2. Xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Lan Nghi cảm nhận cơn đau từ đỉnh đầu, rồi lan đến tứ chi, xong lại truyền đi khắp lục phủ ngũ tạng của toàn cơ thể, sau đó không hề có bất kì báo hiệu nào, nó lại đột nhiên... biến mất?!

Xung quanh cô chính là một mảng đen tuyền bao trùm như một con quái vật khổng lồ há to cái miệng tham lam nuốt tất cả mọi thứ vào bóng tối. Bên tai Tiếu Lan Nghi không ngừng vang lên tiếng rè rè, ù ù cạc cạc như cái tivi đời cũ ở nhà mà cô vẫn đang dùng, điều này khiến cho đầu óc cô vừa mới thanh tỉnh đôi chút lại tiếp tục rơi vào choáng váng...

Âm thanh nhiễu loạn điên cuồng vang lên trong màn đêm, Tiếu Lan Nghi lại nghe thấy một âm thanh khác từ rất xa vọng lại. Âm thanh đó tựa như đang muốn truyền đạt cho cô đều gì đó, nhưng nó lại quá nhỏ cô nên không nghe được, thều thào phát ra từ bốn phương tám hướng.

Tiếu Lan Nghi ép mình nín thở ngưng thần để tập trung lắng nghe âm thanh ấy đang muốn nói với cô điều gì, âm thanh ngắt quãng, nhưng không phải thều thào, mà nói đúng hơn là đang hoảng loạn thét gào từ rất xa: "Giúp . . . ! Làm ơn . . . ? . . . giúp tôi! Tôi. . . chết! . . . không cam tâm! Ai đó giúp tôi đi! Làm ơn! ! !"

Đậu phộng củ chuối chè đậu đen ơi... Cái tình huống gì đây? Cái quái gì đang xảy đây??? Không phải gặp ma rồi chứ?

Hai tay Tiếu Lan Nghi vô thức bấu chặt vào nhau mỗi khi hoảng loạn, nhưng lại ngoài ý muốn không cảm thấy đau. Đây là... ảo mộng? Tiếu Lan Nghi nghi hoặc nhìn xung quanh. Không hề có bất cứ thứ gì ngoài màn đêm, tám chín phần mười chính là mơ rồi!

Trấn định bản thân một chút, hít sâu vài hơi lấy dũng khí bước về phía trước mặt. Tiếu Lan Nghi cũng không biết mình phải đi đâu để tìm ra chủ nhân của giọng nói kia, chỉ tùy duyên mà hướng thẳng...

"Giúp tôi, xin hãy giúp tôi! Làm ơn hãy giúp tôi! Không thể, tôi không thể chết!"

Âm thanh gào thét ngày một nghe rõ hơn, mặc dù giọng điệu có chút dễ nghe nhưng hỗn tạp âm thanh nhiễu loạn cùng tiếng thét gào vô vọng kia chính là muốn bức tử thính giác của người ta! Tiếu Lan Nghi cố gắng trấn định mình cứ bước tiếp về phía trước, nguyên nhân là gì không rõ, chỉ có thể bỏ mặc hỗn thanh tra tấn màng nhĩ mà một đường đi thẳng về phía trước!

Tấm lưng thon gầy của nữ nhân hướng về phía cô trong màn đêm tạo nên một điểm chú ý lạ kì. Đột nhiên mọi âm thanh nhiễu loạn liền không một chút tồn dư. Sau đó thân ảnh kia mạnh mẽ quay đầu chằm chặp nhìn cô như nhìn một cọng rơm cứu mạng. Khuôn mặt diễm lệ ngập trong nước mắt hướng cô nở một nụ cười tang thương: "Giúp tôi!"

What?!

! ! !

Không để cô có thời gian ngạc nhiên, dưới chân Tiếu Lan Nghi bỗng nhiên xuất hiện một cái hố bao trọn cơ thể cô. Đứng trong màn đêm lại một lần nữa rơi vào màn đêm, cái này... thật quá cao siêu rồi đi! ! !

"Tiểu thư thật là số khổ a, chứ tại sao đang yên đang lành bỗng nhiên ngã xuống hồ?"

"Không biết cái tên nào đẩy tiểu thư xuống đó, nếu tra ra được, ta nhất định sẽ lột da hắn!"

"Này, bác sĩ không phải đã nói tiểu thư chỉ hôn mê hai ba ngày ư? Sao năm ngày lẻ hai giờ rồi mà người vẫn còn chưa tỉnh?"

"Có khi nào y là lang băm không?"

"Không biết, nhưng nếu tiểu thư cứ như vậy mà đi thì thật là bất công!"

Con bà nó, có thể để cho người ta ngủ yên được không? Các người không biết làm phiền giấc ngủ của người ta là một tội ác à! Tâm tình Tiếu Lan Nghi bị hỗn thanh trong mộng kia làm cho choáng váng, sau đó lại bị những âm thanh bàn tán kia mà phẫn nộ! Nội tâm cô lệ rơi ròng ròng, nhất định cách thức đặt chân xuống giường của mình hôm nay không đúng! Chứ đương không sao lại liên tục gặp nhiều phiền phức thế kia?!

