Chapter 650. Càng thắng càng có nhiều kẻ thù. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 650. Càng thắng càng có nhiều kẻ thù. (5)

"Khư.."
Tiếng rên vang lên nghe có vẻ đau đớn.
m thanh phát ra từ cổ họng khô khốc, tựa như mang theo cơn đau dai dẳng đến mức chỉ nghe tiếng đã muốn sởn tóc gáy. Bất cứ ai có chút tình người nghe thấy âm thanh đó đều không nhịn được mà quay đi.
Thế nhưng, những người nghe thấy tiếng rên đó trong mắt lại chỉ có sự lạnh lùng sương giá.
"Ư..ư..ư.."
Một người trong số họ thậm chí không hề quan tâm, hắn bực bội quay lại nhìn kẻ đang trong tình trạng bán sống bán chết. Cau mày nói lời trách móc.
"Tiểu tử chết tiệt này! Vận nội công đẩy tửu độc ra đi!"
"Khư..vậy là không phải với tửu đạo rồi.."

"Tên điên không biết phép tắc mà còn đòi giữ tửu đạo."
Ngay cả khi bị Chiêu Kiệt buông ra những lời độc địa, Thanh Minh cũng không hề chịu thua đáp lại.
"Vì ta không biết phép tắc khác nên phải theo phép tắc này chứ sao?"
Nghe xong cũng thấy có lý đấy chứ..
Chiêu Kiệt nhanh chóng lắc đầu.
'Tên này là Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú của Trung Nguyên, người đã đánh bại trưởng lão của Võ Đang ư.'
Hắn có cảm giác tương lai của Trung Nguyên xem chừng không mấy tốt đẹp lắm.
Thế nhưng..
"Mà, với Thanh Minh cứ coi là vậy đi."
Chiêu Kiệt nhìn Thanh Minh nằm dài trên chiếc phản bên phải, rồi hắn xoay đầu nhìn sang trái. Bên đó cũng có một thi thể đang nằm dài.

"..Bạch Thiên sư thúc sao người cũng vậy thế."
"Khư..sắp, sắp chết rồi.."
Cuối cùng Chiêu Kiệt thở dài ôm mặt.
'Hoa Sơn tiêu tùng rồi.'
Tiểu tử Thanh Minh thì đành vậy đi.
Thế nhưng đến cả người suốt ngày ca cẩm đòi Thanh Minh phải sống đàng hoàng, ngay thẳng, vậy mà giờ trông tình hình hắn còn tệ hơn Thanh Minh, chẳng phải đây mới là vấn đề ư?
Vậy nên, Thanh Minh thì không nói gì, nhưng người kia sao lại thế chứ! Rốt cuộc là tại sao!
Nỗi lo lắng của Chiêu Kiệt càng sâu sắc hơn khi hắn nhìn Bạch Thiên nằm dài như thế.
Ngay lúc đó.
Cạch.

Cửa mở ra, Nhuận Tông bước vào.
"Sư thúc. Thanh Minh. Trưởng lão tìm hai.. à thôi, con tự biết lo liệu."
Nhuận Tông cười như thể ngay từ đầu hắn đã không trông chờ gì rồi.
Bạch Thiên quằn quại đứng dậy.
"A, không..không cần. Ta sẽ đi."
"..Sư thúc ngủ thêm chút nữa đi."
"Khư, không..ta phải đi chứ."
Bạch Thiên bò dậy khỏi chỗ nằm, bắt đầu chỉnh lại trang phục. Có tinh thần trách nhiệm thì tốt, thế nhưng biết vậy thì ngay từ đầu nên uống ít rượu thôi..
"Đi thôi!"
"Hic!"
Chiêu Kiệt đang nhìn đi chỗ khác cằn nhằn, lúc quay lại hắn giật mình nhìn Bạch Thiên còn tưởng đâu nhìn thấy ma.
Mới vừa nãy, người kia với bộ dạng bán

sống bán chết giờ đã đứng ngay ngắn, trang phục chỉnh tề từ lúc nào.
'A, con người này..'
"..Sư thúc không sao chứ?"
"Chiêu Kiệt."
"Vâng. Sư thúc."
"Con người không phải lúc nào cũng tốt đẹp."
"Thế nhưng người làm gương thì luôn phải chú trọng vẻ ngoài, dù cho thế nào cũng phải giữ hình tượng như bình thường. Bây giờ con cũng là người được nhiều sư đệ noi theo rồi, nên con phải ghi nhớ điều này."
Quả là lời hay ý đẹp.
Thế nhưng lúc này Chiêu Kiệt chỉ có một câu hỏi.

