Chapter 660. Sao lại đến nhiều như vậy? (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 660. Sao lại đến nhiều như vậy? (5)
"..."
Mắt Thanh Minh không ngừng giật giật.
"Khoan, từ từ..."
Ánh mắt hắn dán chặt vào đám đông đang hối hả nối đuôi nhau đi vào nội môn.
Từ đây nhìn vào thì chỉ thấy 'đông người ra vào', còn nếu đi ra trước sơn môn và nhìn xuống sườn núi, đoàn người đi lên con đường mòn trông như một con rồng khổng lồ đang leo lên núi vậy.
"Sao lại đến nhiều như vậy?"
Thanh Minh cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết.
Hắn có thể thấy một hàng dài toàn người là người nối đuôi nhau lên Hoa Sơn. Số lượng người có thể lấp đầy mấy sân luyện võ, chưa kể đến dòng người còn ở tít phía xa có khi sẽ đứng xếp hàng đến tận phòng của Chưởng môn nhân Huyền Tông mất.
"...Buổi lễ còn chưa bắt đầu kia mà."
"Còn không phải chuyện hiển nhiên sao."
"Hở?"
Đường Bá đứng ở bên cạnh mỉm cười và nói.
"Bởi khi buổi lễ bắt đầu thì họ sẽ không thể gặp được Chưởng môn nhân nữa. Vì phải lo liệu cho việc lần này nên không phải với môn phái nào Chưởng môn nhân cũng có thể tiếp chuyện cùng còn gì?"
"Cũng đúng."
"Vậy nên hầu hết các môn phái đều muốn bái phỏng riêng với Chưởng môn nhân trước khi buổi lễ bắt đầu."
"...Có là vậy đi nữa thì cũng không đến mức này chứ?"2
"Bình thường đúng là không nhiều đến thế này..."
Đường Bá mỉm cười đắc ý.
"Nhưng nếu đã như vậy thì có nghĩa là có rất nhiều người quan tâm đến Thiên Hữu Minh."
"..."
Thanh Minh nhìn đám đông đến đờ người. Nhưng có nhìn bao lâu đi nữa thì cũng không thể tin vào lượng người khổng lồ này được.
'Nhưng mà. Đúng là càng nhiều người càng tốt.'
Nhưng liệu sẽ có hiệu quả bao nhiêu đây chứ?
"Xem ra tiểu đạo trưởng đang hoang mang lắm đây. Cũng phải, đã bao giờ mà Hoa Sơn lại phải đón tiếp nhiều người đến như thế này đâu. Nhưng kể từ giờ tiểu đạo trưởng phải làm quen với điều đó đi. Trong tương lai sắp tới thì chúng ta sẽ thấy nó thường xuyên lắm đấy."
Gì mà Hoa Sơn chưa từng tiếp nhiều người chứ! Trong quá khứ thì nhiêu đây chỉ là chuyện thường ngày thôi đấy, tên tiểu tử này.
Nhưng tại sao cảnh tượng này lại có chút xa lạ nhỉ... Ờ...
Tại sao chứ?
Tuy nhiên, những sự kiện như thế này chắc chắn đã xảy ra nhiều lần ở Hoa Sơn vào thời điểm đó, nhưng tại sao ta không thể nhớ được...
"A..."
Trong phút chốc, giọng nói của các sư huynh đệ như ùa về trong tâm trí của Thanh Minh.
Sư huynh! Sư huynh! Cầu xin sư huynh tuyệt đối đừng đi ra khỏi phòng đấy!
Ôi trời, sư huynh à! Đừng uống nữa mà, không thì sư huynh ra sân luyện võ đi cũng được. Đệ không chuẩn bị nhiều rượu như vậy đâu! Chỉ cần sư huynh nói địa điểm thì đệ sẽ chuẩn bị bàn rượu cho sư huynh.
Sư huynh! Chưởng môn nhân nói sư huynh tuyệt đối không được ở lại bổn sơn!
Lỡ như có chạm mặt ai thì cũng không được bắt nạt hay đánh người ta! Mà cho dù có đánh thì cũng không được đánh đến tàn phế đâu đó!
Thà rằng đệ chạy qua bên Tông Nam luôn đi. Cái gì? Công việc? Muốn đi thì đừng có nhiều lời, tiểu tử này!
