Chapter 661. Ngươi dám đụng vào ai vậy hả? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 661. Ngươi dám đụng vào ai vậy hả? (1)
"Hân hạnh được diện kiến Chưởng môn nhân."
Bàng Nhạc giữ lễ nghĩa chào Huyền Tông. Rồi khẽ liếc nhìn Đường Quân Nhạc.
"Lâu rồi không nghe tin tức gì về ngài, Đường Môn chủ."
"Lâu rồi không gặp."
Đường Quân Nhạc thận trọng gật đầu.
Hà Bắc Bàng Gia và Tứ Xuyên Đường Môn cùng là Ngũ Đại Thế Gia nên họ bắt buộc phải giao lưu với nhau. Cũng chính vì vậy mà Đường Quân Nhạc và Bàng Nhạc đã sớm quen biết.
"Cảm giác thật khác khi gặp ngài ở Tứ Xuyên Đường Môn."
"Vậy sao?"
Tuy rằng lời này của Bàng Nhạc đang ám chỉ tới việc Tứ Xuyên Đường Môn, một thế gia thuộc Ngũ Đại Thế Gia lại chễm chệ ngồi ở đây mà không thông qua bất kỳ cuộc nghị sự nào, thế nhưng, Đường Quân Nhạc mặt chẳng đổi sắc bỏ qua lời đó của lão ta.
Ánh mắt Bàng Nhạc tối sầm lại.
'Đúng là chẳng thể biết được hắn đang nghĩ gì.'
Dẫu sao Đường Quân Nhạc cũng là một người không dễ đối phó.
"Trước tiên..."
Đúng lúc ấy Huyền Tông cất lời.
"Ta biết ngài là người tới sớm nhất nhưng vẫn nhượng bộ chờ đợi theo thứ tự, ta thực rất lấy làm cảm kích."
"Không đâu, Chưởng môn nhân."
Bàng Nhạc lắc đầu.
"Đó là do ta có nhiều điều muốn hàn huyên, nên ngài không cần phải bận tâm đâu."9
"Có nhiều điều muốn hàn huyên ư..."
Huyền Tông khẽ mỉm cười.
Ông ta đã gặp vài người đại diện cho Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia trước đó, thế nhưng, họ chỉ gửi lời chúc mừng mà không thể lộ chút tâm tư nào.
"Đúng là chuyện đáng mừng."
"Hừm. Ta cũng không biết nữa. Quả nhiên đây đúng là chuyện đáng mừng nhỉ."
Bàng Nhạc mỉm cười hướng về phía Đường Quân Nhạc.
"Thành lập Thiên Hữu Minh quả là một chuyện tốt. Có thể nói đây chính là một làn gió mới thổi vào võ lâm giang hồ vốn vẫn luôn cố hữu với Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia."
Đường Quân Nhạc yên lặng nhìn Bàng Nhạc.
"Thật không biết Đường Môn chủ sẽ tạo ra một làn sóng lớn đến mức nào."
"..."
Ánh mắt Bàng Nhạc trở nên sắc bén.
"Gia chủ Hà Bắc Bàng Gia cũng rất quan tâm tới hành động của Đường Môn. Tuy không biết ý đồ của Môn Chủ ngài là gì, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ tưởng Đường Môn đã rời khỏi vị trí Ngũ Đại Thế Gia và đặt toàn bộ tâm tư vào Thiên Hữu Minh đấy?"
Đường Quân Nhạc vốn yên lặng nãy giờ bỗng cong khóe miệng.
"Bổn tọa còn gì giấu diếm nữa đâu."
"...Hả?"
"Ngươi nói không sai."
Bàng Nhạc không giấu nổi kinh ngạc trước câu trả lời ngoài dự đoán.
"Ngài nói thật sao?"
"Tuy bổn tọa chẳng phải một nhân vật vĩ đại gì, nhưng vị thế không cho phép bổn tọa dễ dàng thốt ra những lời dối trá đâu."
