ dàng lụi tàn chỉ bởi một cái chạm của trẻ con, lung lay trước gió, tàn lụi bởi mưa, thậm chí không thể thắng được thời gian.
Những đóa hoa mai vừa chớm nở đã bị dòng kiếm khí cuồn cuộn dập tắt.

Thế nhưng, chúng lại tiếp tục nở rộ lần nữa.
Tàn rồi lại nở, nở rồi lại tàn. Cho dù có lụi tàn hay khô héo thì đến mùa xuân hoa sẽ lại nở.
Thanh kiếm mang trong mình một sinh mệnh thật sự.
Hoa mai tràn đầy sức sống đó như hút hết sự chú ý của Vô Nhiên.
Mắt Vô Nhiên dần dần mở lớn.
Nhìn thấy hoa mai nở, Nhuận Tông cười.
'Có hơi trễ nhỉ.'
Trong Hoa Sơn Ngũ Kiếm thì Nhuận Tông là người cuối cùng khai hoa. Thật may cuối cùng hoa mai của hắn cũng đã nở.
Hoa mai của Bạch Thiên mang vẻ hào hùng, của Lưu Lê Tuyết trầm tĩnh, của Chiêu Kiệt thì phóng khoáng.

Nhưng ngay cả như vậy thì hoa mai của Nhuận Tông mãi vẫn không chịu xuất hiện.

Khoảng cách giữa thiên tài và người bình phàm chỉ có thể rút ngắn bằng nỗ lực không ngừng.
Nhưng Nhuận Tông vẫn không nản chí.
'Cây hoa mai sống là vì để nở hoa chăng?'
Ai mà biết được chứ.
Cây mai là vì nở hoa, kết trái, rồi trái đó lại truyền lại cho đời sau.
Đó là chu kỳ của cuộc sống.
Nhưng đó là quy tắc của cuộc sống, của thế giới này.
Cây mai cũng sẽ như vậy sao?
'Làm gì có chuyện đó.'
Những quy tắc đó chỉ khiến hắn cảm thấy nặng nề áp lực.
Vẽ một bức tranh lớn hơn, hướng đến nơi xa hơn, vì tương lai mà chuẩn bị, những điều này chỉ phù hợp với người khác.
Nhuận Tông chỉ sống cho hiện tại thôi

cũng đủ bận đến chóng mặt rồi. Hắn không có thời gian để suy nghĩ về ngày mai. Hắn đã phải trầy trật để có thể đi đến ngày hôm nay.
Cây hoa mai chẳng phải cũng như vậy sao?
Cây ra hoa vì một mục đích to lớn nào đó? Hay kết quả cũng vì hoài bão nào đấy?
Chỉ là cố gắng để tồn tại mà thôi, sống qua chuỗi ngày khắc nghiệt rồi một lúc nào đó đạt được những điều mà tưởng chừng cả đời này không thể có được, là như vậy chăng?
Cho nên hoa mai này cũng không phải thứ to lớn gì. Chẳng qua chỉ là đấu tranh để không bị cuộc sống này nhấn chìm mà thôi.
Soạt!
Không chịu nổi sức ép của kiếm khí khiến máu bắn tung tóe khắp nơi. Cơ thể Nhuận Tông loạng choạng, đau đớn và run rẩy.
Dù vậy nhưng tay cầm kiếm vẫn không hề buông lơi.
Cho dù tay cầm kiếm đã không còn cảm

giác nữa, nhưng hắn vẫn có thể vung kiếm. Cho dù vai có cảm giác như đang bị xé toạc ra thì hắn vẫn có thể.
Chỉ có một cách để rùa bắt được thỏ.
Lúc con thỏ đang chơi bời hay nghỉ ngơi thì rùa không nên nghỉ mà phải không ngừng dùng những cái chân ngắn ngủn của mình để cố gắng tiến bước.

"Hự..."
Tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng.
Đối với một số người thì làm cho hoa mai nở là rất dễ, nhưng với Nhuận Tông thì không.
Để từng đóa từng đóa một nở ra, hắn đã phải dồn hết tất cả tinh thần và linh hồn.
Trong dòng kiếm khí chảy xiết, những bông hoa mai vừa chớm nở của Nhuận Tông đã bị nhấn chìm.
Ào ào ào!
Thậm chí kiếm khí mạnh mẽ như dòng thác đó mỗi lúc lại càng mãnh liệt hơn.

Tuy nhiên, những bông hoa mai tưởng chừng phải lụi tàn của Nhuận Tông lần lượt hé nụ và chúng nở thành hàng chục hàng trăm đóa rồi chụm lại với nhau.
Như thể chịu đựng được gió lạnh, những đóa hoa mai đang chụm lại vững vàng chống chọi với dòng thác dữ.

Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp - Mai Hoa Nhẫn Đông

Hoa mai của hắn không phải là kiểu hoa mai rực rỡ.
Hoa của Nhuận Tông thuộc kiểu ẩn nhẫn, chịu đựng qua mùa đông để ra hoa vào xuân ấm áp.
Những đóa hoa mai chụm lại với nhau từng chút từng chút đẩy lùi kiếm khí. Dòng kiếm khí vẫn mạnh mẽ nhưng đã không còn linh hoạt như trước nữa.
'Phải kiên trì!'
Rễ cắm sâu vào lòng đất, những bông hoa mai kề sát nhau chống chọi lại cơn gió buốt. Đó là Tuyết Mai. Là hoa mai nở vào

mùa đông.
'Phải cố chịu đựng!'
Nhuận Tông đột nhiên hét lớn.
"Hưaaaa!"
Những bông hoa mai đoàn kết vững chãi như thép, bao lấy dòng nước xiết. Run rẩy đấy, nhưng chúng lại không hề tan rã mà vẫn giữ vững vị trí.
"Đây là..!"
Vô Nhiên cắn chặt răng.
Cái đó không phải là một bức tường. Cũng không phải là Thái Sơn hay đại hải. Chỉ là một cây hoa mai nở giữa cánh đồng mà thôi.
Nhưng tại sao kiếm khí lại không thể đốn hạ cây hoa mai đó?
'Không phải đâu!'
Đôi mắt hắn dần trở nên xung huyết, nhìn chằm chằm về phía Nhuận Tông.

"Ngã xuống đi!"
Hắn lại vận thêm nội công.
"Ngã đi!"
Kiếm khí bị đẩy ra.
"Hãy ngã gục đi!"
Ngay cả khi hắn đang toàn lực tấn công, dòng kiếm khí lam sắc chực trào dâng từ mũi kiếm lại bị đẩy lùi.
"A!"
Vô Nhiên mở to hai mắt. Lần này không phải là hắn nhìn Nhuận Tông. Mà chính là kiếm khí sắc bén đang lao về phía Nhuận Tông.
Vù vù!
Kiếm khí lần này hoàn toàn khác với kiếm khí lần trước.
"A, còn không..!"
Trước khi tiếng hét cất lên, dòng kiếm khí đã nhanh chóng đánh về phía hoa mai của

Nhuận Tông.
Uỳnh!
Cùng với âm thanh của vụ nổ, tàn dư của Thái Thanh kiếm khí và Mai Hoa kiếm khí bay tứ tán. Một khí tức khổng lồ như cơn bão bao trùm toàn bộ võ đài.
"Lùi, lùi lại ngay!"
"Khục!"
Các môn đồ của cả Võ Đang và Hoa Sơn miễn cưỡng chống đỡ.
Trận nổ này lớn đến mức bọn họ bị thổi bay.
"Kết quả?"
"Trận đấu thế nào rồi?
Mọi người đều cảm nhận được. Trận đấu đã kết thúc, Thắng bại đã phân.
Sau lớp bụi mù dày đặc, ai đứng vững, người đó là kẻ chiến thắng.
'Rốt cuộc là ai hả!'

'Ai sẽ trụ vững đây?'
Tất cả đều yên lặng dán mắt lên võ đài.
Gió bụi mù mịt.
Chỉ có một người đang đứng sừng sững trên đó.
Bạch Thiên mỉm cười và gật đầu.
'Biết làm sao được nữa.'
Người đang đứng là Vô Nhiên. Mặt trắng bệch, nhuốm đầy vẻ mệt mỏi nhưng chắc chắn hắn vẫn đang đứng vững trên đôi chân của mình.
Mặt khác, Nhuận Tông đã sai sót khi thi triển kiếm pháp, đang quỳ trên sàn và thở hồng hộc. Dù ai nhìn vào thì kết quả trận đấu cũng đã rõ.
'Vất vả rồi, Nhuận Tông à.'
Thắng bại quan trọng đến thế ư?
Bạch Thiên xoay lại nhìn các môn đồ khác của Hoa Sơn. Nhìn thấy bộ dạng của Nhuận Tông trên võ đài, ai ai cũng rơi nước

mắt và nghiến chặt răng.
'Những thứ con cần truyền đạt đều đã làm được rồi.'

