Chapter 683. Ta thực sự mong chờ đến ngày đó đấy! (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 683. Ta thực sự mong chờ đến ngày đó đấy! (3)
"Vậy thì cầu chúc cho ngài những điều may mắn nhất!"
"Mong sau này có cơ hội sẽ được gặp lại ngài, Minh Chủ!"
"Cũng chúc ngài khỏe mạnh bình an!"
Huyền Tông đứng ở sơn môn tiễn từng người từng người một rời Hoa Sơn.
Hoa Sơn Ngũ Kiếm đứng nhìn từ xa, lẩm bẩm với khuôn mặt hờ hững.
"Kết thúc rồi."
"... Cuối cùng cũng kết thúc."
"Cứ tưởng là toang đến nơi, hú vía... "
Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ mệt mỏi khó tả.
"Thà rằng giết địch còn đỡ hơn chuyện này... Ta chưa bao giờ biết đối phó với mọi người sẽ khó khăn như thế này".
"Nếu không có Thanh Minh thì có khi còn thoải mái hơn ấy."
"Lần sau nếu chuyện như thế này xảy ra nữa thì phải để tên đó đi đâu xa thật xa trước đi."
"... Lý trí bảo không, nhưng trong lòng thì kịch liệt đồng ý".
Tất cả cùng thở dài. Hệt như tuổi thọ của bọn họ giảm đi đáng kể chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Khuôn mặt của Chiêu Kiệt nhăn lại.
"Giá như gã điên đó đừng đến, chúng ta đã không mệt đến thế này".
"Còn phải nói!"
Tất cả đều cứng mặt khi nhớ đến Trường Nhất Tiếu. Bạch Thiên bỗng rùng mình.
"...Bá quân..."
Ấn tượng đầu tiên về Trường Nhất Tiếu hoàn toàn khác với những gì họ đã tưởng tượng. Y phục và đồ trang sức không phù hợp với biệt hiệu Bá Quân và danh vị bang chủ Vạn Nhân Phòng.
Tuy nhiên... Cảm giác sự tồn tại của hắn thực sự không thể xem thường.
Thời gian Trường Nhất Tiếu ở trên Hoa Sơn cực kỳ ngắn. Ngay cả khi nói chừng đó chỉ chưa tới thời gian một chén trà cũng không có gì lạ. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy thôi mà hắn đã để lại dấu ấn không thể phai mờ trong lòng các đệ tử Hoa Sơn.
Bằng chứng là lúc hắn rời đi, không ai có thể rời mắt khỏi bóng lưng đó. Trường Nhất Tiếu rõ ràng là khác với những kẻ thù mà họ đã phải đối mặt từ trước đến nay. Thật khó để nói rõ ràng, nhưng... .
"Thực ra, về mặt sức mạnh, nguỵ Giáo Chủ Ma Giáo mạnh hơn hắn gấp mấy lần."
"Có thể lắm."
Không thể biết ai là người mạnh hơn, là Trường Nhất Tiếu hay nguỵ Giáo Chủ Ma Giáo.
Thực lực của 2 người đó, chỉ nhìn vào hành động thôi thì không thể nắm rõ được.
"Tuy nhiên... Có điều gì đó ở hắn đã vượt qua cả võ công".
"Đúng. Ta cũng cảm thấy thế."
Trước lời nói của Nhuận Tông, Bạch Thiên gật đầu. Nó không chỉ là vấn đề mạnh hay không.
'Hắn là một con quái vật... '
Thanh Minh gọi Trường Nhất Tiếu là một con quái vật.
Nói chung, các từ như quái vật hoặc thiên tài được sử dụng để bàn về võ công và tài năng của một người. Tuy nhiên, có vẻ như ý của Thanh Minh không phải chỉ có như vậy.
"Cái tên Trường Nhất Tiếu đó bản thân là con người nhưng lại chẳng khác nào một con quái vật."
Theo một nghĩa nào đó, đây là một lời đánh giá rất cao.
Và Bạch Thiên không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với câu nói đó. Hắn cũng đã tận mắt chứng kiến các Chưởng môn của Cửu Phái Nhất Bang và các gia chủ của Ngũ Đại Thế Gia, và những người của môn phái ở Tái Ngoại, dù chỉ từ xa. Tuy nhiên, không ai trong số họ có thể tạo ra uy áp lớn như vậy chỉ bằng sự hiện diện của mình như Trường Nhất Tiếu.
Bạch Thiên khẽ cắn môi. Lúc này, Nhuận Tông lại nói thêm một lời.
