Chương III : Giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thượng Quan Thiển nhanh chóng trở lại tiệm ông cụ Thương. Giờ đây khách khứa cũng đông lên nhiều rồi. Nàng thấy vậy bèn không dám làm phiền ông cụ buôn bán, nhẹ bước vào gian trong, thấy Tiểu An cùng bà cụ Thương cười đùa vui vẻ, trên bàn còn có đĩa bánh nướng nóng hổi nữa, nàng định lại gần phía hai người thì nghe tiếng gọi
- Tỷ, tỷ về rồi
Thượng Quan Thiển quay sang thì thấy thiếu nữ khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to tròn linh động rất thu hút.
- Tiểu Linh, sao muội đã về rồi
Tiểu Linh thấy vậy liền cầm đĩa bánh lon ton đi tới đặt lên bàn nói
- Hôm nay em gặp may đấy, lúc hái thuốc gặp đúng một tên tuy không ra gì nhưng được việc là rất am hiểu y thuật chỉ em một vài mẹo hái thuốc nên hái rất nhanh. Tỷ, tỷ mau lại ăn bánh nướng đi, muội mới mua đó, quán này rất ngon.
- Mẫu thân, người về rồi!
Tiểu An thấy mẫu thân reo lên vui sướng, chạy lại ôm nàng. Thượng Quan Thiển bế cậu bé lên, quay sang với bà cụ Thương áy náy nói
- Bà ơi, chúng cháu phải đi ngay không muộn mất. Cháu cũng định ở lại ăn bữa tối cùng hai người cho vui nhưng có lẽ để khi khác vậy
- Nhanh vậy sao, ta còn định làm bánh chẻo nữa
Nhìn đôi mắt đục ngầu tiếc nuối ấy, nàng không đành, nhưng nếu nán lại lâu, sẽ để lại dấu vết, đến lúc đó ông bà cụ sẽ nguy hiểm, nàng không thể để họ liên luỵ được
- Cháu sẽ quay lại mà.
Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng an ủi, rồi quay sang nháy mắt ra hiệu với Tiểu Linh. Nhận được ám hiệu của tỷ tỷ, nàng cũng nhanh chóng thêm lời
- Phải đó bà ơi, bọn cháu nhất định sẽ đến ăn ké với ông bà vào dịp khác mà
- Đúng vậy. Tiểu An cũng rất quấn người, nhất định bọn cháu sẽ đến mà. Con mau chào cụ đi
- Tiểu An chào cụ ạ, Tiểu An nhất định sẽ quay lại thăm cụ.
Thấy cô nhóc tươi cười nói và cậu nhóc hiểu chuyện này, bà cụ Thương cũng vui vẻ gật gật đầu đồng ý.

Ba người rời đi, ông cụ thấy thế cũng gọi lại hỏi thăm rồi cũng hẹn khi khác.
- Ôi, con bé quên đồ rồi
Thấy vậy ông liền gói ghém cẩn thận cất đi, định bụng mai sẽ gửi cho nàng.
Bóng dáng ba người khuất dần. Nàng nhìn sang đã thấy Tiểu An đang dần thiếp đi, hôm nay thằng bé đi dạo không ngừng nghỉ, nô đùa cũng thấm mệt rồi. Tiểu Linh đi bên cạnh thấy sắc mặt tỷ tỷ không tốt cũng không hỏi nhiều, nhưng lòng nàng biết, họ có thể sẽ gặp rắc rối. Suy nghĩ vậy khiến bước chân cả hai nhanh hơn.
Hoàng hôn buông xuống lưng núi, họ sắp về đến nhà. Đột nhiên Thượng Quan Thiển dừng lại, nhìn xung quanh phía trước thấy có rất nhiều dấu gót ngựa chồng lên nhau. Trái tim nàng hẫng một nhịp, sự lo lắng chốc lát trào dâng lấn át mọi cảm xúc. Thấy tỷ tỷ nét mặt căng thẳng, lo lắng như vậy Tiểu Linh cũng đã phát hiện ra. Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, còn chưa kịp cất tiếng đã nghe thấy lời dặn dò
- Tiểu Linh, muội mau đưa Tiểu An rời khỏi đây, chạy thật nhanh về phía tây, đến quán Bạch Vân Sương cứ gọi cho một phần cá hấp, hai phần thịt lợn rừng hấp, ba phần rượu Vân Sương. Nếu người ta có hỏi đặt phòng chưa thì cứ nói lầu 5 gian 3, họ sẽ đưa em gặp người tên Trình Bạch. Gặp hắn rồi bảo hắn giúp đỡ. Nhớ đừng quay đầu lại.