Ánh mắt Thanh Minh hướng về phía chân trời xa xăm.
Lúc đó ta làm sao mà biết chuyện này lại quan trọng đến vậy.
Người ta nói rằng con người phải thay đổi lập trường suy nghĩ thì mới biết mới hiểu đối phương nghĩ gì...
Vạn nhất có một đệ tử nào đó ra oai rồi đánh đòn phủ đầu với khách thì phải làm sao?
Hẳn là Thanh Minh sẽ đánh hắn như phủi bụi rồi ném xuống vách đá. Nhưng những sư huynh đệ năm xưa không phải cũng lực bất tòng tâm vì đánh không lại Thanh Minh đó thôi? Vậy nên họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
'Ầy, chuyện đó... thật có lỗi với bọn họ quá.'
Thanh Minh ho khan để che giấu sự xấu hổ của mình.
"E hèm!"

Rồi lại nhìn về phía trước một lần nữa.
Đám đông người tụ tập trước điện các của Hoa Sơn được sắp xếp gọn gàng, và một vài đệ tử và thuộc hạ Đường Môn đang chạy đôn chạy đáo viết ghi chép và quản lý những người ra vào.
'Tâm trạng thật khác lạ.'
Hắn không thể không nhớ lại lần đầu tiên leo lên Hoa Sơn sau khi trùng sinh.
Hoa Sơn của bây giờ thật khác với lúc trước.
Không có sinh khí, và tinh thần của Đạo gia cũng không cảm nhận được. Các điện thờ sắp sụp đổ và những người còn lại ở nơi đây cũng thiếu mất đi mấy phần nhiệt huyết và sinh khí.
Làm sao có thể diễn đạt thành lời khi nhìn thấy cảnh tượng đó đây?
Nhưng một Hoa Sơn tưởng chừng sắp lụi tàn lại có một ngày như hôm nay.
"Chậc."
Tâm trạng thật khó tả mà...
Thanh Minh vươn vai rồi lấy lại tinh thần.
"Trông ai cũng bận rộn, vậy thì ta cũng nên giúp một tay thôi nhỉ!"
Và đó là khoảnh khắc hắn dũng cảm bước về phía các quan khách.
Cộp.
"Hửm?"
Thanh Minh quay lại để xem đang nắm tay áo của mình thì nhìn thấy Đường Bá đang cười ngượng nghịu.
"Chuyện đó... à, phụ thân đại nhân nói... sau này Hoa Sơn phải làm nhiều buổi lễ như thế này, Minh chủ Thiên Hữu Minh cũng có nhiều chuyện phải tự mình xử lý nữa."
"Rồi sao?"
"Thế cho nên... Hoa Sơn Thần Long tiểu đạo trưởng thay vì tự mình làm những việc nhỏ nhặt thì chỉ cần xác nhận tình hình tổng thể là đủ ..."
"..."
"Nếu, nếu có chuyện lớn quan trọng thì tất nhiên vẫn phải cần tiểu đạo trưởng đích thân xử lý rồi! Là chuyện lớn ấy!
Thanh Minh nheo mắt liếc nhìn Đường Bá.
Đường Bá không dám nhìn thẳng vào mắt Thanh Minh mà lại hướng lên trời.
"Đường Môn chủ đã nói như vậy hử?"
"...Thì cũng không hoàn toàn là như vậy..."
"..."
Năm tháng trôi qua và Hoa Sơn cũng đã ngày càng khác.
Nhưng cách đãi ngộ mà Thanh Minh nhận được dù là quá khứ hay hiện tại cũng đều không thay đổi.
'Giờ ngay cả Đường Môn cũng muốn giám sát ta nữa kia đấy! Ôi cái số của ta'
Tuy nhiên, Thanh Minh vẫn chứng minh rằng bản thân đã trưởng thành. Trước đây, hắn sẽ gõ đầu người ta ngay tại chỗ rồi hét lên 'Tên khốn này đang nhìn ai vậy hả?'?
'Ta của hiện tại cũng hiền quá rồi.'
Cứ thế này chắc sắp tu thành chính quả, thành tiên mất thôi.
Đúng là chuyện gì cũng dám nói.
"Mà, ta nói này!"
"Sao ạ?"
"...Không có gì."
Thanh Minh hít một hơi thật sâu và nhìn về phía trước rồi sau đó đột nhiên nghiêng đầu.