"Không phải chỉ mỗi Trường Nhất Tiếu đâu sư thúc."
"Hử?"
"Đám Vạn Nhân Phòng mặc hồng bào đi theo hắn cũng rất đáng sợ."
Bạch Thiên đồng ý với điều đó và gật đầu.
Lũ đệ tử mặc hồng bào của Vạn Nhân Phòng.
Mặc dù sự hiện diện của quái vật mang tên Trường Nhất Tiếu gần như làm lu mờ tất cả, nhưng khí thế tỏa ra từ chúng cũng rất không tầm thường.
'Bọn chúng rất mạnh.'

Một lần nữa hắn nhận ra, Vạn Nhân Phòng là một nơi đáng gờm đến nhường nào.
Lần trước Hoa Sơn đã thắng Vạn Nhân Phòng. Vì vậy, cho dù có phải chiến đấu ngay bây giờ, hắn đủ tự tin rằng ngay cả khi không thắng, Hoa Sơn cũng sẽ không bại trận quá nhanh.
Nhưng khi đối mặt với Trường Nhất Tiếu và đám người của Vạn Nhân Phòng, hắn mới nhận ra suy nghĩ đó liều lĩnh đến mức nào.
"Những người chúng ta thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi."
"... Vâng."
"Chưa hết."
Bạch Thiên lại nói tiếp.
"Bây giờ chúng ta phải đối phó với đám bọn chúng."
"..."
Tiểu tử Thanh Minh đã nói như vậy sau trận tỷ võ với Võ Đang. Danh tiếng càng cao và Hoa Sơn càng muốn được cả thế gian này công nhận thì thực lực càng phải mạnh hơn những đối thủ mà họ phải đối mặt sau này.
Giờ đây hắn đã hiểu ý nghĩa của những từ đó.
"Nhưng..."
"Hửm?"
Chiêu Kiệt vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng. Nhưng giọng nói ấy lại tràn đầy sự hào hứng, không phù hợp chút nào với bầu không khí hiện tại.
Khi Bạch Thiên nhìn lên thì Chiêu Kiệt đang cười.
"Không phải chỉ mỗi mình chúng ta phải đối phó với chúng mà?"
"..."
Thay vì trả lời, Bạch Thiên lại thay đổi hướng nhìn.
Từ phía bên kia, hắn có thể nhìn thấy nhóm người của Bắc Hải Băng Cung và Nam Man Dã Thú Cung cùng các thành viên của Đường Môn đang trò chuyện.
Bạch Thiên gật đầu.
"Không sai..."
"Tất nhiên, Vạn Nhân Phòng rất mạnh. Nhưng điều đó không có nghĩa là một mình chúng có thể đối phó với Thiên Hữu Minh! Sơ sẩy một chút thôi thì chúng sẽ hiểu thế nào là sức mạnh của đoàn kết tập thể! "
"..."
"Ngay từ đầu chúng ta và đám người đó đã có rất nhiều hận thù, dù sắp lụi bại cũng không có ai đưa tay giúp đỡ. Những đau khổ mà Hoa Sơn nếm trải những năm qua, bọn chúng phải trả lại gấp bội! "
Bạch Thiên cười khoái chí.
"Tại sao tính cách của tên nhóc nhà ngươi càng ngày càng giống Thanh Minh vậy chứ"
Hay là cả hắn cũng thế? Ầy... Không đời nào...
Bạch Thiên lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ khủng khiếp của mình.
Nhuận Tông nói với khuôn mặt hơi run.
"Bây giờ... Con đã biết Thiếu Lâm và Võ Đang lợi hại đến mức nào".
"Con nói vậy là sao?"
"Không phải bọn họ bấy lâu nay vẫn luôn là đối thủ với Vạn Nhân Phòng đấy thôi?"
Bạch Thiên im bặt như thể bị trúng một đòn nặng. Nhuận Tông lại tiếp tục.
"Con đã xem đại hội tỷ võ ở Thiếu Lâm, và thậm chí đã đối đầu trực tiếp với Võ Đang... Thành thật mà nói, con không cảm thấy họ đáng sợ như những người của Vạn Nhân Phòng. Bây giờ nghĩ lại, con nghĩ đó không phải là do Thiếu Lâm hay Võ Đang yếu hơn Vạn Nhân Phòng, mà vì con tin rằng họ sẽ không có thái độ thù địch như vậy đối với chúng ta".
"... Điều đó không sai."
