Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tháng kể từ ngày Dư Đường bỏ đi thì Tô Sóc rốt cuộc cũng tìm đến tận cửa. Hắn một đường trèo núi lội sông, không thể nói là không vất vả để đến tận đây.

Cửa nhà đang mở, Tô Sóc bước vào nhà tiện thể đưa mắt nhìn mọi thứ ở đây rồi đưa ra nhận xét trong lòng.

Diện tích trong nhà không tính là rộng rãi, hình như có hai, ba căn phòng nhìn khá nhỏ vì tiết kiệm diện tích nên được bố trí không mấy thuận mắt. Cách trang trí trong nhà cũng bình thường, càng không có gì ấn tượng với hắn.

Còn nữa, hình như căn nhà không được sáng sủa lắm vì hướng nam thiếu cửa sổ khiến không gian khá ngột ngạt. Đồ vật trong nhà cũng không có gì mới, quá bình thường khiến hắn càng nhìn càng cảm thấy sự mộc mạc đến nỗi keo kiệt của chủ nhân đối với ngôi nhà này.

Trong nhà hình như không có lò sưởi, càng khiến Tô Sóc cảm giác như đứng ở ngoài trời lạnh trong lúc này cũng không mấy khác biệt.

Điều này có chút khác ngoài sự suy đoán của hắn về Dư Đường.

Trong mắt của hắn thì Dư Đường cũng như các Omega khác đều yếu ớt, dáng vẻ mong manh luôn cần người che chở. Có lẽ là được gia đình bảo bọc khá nhiều, đặc biệt là được ba ba chăm sóc cẩn thận từ thuở nhỏ đến lớn. Hắn hừ lạnh trong lòng thầm nghĩ cuộc sống sinh hoạt trước đây của Dư Đường có lẽ được nhiều người hầu kẻ hạ nên tính cách chắc sẽ rất khó chiều chuộng.

Bởi vì hắn ấn tượng mãi khi biết lần đầu tiên gia đình cậu đến Tô gia đã đưa một văn bản dài như tấu sớ dâng vua. Đòi hỏi đủ thứ như trong phòng tân hôn phải có lò sưởi âm tường, chăn nệm cũng phải thay mới mà phải là loại tốt nhất trên thị trường hiện nay. Còn kén chọn đủ trò , gì mà tủ lạnh ở nhà bếp cũng là phải là loại hiện đại nhất.

Đi ra ngoài cũng không muốn đi các phương tiện giao thông công cộng bình thường, càng không thích đi xe thể thao hay xe hơi con cóc bé tí. Mà khi ra ngoài thì phải ngồi ở xe có không gian rộng rãi, sang trọng như Rolls Royce Sweptail hoặc Mercedes Maybach Exelero.

Có thể nói rằng, đợt phiền phức ầm ĩ lần này cho hắn thấy được Omega nhìn vẻ ngoài nhỏ bé này đã hy sinh rất lớn. Xem như hắn được mở rộng tầm mắt nhìn thấy khả năng diễn suất của Dư Đường.

Khóe miệng của Tô Sóc nhếch lên nhìn liền biết là thiếu đòn , trên gương mặt kiêu ngạo nặn ra một nụ cười : " Chào buổi sáng. "

Dư Đường mới đầu còn đang thất thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay lập tức gọi ba hồn bảy vía chạy về. Vội vàng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, liếc nhìn hắn không mấy vui lòng vì sự xuất hiện đột ngột của Tô Sóc. Cậu vội vàng né tránh hắn để đi ra ngoài.

Hắn thì thảm hơn rồi. Trời còn chưa sáng thì Tô Sóc đã bị mẹ mình gọi dậy từ bỏ tấm chăn ấm ấp và cái giường êm ái của mình để tìm cậu về nhà. Còn chưa kịp ăn chút gì lót bụng thì đã bị mẹ đá đít ra khỏi nhà. Một người và một bản đồ chỉ đường mà lặn lội đến nơi đây, tốn hơn một giờ đồng hồ thật vật vã để tìm Dư Đường đang trốn trên núi.

Giờ phút này hắn bắt đầu cảm nhận được cái lưng dẻo dai của mình bắt đầu đau nhức, chân thì có dấu hiệu mỏi. Vậy mà không hiểu sao tinh thần lại sảng khoái hớn hở như tới mùa xuân được đi chơi vậy. Thật phấn khởi quá mà .

Tô Sóc ung dung, thong thả đi sau lưng của Dư Đường tới trước cửa sổ ở gần mái hiên, bộ dáng như một cái đuôi to đang vẫy đuôi ngoe nguẩy kia nhìn thật ngứa mắt mà khó đuổi đi.

Hắn nhìn bộ dáng nhón chân ngốc nghếch của Dư Đường đang cố với lấy túi bánh được treo trên mái hiên , so với chiều cao của cậu thì nó khá cao. Cậu cố gắng nhảy lên mấy lần nhưng vẫn không với tới.

