[ADGG] Why don't you be my lover?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cổ Nguyệt.

Nhà dịch: Cổ Nguyệt

Couple: Albus Dumbledore x Geller Grindlewald.

Thể loại: Yaoi, truyện gay. Cân nhắc trước khi đọc.

Tóm tắt: Giả sử nếu Albus không phải là Bạch phù thuỷ vĩ đại. Nếu Gellert không phải Chúa tể hắc ám. Nếu hai người họ chỉ là những phù thuỷ bình thường quyết định tham gia cuộc sống ở Muggle. Chuyện gì sẽ xảy ra ?

Ngày đăng: 14 - 10 - 2012

Link: https://conguyet.wordpress.com/2012/10/14/why-dont-you-be-my-lover/

Disclaimer (Tuyên bố từ chối trách nghiệm): Tôi không sở hữu họ. Họ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của tác giả J.K.Rowlings.

!!! LƯU Ý của đứa Edit chương này: Truyện này cụ Dumbledore là công, là công, là CÔNG ĐÓ. Truyện quan trọng phải nhắc ba lần.

Đã nhắc nhở trước, nếu bạn vẫn cố đọc mà kêu switch tôi Block đó, mong tôn trọng tác giả !!!

------------------------------

Sao cậu không làm người yêu của tôi nhỉ?

Albus vui vẻ ngồi trong một góc quán nhâm nhi ly cà phê bọt sữa trước mặt, thích thú ngắm nhìn quán cà phê Muggle nhỏ với đủ loại người đang tấp nập ra vào, vội vã ăn uống rồi vội vã đi. Chẳng ai trông có vẻ nhàn rỗi như anh nhưng cũng vì thế mà chẳng có ai thèm để ý đến anh và cái nhìn vừa có chút soi mói vừa có chút lấy làm vui vẻ, như thể họ đang tiêu khiển cho anh xem vậy. Dĩ nhiên là anh nhàn rỗi rồi, mớ báo cáo của cả một ngày đã được anh hoàn tất chỉ trong một cái vẩy đũa phép lén lút. Anh có hẹn với một người bạn nhỏ hôm nay.

"Albus!"

Gellert gọi to tên anh và gõ vào cửa kính nơi anh đang ngồi, trước khi biến mất vào hàng người đang xếp hàng chờ cà phê take away rồi nhanh chóng xuất hiện trước mặt Albus và ngồi xuống thật duyên dáng, trông cậu hoàn toàn rạng rỡ.

"Cậu lại vừa dùng phép Nới rộng để lách qua cửa phải không? Chẳng phải lúc còn ở thế giới pháp thuật cậu chăm chỉ xếp hàng lắm cơ mà." - Anh cười cười nhìn cậu.

"Ở đó mọi người đều có quyền lợi và quyền lực ngang bằng nhau, Albus. Nếu ai cũng dùng phép thuật thì loạn, loạn hết. Nhưng ở đây chúng ta có lợi thế hơn hẳn nên tội gì không dùng, phải không? Và vấn đề ở đây là họ mua đồ đem đi nhưng lại choán cả chỗ của những người muốn ăn ở quán; là lỗi ở họ trước chứ."

Albus bật cười trước lý lẽ của cậu. Ngồi nghe Gellert nói lý là một trò đầy thú vị và tao nhã. Mọi thứ lý lẽ dù cùn hay sắc bén, qua lưỡi cậu và qua tai anh đều trở nên hài hước và đáng yêu. Hơn nữa, cậu có luôn có góc nhìn đặc biệt khác hẳn mọi người mà đối với Albus, việc nhìn sự vật từ một góc nhìn của người khác luôn khiến anh phấn khích. Đó cũng là điểm khác biệt giữa anh và cậu. Albus muốn khám phá mọi thứ, kể cả quan điểm của người khác, để làm đầy kho kiến thức vốn đã đồ sộ của mình. Gellert muốn khám phá mọi thứ chỉ để cho vui. Anh luôn quan tâm người khác nghĩ gì. Cậu chỉ quan tâm cậu nghĩ gì. Nhưng vì cậu vẫn là người anh chưa thể khám phá hết và cậu thấy rằng khám phá con người anh rất vui, Albus và Gellert vẫn cứ trở thành một cặp bài trùng như vậy. Đó là còn chưa nói để sự tương hợp trong tài năng và tư duy của hai người khi nhắc đến phép thuật.