- Vậy còn tỷ, ta không thể để một lần nữa chúng ta chia cắt được
Nghe được giọng nói lo lắng của Thượng Quan Thiển, Tiểu Linh hết sức hốt hoảng, nó tựa như lời ly biệt vậy. Nàng lạc mất tỷ tỷ đã hơn mười năm, khó lắm mới tìm được, sao nàng có thể để tỷ tỷ lại một mình chứ. Tuyệt đối không thể
- Tiểu Linh, nghe ta, ta không thể để muội gặp nguy hiểm cũng không thể để muội và Tiểu An chết được. Muội cũng vậy phải không.
Lời vừa dứt nàng bế Tiểu An sang cho Tiểu Linh. Thấy vậy Tiểu Linh cũng không thể không đỡ, bao năm qua Tiểu An và tỷ tỷ là ánh sáng, là nguồn sống của nàng, nàng không thể mất họ được
- Nhưng mà...
- Đừng cứng đầu, nghe ta. Chúng ta phải để thằng bé sống tốt.
Đôi mắt cả hai tỷ muội đều ngấn lệ, rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ một giây trôi qua cũng là một giây nguy hiểm cũng có thể là một giây thoát chết. Tất cả đều không thể chậm trễ. Hai tay Thượng Quan Thiển nắm chặt bả vai Tiểu Linh dần buông lỏng, thấp giọng nói
- Mau chạy đi.
Tiểu Linh cũng không còn cách nào khác, quay đầu chạy thật nhanh theo lời tỷ tỷ dặn. Khi thấy bóng lưng hai người khuất hẳn nàng cũng bớt lo phần nào. Bỗng có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, Thượng Quan Thiển liền nâng cao cảnh giác, nàng đeo chiếc khăn lụa lên che mặt, vận nội công bay lên ẩn nấp sau những tán cây.
Tiếng ngựa hí cận kề, một nhóm người áo đen bịt kín mặt, trong tay cầm kiếm sắc bén, ánh chiều tà phản chiếu lên lưỡi kiếm càng khiến chúng trở nên sáng quắc, lạnh lẽo. Không gian bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng, chỉ tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc lan rộng khắp cánh rừng
- Thập Tam, có người.
- Ta biết!
Nhóm có 10 người, người được gọi Thập Tam đó có thể là tên cầm đầu toán người này, Thượng Quan Thiển lặng lẽ chờ đợi, nàng chỉ có một mình, không thể khinh suất. Một ám khí bất ngờ được phóng ra, bay thẳng về phía nàng, đáng tiếc lại không trúng. Với khả năng như vậy, bọn chúng có thể chỉ là sát thủ cấp yêu hoặc bán ma thôi. Nhưng không có gì chắc chắn. Nàng vẫn chọn cách án binh bất động để thăm dò
- Tiền bối à, người thật lợi hại đấy. Bao nhiêu cơ quan ám khí của cô khiến bọn ta thiệt mạng không ít. Bọn ta quả thật nhìn không ra. Nếu trúng thì xin mạo phạm rồi.
Lời vừa nói ra, hàng loạt ám khí liền đồng loạt bay thẳng về phía nàng, buộc nàng ra mặt. Không còn cách khác, Thượng Quan Thiển chỉ có thể xuất hiện ra tay.
- Thật không ngờ là cô vẫn còn sống. Giết!
Nhận được hiệu lệnh, cả đám người đồng loạt xông lên tấn công. Tiếng kiếm va chạm vang vọng khắp rừng trúc, chiêu đến khí chặn, người đánh nàng đáp trả. Hai bên là một địch mười nhưng đã có 3 tên bị nàng hạ. Có điều nàng cũng bị thương rồi.
- Tiền bối không hổ danh sát thủ cấp ma.
Tên Thập Tam là người lợi hại nhất, cũng khó đối phó nhất, mỗi chiêu thức đều vô cùng bạo ngược và dứt khoát, chính là muốn một nhát lấy mạng nàng.
- Cũng lâu rồi ta chưa có xuống tay nhiều như vậy
Bảy tên, nàng tiếp tục hạ được hai tên nữa, chứng tỏ những người ngã xuống này chỉ là sát thủ cấp yêu thôi. Còn lại...

Tiểu Linh ôm Thượng An chạy thật nhanh về phía đông nam theo lời Thượng Quan Thiển dặn. Trên đường đi, Thượng An phát hiện ra điều gì đó bất thường liền hỏi
- Dì ơi, chúng ta đi đâu, mẫu thân đâu rồi?
