[VolTom] Tấm gương hai mặt của chúa tể hắc ám (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tên gốc: Ma vương đích song diện kính)

Tác giả: Yêu Linh Hoặc Tinh

Edit: Dĩ Nhược

Beta: Lucifer

Raw + Convert: Hạ Nguyệt

Nhà dịch: Tịch Ngữ Hiên

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Thể loại: Đồng nhân Harry Potter, trung thiên, ấp áp, quá khứ hiện tại đan xen, 1×1, HE

Diễn viên chính: Voldemort, Tom Riddle

Diễn viên quần chúng: Salazar Slytherin, Merlin, cùng một đám tử thần thực tử trùm hóng chuyện mong đổi đời ╮(╯▽╰)╭

Ngày đăng: 08 - 05 - 2016

Link: https://leecarol194.wordpress.com/2016/05/08/qua-tam-guong-hai-mat-3/

Giới thiệu

Đây là một câu chuyện ngắn đáng yêu. Một cậu chuyện nhẹ nhàng

Một cố sự về quá trình Voldemort chế tạo Trường Sinh Linh Giá đầu tiên thế nào và tự đổ ra làm sao

Giọng truyện chậm rãi, êm ái, có cảm giác lưu luyến man mác

Bạn nghĩ nó ngược? Không đâu

Your trust, my persistence

Niềm tin của cậu, chấp niệm của y

Voldemort yêu chính mình mới là chân lý!

Bản gốc là mây bay!

Văn án

Giây phút Voldemort tách một phần linh hồn mình chế tạo hồn phiến, y chưa từng nghĩ tới, một đời của mình cũng bị tác động vì thế.

Vị Merlin thích đùa giỡn đẩy kính mắt, nói: để tên vãn bối có tiền đồ ấy sốt sắng không phải là một chuyện rất thú vị sao?

Salazar Slytherin đầy hứng thú ngồi xổm bên người Trường Sinh Linh Giá: sao hậu duệ khả ái của ta lại có thể tạo ra được một hồn phiến chính trực đến thế này nhỉ?

***

Quyển sách phủ đầy bụi - hé mở

Bìa mặt - khởi nguồn và số phận

TRANG THỨ BA: SỐ MỆNH

Trang thứ ba (thượng)

Sau giờ nghỉ trưa ánh mặt trời mang theo một chút ấm lười biếng, ánh dương màu vàng quýt xuyên qua song cửa sổ, đánh lên người Voldemort và Merlin, quanh thân hai người đều được mạ lên từng vòng ánh sáng vàng chồng chập, lộ ra cảm giác hư ảo như có như không.

Voldemort đã sớm đem đũa phép đặt ở trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài vuốt ve thân đũa lạnh lẽo, lông mày hơi nhấc lên, ngưng mắt nhìn vị Merlin trông như đứa bé đáng yêu, ánh mắt lại hơi trầm xuống.

Loại cảm giác bị người khác chú ý -- hoặc nói là bị người khác ngấp nghé như thế này, thật sự rất tồi tệ.

"Chàng trai trẻ này, thoải mái đi. Lão già như ta với Salazar đã sớm thành tro rồi, thứ tồn tại với Hogwarts giờ phút này bất quá cũng chỉ là ký ức của chúng ta mà thôi, chẳng lẽ chúng ta như thế còn là uy hiếp đối với ngươi sao?" Một Merlin luôn cao cao tại thượng trong mắt cả giới pháp thuật, một vị thần Merlin nhận được hết thảy mọi tôn kính của phù thủy, cứ lúc ẩn lúc hiện trên không chẳng có chút hình tượng như vậy, chỉ độc ánh mắt mơ hồ lóe ra lộ ra vài phần sắc bén khiếp người.

"Hiện tại tuy ngài là một linh hồn, nhưng lực lượng cất chứa trong cơ thể ngài chính là thứ ta không thể coi nhẹ." Voldemort nhẹ nhàng vung tay lên, một chút tia sáng đẹp mắt nổ tung nơi đầu đũa phép của y, "Ta không ngại dùng một ít phương pháp thiên hướng cực đoan để giữ vững lực lượng cùng với... địa vị của mình. Ngài nói xem, nếu ta sử dụng lời nguyền không thể tha thứ đối với một bức tranh hoặc là một linh hồn, sẽ có kết quả như thế nào đây?"

