Chapter 651. Càng thắng càng có nhiều kẻ thù. (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 651. Càng thắng càng có nhiều kẻ thù. (6)

"Đã thu dọn hết đồ đạc chưa?"
"Tổng nhân lực thì sao?"
"Mà sao hành lý lại phình to ra như thế này?"
"Là tên tiểu tử nào đã uống hết rượu ở đây vậy? Mau tự thú đi! Tự thú thì ta còn nương tay!"
Các đệ tử Hoa Sơn bận rộn túi bụi chạy hết chỗ này đến chỗ kia để chuẩn bị hành trang.
Huyền Linh gật đầu một cách mãn nguyện khi theo dõi quá trình đó.
'Bây giờ tất cả các đệ tử đều tự biết việc mà làm hết rồi'
Trước đây mỗi khi phải đóng gói hành lý, ông ta đều phải đứng ra chỉ thị tất cả mọi việc. Nhưng giờ đây cho dù ông ta không làm gì cả thì các đệ tử Hoa Sơn cũng tự

biết phải làm như thế nào.
'Thật tốt khi các đệ tử có tính tự giác như thế này'
Nhiều người sẽ xem việc cảnh giới võ công của các đệ tử trở nên mạnh mẽ hơn hay việc tạo ra môi trường để việc tu luyện trở nên có hiệu quả chính là thành quả của chuyến đi lần này. Nhưng theo quan điểm của Huyền Linh thì thành công lớn nhất của chuyến đi lần này chính là việc các đệ tử của hắn đã có thể tự suy nghĩ.
Đi theo chỉ thị của một người chính là cách hoạt động hiệu quả của một môn phái. Tuy nhiên nếu như người đưa ra chỉ thị mà vắng mặt hoặc không có năng lực thì môn phái đó sẽ sụp đổ.
Vì vậy mà phương hướng tốt nhất chính là tất cả phải cùng nhau suy nghĩ.
"Trưởng lão! Hành lý đã được chuẩn bị xong xuôi rồi ạ!"
"Được rồi. Nhưng mà sao mà nhiều thế? Không phải hành lý lấy từ sơn trại đã được xử lý hết rồi hay sao?"

"Chuyện đó..là vì Thương Đoàn chủ Kim Thuyền Thương Đoàn đã tặng cho chúng ta rất nhiều quà nên là.."
Huyền Linh khẽ nhắm chặt mắt lại.
'Việc này thật không nên chút nào!'
Trước đây khi ông ta sống trong cảnh nghèo khổ, mỗi khi những thứ như tiền chảy vào túi ông ta sẽ thèm đi giày, dơ hai tay lên mà chạy quanh một cách sung sướng. Nhưng thời gian gần đây, ông ta bắt đầu cảm thấy những món hối lộ liên tục như thế này dần trở thành gánh nặng.
Bởi vì không có số tiền đó thì ông ta cũng đủ..à không! Phải nói là thừa đủ để sống ý chứ. Và ông ta cũng nhận ra rằng có đi rồi cũng phải có lại mà thôi. Há miệng thì mắc quai.
"Tất cả chỗ đó sao?"
"Vâng..hay là con lại dỡ xuống nhé?"
"Chuyện đó sao đến tận bây giờ con mới hỏi vậy hả? Phải hỏi trước khi chất nó lên chứ?"

"Hình như trưởng lão kêu con chất lên mà"
"Con hạ xuống nhé?"
"Không cần. Cứ mang về thôi"
"Vâng!"
Huyền Linh mỉm cười rạng rỡ.
'Bọn trẻ biết việc quá!'
Mặc dù hơi có quá mức cần thiết một chút.
Khuôn mặt ông ta dần ửng đỏ. Ông ta đưa tay khẽ chà xát khuôn mặt rồi hét lớn.
"Mau kết thúc đi! Chúng ta phải nhanh chóng khởi hành mới được!"
"Vâng!"
Ực ực ực ực
m thanh nốc rượu vang lên.
"Khà!!!"
Thanh Minh rút bình rượu ra khỏi miệng rồi khẽ liếm môi.

"Hải thượng xâm cái con khỉ khô! Rượu giải rượu vẫn là tuyệt nhất!"