Ý tưởng cho việc chuồn vào thế giới người thường và đi làm như một Muggle là của Gellert. "Có vẻ sẽ rất vui đấy nhỉ" - Albus đã trả lời như thế khi cậu sang nhà anh với một vại rượu đế lửa 200 năm của bà dì Bagshot để dụ dỗ. Albus luôn nghĩ dân Muggle thật tài năng khi họ không có phép thuật nhưng vẫn sống tốt và phát triển mạnh, thậm chí theo anh họ ngang tài ngang sức với cả dân phù thủy. Vậy nên không cần đến rượu đế lửa 200 năm thì anh đã sẵn sàng tham gia cùng cậu, chỉ là cái điệu cười nhăn răng của Gellert cũng có tác động không ít. Rốt cuộc thì họ vẫn lén lút sử dụng phép thuật trong khi thâm nhập vào thế giới Muggle. Phép thuật vẫn đem lại những lợi thế vượt trội hơn hẳn.

Nhưng Gellert không chỉ dừng ở đó.

"Này, tôi nghĩ là tôi sẽ nhận lời làm người tình của giám đốc nhân sự đấy." - Cậu cười tỉnh queo còn Albus thì sặc hết cả cà phê lên mũi.

"Cậu đùa à? Hắn ta là Muggle đấy."

"Thì sao nào? Quen cho vui thôi, tôi sẽ không định cưới một Muggle đâu." - Gellert lại làm anh sặc cà phê lần nữa.

"Dĩ nhiên là tôi không nói chuyện cưới hỏi gì ở đây. Nhưng cậu cũng phải nghĩ đến chuyện yêu một Muggle ở thế giới Muggle nó khác với một Muggle đang học làm phù thủy. Hơn nữa, nãy giờ hình như tôi với cậu bỏ qua một chuyện. Hắn ta là đàn ông. Từ cái lúc nào mà cậu lại dính dáng với một thằng đàn ông vậy?"

"Chẳng phải trước giờ tôi luôn dính dáng đến anh sao?" - Lần thứ ba Albus sặc cà phê.

"Trò chơi lần này của cậu đi quá xa rồi đấy."

"Anh cứng nhắc quá." - Gellert bỗng nhẹ nhàng đứng dậy - "Thôi tôi đi đây. Trưa nay là lần hẹn hò đầu tiên. Tôi không muốn đến trễ."

Cậu lách ra khỏi bàn trong cái nhìn vừa bất ngờ vừa gay gắt của Albus. Rồi cũng bất ngờ như lúc cậu đứng dậy, Gellert quay lại nhìn anh:

"Mà... tôi không nghĩ lần này là một trò chơi đâu. Hãy xem đây là một trong những lần nghiêm túc hiếm hoi của tôi trong đời đi."

Thái độ thay đổi đột ngột của Gellert làm cái gay gắt trong ánh nhìn của Albus biến mất, chỉ còn lại bất ngờ và hụt hẫng.

.

Dù Gellert nói cậu không vui đùa, nhưng trong mắt Albus đó vẫn là một trò chơi và dần dần anh nghĩ trò chơi này đã kéo cậu đi quá xa. Nhất là đêm nay, cậu gõ cửa căn hộ của anh thay vì nhà lão tình nhân rồi vạ vật say xỉn ở đó suốt một đêm và để chăm sóc cậu, Albus đã phải bực bội tắm rửa cho cái thân thể chi chít những dấu vết của một (hoặc nhiều) cuộc hoang lạc. Anh không phải trai tơ và cũng không phải chưa từng tiệc tùng trác táng để không nhận ra những vết tích đó không phải chỉ do một người gây ra. Cái chính là anh chưa bao giờ thấy Gellert thả mình như vậy. Đó lại là một điểm khác nhau giữa anh và cậu. Vẻ ngoài đạo mạo và thái độ luôn trau dồi tri thức luôn khiến người ta nhầm tưởng Albus không biết đến say xỉn là gì, còn cái nhếch mép khinh khỉnh lẫn việc luôn hào hứng với các trò vui luôn khiến Gellert bị nhầm tưởng là phường hay đàn đúm. Sự thật thì ngược lại hoàn toàn. Gellert không chịu được việc phải đi làm quen với người lạ nên nếu cần chất cồn, cậu thà nốc cả lít bia bơ rồi vật ra ngủ ở nhà anh trong khi Albus tụ tập thâu đêm với đám bạn 'bác học' của mình.

Cái thế giới Muggle này đã làm gì cậu vậy hả, Gellert?

.

"Tôi thật sự không hiểu cậu có ý gì khi nói cậu sẽ "nghiêm túc" trong khi đêm qua lại mò vào nhà tôi với cái bộ dạng như chết rồi như vậy?!" - Albus đặt ly sữa ấm xuống bàn.

