Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Đường trốn trong phòng mãi không chịu đi ra.

Tô Sóc nghĩ vậy cũng tốt vì hiện tại hắn không muốn nhìn vẻ mặt suốt ngày mang biểu cảm lạnh lùng của cậu. Trước khi ra cửa hắn nhớ gì đó, hình như sợ bị nhốt ngoài sân nên hắn đem chìa khóa nhà nhét vào túi quần mới an tâm ra ngoài

Ban ngày hắn đi dạo xung quanh nơi đây. Tô Sóc mới phát hiện thì ra núi chỗ này không lớn lắm, ngược lại ở đây có nhiều hạng mục công trình đang xây dựng. Sau khi lấp đầy cái bụng đói, Tô Sóc liền rời khỏi tiệm cơm tiếp tục đi dạo để tiêu cơm.

Đi một hồi thế mà phát hiện nhà nghỉ có bãi tắm suối nước nóng. Hắn liền vào đó tận hưởng dịch vụ nơi đây, thư thả ngâm suối nước nóng đến tận trưa. Còn ngủ một giấc trong phòng nghỉ đến lúc tỉnh dậy mở mắt nhìn đông hồ thì đã hơn mười giờ đêm. Lúc này hắn mới thanh toán chi phí dịch vụ rồi thong thả đi về nhà của Dư Đường.

Cửa chính không khóa, Tô Sóc tiện tay liền mở được. Hắn thầm nghĩ đem theo chìa khóa để dùng khi cần nhưng xem ra bây giờ lại có chút vô dụng.

Nhìn thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, Tô Sóc đưa tay vặn tay cầm hai lần, bên trong yên tĩnh đến một tiếng động cũng không có. Hắn đoán là Dư Đường đã khóa trái cửa, nói không chừng đã ngủ lâu rồi.

Tô Sóc thấy vậy liền cảm thấy vui mừng tự tại, hắn xếp hai cái ghế sofa lại với nhau liền biến thành một cái giường, vải nhỏ trên sofa đắp lên người thay cho chăn cũng ổn. Thân thể của Alpha trời sinh đã có nhiệt độ cơ thể cao hơn nên chỉ cần có một vải nhỉ đắp lên người xem như cũng yên tâm ngủ một giấc.

Bởi vì ghế sofa quá mềm nên khi tỉnh dậy thì Tô Sóc nhận ra cổ và vai đau nhức. Hắn bèn xoay vai với cổ mấy cái mới cảm thấy thoải mái.

Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, Tô Sóc đứng dậy muốn vào bếp tìm chút đồ uống. Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh có nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Hắn đến gần nhìn lén qua khe cửa, dưới đèn cam ấm áp thấy Dư Đường đang tắm. Tô Sóc nổi lên ý xấu, đưa tay gõ cửa định hù dọa Omega đang tắm ở bên trong. Ai ngờ cửa nhà tắm lại không khóa, vừa gõ liền đẩy cửa ra một đoạn.

Hơi nước trong phòng phả vào mặt Tô Sóc, tiếp đó là đập vào mắt hắn chính là Dư Đường đang trần truồng đưa lưng về phía hắn. Nhìn từ đôi chân thon dài đến cái mông mềm mại đầy đặn dưới sương mờ mông lung trong nhà tắm khiến cho cảnh xuân này càng nhìn càng thích , đẹp không nói nên lời.

Tô Sóc nhíu mày, dửng dưng huýt sáo.

Vai của Dư Đường rung nhẹ, quay đầu liền trong thấy Tô Sóc đang ôm cánh tay tựa cửa cười hì hì nhìn cậu.

Lúc này cậu bình tĩnh cầm lấy khăn tắm ở trên kệ xuống mà quấn lên eo nhỏ, phía trên thì không gì che đậy.

Tô Sóc bật cười : “Giấu cái gì? Có chỗ nào trên người cậu mà tôi chưa thấy qua?" 

Tô Sóc vô lại đến cùng, nói : “Không phải gọi tôi đi thì cũng là đuổi tôi ra ngoài. Mới hơn một tháng không gặp nhau mà bảo bối không có lời nào khác muốn nói với tôi à?“

Trên mặt Dư Đường không chút biểu cảm rung động nào, động tác quấn khăn nhanh chóng. Đem mình quấn kĩ rồi lùi về sau, quan sát thấy Tô Sóc đứng mãi không chịu rời đi, cất giọng lạnh lùng nói : “Ra ngoài.“

Dư Đường liếc xéo hắn, trong mắt hình như có vẻ tức giận, chân mang dép lê liền muốn lách qua hắn ra ngoài. 

Tô Sóc chính là vì rảnh đến nhàm chán mà đùa với cậu. Hắn muốn thử xem cậu có hay không những biểu cảm khác mà hắn chưa thấy qua.

Lần đầu ra trận tuy có thất bại nhưng không nhụt chí. Hắn duỗi cánh tay ngăn bước đi của Dư Đường, nói : “Được rồi. Tôi đi ra ngoài. Được chưa?"

Bên ngoài trời khá lạnh, Dư Đường lại là một Omega thân thể gầy yếu. Cậu mới vừa tắm xong nữa với nhiệt độ bây giờ rất dễ khiến cậu sinh bệnh. Hắn cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho mình.

Tô Sóc chủ động rời khỏi phòng vệ sinh, quay trở lại ngồi vào ghế sofa. Hắn tiện tay cần điều khiển mở TV định xem gì đó giải trí mà khổ nỗi không có một tiết mục nào để xem.
Lấy điện thoại di động ra xem thì thị trường chứng khoán chưa mở cửa hoạt động.

Tô Sóc cảm thấy nhàm chán nên đi ra ngoài tản bộ, lúc trở về trong tay có hai bịch sữa đậu nành cùng với mấy dầu bánh quẩy.

Dư Đường đang lau khô tóc, còn nhớ khi ở nhà thì được ba ba giúp cậu lau tóc. Sau khi dọn đến Tô gia hơn nửa năm vẫn chưa quen thuộc việc tự chăm sóc bản thân.

Cậu ngồi lâu khô tóc gần nửa ngày thì nghe tiếng bước chân của hắn vang lên ngoài cửa. Trông thấy Tô Sóc mang theo điểm tâm quay lại, cậu giữ yên lặng quay lưng tránh đối mặt với hắn. Dư Đường cầm lấy lược chải tung tung mấy lần khá vụng về, ngốc ngốc .

Chải tóc xong liền đi đến bếp bật lửa với cái đầu lau chưa khô. Tô Sóc đứng trước bàn ăn nói :

“Tôi có mua điểm tâm. Cùng ăn chung đi .“

Dư Đường không quan tâm lời hắn mời ăn sáng. Tô Sóc bất đắc dĩ, mời cậu một lần nữa : “Xem như có bữa ăn này là vì cậu đã cho tôi ở lại trong nhà được không?“

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net