"Kết quả sao?" Merlin cười tủm tỉm vuốt râu mép của mình, "Ngay tại lúc chưa biết được tin tức mình muốn, ngươi bỏ được sao?"

"Được rồi." Voldemort một lần nữa cất đũa phép về trong áo chùng, "Thỉnh ngài thu hồi thăm dò vô dụng dài dòng đó đi. Bây giờ có thể mời ngài giải thích rõ ý đồ đến đây của mình không?" Buông tay ra khỏi đũa phép, Voldemort lại cảm thấy trong lòng bàn tay đã nhiễm lên một tầng mồ hôi mỏng. Người trước mắt này, không hổ là sự tồn tối cao tại giới pháp thuật, người sáng lấp nên toàn bộ trật tự giới pháp thuật.

"Mỗi người đều có chấp nhất của riêng mình, mà chấp nhất của ta, đó là con đường trường sinh chân chính." Merlin thu liễm lại nụ cười lúc ban đầu, vòng tay ra phía sau, ánh mắt xa xăm "Chúng ta không hề e ngại bất kì khiêu chiến hay sự thử sức nào, nhưng mỗi một thứ được gặt hái luôn sẽ có cái giá tương ứng. Khi chúng ta thất bại, chúng ta đã dùng chính tính mệnh của mình để thu được tin tức 'Con đường này là sai lầm '. Chàng trai trẻ à, trên người của ngươi có một sức sống và dã tâm mà những kẻ khác khó có thể với tới đấy."

"Dã tâm? Ngài chắc rằng ngài không phải đang châm chọc ta sao?"

"Dã tâm, là động lực để tiến tới. Nếu một người không biết bản thân đang làm gì, muốn thứ gì, kẻ đó vĩnh viễn sẽ không biết được thứ gì sẽ chờ đợi trước mắt hắn. Trèo lên đỉnh cao à, đó chưa bao giờ là một kiện khó nói cả, đúng không?"

Thần sắc ngưng đọng trong tròng mắt của Voldemort, "Vậy thưa ngài, ngài ngăn lại ta chẳng lẽ chỉ vì kể rõ thứ vô nghĩa mà ai nấy đều biết này sao?"

"Chàng trai trẻ, không có kiên nhẫn cũng là một chuyện không tốt đó." Merlin còn muốn tiếp tục, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương luồn tay vào trong áo chùng, làm ra động tác nắm chặt đũa phép, liền ho khan hai tiếng sau đó nhanh chóng chuyển đề tài về hướng chính xác, "Ta tới đây là vì hồn phiến của ngươi."

"Riddle sao?" Cặp mắt xinh đẹp của Voldemort nheo lại nguy hiểm.

"Một kẻ có dã tâm thật sự, phải là kẻ có hờ hững tuyệt tình; trước khi ngươi phân tách hồn phiến, ngươi đã làm được tất cả những điều đó một cách hoàn mỹ, nhưng giờ đây lúc ngươi đối mặt với Riddle, sẽ có nhiều thêm một loại cảm xúc yêu đuối -- dịu dàng. Vẻ dịu dàng đó đặt trên người bất kì kẻ nào cũng không kỳ quái, nhưng đối với người dã tâm như ngươi, có phải là đã quá mức dư thừa rồi hay không?"

Voldemort nghe vậy, khóe môi vẫn treo ý cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt của y là tràn ngập thâm trầm khiến người ta không thể nào nhìn rõ suy nghĩ của chính y."Đa tạ sự nhắc nhở của ngài, ta sẽ suy xét ." Nói xong, áo chùng Hogwarts màu đen xoẹt qua một độ cung tao nhã trên không theo động tác của y.

Nhìn Voldemort vững bước rời đi. Vẻ nghiêm túc trên mặt Merlin tản đi đôi chút, đồng thời lại nhiễm thêm vài phần đùa giỡn không nghiêm cùng với thở dài nhàn nhạt.

"Đúng là người trẻ tuổi..."

"Luôn dễ dàng bị phù thủy tà ác dụ dỗ mất phương hướng nơi con đường hắc ám." Trên vách tường phía sau Merlin, chợt hé ra một lỗ hở nhỏ, miệng lỗ là một đôi mắt xanh lục sâu thẳm, đó là xà quái trốn trong đường ống đẫn Hogwarts, là xà quái nghe theo lệnh của Salazar Slytherin - Eamon. Lúc này, thứ bật ra trong miệng xà quái chính là xà ngữ tê tê, nhưng trong giọng nói đó lại lẫn thêm hương vị đùa cợt, cũng là tiêu sái chỉ thuộc về Salazar -- tại những nơi không có khung ảnh lồng kính để trú ngụ ở Hogwarts, xà quái Eamon chính là tai mắt của Salazar, cũng vừa là ống loa tốt nhất của y.