Không ai có thể trách Nhuận Tông vì đã thất bại. Thất bại này còn đáng giá hơn vạn lần một chiến thắng.
Ngay khi Bạch Thiên định lên tiếng thì Vô Nhiên đã dành trước việc ấy.
"Thế nào là tỷ võ?"
"Có nghĩa là so sánh, trao đổi võ công của nhau. Và còn cả tu dưỡng bấy lâu nay."
Nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.
"Kiếm pháp của ta không thua gì ngươi, nhưng tu dưỡng của ta lại không bằng ngươi. Là một kiếm tu, trước khi cầm kiếm, phải học tốt tu dưỡng."
Hắn lặng lẽ lắc đầu và đưa hai tay về phía trước.
"Ta nhận thua."

Giọng nói ấy tuyên bố thất bại của mình như thể đang nói chuyện của người khác vậy. Mọi người đều há hốc.
"..Hắn nhận thua ư?"
Đôi mắt của Bạch Thiên cũng mở to.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Ai nhìn vào cũng có thể thấy là Vô Nhiên đã giành chiến thắng.
Nhưng tại sao hắn ta lại tuyên bố rằng mình đã thua?
Người cảm thấy hoang đường không phải chỉ có Bạch Thiên.
"Con đang nói nhảm cái gì vậy hả?!"
Tiếng nói phát ra từ phía Võ Đang. Là Hư Tán Tử.
"Sao lại thua được?! Sao con có thể thua được?! Sao con lại tự mình quyết định thắng thua vậy hả? Ai cũng có thể thấy được rằng con mới là người chiến thắng!".

"Trưởng lão."
Vô Nhiên khẽ lắc đầu và bình thản nói.
"Xin người đừng làm con cảm thấy hổ thẹn thêm nữa."
Ánh mắt hắn nhìn Hư Tán Tử tĩnh lặng đến đáng sợ.
"Là người khác thì cũng thôi đi, nhưng chẳng lẽ trưởng lão không nhìn ra hay sao. Con nói có đúng không?"
"Con đang nói cái quái gì vậy hả?!"
Hư Tán Tử cao giọng như không thừa nhận chuyện đó. Nhưng Vô Nhiên lại nhìn ông ta và tiếp tục nói.
"Con vì thiếu kiên nhẫn mà đã sử dụng một thủ pháp thượng vị đối với một tiểu bối thua con cả hai đời."

"Con..."
Hư Tán Tử không cất nổi thành lời.
Ông ta không ngạc nhiên vì hắn đã sử dụng thủ pháp đó. Mà bởi hắn lại nói

chuyện đó ra giữa chốn đông người như thế này.
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xì xào.
Vô Nhiên nói hết sức cương quyết.
"Cái đó là điều không nên xảy ra khi hai bên đang tỷ võ. Khi trở về con sẽ đến Sám Hối Động. Có lẽ từ lâu con đã quên đi rằng còn có một điều quan trọng hơn cả kiếm"
"Con..."
Hư Tán Tử nghiến răng nhưng Vô Nhiên lại dứt khoát quay đi, nhìn vào Nhuận Tông.
"Cảm ơn ngươi đã cho ta nhận ra điều đó."
"..Vãn bối có làm gì đâu."
"Tất nhiên là không phải bằng lời. Nhìn tư thế của ngươi mà ta đã học được rất nhiều điều."
Vô Nhiên cười rất thản nhiên.
"Khi ta rũ bỏ được sự u mê này, chúng ta hãy đấu lại một lần nữa."

Nhuận Tông từ từ gật đầu.
Vô Nhiên cười và ôm quyền.
"Đa tạ vì đã chỉ giáo."
"..Đa tạ vì tiền bối đã chỉ giáo."
Nhìn bóng lưng dứt khoát của Vô Nhiên, Nhuận Tông thở ra một hơi mà nãy giờ hắn vẫn cố nhịn.
'Thì ra đó là đệ tử của Đại Danh Môn Chính Phái.'
Sau khi thừa nhận thất bại của mình, Vô Nhiên không hề cảm thấy hối tiếc chút nào. Nhuận Tông và kiếm thuật của hắn, giống hệt nhau.
Phịch.
Cuối cùng không thể gắng gượng thêm nữa, Nhuận Tông ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác nhìn trời.
Bầu trời quang đãng không một gợn mây.
'Dù sao thì cũng kiên trì vượt qua được một lần nữa rồi.'

Mọi thứ vẫn còn tiếp diễn. Hôm nay, rồi đến ngày mai.
Một ngày nào đó, tương lai của hắn sẽ tỏa sáng.
Giống như khoảnh khắc này đây, môn đồ đời thứ ba của Hoa Sơn, Nhuận Tông đã đường đường chính chính chiến thắng môn đồ đời thứ nhất của Võ Đang là Vô Nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net