"Vậy còn đằng ấy ạ?"
Ánh mắt Bạch Thiên hướng về phía Chiêu Kiệt chỉ.

Toàn thân hắn cuộn tròn trong chăn, dáng nằm y như con nhộng. Bạch Thiên vô tình quay đầu đi. Cứ như ngay từ đầu hắn không nhìn thấy gì cả. 
"..Dù sao con cũng phải ghi nhớ điều đó."
"..Dĩ nhiên rồi ạ."
Đột nhiên hắn nổi da gà nhìn người kia đã vận lên bộ trang phục trắng tinh tươm không tì vết, mái tóc được sửa lại vô cùng gọn gàng.
'Ta không thể sống như thế này được.'
Bạch Thiên cũng kỳ lạ như Thanh Minh. Chỉ là hai người ở hai khía cạnh khác nhau thôi.
"Vậy ta đi nhé..trong lúc đó con hãy xem phải làm gì với nó."
"Thà là cho con đấu với trưởng lão Võ Đang còn hơn."
"..Ta đi đây."
Sau khi Bạch Thiên đi rồi, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông hai người nhìn nhau một lúc

rồi tiến về phía Thanh Minh.
"Thanh Minh..Đệ phải dậy rồi."
"..Khư."
"Hôm nay chúng ra sẽ khởi hành về Hoa Sơn đó."
" Ư ơ.."
"Dậy nhanh đi, tên tiểu tử hư hỏng này!"
"A! Để ta yên!"
"Đệ cứ nằm như thế rồi lưng nổi nhọt luôn cho coi!"
Khi đó cánh cửa đang đóng lại bị mở ra một cách thô bạo.
Ầm!
"Ôi?"
"Cái, cái gì thế?"
Sau khi mở cửa, hai người bước vào trong. Nhuận Tông và Chiêu Kiệt nuốt nước bọt khô rồi nhanh chóng đứng sang một bên.

Là Lưu Lê Tuyết và Đường Tiểu Tiểu.
"Tiểu Tiểu."
"Vâng, sư thúc!"
"Gọi nó dậy."
"Vâng!"
Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng rút châm ra cầm trên hai tay. Nhìn thấy thứ đó, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông nhanh chóng bám vào chân tường.
Liền sau đó..
"Aaaaaaaaaa!"
Thanh Minh mở mắt hét lên thảm thiết, âm thanh vang dội khắp phòng.
"..Ư..ưm."
"Đau lắm không?"
"Đâm kim châm vào đầu người ta mà không đau được sao? Hả?"

Nhuận Tông nhanh chóng quay đầu né tránh ánh mắt Thanh Minh đang trợn tròn nhìn hắn.
'Có phải ta đâm đâu mà nhìn ta như thế chứ.'
Hắn không dám nói gì với Đường Tiểu Tiểu.
Nhuận Tông có thể hiểu cho Thanh Minh.
Tất cả đều bình đẳng trước mấy cái đại châm đó.
"Có gì mà gấp gáp thế, mới sáng đã không yên rồi!"
"Sao thế? Sư huynh vẫn chưa tỉnh rượu à?"
Lúc đó Tiểu Tiểu không biết đã đến gần khi nào, nàng nở nụ cười.
"Vậy sư huynh nói đi. Đại Trường Châm bí truyền của Đường Môn chắc chắn hiệu quả đúng chứ?"
Nhuận Tông bối rối hỏi.
"..Tiểu Tiểu này."

"Vâng?"
"Đường Môn thật sự có thuật châm cứu à?"
"Nếu sư huynh không tin thì đến Đường Môn mà hỏi."
Đương nhiên, hắn không có cách nào hỏi được Đường Môn ở nơi xa xôi đó. Nếu nữ nhi của Đường Môn đã nói thế thì chỉ còn biết tin mà thôi.
"Sáng sớm nay là phải khởi hành rồi, sao sư huynh còn chưa chịu dậy nữa!"