"Salazar, ngươi đang châm chọc ta đó à?" Merlin vê vê râu mép của mình, "Nếu ngươi thật sự đau lòng cho hậu duệ của mình thì sao vừa rồi không ra mặt ngăn cản đi."

Đầu rắn khổng lồ nhẹ nhàng chuyển động, nhìn về nơi Voldemort mới rời đi, "Trên người tên đó chảy dòng máu của Slytherin, nó là hậu duệ duy nhất của ta trên thế giới này. Thân là Slytherin, ta đương nhiên muốn vinh quang của Slytherin nở rộ lần thứ hai tại vùng đất ma pháp này. Nhưng hơi thở hắc ám trên người nó lại quá nặng, so với nhìn một người thừa kế hắc ám phá hủy thế giới pháp thuật chúng ta đã vất vả sáng tạo nên, ta tình nguyện... để mặc nó vì chính dã tâm của mình, trả giá đắt trên con đường trường sinh!"

"Cho dù có nhìn huyết mạch cùng hậu duệ của mình đứt đoạn?" Nụ cười trên mặt Merlin càng sáng lạn, nhưng biểu tình khoái trá quá phận này nhìn mà ngứa tay cực kì, thật muốn tung một đấm lên cái mũi cao cao của lão.

"Đúng vậy, cho dù hủy diệt, cũng không hối tiếc."

Dã tâm, trả giá, nụ cười, ấm áp, lợi dụng, buông tha.

Vô số suy nghĩ va chạm ở trong lòng Voldemort, xoẹt ra rất nhiều tia lửa, mà ý cười đã từng đọng lại trên môi y không biết đã thu lại từ khi nào. Nhẹ nhàng chớp mắt, trước mắt giống như hiện lên vẻ mặt thuần lương không chút đề phòng của Riddle. Đây là người đầu tiên chân chính đối đãi với y như thế trên thế giới này, có lẽ cũng là người cuối cùng.

Nhưng... Chúa Tể Hắc Ám không cần ấm áp, Chúa Tể Hắc Ám lại càng không nên cho phép mình có nhược điểm. Kẻ đã thề sẽ trở thành vị vua trên đỉnh cao giới pháp thuật như y, tại sao lại dung túng cho nhược điểm và thiếu sót như thế tồn tại?

Đối mặt với sự khuyên nhủ của Salazar, khi đó, y không chút do dự che chở nhóc con ở sau người. Nhưng lúc này đây, dưới lời khuyên nhủ uyển chuyển của Merlin, khi lý trí của bản thân đột nhiên trở về, nghĩ lại sự dứt khoát của chính y lúc đó, sau lưng lại sinh ra cảm giác lạnh buốt.

Thế nhưng... cho dù đến tận bây giờ, cho dù biết đó là nhược điểm không nên tồn tại, tâm của y vẫn không muốn chọn cách hủy diệt đối phương. Loại cảm xúc không thể lí giải này đến cùng mang ý nghĩa như thế nào, Voldemort không muốn truy cứu cũng không nghĩ truy cứu, y chỉ khẽ đặt tay lên vị trí trái tim, tự nói với mình -- y buông tha cho Riddle, lưu lại cái tên nhóc nho nhỏ, mềm mềm, yêu cười đó, chỉ là bởi vì cậu còn có giá trị lợi dụng, y còn cần cậu học hết nhiều thứ từ trên người Salazar.

Đáp án cũng vậy.

Loài người, nhân loại yếu ớt, luôn có một trái tim không biết thoả mãn. Khi đã nắm sự ấm áp ấy trong lòng bàn tay, thì tuyệt đối không hề ý thức được phần ấm áp ấy mất đi sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào đối với chính bản mình, mà chỉ lo ngóng trông về những thứ ta chưa có được, thậm chí còn mù quáng ngu xuẩn lấy thứ ấm áp quý trọng nhất của mình đi đánh đổi để hoàn thành giao dịch.

Đạt được si mê một thời, nhưng đổi lại, là cả đời hối hận.