"Huhu ta cũng không muốn tiểu thư cứ như vậy không nói lời nào mà đi đâu! Tiểu thư mau dậy đi! Huhu tiểu thư—!"

Đạch! Tiếu Lan Nghi bị những tiếng khóc lóc ỉ ôi cùng động tác lay nhẹ kia ép cho bản thân mở mắt tỉnh dậy. Khung cảnh uốn éo xoay vòng dần dần lắng đọng thành thực thể, tầm mắt cô trực tiếp bị trần nhà trắng sáng không bám một hạt bụi làm cho hoang mang.

Con bà nó, đây là nơi nào? Trần nhà bằng la phông màu xanh lục nhẹ cũ kĩ cất nơi xó nào rồi?

"Tiểu thư Lour, tiểu thư tỉnh rồi! Tiểu thư tỉnh rồi!"

"Mau gọi lão gia cùng phu nhân!"

"Ta cũng đi gọi cả bác sĩ!"

Tiếu Lan Nghi ngây người nằm trên giường rộng phóng mắt nhìn theo ba người nữ mặc y phục hầu gái như cosplay loạn cào cào chạy đi khỏi phòng.

Cơ thể dần dần khôi phục các giác quan, mặc dù chưa hoàn toàn, nhưng cũng đủ cho cô cảm nhận được từng cơn ê ẩm nhức mỏi đang truyền lên đại não! Con bà nó, thực sự thống khổ có biết không!!!

Kế đó, khứu giác cũng đã mang máng ngửi được mùi tinh dầu nhè nhẹ trong phòng, mặc dù nhẹ nhưng rất thơm, cảm giác rất thoải mái nên Tiếu Lan Nghi tham lam hít liền mấy hơi thật sâu.

Những người cosplay nữ hầu gái kia chạy đi không lâu liền quay lại, kéo theo sau là ba người khác nữa. Tiếu Lan Nghi giương mắt nhìn họ tiến vào phòng. Đầu tiên là một chàng trai cao ráo khoác một chiếc áo Blouse trắng nhanh chóng bước lên đầu, tiếp đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, có lẽ đã qua tứ tuần, nhưng phong cách cũng còn rất trẻ trung và thanh lịch, trang phục đơn giản nhưng được làm từ loại vải thượng hạng đó! Là vải thượng hạng chỉ có đại gia hoặc nhà giàu mới mặc đó!

Mắt chạm mắt, chàng trai mặc áo Blouse trắng trong phút chốc tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta liền khôi phục như bình thường. Tiếu Lan Nghi tỏ vẻ nghi ngờ mắt mình xuất hiện ảo giác, chứ nếu không thì sao thanh niên kia có thể thu hồi lại cảm xúc chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi như thế được.

Chàng trai mặc áo Blouse trắng chỉ bước nhanh về phía giường nhìn sơ qua một chút liền nói: "Mặc dù hôn mê lâu hơn dự định, nhưng tiểu thư cũng chẳng có điều gì đáng lo ngại cả, chỉ cần tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa là sẽ ổn thôi! Mọi người đừng quá lo lắng!"

Những người xung quanh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữ kia cũng nhanh chóng bước lại gần, Tiếu Lan Nghi hoảng sợ nhìn khoé mắt của bà rưng rưng hai hàng lệ, ngồi xuống giường nắm tay cô nghẹn ngào nói: "Con làm ta lo muốn ngất! Sao lại bất cẩn như thế chứ! Lỡ con có mệnh hệ gì thì... mẹ biết phải làm sao hả con?"

What? Tiếu Lan Nghi cau mày nhìn bà, cũng mờ mịt nhìn mọi người xung quanh.

Bà ta xưng mình là "mẹ"? Nhưng Tiếu Lan Nghi làm gì có mẹ? Mặc dù có lẽ nói hơi quá, nhưng cô từ lâu đã quên đi cái gọi "ba mẹ" là như thế nào rồi! Cuộc sống hiện tại mà cô đang sống chính là tận lực bám vào anh trai hơn mình 12 tuổi. Hai người gọi là ba mẹ ngay từ lúc cô còn rất nhỏ đã sớm ly hôn. Sau đó hai anh em cứ nửa năm ở với dì 6 tháng ở với dượng, cuối cùng khi anh trai đủ lông đủ cánh đủ sức tự lập liền dứt khoát bế cô thoát ly ra ở riêng. Sau đó mọi thứ trang trải của cuộc sống hai người đều nhờ vào công lao của người anh trai kia chứ không bao giờ có sự can thiệp của những bậc làm ba làm mẹ. Giờ khi không bỗng nhiên xuất hiện một người tự xưng mình là mẹ, tâm tình Tiếu Lan Nghi phút chốc rơi vào hầm băng sau đó lại tiếp tục rơi vào bóng tối tịch mịch, vừa lạnh lẽo cô độc vừa đáng sợ không lối thoát!