"Tôi chỉ là vui vẻ một chút thôi mà. Mà anh bỏ cái thái độ tôi-là-người-nghiêm-túc-chưa-say-xỉn-bao-giờ đó đi hộ tôi cái" - Gellert ngồi bên trường kỉ cạnh cửa sổ ngáp dài, rõ ràng chẳng buồn để anh vào mắt.

"Vấn đề là cậu chưa bao giờ thích những cái trò tụ tập đó. Mà đó là cách cậu "nghiêm túc" đấy à?" - Albus vẫn cực kì bực mình.

"Tôi 'nghiêm túc' tiếp nhận tình cảm của anh ta. Anh ta yêu tôi thật, Albus." - Cậu ngả người ra sau và nói thật nhẹ như thể đang thì thầm với mấy chậu cảnh đặt trên bệ cửa sổ.

"..." - Albus tức thì không biết nói gì, rồi bùng nổ trong gay gắt - "Yêu thật cái gì chứ? Chẳng phải đêm qua cậu lang chạ với đủ thằng sao, có phải hắn quẳng cậu cho cả lũ bọn chúng không? Tính tự kiêu của cậu đâu rồi mà giờ này còn nói được câu đó? Cậu..."

Albus phải ngưng bặt khi bất thình lình Gellert bật dậy khỏi chỗ ngồi, tiến tới đầu bên kia của cái trường kỉ rồi ngồi chễm chệ trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ, mặt cậu và mặt anh chưa bao giờ gần nhau đến vậy. Cậu lại thầm thì:

"Tôi chỉ đang muốn giải tỏa một chút khỏi thứ tình yêu sở hữu như vậy thôi. Giống như lúc này này..."

Một nụ hôn cứ như vậy bất thình lình giáng xuống Albus. Khởi đầu với một đôi môi thật mềm mang theo một chút âm ẩm, dần dà trở nên ướt át khi cậu tách môi anh ra để bắt đầu đi sâu hơn. Lưỡi cậu không hề ngọt, nhưng khoang miệng anh thoang thoảng một mùi hương trộn lẫn giữa cà phê buổi sớm, rượu nồng tối qua và một thứ mùi mà anh dám chắc bất cứ ai từng lang chạ đều có thể nhận ra nhưng lại chẳng biết diễn tả như thế nào. Mùi của pheromone.

Albus không biết bao nhiêu mùa hè đã trôi qua, bao nhiêu trận bão tuyết đã thổi, hay mọi thứ chỉ diễn ra trong mấy mươi giây khi anh bỗng bừng tỉnh và hấp tấp đẩy cậu ra. Va chạm mơn trớn bất ngờ với người anh vẫn nghĩ là tri kỉ của mình khiến anh cứ thế ngây ra, đầu lưỡi động đậy bên trong khoang miệng đang há hốc và đôi môi cứ liên tục mấp máy, nhưng chẳng có một từ nào được thốt ra thành lời. Gellert nhìn biểu cảm ngỡ ngàng hiện rõ trên mặt Albus, thở dài thật nhẹ rồi quay người ra cửa đi thẳng.

"Tôi về đây."

Albus chỉ thấm câu chào rơi rớt lại đâu đó sau khi căn phòng đã trống trải như thể trước đó vốn chỉ có mình anh.

.

Dù anh chỉ đi làm mới có sáu tháng nhưng toàn thể nhân viên của văn phòng luật sư nhỏ ấy đều rúng động trước thông tin Nhân viên xuất sắc của Quý - Albus Dumbledore xin nghỉ phép một tuần. Trời ạ, vắng anh một tuần thì họ biết làm sao? Nhưng kinh nghiệm làm việc lâu năm cho họ biết, khi một người chẳng-nghỉ-bao-giờ đã xin nghỉ phép, thì chỉ có động đất mới khiến anh ta thay đổi quyết định.

Albus thả điện thoại xuống sàn đánh bộp sau khi gọi điện đến cơ quan để xin nghỉ phép, không màng đến thứ bảo bối liên lạc 'thần kì' mà anh cưng chiều ngang ngửa con cú DeeDee đang nghỉ hưu dài hạn từ khi anh đến sống ở London. Nằm dài trên ghế trường kỉ, Albus cảm thấy mệt mỏi nặng nề như thể vừa hứng chịu một lời nguyền Bất Tỉnh hạng nhẹ. Đầu óc anh bây giờ chỉ còn nghĩ được đến khuôn mặt áp sát của Gellert, đến những sợi tóc vàng nhạt mềm mại rủ trên mặt anh khi cậu cúi xuống, đến đôi tay đã vòng qua cổ và tóm lấy gáy anh và dĩ nhiên, đến làn môi của cậu. Albus không thể ngăn mình nhớ đến từng động tác của đôi môi ấy đã lướt qua môi anh như thế nào, cảm giác âm ẩm và ươn ướt. Và cái mùi của pheromone thoáng qua.