"Sáng dậy sớm đi sớm về Hoa Sơn á? Ơ? Cái gì cơ?"
"Sư huynh làm sao vậy? Còn chưa tỉnh rượu à?"
Thanh Minh nhanh chóng ngậm chặt miệng khi Đường Tiểu Tiểu từ từ rút châm ra.
'Trời ạ. Muội ấy xử lý trơn tru luôn.'
'Hay ta cũng đổi vũ khí thành kim châm nhỉ?'

Một kẻ không sợ kiếm mà lại sợ kim châm, cũng thật kỳ lạ đi.
"Ôi."
Thanh Minh chọt chọt cái bát đặt phía trước mặt rồi làu bàu vươn người trên ghế.
"Nếu khởi hành từ sớm là đã đến Hoa Sơn rồi, chắc là cũng được nghỉ ngơi thoải mái luôn rồi! Vậy mà nhiều chuyện xảy ra như vậy.."
Hầu như mọi chuyện đều do đệ gây ra đó, tên tiểu tử này!
Đây chính là điển hình của câu bắt đầu thì hào hứng, khi xử lý phần kết thì thấy phiền phức đây mà.
"Vậy hôm nay khởi hành à?"
"Đã quyết định vậy rồi mà."
"Ta thì muốn ở thêm một tuần nữa."
"Tại sao? Đệ bảo là muốn nhanh về Hoa Sơn mà?."
"Thì là vậy nhưng.."

"Hửm?"
Thanh Minh nhếch mép.
"Nếu chúng ta đi lòng vòng quanh đây, chẳng phải sẽ làm bẽ mặt bọn Võ Đang thêm sao?" 
Ác ma. Đúng là ác ma.
"Chuyện đó không được."
"Hả?"
Thanh Minh quay đầu lại phía giọng nói phát ra. Sau khi bàn chuyện xong với trưởng lão, Bạch Thiên bước vào trong.
"Các trưởng lão nói sao?"
"Họ bảo ăn sáng rồi khởi hành ngay để không làm lỡ thời gian."
"Sao lại gấp như vậy chứ?"
"Nếu đã làm xấu mặt người khác thì phải nhanh chóng rời đi chứ. Đó là phép lịch sự."
"Phép lịch sự cái khỉ gì chứ."

Thanh Minh cười khẩy.
Ồn ào thì cũng ồn ào rồi, liệu vết thương đó có thể biến mất nhanh chóng không? Có lẽ Võ Đang sẽ phải khổ sở một thời gian vì vết thương lần này.
'Tự làm tự chịu.'
Hoa Sơn đã thu được lợi ích to lớn hơn từ sự việc lần này thế nhưng..
'Hư Đạo tiểu tử.'
Chắc chắn không phải là một người dễ bị đánh bại.
"Dù sao thì lần này cũng thắng rồi."
"Hả?"
"Không có gì đâu."
Thanh Minh tùy tiện vung tay.
Có lẽ lão lừa trọc Pháp Chỉnh cũng sẽ có động tĩnh..
Gương mặt Thanh Minh đang suy nghĩ

bỗng nhiên méo mó.
"A, càng nghĩ càng bực mình, bọn Thiếu Lâm đó."
Khi từ Thiếu Lâm thốt ra từ miệng Thanh Minh, Tuệ Nhiên đang ăn cháo ở bàn bên cạnh thoáng giật mình, hắn lén cúi đầu đến mức chạm cả mũi vào bát.
"Tên đấy thì hết xài rồi, chỉ biết đứng phía sau cổ vũ thôi."
"Mấy lão già thì hay ngồi ăn trên bàn do người khác dọn sẵn!"
"..Lão già là ai chứ?"
"Đúng hơn là một con cáo già."
Thật ra mọi người đại khái biết đó là ai, nhưng không ai dám nói cái tên đó ra.
Trên thế gian có nhiều kỳ nhân nhưng chỉ có mình Thanh Minh là dám ngang nhiên gọi Phương trượng Thiếu Lâm như thế.
"Nói chung là sẽ tức bụng chết mất thôi. Lúc ăn thì biết ăn cái gì cho lợi cho mình trước, kệ kẻ khác có ăn cái gì đi nữa, thế

nhưng đang gặm miếng thịt mà thấy người khác ăn nửa hạt đậu là ruột gan lại xoắn cả lên, con người không phải đều vậy sao?"
"..Thanh Minh."

