Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cậu ngại ngùng như vậy nên Tô Sóc đến giúp hắn nhặt lên. Vừa ngẩng đầu thì hắn liền nhìn thấy trên chiếc xương quai xanh của cậu đã lấm tấm những dấu hôn do làm hắn quá khích mà làm ra.

Dư Đường chậm rãi tiếp nhận đồ từ tay Tô Sóc,  cậu vùi mình vào trong chăn chỉ chừa mỗi đỉnh đầu. Từ bên ngoài nhìn vào thấy đống đang phồng lên, đoán là cậu đang mặc quần áo.

Tô Sóc nhìn dáng vẻ loay hoay mãi chưa xong của cậu, hắn nhìn lại mình đã làm ra chuyện này thì tự nhiên nhận ra bản thân có chút cầm thú.

Hắn thầm đánh giá dáng vẻ xinh đẹp của Omega này có vẻ lạ mắt, lại thêm biểu cảm xấu hổ, thêm cái phản ứng chậm chạp này nữa .

Chắc có lẽ là sinh viên năm nhất mới nhập học.

Ánh mắt nhìn người của cậu cũng không tệ, đã uống say lại biết tìm hắn rồi giả vờ đụng phải nữa chứ.

Nhưng nhìn lại hoàn cảnh này thì không nên trêu chọc cậu nữa. Tô Sóc suy nghĩ gì đó , đặt trên bàn một tờ giấy ghi số điện thoại của mình, nói: “Tôi có việc phải đi trước. Có việc gì thì cứ gọi cho tôi."

Lời còn chưa dứt thì cái đầu nhỏ trong chăn đã nhô ra nhìn hắn. Cậu chui ra nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoen mi, nước mắt lưng chừng trong mắt, mũi nhỏ hít sụt sịt không dừng. Trên mặt mũi của cậu đều là nước mắt , chưa kịp lau khô thì nước mắt đã thi nhau rơi trên má cậu.

Nhìn dáng vẻ lúc đó của Dư Đường có chút giận hờn, tủi thân khiến hắn không biết nói sao cho đúng.

Nhìn bộ dạng khóc đến vậy của Dư Đường làm hắn có chút kinh ngạc, mà cậu lại dùng ánh mắt nhìn thật khổ sở, tủi hờn nhìn hắn nữa chứ. Trong lòng Tô Sóc như muốn nhũn ra, chân không di chuyển nổi.

Mà bây giờ, Tô Sóc nhớ lại chỉ cảm thấy thật châm chọc. Cái gì mà kinh ngạc? Cái gì mà khổ sở? Thì ra mọi chuyện xảy điều trong tính toán của Dư Đường hết rồi.

Có quỷ mới biết cậu lên kế hoạch này bao lâu mới có thể dễ dàng thuận lợi mà đi tới bước này. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng, chưa gì hai bên gia đình đã gặp mặt nhau, cấp tốc chỉ định hôn sự cho hai đứa.

Dư Đường bị Tô Sóc nhìn đến khó chịu, dùng ánh mắt sắt bén mà quan sát cậu. Tô Sóc khịt mũi, biểu cảm coi thường quan sát cậu thăm dò.

“Anh đi ra ngoài mau .“ 

Giọng Dư Đường có chút run rẩy khó phát hiện.

“Cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi sao?“

Cảm giác bị cậu tính kế vẫn còn sót lại khiến Tô Sóc không khỏi chán ghét, cất cao âm lượng, nói:

“Tiểu thiếu gia nhà họ Dư thật hay. Một nơi như Tô gia mà cậu muốn đến là đến, muốn đi liền đi còn mặc cho cậu quyền hô mưa gọi gió. Bây giờ, đến lượt tôi đòi quyền lợi."

Dư Đường ép buộc bản thân mình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Sóc, hỏi: “Anh muốn đòi quyền lợi gì ?"

“Cùng tôi trở về nhà.“ Tô Sóc trả lời.

Dư Đường nghe câu đó xong, lắc đầu từ chối như chém đinh chặt sắt.

Tô Sóc nhíu mài lại, giở giọng uy hiếp nói: “Vậy thì tôi phải đành ở lại chỗ này rồi.”