Ánh mắt Bàng Nhạc khẽ run run trước câu trả lời kiên định và thận trọng ấy.
"Vậy là, Tứ Xuyên Đường Môn đang thừa nhận sẽ rời khỏi Ngũ Đại Thế Gia đó ư?"
"Nếu ngươi muốn bổn tọa thừa nhận thì bổn tọa đành phải thừa nhận thôi."
Đường Quân Nhạc đáp trả bằng ánh mắt điềm tĩnh. Ánh mắt như muốn xuyên thủng đối phương.

Gương mặt Bàng Nhạc bỗng chốc cứng đờ. Nếu người nói lời vừa rồi không phải Đường Quân Nhạc thì lão ta đã hét lên ngay lập tức rồi.
Thế nhưng Đường Quân Nhạc lại là Môn Chủ của Tứ Xuyên Đường Môn, quyền uy của ông ta khiến Bàng Nhạc không dám hành động lỗ mãng.
Huyền Tông quan sát sắc mặt của Bàng Nhạc rồi đẩy tách trà đến trước mặt lão ta.
"Đây là trà của Vân Nam. Rất tốt cho việc xoa dịu tâm tình."
Bàng Nhạc mím môi nhìn tách trà. Thấy làn khói nhẹ bốc lên, lão ta khẽ cúi đầu.
"Xin ngài thứ lỗi. Ta có chút kích động."
Huyền Tông mỉm cười.
"Đâu ai có thể đổ lỗi cho người đang kích động khi nghĩ tới gia môn chứ. Ngài không cần bận tâm đâu."
Nếu Đường Quân Nhạc lạnh lùng gây áp lực, thì Huyền Tông lại ôn hòa giúp Bàng Nhạc thư thái tâm trạng.
Bàng Nhạc thở dài. Đến cả trưởng lão của Bàng Gia như lão ta cũng không thể nắm bắt được mấu chốt của vấn đề khi đối mặt với hai người này. Thật không khó để lão ta có thể tưởng tượng các trung - tiểu môn phái cảm thấy thế nào khi ở đây.
'Đúng là chẳng bình thường chút nào.'
Bàng Gia sớm đã biết tới sự tồn tại của Thiên Hữu Minh. Thế nhưng, lý do họ không quan tâm nhiều tới nó là vì họ cho rằng, cho dù Đường Môn và Hoa Sơn có liên minh với nhau cũng chẳng thể đánh đổ thành trì của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.
Nếu Thiên Hữu Minh thất bại thảm hại, vị thế của Đường Môn trong Ngũ Đại Thế Gia sẽ giảm đi rất nhiều. Là người trực tiếp hưởng lợi từ điều ấy, chẳng có lý do để Bàng Gia đứng ra phản đối cả.
Chỉ có điều.
'Ai mà ngờ được chỉ trong vòng vài tháng, tình hình lại chuyển biến thế này?'
Đến cả câu nói tang điền bích hải cũng có chút miễn cưỡng.
Tứ Xuyên Đường Môn đã vậy, nhưng ai mà ngờ được danh tiếng của Hoa Sơn lại tăng vọt lên tận thiên không. Chỉ trong vòng vài tháng kia chứ.
Sau khi dẹp loạn Lục Lâm và chiến thắng Võ Đang trong trận tỉ võ, tên tuổi của Hoa Sơn đã lấp kín cả thiên hạ.
'Hơn nữa...'
Chẳng phải dạo gần đây còn có tin đồn Hoa Sơn đã bắt đầu giao dịch với Bắc Hải, và Bắc Hải Băng Cung cũng gia nhập Thiên Hữu Minh sao?
Là Bắc Hải ngay cả Thiếu Lâm cũng chẳng thể vươn tay đến. Nếu như tin đồn đó là thật, thì vị thế của Hoa Sơn còn cao hơn hiện tại gấp mấy lần.