Bạch Thiên lắc đầu.
Nếu là Thiếu Lâm hay Võ Đang, chắc chắn không đâm sau lưng người khác như Vạn Nhân Phòng. Nhưng khi tỷ võ với Võ Đang hắn lại chưa bao giờ có cảm giác như hôm nay.
Có lẽ đó là vì sự tồn tại của Trường Nhất Tiếu... Có lẽ giống như Nhuận Tông đã nói, bọn họ không hẳn là kẻ địch của Hoa Sơn.
Nhưng mà...
"Một khi Thiên Hữu Minh được thành lập, một ngày nào đó, ngay cả Võ Đang hay Thiếu Lâm cũng có thể trở thành kẻ thù của Hoa Sơn."
Nghĩ đến đó hắn thấy tim mình như thắt lại.
Nếu Thiếu Lâm trở thành kẻ thù... Thiếu Lâm...
"Ơ?"
Đôi mắt của Bạch Thiên đột nhiên trừng lớn khi một ý nghĩ xẹt qua trong đầu.
"Cái đó... Tuệ, Tuệ Nhiên! Tuệ Nhiên tiểu sư phụ? Hắn ở đâu rồi?"
"Sao cơ ạ?"
"Từ khi buổi lễ bắt đầu đến giờ ta chưa từng nhìn thấy hắn! Có ai nhìn thấy tiểu sư phụ Tuệ Nhiên không?"
"Hả?"
"Cho nên là...?"
Mọi người nhìn nhau với vẻ mặt vô hồn, nhưng không một ai biết người đó đang ở đâu.
"Con, để con đi tìm..."
"...Thí chủ, tiểu tăng ở đây."
"Hic!"
Chiêu Kiệt giật mình vì giọng nói đột ngột từ phía sau và quay lại. Không ai khác chính là Tuệ Nhiên, người bọn họ đang muốn tìm.
"Tiểu, tiểu sư phụ!"
"A, tiểu sư phụ. Mặt ngươi sao thế này!"
"... Chuyện gì đã xảy ra?"
Giữa phản ứng dữ dội của mọi người, viền mắt Tuệ Nhiên rưng rưng.
Ngũ Kiếm trông thấy cái đầu bóng láng hơn thường ngày của hắn không hiểu sao lại rơm rớm nước mắt.
"Ngươi đã ở đâu suốt thời gian qua?"
"...Tiểu tăng vẫn luôn ở chỗ nghỉ."
"Từ, từ khi nào?"
"Vẫn luôn ở đó từ trước khi công cuộc chuẩn bị cho sự kiện bắt đầu."
"..."
Bạch Thiên há hốc mồm.
Khoan, đã vài ngày trôi qua kể từ khi mọi chuyện diễn ra... Điều đó có nghĩa là hắn đã bị giam giữ trong chỗ nghỉ suốt thời gian qua?
"Nhưng... Tại sao?"
"Chuyện đó..."
Tuệ Nhiên mở miệng với khuôn mặt run run.
"Chuyện là... trước đó tiểu tăng đã nhận được lời nhắn. Nếu tiểu tăng xuất hiện trong sự kiện ra mắt của Thiên Hữu Minh... Thì những người nhìn thấy sẽ nghĩ là Thiên Hữu Minh và Thiếu Lâm có liên kết với nhau..."
"A..."
"Đó là lý do tại sao tiểu tăng không được xuất hiện."
"À..."
Điều đó có nghĩa là người này đã ẩn náu trong Hoa Sơn mà không lộ ra chút sơ hở nào?
"Trưởng lão có ghé vào một lát. Khi đó, ngài ấy cũng đã khẩn khoản van nài. Tuyệt đối không được bước ra ngoài cho đến khi mọi người đã về hết..."
... Rõ ràng là vậy
Không, chính xác mà nói, nếu ở lập trường của Thiếu Lâm, thì mọi chuyện đã ổn rồi. Bởi vì người này không chỉ là đệ tử bình thường, mà là Tuệ Nhiên.
Nếu chỉ là một đệ tử Thiếu Lâm bình thường, hắn có thể không phải làm điều này. Nhưng Tuệ Nhiên thì khác. Là người mang trên mình hy vọng và tương lai của Thiếu Lâm, và danh tiếng thiên hạ đệ nhất kỳ tài trăm năm mới có một.
