[VolTom] Tấm gương hai mặt của chúa tể hắc ám (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tên gốc: Ma vương đích song diện kính)

Tác giả: Yêu Linh Hoặc Tinh

Edit: Dĩ Nhược

Beta: Lucifer

Raw + Convert: Hạ Nguyệt

Nhà dịch: Tịch Nguyệt Hiên

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Thể loại: Đồng nhân Harry Potter, trung thiên, ấp áp, quá khứ hiện tại đan xen, 1×1, HE

Diễn viên chính: Voldemort, Tom Riddle

Diễn viên quần chúng: Salazar Slytherin, Merlin, cùng một đám tử thần thực tử trùm hóng chuyện mong đổi đời ╮(╯▽╰)╭

Ngày đăng: 08 - 05 - 2016

Link: https://leecarol194.wordpress.com/2016/05/08/qua-tam-guong-hai-mat-4/

Giới thiệu

Đây là một câu chuyện ngắn đáng yêu. Một cậu chuyện nhẹ nhàng

Một cố sự về quá trình Voldemort chế tạo Trường Sinh Linh Giá đầu tiên thế nào và tự đổ ra làm sao

Giọng truyện chậm rãi, êm ái, có cảm giác lưu luyến man mác

Bạn nghĩ nó ngược? Không đâu

Your trust, my persistence

Niềm tin của cậu, chấp niệm của y

Voldemort yêu chính mình mới là chân lý!

Bản gốc là mây bay!

Văn án

Giây phút Voldemort tách một phần linh hồn mình chế tạo hồn phiến, y chưa từng nghĩ tới, một đời của mình cũng bị tác động vì thế.

Vị Merlin thích đùa giỡn đẩy kính mắt, nói: để tên vãn bối có tiền đồ ấy sốt sắng không phải là một chuyện rất thú vị sao?

Salazar Slytherin đầy hứng thú ngồi xổm bên người Trường Sinh Linh Giá: sao hậu duệ khả ái của ta lại có thể tạo ra được một hồn phiến chính trực đến thế này nhỉ?

***

Quyển sách phủ đầy bụi - hé mở

Bìa mặt - khởi nguồn và số phận

TRANG THỨ TƯ: QUỸ ĐẠO

Trang thứ tư (thượng)

Thời gian trôi mau, cuốn đi tựa như đồng hồ cát. Tới khi lơ đãng quay đầu, mới phát hiện nhật nguyệt luân phiên đã qua rất nhiều năm.

Năm đó, thời điểm Riddle đeo lên chiếc vòng tay màu bạc ấy, khế ước pháp thuật bám trên nó nháy mắt phát động, để lại dấu ấn xà bạc trên cổ tay Riddle. Nhưng không biết có phải bởi Riddle chỉ là một mảnh hồn phiến, hay là do khế ước quá mức xa xưa, mà khi đặt ở niên đại này thì việc vận dụng không còn trở nên thích hợp nữa, Riddle ngất đi ngay sau khi khế ước thành lập, mà ma lực trên người cũng nháy mắt bạo động.

Nếu không phải Salazar và Merlin đúng lúc xuất hiện giằng Riddle ra khỏi vòng tay khép chặt của Voldemort, nếu không phải Merlin đúng lúc sử dụng thần chú trị liệu phức tạp, có lẽ trong phút chốc đó, cậu bé Riddle đáng yêu sẽ chết vì xung đột bùng nổ ma lực trong cơ thể.

Sau phút hốt hoảng, Voldemort đã sớm khôi phục vẻ lãnh tĩnh thường ngày. Nhưng khi y phát hiện mỗi khi mình tới gần Riddle một bước, ma lực hỗn loạn chỉ mới có chút dấu hiệu bình ổn trong người bé con sẽ nổi lên bạo động lần hai, y liền quyết đoán đi đến góc phòng cách cậu nhất.