"Hả?"
"Người bình thường không như thế."
"Ơ? Thật à? Không phải mọi người đều như vậy sao?"
Một chút tĩnh lặng.

Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn. Con phải làm gì với tên tiểu tử này đây?
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng, không biết có phải Thanh Minh đã nhận ra điều gì sai sai hay không, hắn liền gượng cười.
"Hahaha. Đùa, ta đùa thôi!"
'Thật là.'
'Sao càng ngày càng thấy mới lạ vậy chứ.'

Con người càng gặp thì phải càng thấy quen, nhưng với Thanh Minh thì chân lý đó không áp dụng cho hắn.
"Hưm, dù sao thì.."
Thanh Minh quan sát mọi người đang tập trung tại bàn ăn.
"Không được quá tự mãn."
Gương mặt các đệ tử Hoa Sơn nhanh chóng thay đổi sau câu nói đó.
"Nói nghiêm túc thì lần này Võ Đang đã đâm một nhát vào điểm yếu của chúng ta."
"Ừm.."
Bạch Thiên khẽ lên tiếng rồi vô thức nhìn xung quanh.
Hắn biết rõ Thanh Minh chắc chắn đã nhận ra điều đó, nhưng hắn cũng e sợ Vân Tử bối nghe thấy mấy lời này.
"Người bình thường chỉ chú ý đến việc chúng ta đã thắng, những kẻ tinh ý sẽ biết rằng Võ Đang dò xét tới điểm yếu của Hoa

Sơn."
"Đúng thế."
Thanh Minh nhún vai.
Suy nghĩ của Võ Đang không sai, Hoa Sơn quá thiếu trụ cột."
"Đúng vậy."
Bạch Thiên đỡ lời với gương mặt lo sợ.
"Chúng ta đã mang lại chiến thắng mang tính hình thức trong trận tỷ võ này, nhưng nghiêm túc mà nói, với sức mạnh của Hoa Sơn hiện tại, dù là đệ tử đời thứ nhất có ở đó cũng khó mà cáng đáng nổi. Vì là tỷ võ một đấu một nên có thể xem như vừa sức với chúng ta. Nhưng nếu đấu với tất cả đệ tử đời thứ nhất thì khả năng chiến thắng sẽ rất mong manh."
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói đó.
"Nếu xét đến cả các trưởng lão thì khoảng cách với Võ Đang vẫn còn xa lắm."
"Chính xác."

Thanh Minh nhìn về phía Bạch Thiên như ý bảo hắn cứ tiếp tục.
"Nhận được nhiều thứ cũng là chuyện tốt. Thế nhưng quan trọng là chúng ta đã biết chúng ta cần phải làm gì."
"Hô ô?"
"Nếu thiếu trụ cột thì chúng ta chỉ cần lấp đầy là được."
Ánh mắt Bạch Thiên không hề có sự lung lay nào. Giọng nói vô cùng mạnh mẽ và vững chắc.
"Nếu chúng ta trở nên mạnh hơn lúc này thì khi đó chúng ta sẽ trở thành trụ cột chính, thành người đứng đầu của Hoa Sơn. Chúng ta phải làm cho không một ai dám nói Hoa Sơn thiếu trụ cột nữa. Tất cả đã hiểu chưa?"
"Vâng, sư huynh!"
"Đương nhiên rồi ạ. Sư thúc!"
Trong lúc Ngũ Kiếm bày tỏ sự quyết tâm, có ai đó cười khúc khích với vẻ mặt xấu xa.

Bạch Thiên thở dài một hơi liếc hắn.
"..Sao nào?"
"Hehe. Đồng Long của chúng ta bây giờ giỏi giang thật đấy."
Bép!
Thanh Minh vỗ tay cái bép.
"Thứ nhận được cũng nhiều rồi, việc cần nghĩ cũng nhiều nốt, chuyện sau này phải làm cũng không ít."
"Giờ thì bỏ qua mấy thứ đó đi!"
"Hả?"
Hắn nhìn mọi người đang bối rối rồi cười khẩy.
"Dù sao lúc vui thì phải biết tận hưởng chứ! Y cẩm hồi hương! Phải về Hoa Sơn thôi!"
Tất cả gật đầu với gương mặt phấn khởi.
Hành trình dài rồi cũng đến lúc kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net