Trời cao thường có mắt nên không bao giờ đẻ ra những con người hoàn hảo. Thường thì những thằng thiên tài như Albus sẽ luôn ngu chết bỏ trong chuyện tình cảm. Dĩ nhiên là không tính những trận ăn chơi qua đường nhé.

"Lạy Merlin tối cao, mày đúng là một thằng ngu, Albus ạ."

Đúng là Albus đã rất vui vẻ từ khi Gellert xuất hiện trong cuộc sống của anh. Cậu giống một nửa trí tuệ, một nửa tính cách, một nửa tài năng, một nửa tâm hồn còn lại của anh vậy. Dường như anh và cậu chưa phản đối nhau trong chuyện gì bao giờ. Họ quá hợp nhau để luôn cùng hướng tới một quyết định nào đó. Nhưng Albus chưa bao giờ nghĩ đến cậu như một người nào đó gần gũi hơn, thân thiết hơn cái danh từ "tri kỉ" mà anh vẫn thường dùng. Như một người tình...

Albus ngẩn mặt ra nhìn trần nhà và gương mặt của Gellert lại tiếp tục chạy qua não anh, nhưng lần này dịu dàng hơn, chậm rãi hơn và anh bắt đầu thấy cơ thể thư giãn hơn trước. Có lẽ anh cần cậu nhiều hơn cái tên gọi "tri kỉ" kia. Albus đã trải qua những giây phút dịu dàng như thế khi dần nhận ra tim mình đang đập mạnh vì lẽ gì.

.

Sáu ngày tiếp theo Albus dành thời gian để nghĩ về Gellert, Gellert và cách để giành lại Gellert từ tay tên Muggle giám đốc nhân sự. Thiên tài như anh hóa ra cũng có lúc bế tắc như thế này. Cuối ngày Chủ Nhật, ngay khi Albus đứng dậy, với tay lấy áo măng-tô và quyết định gặp cậu để làm rõ mọi chuyện dù cho kết quả có ra sao thì ra thì chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Là cậu.

Albus chết trân ở cửa khi thấy cậu xồng xộc vào nhà ngay sau khi anh mở cửa. Ngồi phịch xuống sàn nhà phòng khách, Gellert gọi với ra ngoài:

"Albus, lấy cho tôi mượn chai tinh chất Bạch Tiễn đi."

Tinh chất Bạch Tiễn? Albus vẫn còn đang ngỡ ngàng nên chưa thể nhớ ra tinh chất Bạch Tiễn có công dụng gì. Cho đến khi Gellert cởi áo khoác rồi áo sơ-mi, để lộ lớp da trắng đang được 'trang trí' bởi những vết thương vẫn còn đang rỉ máu, não Albus mới bừng tỉnh và anh gần như lao đến chỗ cậu, thiếu điều gào lên:

"Mấy cái vết thương này là sao đây hả?"

"Bạn trai tôi đấy. À nhầm, bạn trai cũ của tôi. Thôi lấy chai tinh chất Bạch Tiễn nhanh nhanh hộ cái. Khỉ thật, chả bao giờ nghĩ sẽ bị thương ở cái thế giới này nên lúc gói ghém đồ có mang theo đâu." - Gellert trả lời tỉnh bơ.

"Cái... cái quái gì vậy? Cậu là PHÁP SƯ đó, Gellert. Hắn ta là một Muggle. Mắc-gồ. Làm thế nào mà thằng khốn đó lại làm cậu bị thương được?" - Albus vẫn đang cực kì giận dữ để bị ăn ngay một đấm vào mặt.

"Đã bảo là lấy hộ chai Tinh chất Bạch Tiễn rồi mà. Chuyện gì từ từ nói có được không?"

Ờm... Geller, cậu có phải là đang đi nhờ vả người khác không vậy?

Ngay khi từng giọt Bạch Tiễn nhỏ vào những vết cắt và cào sắc lẹm, chúng bốc hơi thật nhẹ rồi một lớp da non ngay lập tức liền lại, như thể vết thương đã có từ lâu.