Hắn khẽ lẩm bẩm khi nghe thấy âm thanh từ phía dưới vọng lên rồi nhìn xuống. Các sư huynh đệ của hắn đang đóng gói hành lý cực kỳ chăm chỉ.
"Trước tiên đến đây thôi.."
Hắn đã gieo mầm rồi, việc có thể thu hoạch lại toàn bộ hay không cũng không có gì chắc chắn cả.
Dù sao thì không phải tất cả các mầm đó đều được reo với ý định thu hoạch. Ngay cả khi câu cá cũng phải gắn vào lưỡi câu rất nhiều mồi thì mới có thể câu được một con cá lớn.
'Vấn đề là từ bây giờ..'
Thanh Minh bắt đầu gãi gãi đầu như thể đang rất đau đầu.
Tốc độ trưởng thành của Hoa Sơn nhanh hơn kỳ vọng của hắn khá nhiều. Và các sự việc xoay quanh Hoa Sơn cũng cấp bách ngoài dự kiến.

"Đã đi được nửa đường rồi..nhưng mà vẫn còn thiếu"
Không thể nghỉ ngơi được vì lũ Ma Giáo chắc chắn đang nhắm vào Trung Nguyên. Nếu đã đến nơi mà bản thân mong muốn thì phải nhanh chóng cố định tầm nhìn để hướng đến mục tiêu tiếp theo.
Bây giờ mục đích của Hoa Sơn chỉ có một - đó chính là sự trưởng thành của các đệ tử.
"Vậy thì cũng đã đến lúc..hừm..đau đầu quá!"
Thanh Minh ôm lấy đầu của bản thân.
Để trưởng thành thì sự nỗ lực là vô cùng quan trọng. Nhưng không phải cứ nỗ lực là có thể trưởng thành. Lý do danh môn là danh môn là vì bọn họ có thể khiến các đệ tử trở nên mạnh mẽ hơn khi họ đã tự nỗ lực đến mức giới hạn.
Hoa Sơn cũng là một môn phái được mệnh danh là danh môn trong số các danh môn. Mặc dù thành danh tuyệt kỹ của Hoa Sơn là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp nhưng các đạo nhân của Hoa Sơn không

phải những kẻ dùng cả đời chỉ để tu luyện kiếm pháp này.
"Từ giờ phải chuyển sang giai đoạn Mai Hoa Kiếm Quyết và Tử Hà Khí Công.."
Các đệ tử Hoa Sơn có lẽ cũng đã cảm nhận được điều đó trong cuộc tỷ thí với Võ Đang lần này.
Rằng Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp không hề thua kém Thái Thanh Kiếm Pháp của Võ Đang. Ngược lại nếu như biết cách sử dụng thậm chí hoàn toàn có thể áp đảo được Thái Thanh Kiếm Pháp.
Có điều.
'Thái Cực Tuệ Kiếm thì không'
Mặc dù có chút bực bội nhưng Thái Cực Tuệ Kiếm - thứ kiếm pháp chỉ có thể được thi triển sau khi nhập môn Lưỡng Nghi Tâm Công thực lòng mà nói là loại võ công có vị thế cao hơn Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.
Đương nhiên, nếu như là Thanh Minh thì không cần dùng đến Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mà chỉ cần dùng Thất

Mai Kiếm thôi cũng đủ để đối phó với Thái Cực Tuệ Kiếm rồi. Nhưng chuyện đó cũng mang tính xác suất mà thôi. Cho dù Thanh Minh có tài giỏi đến nhường nào thì khi hai bên thực lực đồng đẳng va chạm với nhau thì cũng khó lòng thắng được một tình huống hiển nhiên từ căn tính.
"Các sư thúc và sư huynh đều đã có đủ điều kiện"
Rất khó để có thể ngay lập tức hiểu và sử dụng một cách sâu sắc Mai Hoa Kiếm Quyết nhưng tiêu chuẩn của bọn họ lúc này hoàn toàn có thể nhập môn.
Vì vậy mà không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Chỉ cần truyền thụ lại là được rồi..
"Chết tiệt! Lần này ta lại phải viện cớ gì được đây?"
Đào đất phát hiện ra bí kíp rồi lại đào đất phát hiện ra mật thất..Nhưng mà lần này lại đào đất nữa thì đến ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ nghi ngờ cho mà xem!
Cho dù là lũ ngu si đần đi chăng nữa sao có thể mắc lừa tận ba lần được!