Thấy cậu bé đã tỉnh, lại hiểu chuyện không náo, nàng chỉ giải thích ngắn gọn
- Mẫu thân con đang có việc rất quan trọng nên ta chăm sóc con. Mẫu thân con còn dặn, chúng ta có thể giúp tỷ ấy bằng cách tìm người giúp đỡ. Con phải ngoan, nghe chưa
Cậu bé rất hiểu chuyện, nhìn thấy sắc mặt dì mình không tốt, lại nghe lời dặn như vậy liền ngoan ngoãn gật đầu.
Đã hơn nửa canh giờ canh giờ trôi qua rồi, mặt trời cũng đã xuống núi, lúc này nàng mới đứng trước cửa quán Bạch Vân Sương, không kịp suy nghĩ, Tiểu Linh ngay lập tức chạy vào đối diện với chủ quầy hàng nói một loạt
- Một phần cá hấp, hai phần thịt lợn rừng hấp, ba phần rượu Vân Sương
Ông chủ quầy hết hồn, không hiểu sao hôm nay lại có nhiều vị khách đặc biệt như vậy. Ông liền dè dặt hỏi
- Tiểu thư đã đặt...
- Lầu năm gian ba

Nhìn thấy khuôn mặt gấp gáp, dáng vẻ như sắp muốn lật trời đến nơi của cô gái, chủ quầy không dám nhiều lời dẫn đường. Đến trước hiên nhà thì bị người chặn lại
- Công tử nhà chúng tôi đã nói, hiện tại không tiếp thêm khách, dù là ai đi nữa
Tiểu Linh nghe xong, cảm giác như máu nóng tuôn trào, hai mắt trợn trừng gắt lên, hét to tưởng như vạn dặm cũng nghe thấy
- Đấy là công tử nhà các người chứ có phải ông chủ của Bạch Vân Sương đâu, nói năng lảm nhảm gì thế hả! Không cần biết công tử nhà các anh là ai bây giờ người tôi muốn gặp là Trình Bạch chứ không phải công tử ẻo lả sợ người nhà mấy người đâu. Mau tránh ra.
Vừa nói Tiểu Linh vừa xông vào nhưng vẫn bị chặn lại, thêm vào đó còn bị nghe lời cảnh cáo
- Chúng tôi không nhiều lời, vị tiểu thư này xin hãy lui xuống. Nếu không tôi không đảm bảo không ra tay
- Ra cái con khỉ! Bà đây đang gấp mấy người mới cần lượn đi chỗ khác đấy
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một dáng hình cao lớn anh tuấn bước đến
- Có chuyện gì?
Nói xong ánh mắt liền chạm phải dáng hình nhỏ bé đang ôm một đứa trẻ, khuôn mặt thanh tú xinh xắn giờ nhăn nhó, tức tối đến mức lên giọng "bà đây". Cảm nhận được ánh mắt ấy, Tiểu Linh cũng nhìn lại thì phát hiện ra chính là tên hâm dở mình gặp lúc chiều nay. Đúng là oan gia tương phùng mà
- Là huynh sao
- Là cô sao
Mấy tên lính nghe ra hai người họ quen biết liền không dám ho he gì, thái độ cũng dịu đi, nhường chỗ cho hai người. Còn ông chủ quầy đã lặn đi đâu mất tăm.
- Ta nói này, sao huynh ẻo lả thế, cái gì mà không gặp người ngoài, huynh cũng không phải chủ nơi này, sao lại độc đoán chuyên quyền thế hả
Vừa ra đã bị người khác chửi như tát nước, đã thế lại còn là một cô nương nói mình ẻo lả. Đúng là mất hết cả mặt mũi
- Nha đầu ngốc nhà cô ngốc đến mức hồ ngôn loạn ngữ rồi phải không. Sao lại có thể ăn nói vô căn cứ như vậy. Với cả dù ta không là chủ nơi này nhưng ca ca ta cũng không khác gì chủ nơi này. Cô nói xem...
- Được vậy cho ta gặp ca ca huynh đi, giờ ta đang có việc...
Nói còn chưa hết câu thì bóng dáng người đàn ông xuất hiện, khuôn mặt đẹp bất phàm, khí chất bức người đã đứng trước cửa. Hắn có đôi mắt phượng sắc bén, đôi mày kiếm lại tăng thêm cảm giác khó gần, xa cách. Tưởng như vị cứu tinh giáng thế, bất chấp tất cả Tiểu Linh xông thẳng về phía người đàn ông
- Trình Bạch tiên sinh, xin huynh hãy giúp tỷ tỷ ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net