May mà, khi cho rằng hết thảy đã lạc trên kết cục bi kịch, lại có một bước ngoặc mà y mãi khắc sâu trong lòng.

Số mệnh, chung quy vẫn không hề bỏ mặc y.

[......]

Trang thứ ba (hạ)

Khi cảm xúc không hiểu rõ sinh sôi trong bóng tối, Voldemort chỉ ngẩng đầu nhìn ra ánh dương ngoài cửa sổ, chậm rãi xòe bàn tay ra.

Ánh mặt trời, dừng tại trong lòng bàn tay, xuyên thấu qua khe hở, ánh lạc một mảnh chói lòa trên mặt đất. Mà máu thịt càng thêm vài phần trong suốt sinh động dưới ánh mặt trời, sắc xanh của mạch máu chiếu lên làn da trắng bệch, sâu sắc, nhỏ bé, và yếu ớt.

Y kinh ngạc nhìn bàn tay của mình đến xuất thần, thẳng đến khi đồng học đi ngang qua gọi tỉnh y, y mới cười khẽ thu hồi bàn tay đặt dưới ánh mặt trời. Cho đối phương một ánh mắt mang chút ý chào hỏi thân thiện, đáp lại y chính một nụ cười đơn thuần.

Nếu đã quyết định, vậy hãy làm như vậy đi.

Mấy ngày sau đó, ngoại trừ lên lớp, Voldemort vẫn luôn ngâm mình trong thư viện với các loại sách ma pháp lý luận, truy tìm dấu tích của các loại ma pháp khế ước cùng linh hồn. Ban ngày là học sinh được lòng người, ban đêm lại giương cao đũa phép, thi triển thần chú huyền bí đến học sinh cao niên cấp cũng khó lòng nắm giữ hướng về vùng cấm thư viện tìm kiếm.

Bởi vì bận rộn, y không thể bớt thời gian nhìn Riddle đang cố gắng học tập; bởi vì bận rộn, y đến cả thời gian tới trước mật thất Slytherin cũng không có; vì thế dưới cường độ cố gắng lớn như vậy, y rốt cục tìm được thứ y muốn trên một quyển sách cũ phủ phiếm hương vị thần bí cổ xưa.

『Thuật trói hồn, sau khi thi triển phép thuật này trên người đối tượng, bất kể đối phương có suy nghĩ như thế nào với người thi thuật, ma lực của họ cũng sẽ cam nguyện thần phục trước mặt người thi thuật -- khi người thi thuật cần sức mạnh, người bị ràng buộc sẽ là một nguồn cung cấp ma lực cuồn cuộn; khi người thi thuật quyết định buông tha ma lực dự bị này, ma lực người bị ràng buộc sẽ trôi đi trong vòng một tuần, cho đến khi suy kiệt ma lực mà chết; khi người thi thuật gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, người bị ràng buộc sẽ tự nguyện hiến dâng tính mệnh và ma lực của mình, đến khi người thi thuật an toàn. 』

Đầu ngón tay lướt qua trang sách, móng tay tạo ra dấu vết nhợt nhạt dưới đoạn chữ kia. Đóng sách lại, Voldemort như cười lại như thán, "Chính là ngươi, thuật trói hồn."

Lật xem tất cả các phương pháp, thuật trói hồn đúng là cách ít gây thương tổn nhất đối với người bị ràng buộc. Mà về phần lí giải loại phép thuật thần bí này, Voldemort lại không có cảm giác rằng mình sẽ có lúc cần sử dụng nó -- vì đạt thành mục tiêu, y luôn cần rất nhiều ma lực; mà vì cân nhắc đến sự an toàn, lúc thích hợp lấy đi một chút ma lực của nhóc Riddle, cũng là một biện pháp tốt.

Một ngày này, khi ánh tà chiều lui về phía tây, hoàng hôn đã nhuộm đỏ trời cao, Voldemort trong tay nắm một chiếc vòng tay được chế tác tinh xảo, đẩy ra cánh cửa căn phòng mật thất Slytherin.

Cách biệt mấy ngày, trong mật thất vẫn tràn ngập hơi thở quen thuộc như trước, mà bên chiếc bàn y vẫn thường đọc sách làm bài tập ngày trước, lặng yên nhiều thêm một bộ bàn ghế xinh xắn, kiểu dáng như vậy, rõ ràng chính là bản thu nhỏ từ bộ bàn ghế của y.