"Hừm..hay là ta nói là tìm thấy trong hang động trên vách đá nhỉ?"
Hình như vẫn hơi kỳ lạ thì phải.
Cho đến thời điểm này, Huyền Tông mặc dù biết những việc làm của Thanh Minh có phần hơi kỳ lạ nhưng ông ta vẫn nhắm mắt bỏ qua. Nhưng nếu như lần này Thanh Minh lại phát hiện ra bí kíp nữa thì có lẽ ông ấy sẽ không thể nào chấp nhận được.
"Thiên địa ơi! Sao mà khổ thế này!"
Tại sao có bí kíp rồi mà vẫn không thể đưa ra!!!!
Nhưng mà chuyện này đúng là không thể nói ra được.
Ngay từ đầu, võ công là thứ sẽ không xuất hiện tác dụng phụ nếu như đi theo từng giai đoạn.
Nếu như một người không thể bò mà vẫn cố chạy thì sẽ bị gãy chân. Kẻ không thể chạy lại định bay thì chỉ có nước đập mặt xuống đất.
Thậm chí Hoa Sơn cũng không phải môn

phái được kiểm soát chặt chẽ. Khi môn võ công tối thượng của Hoa Sơn xuất hiện không biết chừng sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Không có gì đảm bảo rằng những kẻ biết đến sự tồn tại của Mai Hoa Kiếm Quyết vẫn dốc toàn bộ tâm sức để luyện Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.
Vì vậy mà việc hắn không đưa ra bí kíp vào thời điểm trước đó là một quyết định đúng đắn.
"Hừm..Phải tìm ra cách mới được!"

Thanh Minh gãi gãi đầu, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Chết tiệt! Sao sư huynh lại biến mọi chuyện trở nên hỗn loạn như thế này chứ? Lẽ ra sư huynh phải để riêng phần bí kíp ra chứ!"
••• Ta làm sao mà biết được chứ!
"Ầy, thật tình mà!"
Thanh Minh trề môi ra tiếp tục kêu ca.
"Còn nữa!"

Một khi đã bùng phát thì sự bất mãn của hắn không thể nào ngừng lại.
"Nếu đã bảo quản những bí kíp khác thì sư huynh cũng phải để lại Tử Hà Thần Công chứ? Tâm pháp dành riêng cho Chưởng môn nhân có ý nghĩa thế nào mà sư huynh lại ôm khư khư nó như vậy? Phải truyền thụ trước cho đệ chứ?!"
••• Ta kêu đệ luyện đi chính tiểu tử ngươi kêu ca là không có thời gian còn gì!
"A, vậy hả?"
A..Hình như đúng là như vậy thì phải.
"Hừm. Chiến tranh xảy ra đệ làm gì có thời gian để đi học một môn tâm pháp mới chứ. Bận chết đi được!"
•••  Ừm. Là lỗi của ta! Là lỗi của ta được chưa?!
"Càng ngày sư huynh càng độc mồm độc miệng thì phải"
Trước kia huynh ấy đâu có như vậy đâu. Mà không..hay là vốn dĩ đã như vậy rồi nhỉ?

"Hừm"
Thanh Minh nằm phịch xuống mái hiên, hắn dùng một tay che nắng lặng lẽ nhìn lên bầu trời rồi lẩm bẩm.
"Vẫn còn nhiều việc phải làm quá!"
Vì các đệ tử, hắn phải truyền thụ cho bọn họ loại võ công mới. Cũng phải tìm cả dấu vết của Tử Hà Thần Công, không biết có còn tồn tại trên thế gian này không nữa. Nếu không được thì có lẽ hắn phải sáng tạo ra một loại tâm pháp thay thế cho Tử Hà Thần Công mới được.
'Bây giờ vẫn chưa đủ'
Nếu chỉ tìm lại những gì trong quá khứ thì vẫn chưa đủ để đối đầu với Thiên Ma. Hắn phải mạnh hơn bản thân hắn trong quá khứ mới được.
Để làm được điều đó, Thanh Minh cần một thứ gì đó đỉnh cao hơn những gì hắn đang biết.
"Hừm. Chết mất thôi. Sao chẳng nhìn thấy hồi kết ở đâu cả.."