"Đường môn chủ."
Bàng Nhạc thở dài nói tiếp.
"Ngài cũng biết Bàng Gia không biết nói vòng vo."
"Điều đó thì bổn tọa biết rất rõ."
Đường Quân Nhạc tủm tỉm cười.
Bàng Gia nổi tiếng là thế gia nóng tính nhất trong Ngũ Đại Thế Gia. Trong khi các môn phái khác chỉ đến chào hỏi rồi lặng lẽ theo dõi tình hình, thì cách ăn nói của Bàng Gia lại cho thấy bọn họ nóng tính đến cỡ nào.
"Đến bây giờ ta vẫn cho rằng Thiên Hữu Minh chỉ là liên minh của các môn phái ở phía Tây Trung Nguyên."
"Điều đó cũng không sai."
Đường Quân Nhạc thản nhiên đáp lời. Bàng Nhạc vẫn không lùi bước.
"Tuy cùng gọi là liên minh, nhưng ý nghĩa của nó sẽ khác hẳn tùy thuộc vào việc ai là người gia nhập liên minh ấy. Và vị thế của liên minh cũng sẽ thay đổi theo địa vị, vị thế của những người tham gia."
"Ngươi nói đúng."
"Vị thế hiện tại của Thiên Hữu Minh quá cao."
Bàng Nhạc khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp.
"Gia chủ Bàng Gia đang rất lo ngại, không biết liệu sự tồn tại của Thiên Hữu Minh có làm xoay chuyển cán cân giang hồ vốn yên bình bấy lâu nay hay không."
Ánh mắt của Đường Quân Nhạc vẫn gắn chặt lên người Bàng Nhạc.
"Ngươi vừa nói Bàng Gia không biết cách ăn nói, nhưng có vẻ như Bàng trưởng lão đây lại không như vậy nhỉ."
"..."
"Điều Bàng gia chủ đang lo lắng không phải là giang hồ sẽ hỗn loạn, mà là giang hồ sẽ bị chia thành hai phe đấu đá lẫn nhau chứ gì?"
"Chuyện đó..."
Đường Quân Nhạc chẳng chờ nghe hết câu trả lời, lắc đầu.
"Bổn tọa hiểu Bàng Gia đang lo ngại điều gì, nhưng bổn tọa không có ý định phá vỡ cục diện ấy đâu."
"Nhưng... nếu cứ thế này, ngài sẽ thực sự đối đầu với Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đấy?"
Thấy Bàng Nhạc hỏi tiếp, Huyền Tông vốn luôn yên lặng lắng nghe đã thay Đường Quân Nhạc trả lời.
"Lời này của ngài thật có chút kỳ lạ."
"...Ý ngài là sao?"
"Tại sao việc Đường Môn rời khỏi Ngũ Đại Thế Gia lại đồng nghĩa với việc Đường Môn sẽ đối địch với Ngũ Đại Thế Gia?"
"..."
"Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia cũng là hai liên minh khác nhau, nhưng Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia có phải là kẻ thù của nhau đâu. Ngài nói vậy cũng chẳng khác nào Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đang là kẻ địch của nhau vậy."
"Ý ta không phải thế..."
"Trưởng lão."
Huyền Tông mỉm cười, nhẹ nhàng cắt ngang lời Bàng Nhạc.
"Bần đạo tin sự tồn tại của Thiên Hữu Minh sẽ giúp đỡ rất nhiều cho giang hồ. Và Thiên Hữu Minh tồn tại cũng vì điều ấy."
"..."
"Điều ngài lo lắng sẽ không xảy ra, nên ngài cũng không cần quá lo lắng như vậy."
Câu trả lời của Huyền Tông trơn tru tới nỗi Bàng Nhạc chẳng thể phản bác thêm được nữa.
Bởi vì câu trả lời ấy quá cương quyết. Cuối cùng, Bàng Nhạc chỉ thở dài.