Tiểu Riddle đã dần dần có thể ngưng tụ thành thực thể ngồi ngay ngắn ở chiếc bàn nhỏ ấy, một tay chống má, một tay nhè nhẹ ma sát trang sách bên cạnh, lông mi xinh đẹp run run, đôi mắt trong như thủy tinh chăm chú nhìn sách, lộ ra vài phần chuyên chú nghiêm túc.

Có thể là nghe được tiếng mở cửa, tiểu Riddle chợt ngẩng đầu, có điều trên mặt vẫn là vẻ chuyên chú suy tư lúc đọc sách. Nhưng nháy mắt nhìn đến người tới, cậu không thể tin được chớp chớp mắt hai cái, thẳng đến khi sự vật ánh vào trong mắt cũng không vặn vẹo như lúc trước, cậu mới ý thức được lúc này đứng ở trước mặt mình thật sự là Voldemort, chứ không còn là ảo giác bởi vì tưởng niệm mấy ngày qua của mình.

Thất thố đẩy ra quyển sách trước mắt, tiểu Riddle quên bẳn việc mình là một hồn phiến cùng loại với linh hồn, quên luôn việc mình có thể tự do trôi nổi trên không trung, cậu lấy tay đẩy ghế, sải bước bằng đôi bàn chân nhỏ nhắn, nhào về hướng cửa nơi người kia đứng.

Cánh tay nhỏ nhỏ túm lấy tà áo chùng thượng hạng, tiểu Riddle đứng trên mặt đất, nhìn lên Voldemort, cặp mắt tròn vo nháy hai cái, bộ dáng ủy khuất đó cơ hồ khiến người ta phải cho rằng cậu sẽ khóc lên. Thế nhưng cậu chỉ lẳng lặng ôm người trước mắt, nửa ngày không nói lời nào.

"Riddle." Trước khi vào cửa đã cảnh báo bản thân phải cứng rắn quyết đoán, Voldemort tại giây phút này lại nhẹ giọng gọi tên đối phương. Y ngồi xổm người xuống, đặt ánh mắt song song với đối phương, tay phải vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu.

Tiểu Riddle hít sâu một hơi, chậm rãi buông cánh tay khẩn trương kéo quần áo, lập tức lùi về sau một bước, hơi khom người, thực hiện lễ nghi thân sĩ hoàn mỹ, "Điện hạ, Riddle hoan nghênh ngài trở về."

Trong chớp mắt người trong ngực thối lui, Voldemort theo bản năng vươn tay muốn giữ lấy đối phương, nhưng nháy mắt khi khuỷu tay vừa khẽ nhích, y lại bừng tỉnh. Vì thế, cánh tay y lặng lẽ rũ xuống bên người, mà bản thân y, lại yên lặng nhìn Riddle lùi lại, yên lặng nhìn cậu thực hiện động tác hoàn mỹ hoàn thành câu nói xa cách.

Tâm, tựa hồ có nơi đó trở nên trống rỗng. Nhưng trên mặt Voldemort vẫn mang theo nụ cười không thể chê trách như trước. Y ngưng mắt nhìn Riddle, cười nói: "Ta còn tưởng, em trước tiên sẽ nói là nhớ ta chứ."

Thần sắc tiểu Riddle đầu tiên là khẽ động, sau đó lại thu liễm lại vẻ tươi vui thấy rõ trên mặt kia, "Đại nhân Salazar nói, đối mặt với điện hạ phải có đủ tôn kính, không thể tùy ý tùy hứng được."

Nghe đến câu này, Voldemort chỉ cảm thấy một cảm xúc khó chịu tràn ngập trái tim. Y vươn tay nắm chặt cổ tay đối phương, chỉ khẽ kéo, đã đem đối phương kéo đến trước ngực mình, "Em là hồn phiến của ta, em là Riddle độc nhất vô nhị, ở trước mặt ta, em không cần miễn cưỡng bản thân duy trì dáng vẻ chết tiệt đó."

Một lần nữa nhích lại gần Voldemort mình yêu mến, khóe môi Riddle nhịn không được nhếch lên, hai mắt xinh đẹp lại biểu lộ ra ý cười nghịch ngợm, "Điện hạ, đại nhân Salazar nói hai chữ 'chết tiệt' là lời thô tục không tao nhã tí nào."