"Kỳ lạ thật."
"Tiểu đạo trưởng đang nói chuyện gì ạ?"
"Có nhiều người nhìn bằng mắt có thể thấy như thể sắp lao ra đánh nhau tại chỗ luôn nhưng thực tế lại chẳng có hành động gì cả."
"Hahaha. Tiểu đạo trưởng đang đùa phải không?"
"Hả?"
Đường Bá vừa cười vừa nói.
"Hầu hết quan khách đến đây đều là những người muốn để lại ấn tượng tốt với Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh. Lẽ tự nhiên là những người như vậy không thể hành động khinh suất rồi."
"A, bình thường đều là như vậy hả?"
"...Có gì khác thường sao ạ?"
"À không... Không phải khác thường gì..."
Thanh Minh lại nhìn về phương xa.
Thật là, mời người ta đến mà lại tiếp đãi như vậy sao hả? Được thôi, hôm nay quyết đấu một trận thử xem! Lũ khốn, lại đây! Ta đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi đây! Còn không nhanh lại đây?!
"..."
Xin lỗi sư huynh. Đệ đã không biết mà còn...
Thanh Minh nhanh chóng cúi đầu trước khi một lời mắng chửi khác vang lên từ bầu trời.
"Mà khoan, nhưng..."
Sau đó, mặt hắn liền nhăn lại.
"Khách cũng tới đông như vậy rồi nhưng sao còn chưa thấy người của Nam Man Dã Thú Cung! Bọn chúng to xác nên tốc độ cũng chậm theo luôn đó hả?"
"Haha... Dã Thú Cung cũng không quá xa. Dù sao cũng đã truyền lời cho bọn họ rồi nên chắc sẽ đến đúng giờ thôi ạ"
"Chậc. Còn tưởng sẽ đến ngay chứ."
Thanh Minh lại bắt đầu phàn nàn.
Đột nhiên, một tiếng gầm lớn bắt đầu vang lên từ bên ngoài sơn môn.
"Hử? Đến rồi?"
Đang tính ló đầu ra xem thì bỗng ai đó hét lên thành tiếng.
"Là Bàng Gia! Hà Bắc Bàng Gia đến rồi!"
"Ô?"
Thanh Minh mỉm cười khi nghe thấy cái tên không hề nghĩ đến.
"Đúng là có phát bái thiếp nhưng không nghĩ lại đến thật."
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
"Thanh Thành! Là phái Thanh Thành kìa!"
"Đó không phải Cái Bang sao? Đúng rồi kìa! Cả Cái Bang cũng đến luôn rồi!"
"Ô! Không Động! Là phái Không Động!"
Những cái tên quen thuộc không ngừng vang lên khiến Thanh Minh bật cười.
"Toàn tai to mặt lớn không nhỉ."
Đường Bá kéo Thanh Minh đi với vẻ mặt đầy quyết tâm.
"Không phải là lúc này! Tiểu đạo trưởng nên về lại bổn môn đi!"
"Hử? Tại sao?"
"Những đại môn phái cần phải được tiếp đãi xứng đáng. Tuy không nhất thiết phải là Chưởng môn nhân ra mặt nhưng chí ít cũng phải có một người có vai vế đứng ra tiếp đãi quan khách. Nếu là Hoa Sơn Thần Long thì sẽ không có vấn đề gì hết. Nhanh!"
"Ầy. Phiền phức."
Thanh Minh bị Đường Bá kéo đi về phía sư môn với khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ khó chịu.
Những quan khách tới trước ngay khi nghe đến những cái tên đầy uy lực này liền không ai bảo ai mà tự động nhường đường cho họ. Và dọc theo con đường đang rộng mở, các thành viên của Cửu Phái Nhất Bang cùng Ngũ Đại Thế Gia đang đường hoàng tiến vào.
Viu.
Thanh Minh ngay lập tức thẳng lưng.
'Hic!'
'Tên Đường Bá đó điên rồi sao?'
'Hắn nghĩ cái gì trong đầu vậy?'
Các đệ tử Hoa Sơn nhìn thấy thế liền chìm vào sợ hãi cực độ.
Trời ơi, sao không để hắn vào một góc mà lại đẩy ra ngoài này làm gì thế hả trời.