Hiện tại trớ trêu, hắn có nhà mà không thể về mà không có Dư Đường được. Mẹ hắn tạo áp lực buộc hắn nhất định phải đem cậu trở về mới cho hắn vào nhà. Hắn dự định sẽ trốn bên ngoài mấy hôm để tránh đối mặt với mẹ chuyện này. Ai ngờ được mẹ hắn nói là làm thật vậy chứ. Trời còn chưa sáng đã đem hắn từ trên giường bắt lại ném lên xe, chạy thẳng một đường mà tới nơi này.

Tô Sóc vừa xuống xe liền nhìn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là đường lên núi quanh co uốn lượn khó đi. Mấy người bảo vệ theo lệnh bà chủ đi giám sát Tô Sóc thì nhìn chằm chằm vào hắn không khác gì mấy camera mà mẹ hắn bố trí cả. Không còn cách nào khác, hắn buộc phải mò đường leo lên núi tìm cậu.

Tốt nhất là Dư Đường đồng ý cùng hắn trở về nhà. Trong nhà họ Tô không bao giờ thiếu phòng, hai người kết hôn gần nửa năm rồi mà cơ hội gặp nhau ở nhà không tính là nhiều. Nếu như cậu không chịu về thì hắn cũng ở lại đây đợi cũng không thành vấn đề. Dư Đường trốn đến tận nơi núi non hiểm trở này cũng bởi vì không muốn hắn tìm thấy cậu dễ dàng.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt, nhỏ nhắn của Omega này cũng biết là nhất định ở nơi chật hẹp này không bao lâu được. Thế nào cũng tìm cách quay về nhà mẹ ruột thôi. Đến lúc đó chẳng phải ngoan ngoãn lại cũng hắn về Tô gia sao?

Sau khi cùng nhau trở về thì mọi chuyện càng dễ hơn nữa, với cuộc hôn nhân này cứ tiếp tục duy trì trên danh nghĩa hoặc là chờ tới ngày Dư Đường không chịu được mà chủ động ly hôn với hắn. Nói tóm lại thì chuyện nào xảy ra cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Tô Sóc nhanh chóng lên kế hoạch hoàn hảo, chỉ thấy Dư Đường nhếch môi, dường như đang cân nhấc suy nghĩ chọn phương án kia thì hắn càng có lợi. Sau một lúc mới thỏa hiệp nói:

“Anh sẽ không phải đợi lâu.“

.
.

Về đến phòng liền đóng cửa lại, Dư Đường vịn tay vào cạnh cửa chậm rãi ngồi xổm xuống, cố gắng hít thở sâu mấy lần.

Vừa rồi vì bị Tô Sóc áp chế cậu rồi tỏa ra trong không khí mùi đặc trưng của Alpha. Tin tức tố giữa Alpha và Omega giao lưu với nhau thật dễ khiến cậu dao động. Nhưng mà nhìn vào tình trạng hiện tại của cơ thể cậu thì có thể hiểu được tin tức tố của hắn tỏa ra thật thô bạo, có chút ép buộc đều chịu khiến cậu chịu không nổi .

Mồ hôi lạnh trên trán và ở sau lưng cậu dần ít lại, cậu lấy thuốc từ trong ngăn tủ rồi dùng nước sôi để nguội khi nãy để uống thuốc. Sau đó nằm lên giường, xoay người nằm nghiêng  sang một bên, dùng bàn tay ôm lấy bụng mình sờ sờ rồi xoa nhẹ cái bụng hơi nhô ra. Thỉnh thoảng dùng bàn tay nhẹ nhàng bóp nắn một cái.

Dư Đường ngắm mắt lại, bên tai vẫn còn quanh quẩn giọng nói dễ nghe của Tô Sóc nhưng không chút tình cảm. Hắn nói gì mà “ Hô mưa gọi gió “ , “ Tự nhiên đến rồi đi “ chứ? Cậu mím môi miễn cưỡng cười nhạt.

Người này có khả năng quan sát thật chẳng ra sao mà sức tưởng tượng ngược lại thật phong phú nhất.

Nếu cậu muốn bỏ nhà ra đi thì tại sao phải đến mức dọn đến trên núi ở?

Nếu cậu có thể hô mưa gọi gió, khiến người người đau lòng thương xót thật như lời hắn nói. Vậy thì tại sao những điều đó lại khiến Tô Sóc chán ghét cậu đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net