Voldemort nhìn ý cười trong mắt Riddle, không nhịn được khẽ hôn lên mi mắt đối phương."Ta bắt đầu hối hận khi giao em cho Salazar dạy rồi đấy, vị kia tổ tiên kia của ta cho tới bây giờ chẳng phải là người yên phận gì cho cam. Nếu em bị ông ta dạy dạy thành một chú cáo con, ta nhất định sẽ chẳng làm vậy."

"Mới không đâu, em nhất định sẽ không để cho điện hạ thất vọng!" Tiểu Riddle ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy khẳng định.

Voldemort bật cười, mở rộng hai tay vòng lấy tên nhóc kia vào trong ngực, rồi ôm cậu đi thẳng về phía chiếc bàn lớn của mình. Sau khi y ngồi vào chỗ trên ghế của bản thân, đặt nhóc con ngồi trên đùi, đũa phép trong tay áo đã lặng yên trượt vào lòng bàn tay. Y khẽ vung đũa phép, sách vở vốn đặt trên chiếc bàn nhỏ bay đến trước mặt hai người.

Voldemort liếc mắt nhìn bản thu nhỏ của chiếc bàn y, ngón tay véo nhẹ lên hai má tên nhóc kia, "Sao lại chọn cái bàn này?"

Tiểu Riddle phồng hai má, đỏ bừng lên, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Bởi vì ngồi cạnh cái bàn đó em sẽ cảm thấy giống lúc ngài dạy em đọc sách vậy."

Nghe đến câu trả lời đó, Voldemort đột nhiên không biết nên nói gì, y chỉ tăng thêm lực tay, cằm cũng nhẹ nhàng cạ lên đỉnh đầu đối phương.

"Điện hạ, người mới nói rằng em không cần phải giữ lễ tiết trước mặt ngài đúng không?"

"Đúng vậy."

Đối với câu trả lời rõ ràng chắc chắn đó, nhóc con lộ ra mười phần sung sướng. Cậu nhóc xoay người cái xoẹt, mang theo ánh mắt mong chờ nhìn Voldemort, "Điện hạ, em nghe đại nhân Salazar nói, ngài còn cố ý chọn cho em một món quà?"

Voldemort im lặng, ý cười trong mắt cũng nguội dần, mà thứ trong nháy mắt lúc đẩy cửa ra, đã bị bị y vô ý thức thu vào trong tay áo lúc này đang kề sát làn da, lạnh lẽo đến tận xương.

Chờ một lát không đơi được câu trả lời, tiểu Riddle rũ miệng, "A, ra là đại nhân Salazar gạt em sao?"

"Không..." Bật ra một từ không, Voldemort lấy chiếc vòng bạc ra khỏi tay áo, thân vòng là một con rắn uốn mình ngủ say.

Riddle đã sớm vươn tay nhận lấy chiếc vòng trang sức ấy, lúc ngửa đầu cảm ơn, trong ánh mắt là tràn ngập hưng phấn.

Voldemort nhìn cậu vui sướng gài chiếc vòng lên tay, lại nhìn thứ màu bạc đó nháy mắt điều chỉnh kích cỡ phù hợp với cánh tay đối phương và phút chốc khi nó tiếp cận da thịt cậu, đôi môi y căng ra, áp chế tiếng thở suýt tràn ra.

Riddle mò mẩm chiếc vòng trang sức trên tay, lại kinh ngạc khẽ ôi một tiếng. Tại vị trí làn da dán sát vào vòng trang sức, có một dấu hiệu xà bạc rất cạn, "Điện hạ?"

"Bởi vì đây là mốn quà ta tặng Riddle, cho nên phải có dấu ấn đấy." Voldemort vò loạn tóc Riddle, cười khẽ.

Sau khi nghe được câu đó, hai mắt Riddle cong lên như vầng trăng khuyết, nụ cười cũng sáng lạn như ánh mặt trời, "Nếu đã là quà của điện hạ, thì em vĩnh viễn không muốn tháo xuống!"

Nhìn nét cười tựa ánh mặt trời của Riddle, Voldemort lại đột nhiên cảm thấy, tín nhiệm như vậy, thật chói mắt. Y có phần mất tự nhiên mà đưa mắt, vươn tay cầm lấy quyển sách trên bàn, nhanh chóng chuyển đề tài sang hướng khác. Thế nhưng, mỗi khi ngẫu nhiên đảo mắt qua cổ tay của cậu nhóc trong ngực, trong lòng luôn sẽ có cảm giác nặng trĩu.

Sau hôm nay, chung quy đã có thứ gì đó không còn giống trước nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net