"Ta hiểu ý của Chưởng môn nhân. Cũng hiểu ý của Môn chủ."
"Thật may vì ngài đã hiểu cho."
"Nhưng ngài cũng biết đấy, giang hồ không phải nơi chỉ cần có ý chí là được. Dù ý đồ của hai vị là gì, thì giang hồ tuyệt đối sẽ không nhìn Thiên Hữu Minh với ánh mắt thân thiện."
"..."
"Ta nói điều này không phải vì có ác ý gì đâu. Nhưng biết đâu chừng, sự tồn tại của liên minh này sẽ dẫn tới sự sụp đổ của Hoa Sơn và Đường Môn thì sao."
Ánh mắt Đường Quân Nhạc tối sầm lại trước những lời nói không kiêng nể ấy.
Ấy thế mà Huyền Tông vẫn chỉ mỉm cười.
"Cảm ơn ngài đã lo lắng cho bọn ta."
"..."
"Tuy nhiên, cho dù con đường này có khó khăn đến mấy ta cũng phải đi. Cho dù có phải chịu đựng những khó khăn không gì sánh bằng, nhưng đã là con đường ta phải đi, ta cần gì phải e ngại?"
Bàng Nhạc chẳng thể tiếp lời, nhìn Huyền Tông chằm chằm.
"Và, ngài hãy giúp ta chuyển lời tới Bàng gia chủ. Cửa của Thiên Hữu Minh lúc nào cũng mở, và Thiên Hữu Minh không chỉ có các môn phái ở phía Tây Trung Nguyên. Nếu ngài thay đổi suy nghĩ, ngài có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
"...Ta sẽ chuyển lời đúng những gì ngài đã nói."
Bàng Nhạc tạo thế bao quyền.
"Một lần nữa, ta xin được chúc mừng sự ra đời của tân liên minh. Bàng Gia ta dự định sẽ ở đây cho tới khi lễ thành lập tân liên minh kết thúc, sau đó đến bái phỏng Chưởng môn nhân rồi mới quay về."
"Sẽ không còn gì tuyệt hơn nếu ngài làm vậy. Xin hãy gửi lời đến Bàng gia chủ vì đã quan tâm tới sự kiện lần này."
"Vâng. Tất nhiên rồi."
Bàng Nhạc đứng dậy bước ra ngoài. Thế nhưng, lão ta vẫn quay lại nhìn như thể vẫn còn điều lưu luyến.
'Huyền Tông...'
Đường Quân Nhạc rất mạnh. Chẳng cần phải nói thêm về ông ta nữa.
Đương nhiên, mạnh là một chuyện đáng mừng. Bởi vì giang hồ là nơi kẻ mạnh thống trị. Và Đường Quân Nhạc không chỉ mạnh về võ công, mà tính tình của ông ta cũng rất cương quyết.
Một kẻ mạnh như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện. Nếu như Minh Chủ của Thiên Hữu Minh là Đường Quân Nhạc, thì Bàng Nhạc đã chẳng cần phải lo lắng đến sự tồn tại của Thiên Hữu Minh.
Bởi tuy là một người có thể hoàn hảo cai trị và phục hưng gia môn trực hệ, nhưng Đường Quân Nhạc lại không thể kết nối các võ giả tụ lại một chỗ vì những mục đích khác nhau.
Tuy nhiên...
'Hoa Sơn... là Hoa Sơn ư.'
Huyền Tông thì khác.
Cho dù Bàng Nhạc đã thốt ra những lời sắc bén ngay lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng, Huyền Tông vẫn không hề đánh mất thái độ ôn hòa của mình.
Người ngồi vào vị trí Minh Chủ của một liên minh lớn mạnh như vậy phải luôn gồng mình. Và khi đã quen với những lời tán dương, xu nịnh không ngừng tăng lên, thì chỉ một lời chỉ trích nhỏ cũng sẽ khiến họ phật ý.