Tuy đã cùng trải qua nhiều chuyện với nhau, nhưng đó là khi Hoa Sơn chưa được chú ý nhiều. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại, nếu việc một Tuệ Nhiên như vậy xuất hiện ở Hoa Sơn bị công khai, chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều tin đồn thất thiệt.
"Khoan. Cái đó... Được rồi, cái đó thì ta hiểu."
"Nhưng mặt của ngươi?"
"Giống như một người sắp chết đói vậy."
"Ôi trời ơi... Đừng nói là ngươi đã bế quan đấy nhé?"
Khuôn mặt Tuệ Nhiên trở nên buồn bã khi câu chuyện về chết đói được kể ra.
"Không phải như vậy..."
"Nếu vậy thì?"
"...Vì chỉ ở mãi trong phòng..."
"Hự? Ngươi đã không ăn bất cứ thứ gì trong năm ngày ư?"
"Trời đất ơi..."
"A, không, ăn thì có ăn."
"Hả?"
Vậy thì có vấn đề gì đâu?
"Thì là... Vì các vị ở Hoa Sơn quá bận rộn nên những người của Đường Môn đã mang đồ ăn đến thay..."
"... Rồi sau đó?"
Đôi mắt ngập ngừng của Tuệ Nhiên lướt qua một cách vu vơ. Hắn thì thầm bằng một giọng rất nhỏ rồi liếc nhìn xung quanh như một kẻ vừa làm chuyện trộm cắp.
"Cái đó... Tất cả đều toàn là cỏ..." (Trans: Thấy tội dễ sợ 😊)))))))
"..."
"..."
"À..."
Mọi người hiểu ra sự tình nhưng không tìm được từ ngữ nào để diễn tả, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng. Tuệ Nhiên lầm bầm với giọng nũng nịu.
"... Làm sao con người ta có thể sống mà chỉ ăn cỏ được chứ?"
A... Tình hình mới quan ngại làm sao...
Lúc đó, Chiêu Kiệt nghiêng đầu khó hiểu và lên tiếng mà không hề có dấu hiệu nào báo trước.
"Nhưng không phải các nhà sư chỉ ăn cỏ sao?"
"Tiểu Kiệt."
"Vâng, sư huynh."
"Ngậm ngay cái miệng của đệ lại."
"..."
Bạch Thiên nói với Nhuận Tông với vẻ mặt phức tạp.
"Nhuận Tông."
"Vâng, thưa sư thúc."
"Đưa tiểu sư phụ đến nhà ăn rồi chuẩn bị cơm cho hắn đi."
"Vâng."
"Trứng luộc và..... chuẩn bị thêm một ít thịt dưới cơm nữa."
"... Con hiểu rồi."
Nhuận Tông vỗ nhẹ vai Tuệ Nhiên.
"Đi thôi, tiểu sư phụ."
"... Đa tạ."
Gương mặt Tuệ Nhiên cuối cùng cũng hiện lên được chút sức sống.
Quả đầu tròn xoe bóng lưỡng của hắn như tỏa sáng hơn trước. Bạch Thiên ngơ ngác nhìn hắn bước đi nhẹ nhàng.
"... Phải ăn mới sống được chứ."
Giọng nói hờ hững của Lưu Lê Tuyết như đâm vào đôi tai của Bạch Thiên.
"Ồ, đúng rồi, sư muội này."
"Vâng, sư huynh."
"Thanh Minh ở đâu? Từ nãy đến giờ ta đã không nhìn thấy tiểu tử đó rồi."
Bạch Thiên dù chỉ một khắc không nhìn thấy Thanh Minh cũng đã thấy bụng đau ê ẩm, bắt đầu tìm kiếm Thanh Minh theo thói quen. Lưu Lê Tuyết chỉ về một phía với gương mặt vô cảm.
"Ở đằng kia."
"Ở đâu?"
"Đằng kia."
Nơi nàng ta chỉ là một góc của điện các. Con mắt Bạch Thiên lại như muốn nứt ra.
Ở một nơi rất khó nhìn vì quá tối, Thanh Minh đang đẩy ai đó vào tường và chỉ vào họ.
"... Ai giống như Lục Lâm Vương vậy?"
"Đúng vậy phải không?"
"..."
Thiếu Lâm đệ nhất kì tài tránh ánh mắt của mọi người và trốn đi ăn thịt, trong khi Hoa Sơn đệ nhất kì tài lại đang bắt nạt Lục Lâm Vương.
"Cái này có thực sự ổn không đây?"
Chính Bạch Thiên cũng cảm thấy tương lai của giang hồ lại mờ mịt hơn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net