'Tiêu đời rồi!'
'Phải, phải giải quyết ngay lập tức!'
'Trưởng lão! Ngài ấy đi đâu rồi?'
Ngay lúc ấy.
Thanh Minh chắp hai tay và không ngừng đưa về phía trước.
"Hoan nghênh các vị không quản đường xa đến với Hoa Sơn. Các vị vất vả nhiều rồi."
"..."
"..."
Bạch Thiên xanh mặt, há hốc miệng.
Ngay cả Ngũ Kiếm bên cạnh cũng mất hồn theo.
"...Thấy gì không? Thanh Minh biết nói tiếng người kìa."
"Còn biết cả kính ngữ?"
"...Cái đó là lễ nghi đấy hở?"
Đối với những người không biết Thanh Minh thì đây hẳn là một chuyện tự nhiên, nhưng những người biết hắn đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay cả tư thế bao quyền chắp tay cũng rất hoàn hảo. Ai không biết lại tưởng đây là đệ tử tinh anh gương mẫu được chỉ dạy nghiêm khắc nữa ấy chứ.
À, mà không. Thì cũng không hẳn là sai.
Những người được chào đón đều đứng nhìn Thanh Minh.
"Ta là Bàng Nhạc, trưởng lão của Bàng Gia. Vị này là?"
"Hân hạnh được diện kiến trưởng lão. Vãn bối là đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, danh tự Thanh Minh."
"Ồ? Vậy ra ngươi là Hoa Sơn Thần Long? Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú?"
Thanh Minh cười nhẹ rồi lắc đầu.
"Chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi. Nghe trưởng lão Bàng Gia nói vậy vãn bối thật lấy làm hổ thẹn"
"Hô hô. Quả đúng là danh bất hư truyền.!"
Bạch Thiên siết tay đến trắng bệch.
"...Thà nó phá hỏng chuyện còn hơn..."
"Sư thúc ơi, con không nhìn nổi nữa!"
"Tiểu tử đó ăn nhầm cái gì rồi hả?"
Bỗng nhiên thấy cuồng khuyển biến thành một đệ tử mang đúng phong phạm của Danh Môn Chính Phái khiến mọi người không thể nào thích ứng ngay được.
'Cái tên đáng ghét này...'
Hắn không gây sự đúng là vạn hạnh trong vạn hạnh nhưng sao cứ thấy lộn gan nóng ruột là thế nào?
Bất chấp những kháng nghị trong âm thầm của các đệ tử Hoa Sơn, Thanh Minh vẫn giữ nụ cười đầy 'hòa ái' trên môi.
"Mời các vị vào bên trong. Chưởng môn nhân vẫn đang chờ để tiếp đón các vị đó ạ."
"Thật là chuyện vui. Liệu ngươi có thể giới thiệu chúng ta với Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn không?"
"Là vinh hạnh của vãn bối."
Hắn lại chắp tay và cúi người thi lễ.
Các vị khách vừa trò chuyện với nhau vừa nhìn theo bóng lưng của Thanh Minh đang bước đi đầy kiêu hãnh.
"Cứ sai sai thế nào ấy nhỉ...Vốn tiểu tử đó tính cách có phải như vậy đâu nhỉ?"
"Tin đồn trong giang hồ lúc nào mà chẳng làm quá lên?"
"Ta đã hiểu tại sao Hoa Sơn lại vang danh như hiện tại rồi. Nhìn khí thế uy phong lẫm liệt kia là hiểu."
"Gru... Grừ..."
"Hở?"
Mọi người ngưng trò chuyện ngay khi nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia.
Nhưng Thanh Minh vẫn vờ như không có gì xảy ra. Nếu như bỏ qua việc tai và cổ của hắn đang đỏ bừng như lửa cháy.
"Chúng ta muốn chào hỏi ngài ấy trước."
"Vâng."
Những người đến thăm Hoa Sơn mà dẫn đầu là Bàng Gia bắt đầu tiến vào.
'Thế nhưng...'
Bàng Nhạc nhìn quanh, hơi cau mày.
'Khuôn mặt của các đệ tử Hoa Sơn sao lại như thế kia?'
Trên những khuôn mặt đó giờ đây đầy rẫy sự nguy hiểm và tàn độc. Bàng Nhạc nghĩ mãi vẫn không hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net