Ấy vậy mà Huyền Tông vẫn luôn nhún nhường đối mặt với Bàng Nhạc từ đầu tới cuối.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Đường Quân Nhạc dùng sức mạnh đè bẹp các môn phái khác, còn Huyền Tông lại thành công trong việc xoa dịu và dẫn dắt họ?
'Có lẽ ta vẫn chưa nhìn thấu toàn bộ chân thực lực của Thiên Hữu Minh.'
Bàng Nhạc nặng nề thở dài, bước đi.
'Ta sẽ có rất nhiều chuyện cần bàn với Gia Chủ đây.'
Trong phòng chỉ còn lại Huyền Tông và Đường Quân Nhạc. Huyền Tông khẽ nói.
"Không chỉ có Bàng Gia nghĩ như vậy."
Đường Quân Nhạc gật đầu.
"Ta cũng thấy thế, Chưởng môn nhân. Tuy họ không nói, nhưng có lẽ chưa đến một phần ba trong số những người đến đây hoan nghênh sự thành lập Thiên Hữu Minh. Nếu bị những kẻ được gọi là danh môn đó hạn chế, thì chúng ta sẽ chẳng làm được việc gì đâu."
"Hô hô. Làm việc ư? Bây giờ thì ta đã thực sự cảm nhận được con đường đầy gai góc này rồi."
Đúng là chẳng dễ dàng gì. Bởi vì điều này đã gián tiếp phản đối trật tự thống trị thiên hạ bấy lâu nay.
"Dù vậy vẫn có rất nhiều người kéo đến."
"..."
"Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cho dù không vừa ý, họ cũng chẳng thể ngó lơ chúng ta."
Đường Quân Nhạc cười khẩy.
"Bây giờ ta chỉ cần cho chúng thấy Thiên Hữu Minh không đơn giản như chúng nghĩ là được. Và lễ thành lập tân liên minh lần này cũng được tổ chức với mục đích đó mà."
"Ta hiểu ý của Đường môn chủ. Nhưng...  ta vẫn không biết. Liệu ta có thể đảm nhận được trọng trách này không."
"Nếu không phải Chưởng môn nhân, thì chẳng còn ai có thể trở thành Minh Chủ Thiên Hữu Minh cả."
"..."
"Cho dù có gạt hết những chuyện khác sang một bên..."
Đường Quân Nhạc run rẩy nhìn về phía cửa.
"Nếu Chưởng môn nhân rút khỏi vị trí Minh Chủ, thì kiểu gì cũng có kẻ ngoạm kiếm đuổi loạn lên mất."
"...Cũng may là nó ngoạm kiếm đấy."
Hai người nhìn nhau bật cười.
"Chưởng môn nhân."
"Môn chủ cứ nói."
"Như ngài cũng đã nói, đây là việc chúng ta phải làm."
"..."
"Ta tin Chưởng môn nhân và Hoa Sơn. Vậy nên, ta mong Hoa Sơn cũng sẽ tin tưởng Đường Môn."
Huyền Tông khẽ mỉm cười trước lời nói chân thành của Đường Quân Nhạc.
"Nếu không tin Đường Môn thì ta còn biết tin ai đây chứ. Sau này ngài còn phải giúp đỡ ta nhiều đấy."
Hai người khẽ bắt tay.
Đúng lúc ấy.
Ầm ầm ầm!
Họ cùng hướng mắt lên trần nhà, nơi phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc.
"Trời ơi, tên tiểu tử kia! Ta đã bảo con không được trèo lên mái nhà của điện các Chưởng môn nhân rồi mà!"
"A, ồn ào chết đi được!"
"Xuống mau lên! Còn không xuống à?! Khừ, chết tiệt!"
Huyền Tông và Đường Quân Nhạc cùng siết chặt tay.
"..."
"..."
Bởi vì họ có chung suy nghĩ. Rất có thể, kẻ thù lớn nhất của Thiên Hữu Minh không phải là Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net