Tô Sóc biết cậu sẽ không mở miệng cầu xin sự giúp đỡ từ hắn nên có chút đắc ý, đứng vênh mặt bên cạnh Dư Đường xem cậu tính làm gì. Sau cùng khi xem chán rồi thì hắn mới bỏ tay ra khỏi túi quần tây, thong thả bước đến lấy cái túi bánh giúp cậu.

Dư Đường rủ mắt xuống tiếp nhận đồ trong tay của hắn, quay người trở vào nhà không nói một câu cảm ơn nào. Tô Sóc biết mình sẽ bị nhốt ở bên ngoài nên nhanh chân chặn cửa, chen nhanh vào nhà.

Rồi thoải mái ngồi trên sofa lớn, nói : "Không thể hiểu được tại sao cậu lại chạy đến ở nơi khỉ ho gà gáy này để tận hưởng kỳ nghỉ phép nữa ? "

Dư Đường không thèm để ý tới hắn, đưa lưng về phía hắn trong tay cầm lồng hấp chuẩn bị hấp lại bánh bao.

Tô Sóc đã quen thuộc với thái độ lạnh lùng, hờ hững của Dư Đường đối với hắn. Tô Sóc ngó đông ngó tây rồi mới lơ đễnh nói : "Ồ ! Từ khi nào mà cậu đã học làm quen với nhà bếp vậy?"

Dư Đường không quan tâm đến hắn hắn, lửa trên bếp đã vặn bếp rồi mà không cháy, cậu xoay người cuối xuống xem xét mình đã mở khóa bình gas chưa.

Trong bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạc này thì Tô Sóc bỗng nhiên cất tiếng nói : "Hôm qua anh trai của cậu lại đến tìm tôi. Hỏi tôi đã đem giấu cậu ở chốn nào. Thật không nghĩ đến việc cậu và người nhà lại không giữ liên lạc mấy ngày qua."

Tô Sóc với dáng vẻ thiếu đòn nhìn khá đáng ghét, tiếp tục nói : "Tôi nghĩ cậu cũng nên gọi điện cho anh trai mình báo bình an và nơi cậu đang ở là chỗ nào. Lần này xem như bỏ qua, tôi không tính toán với anh của cậu. Nhưng mà đến lần thứ hai lại chạy đến chỗ tôi đòi người thì đừng trách tại sao tôi không nể mặt cậu."

Rốt cuộc Dư Đường cũng phản ứng khi nghe hắn nói, quay lại nhìn Tô Sóc với ánh mắt lạnh lùng như cũ , giống như đang nhìn một người xa lạ đang cố tình gây sự.

Lúc cậu quay lại nhìn hắn chầm chầm lại làm Tô Sóc có chút hoảng hồn . Dư Đường có một đôi mắt vô cùng đẹp , con ngươi to tròn lại đen nhánh mềm mại. Khóe mắt có chút hất lên, nhìn vừa ngay ngô lại mang sắc thái mị hoặc đối phương, khiến cho người khác cảm giác như bị câu dẫn đến thất thần.

Chính bởi vì Dư Đường lớn lên có vẻ đẹp rất hợp với thẩm mỹ của hắn nên khi đến đại học A giao lưu trong bữa tiệc tối hôm đó. Sau đó, hắn tình cờ gặp được Tô Đường ở trong khuôn viên khách sạn.

Rõ là ở đó rất ồn ào vậy mà Tô Sóc không thể nào rời mắt khỏi cậu. Trời xui đất khiến , hắn ôm người đi vào khách sạn quấn tới quấn lui, làm chuyện nên làm suốt một đêm .

Ai mà ngờ được, nhìn dáng vẻ nhu thuận, nhỏ nhắn của Omega nhưng không phải vậy của cậu mà hắn bị đánh một đòn quá đau.

Ngày thứ hai thức dậy thì hay tin cậu đã trở mặt làm loạn, giở trò khóc nháo, ầm ĩ không thôi. Càng không nói nhiều lời, đi một mạch đến tận cửa Tô gia bàn chuyện kết hôn. Cái bản lĩnh không sợ trời không sợ đất này của Dư Đường thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, không thể không phục được.

Nghĩ tới chuyện đã xảy ra nhanh đến nỗi không tin được, càng khiến Tô Sóc không thể nào không khỏi tức giận. Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay , giận rung người. Bởi vì trong cuộc đời, hắn ghét nhất là gặp những kẻ thích tính toán mà dùng thủ đoạn uy hiếp hắn .

Không ngờ được ở đâu lại xuất hiện một Dư Đường nhìn tưởng vô hại như vậy, lại đụng vào một trong những điều cấm kỵ trong quy tắc sống của hắn. Nghĩ đến điểm này thì hắn không thể nào thuyết phục bản thân có thể sống chung với kiểu người như cậu.