Tiếu Lan Nghi cố gắng gượng người ngồi dậy nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ kia, trực tiếp bỏ qua cái cảm giác quen thuộc kì lạ trong thâm tâm, kiên quyết nói: "Xin lỗi, dì là ai? Con không quen dì..."

". . ." Mọi thứ xung quanh rơi vào im lặng một cách đáng sợ, Tiếu Lan Nghi cau mày nhìn mọi người xung quanh. Lồng ngực bỗng nhiên xuất hiện một cơn đau nhói khiến cô hô hấp không thông. Tiếu Lan Nghi ra sức siết chặt chiếc chăn trên người, bàn tay vừa thon vừa dài lại còn trắng nõn như ngọc như ngà đan xen với tấm chăn tuyết màu lam nhạt đập vào đôi mắt cô khiến cô nghĩ mình bị hoang tưởng trầm trọng.

Bàn tay xúc xích ngắn tủn tỉn của ta đâu? Đây là tay ai? Là tay ai???

"Lour, con không nhận ra ta sao?" Người phụ nữ lạ mang tâm tình không thể tin được nhìn cô, hai hàng nước mắt vốn rưng rưng giờ đồng loạt chảy dài trên khuôn mặt diễm lệ nửa xa lạ nửa quen thuộc đến kì dị. Dẫu cho tận lực khắc chế chính mình không được vươn tay lau đi hàng nước mắt kia nhưng cuối cùng cũng thất bại. Tiếu Lan Nghi nghi hoặc nghĩ liệu trong cơ thể mình có tồn tại thêm một nhân cách nào nữa hay không, thật sự thống khổ khi vừa phải nhắc chính mình không được vươn tay chạm vào bà ta nhưng lại có một cái gì đó khiến cho bàn tay tự ý lau đi những hàng nước mắt còn tù đọng trên khóe mắt của người phụ nữ ấy.

Đạch! Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?

"Lour con thật sự ổn chứ?" Người đàn ông bước đến giường xoa đầu cô, chất giọng trầm khàn tuy dịu dàng mà không kém phần uy nghiêm hệt như anh trai của cô. Tiếu Lam Nghi ngẩng đầu nhìn ông ta, âm thầm nghi hoặc, nếu người phụ nữ kia là mẹ chắc chắn ông ta sẽ là ba!

Không đợi cho chính mình tự khen cho bản thân thông minh, chàng trai khoác chiếc áo Blouse trắng bước tới giường vỗ vai người phụ nữ kia an ủi, "Phu nhân xin hãy bình tĩnh! Dù sao tiểu thư cũng đã ngâm mình trong hồ hơn nửa canh giờ, do bị hoảng sợ tột độ nên chuyện mất trí nhớ tạm thời cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, cứ từ từ nhắc nhở giúp cô ấy khôi phục lại là được! Xin gia đình đừng đau lòng quá..."

Tiếu Lan Nghi âm thầm phỉ phỉ nhổ nhổ, lão nương ta trí nhớ rất tốt, các người mới mất trí nhớ, cả nhà các người mới chính là mất trí nhớ! Làm sao có thể nhầm lẫn tiểu thư của các người với một kẻ tầm thường như lão nương đây được! Tất cả các người mới chính là mất trí nhớ!!!

"Không sao, chẳng phải là mất trí nhớ tạm thời thôi sao—?" Người phụ nữ rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay tao nhã lau lau nước mắt, khóe miệng giương lên nụ cười nhợt nhạt, "Chỉ cần từ từ rồi nhớ lại cũng được! Lour ta là mẹ của con. Nhìn mẹ đi, ta là mẹ của con nè... Còn đây là ba con, nghe tin con rơi xuống hồ chính ông ấy đã bỏ tất cả mọi việc để mang con đến bệnh viện đó. Nhưng có lẽ mang đến hơi muộn một chút... Còn đây là Phi Hoa, Lạc Diệp, Thu Trì, ba tiểu nữ này là những người hầu mà con thường mang bên mình đó! Con đã xem chúng như là bạn của mình mà. Sao nào, con nhớ ra chưa?"

". . ." Tiếu Lan Nghi mờ mịt nhìn ba người nữ hầu mặc đồ như cosplay một chút, mang máng nhớ đã từng xem qua ba cái tên này ở đây đó rất nhiều lần nhưng lại không biết là ở đâu.

Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại trên về mặt phản chiếu của chiếc gương ở phía xa. Một người đàn ông cùng một người phụ nữ đang hướng mắt về một người con gái ngồi trên giường. Tiếu Lan Nghi dám đảm bảo người ngồi ở vị trí kia chính là Tiếu Lan Nghi cô, nhưng ảnh ảo phản chiếu trong gương lại không phải là Tiếu Lan Nghi cô!

"Gương..."

"Con muốn nói cái gì?" Người phụ nữ nghiêng đầu sát vào cô hỏi lại.

"Gương, xin hãy cho tôi cái gương!" Tiếu Lan Nghi kích động gần như là hét lên với những người trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net