"Tôi không thể nguyền anh ta được. Anh biết sức mạnh của tôi mà. Ngay cả một lời nguyền Giải Giới hay Bất Tỉnh nhẹ nhất cũng có thể làm anh ta bay ra khỏi lan can tầng 28. Với lại lúc đó đang khỏa thân cũng chả kịp với lấy đũa phép nữa. Chỉ biết chống cự rồi đấm vài đấm cho hắn bất tỉnh rồi chuồn tới đây thôi."

"... Làm sao mà hắn lại tấn công cậu? Tôi tưởng cậu nói hắn ta yêu cậu thật?" - Albus cố dằn lòng bỏ qua chi tiết "đang khỏa thân", hỏi tiếp. Anh tò mò trước tình-địch-đã-tạm-ngoẻo của mình hơn.

"Ừ, yêu thật. Tính sở hữu của hắn cũng thật luôn. Vậy nên khi tôi lỡ mồm thốt ra tên người khác trong lúc làm tình, hắn đã phát điên lên như vậy đấy."

"Tên người khác?"

"Đừng hỏi!" - Gellert ngay lập tức ngắt lời. Mặt cậu đỏ lên kì lạ.

"Cậu đã biết tại sao hắn ghen tuông như vậy mà còn dính vào? Lại còn 'nghiêm túc tiếp nhận tình cảm của anh ta' nữa chứ? Cậu hoàn toàn có thể yêu người khác cơ mà." - Albus lại không thể dằn được cơn tò mò của mình. Dù vậy, tim anh vẫn đang đập mạnh trước làn da trắng của Gellert đang ở sát ngay bên cạnh.

"Tôi... tôi cũng chỉ đang muốn tự cho mình một cơ hội. Tiếp nhận tình cảm của một người yêu mình, thay vì cứ trông chờ vào một thằng ngốc. Vừa ngu ngốc vừa đần độn." - Cậu bỗng nổi cáu.

...

Cái đầu thiên tài của Albus cuối cùng cũng được việc, khi bỗng nhiên nó lóe lên một ý tưởng không-tưởng, đánh bụp vào nhận thức của anh khiến Albus có phần choáng váng. Đột ngột không kém gì lúc cậu xồng xộc vào nhà, anh vươn tay tóm lấy vai cậu rồi đè ngửa xuống sàn. Miệng anh nhoẻn một nụ cười tinh quái.

"Này, phải chăng cái tên cậu lỡ miệng thốt ra đó là... 'Albus'?"

Gellert giật nảy mình trước câu hỏi của anh, đôi má phản chủ đỏ hồng lên và cậu quay đi tránh ánh mắt lấp lánh niềm phấn khích đang chiếu vào mình.

"Cái tên vừa ngu ngốc vừa đần độn cậu vừa nói... có phải là tôi không?" - Albus vẫn dai dẳng trêu chọc cậu.

Gellert vẫn im lặng quay mặt đi, ánh mắt hiện lên nỗi ấm ức vì bị phát hiện. Có lẽ đùa thế đủ rồi, mà cũng vì chính anh cũng đang không thể kiềm chế trước việc một lần nữa khuôn mặt của cậu lại ở gần anh như thế. Nhẹ nhàng nắm lấy quai hàm của Gellert xoay về phía mình, Albus cúi xuống, đáp trả nụ hôn lần trước. Chẳng có ai đẩy ai ra nữa, nụ hôn cứ kéo dài mãi trong vòng tay quấn siết lấy nhau của hai mái tóc vàng óng.

Và dĩ nhiên là nụ hôn ấy kết thúc ở trên giường, khi hai cái đầu vàng óng ấy cần tách ra để thở hồng hộc.

.

"Gellert, bây giờ cậu thành người độc thân rồi phỏng?"

Đưa lưỡi lướt khắp làn da mềm mại của Gellert, Albus buông ra một câu hỏi ngớ ngẩn. Cậu quay lại trợn mắt nhìn anh rồi lại thả đầu mình vào gối, gật nhẹ.

"Vậy sao cậu không làm người yêu của tôi nhỉ?" - Albus vẫn cười ngớ ngẩn. - "Tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu. Dù tôi cũng sở hữu chả kém gì cái tên Muggle khốn đó" - Điệu cười ngớ ngẩn biến mất, thay vào đó là nụ cười tinh quái hơn rất nhiều.

Gellert cũng bật cười, trước khi cậu trả lời: "Được thôi, dù sao với anh, tôi cũng thoải mái nguyền rủa hơn nhiều."

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net