Trong không gian ngột ngạt này, Tô Sóc còn tỏ vẻ như không có gì liên quan đến hắn mà ngửa người ra sau , tựa thân thể cao lớn của hắn vào ghế sofa, lười biếng ngáp một cái , nói : " Đây chính là thái độ của tiểu thiếu gia nhà họ Dư đối đãi với khách sao?"

Dư Đường nhìn hắn một lúc, cậu đặt dĩa bánh bao trong tay xuống, đưa tay chỉ ra cửa chính, lạnh lùng nói : " Ra ngoài.

Không cần Tô Sóc trả lời thì cậu đã gằn giọng lập lại câu nói khi nãy :

"Anh không phải là khách trong nhà em. Ra ngoài . "

Giọng của Dư Đường mềm mại lại pha chút trầm trầm giống như tính cách lạnh lùng của cậu, khiến người nghe không cảm nhận được một chút cảm xúc trong lời nói .

Tô Sóc như bừng tỉnh nhận ra gì đó, nói : " À. Chút nữa thì quên mất một chuyện. Tuy chúng ta đã đăng ký kết hôn nhưng chưa công khai, để sau này báo một tiếng với mọi người để họ chúc phúc. Thế nhưng trên phương diện pháp luật thì tôi đã là chồng hợp pháp của cậu."

Vừa dứt câu xong thì Tô Sóc đưa tay chỉ chỉ vào gò má của mình, nói : " Đến đây nào bảo bối, hôn tôi một cái ."

Dư Đường nhếch miệng cười khẩy một chút, trực tiếp đi tới cửa không nói đùa với hắn mà lập lại câu nói khi nãy : " Ra ngoài. "

Tô Sóc lười biếng đứng dậy, không để ý đến lời nói Dư Đường mà đi thẳng đến nhà bếp mà đánh giá sơ lược rồi hắn nhìn thấy phần trứng chiên còn nằm trong chảo cùng với ít bánh bao nằm trong dĩa mới được hấp nóng lại. Dùng giọng điệu như nhận xét, nói : " Nhìn cũng không tệ đấy. Tôi cũng chưa ăn sáng ... "

Lời của hắn còn chưa nói xong liền bị Dư Đường bước đến nắm lấy cánh tay của hắn kéo ra ngoài. Tô Sóc giả vờ cùng cậu lôi lôi kéo kéo đi vài bước ra ngoài.

Vừa tới cửa chính thì hắn liền đảo khách thành chủ. Hắn dùng chút lực bóp chặt cánh tay mảnh khảnh, nhìn như đang giả vờ giở thủ đoạn này của Dư Đường. Rồi đem cậu ấn lên tường trong chớp mắt.

Thân thể Omega trời sinh vốn gầy yếu, lúc xương bả vai phải bị đập lên tường khiến cậu cảm thấy đau đớn. Cắn răng dùng sức giãy dụa mấy lần, tìm đủ mọi cách để thoát ra nhưng không được, dần dần cậu không thể động đậy nữa. Thể lực giữa Alpha và Omega vốn chênh lệch rất nhiều, mà Tô Sóc lớn lên lại cao to, sức mạnh cường tráng đến vậy.

Hiện tại cậu mà phản kháng với hắn thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá , căn bản không có tác dụng gì. Tô Sóc dễ dàng chế trụ hai cánh tay của Dư Đường, từ trên cao nhìn xuống mái tóc rối xù xù của cậu nhìn khá buồn cười, khom người xuống bên cạnh tai cậu thì thầm : "Đến việc đãi tôi ăn sáng cũng không cho. Sao cậu nhỏ mọn vậy?"

Giọng của Tô Sóc rất trầm thấp chuyển vào lỗ tai cậu nghe như vừa trêu ghẹo lại có ý trách móc đối phương, khiến lỗ tai của cậu run rẩy mà đỏ lên trông thấy.

Dư Đường cắn chặt môi lại, hít một hơi sâu rồi điều chỉnh lại hô hấp ổn định, nói : "Tôi sẽ cùng người nhà nói chuyện . Bây giờ anh có thể đi được rồi."

Hai người đang trong tư thế rất gần nhau nhìn khá mờ ám nên gợi cho Tô Sóc chút hứng thú. Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người của Dư Đường lưu lại quanh quẩn ở mũi hắn mãi không chịu rời đi thật sự là khiêu khích với hắn.

Điều đó như câu dẫn Tô Sóc càng khom người về phía trước nơi có mùi hương ấy, thấp giọng nói : "Tôi đi thật đấy. Cậu bỏ mặc tôi đi thật sao?"

Cùng lúc đó, Dư Đường cũng ngửi được mùi tin tức tố của Tô Sóc mang ý đồ xâm chiếm trong không khí. Cậu đang cố gắng né tránh hành động gây hấn từ hắn thì tai nhỏ lại cọ phải bờ môi ấm áp, khô ráo của Tô Sóc. Trong chớp nhoáng, nhiệt độ xung quanh hình như tăng vọt lên bất ngờ .

Dư Đường như bị điện mà rụt người theo phản xạ tự nhiên của Omega.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net