Thanh Minh khẽ than phiền với khuôn mặt đôi chút mệt mỏi. Sau đó hắn lẩm bẩm.
"Dù sao thì..dù không có bí kíp lũ trẻ cũng đã lớn hơn rất nhiều phải không sư huynh?"
Nếu như là Thanh Minh trong quá khứ hắn sẽ nghĩ rằng đương nhiên cũng phải đạt được mức độ đó. Nhưng giờ đây hắn không thể không ngợi khen tất cả.
"Thanh Tử bối, Bạch Tử bối và cả Vân Tử bối nữa.."
Họ thật đặc biệt.
Họ không bao giờ kêu ca trước những yêu cầu có phần quá mức của Thanh Minh. Sự thật là hắn đã nói rằng sẽ giết kẻ nào dám kêu ca. Nhưng dù sao thì tất cả cũng đã làm theo những gì hắn bảo đấy chứ?
Chỉ là hắn ngượng ngùng nên không thể đưa ra những lời khen một cách công khai được.
"Ta cũng là một tên xấu xa"
Thanh Minh cười khẩy như thể cũng cạn

ngôn với bản thân mình.
Con người không thể lúc nào cũng sống trong căng thẳng. Nếu đã đạt được thành quả thì cần nghỉ ngơi vừa đủ, nhận được bồi dưỡng thì mới có động lực để đi đến giai đoạn tiếp theo.
Nhưng thật đáng tiếc, Thanh Minh không cho lũ trẻ thêm thời gian. Bởi vì hắn không biết được còn bao nhiêu thời gian nữa cho đến khi lũ Ma Giáo lại xuất hiện.
"Hừm.."
Thanh Minh lẩm bẩm như đang đăm chiêu suy nghĩ.
"Sư huynh. Đệ..ầy..Không có gì"

Thanh Minh lại bật dậy xua xua tay như thể đang có ai ở phía trước.
"Đệ.."
Khi hắn đang định bay mình xuống dưới thì dường như có cái gì mắc ở chân.
"Hừm"

Hắn cứ đi đi lại lại một cách bồn chồn khác hẳn bình thường. Sau một hồi lâu. Hắn mới có thể ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời như thể đã quyết tâm.
"Sư huynh"
Miệng hắn vốn mím chặt đã thả lỏng ra.
"Đệ đang làm tốt mà, phải không?"
Một làn gió nhẹ bay đến khiến mái tóc của hắn rối nhẹ.
Hắn chờ đợi giây lát nhưng vẫn không nghe thấy câu trả lời.
Đương nhiên là như vậy rồi.
Giọng nói của Thanh Vấn chính là tiếng lòng của hắn. Và hắn không thể trả lời được việc mà đến bản thân hắn cũng không thể chắc chắn.
"Chậc"
Hắn tặc lưỡi và lại định nhảy xuống từ mái nhà. Nhưng ngay lúc đó.
Đệ đang làm rất tốt.

Thanh Minh ngạc nhiên quay lại nhìn.
Đương nhiên nơi đó không có một ai cả.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng với đôi mắt ngơ ngác và cắn nhẹ môi dưới.
"Đệ.."

"Thanh Minh à! Thanh Minh! Cái tên tiểu tử nhà ngươi! Ngươi lại đang rúc ở đâu nữa vậy? Mau ra đây xem nào! Chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ!"
Nhưng trước khi hắn kịp nói gì đó, hắn đã nghe được âm thanh tìm kiếm hắn vọng lại từ bên dưới.
Vậy nhưng chính điều đó lại khiến Thanh Minh có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Này! Tên tiểu tử kia! Còn không mau xuống đây!"
"A! Ta xuống ngay đây!"

Thanh Minh đột ngột bất giác mỉm cười rồi hét lớn.
"Cái số của ta sao mà khổ thế không biết!"
Điều quan trọng là những việc hắn đã làm được.
Một ngày nào đó, khi hắn thực sự có thể gặp được sư huynh, hắn có thể tự tin hét lên rằng bản thân đã cố gắng hết sức mà không có một chút xấu hổ nào.
Vì vậy mà..
"Đi thôii!"
Thanh Minh bay xuống từ mái nhà mà không còn điều gì luyến tiếc.
"Các sư thúc thì đang làm việc vất vả. Vậy mà..cái tên lười biếng kia!!!"
"Á, Tai! Tai của ta! Đau quá!!!"
"Lại mang rượu ra uống từ khi nào vậy?  Cái tên tiểu tử thối! Tiểu tử thối nhà ngươi!!!"
"Á! Tai! Tai! Tai của ta!!"

Một làn gió ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mái nhà nơi Thanh Minh đã nằm.
Nỗi lo lắng của ai đó trở nên sâu sắc hơn, ý chí của ai đó đã mạnh mẽ hơn. Ai đó nhìn lại bản thân, ai đó lại nhìn về tương lai.
Trong suy nghĩ của mỗi người, thế gian này vẫn trôi đi một cách đều đặn.
Ánh mặt trời từ lúc nào đã trở nên khá chói chang.
Hoa mai nở rộ, mùa ra hoa kết quả sắp đến rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net