"Riddle em ấy... sao rồi?" Giọng nói nghẽn lại bất an xa xăm như có như không, giống như không phải từ trong miệng y thốt ra. Voldemort chớp mắt, mới phát hiện trong lòng bàn tay không biết từ khi nào đã dấy lên một tầng mồ hôi lạnh.

"Không có vấn đề gì lớn." Merlin vốn đang đưa lưng về phía Voldemort hơi cau mày nhưng vẫn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói cho hết câu, trong nháy mắt xoay người lại đã thay về vẻ mặt biếng nhác ngày thường.

Voldemort nhíu mày, "Nếu không phải là vấn đề gì lớn, sao em ấy lại như vậy."

"Bởi vì linh hồn của nó không ổn định." Salazar tống cho Merlin một ánh mắt không đồng ý, lập tức lạnh giọng nói rằng, "Bởi vì linh hồn của nó vốn là từ ngươi, bản chất vốn dĩ nó không phải là một tồn tại độc lập. Tuy rằng giờ trông nó thoạt nhìn không có gì khác biệt với những đứa trẻ bình thường, nhưng thực tế nó còn yếu ớt hơn cả một mảnh ngọc!"

Sau khi kết thúc cả câu dài, Salazar đứng trong bức tranh gõ nhẹ đũa phép, trên bức tường trơn nhẵn trong mật thất đột nhiên hiện ra một hốc tối om, xà quái Eamon chậm chầm trườn ra từ bên trong, thân thể to lớn cực kỳ linh hoạt cuốn tiểu Riddle lên."Tên hậu duệ khiến ta thưởng thức kia, có dã tâm là chuyện tốt, nhưng nếu ngươi để dã tâm che mắt mình, ngươi chắc chắn sẽ hối hận cả đời."

Đến đây Merlin đột nhiên chen vào nói, "Tựa như năm đó ngươi hối hận đấy hả, Salazar."

"Tuy rằng người là tiền bối ta, nhưng không có nghĩa là bây giờ ta không thể địch lại ngài đâu, ngài Merlin!" Salazar nghiến răng nghiến lợi phản lời, ánh mắt sáng quắc bắn về phía Voldemort ở một bên, "Hậu duệ của ta, nếu hồn phiến của ngươi đã là học trò của ta thì đương nhiên ta có quyền và nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho nhóc con này, đảm bảo cho nó trưởng thành thậm chí cả tương lai của nó. Cho nên, ta muốn mang thằng bé đi. Để thằng bé rời xa ngươi - gốc rễ tạo nên bạo động ma lực của nó, đến khi cả hai đều có thể thành thục khống chế sức mạnh của chính mình."

"Tổ tiên của ta, ngài cố ý mang đi em ấy đi như thế, sao ta biết được ngài không phải có ý niệm muốn đối phó ta." Voldemort tuy rằng cùng Salazar nói chuyện, nhưng ánh mắt của y lại mãi luôn dừng ở trên người Riddle.

Salazar cười lạnh, "Tên hậu duệ thông minh, trên người Riddle đã có khế ước của ngươi, ngươi còn lo lắng cái gì? Hay ngươi lại vì cái dã tâm chết tiệt kia mà muốn buộc chặt đứa nhỏ vô tội này bên người, tận mắt nhìn thằng bé hướng về con đường tử vong?"

Voldemort thế nhưng lại trầm mặc, một lúc sau mới cất lời: "Riddle cũng mới nói, lúc ngài dạy em ấy đã từng đề cập rằng hai chữ 'chết tiệt' không phải thứ phù hợp với một quý tộc tao nhã."

Salazar nghe vậy liền nổi đóa, lệnh cho xà quái mang theo Riddle rời đi lập tức, mà bản thân y cũng xoay người rời khỏi bức tranh sau khi cho đối phương một cái hừ lạnh.

"Salazar cư nhiên giận thật kìa." Sau khi Salazar rời đi, Merlin nhún vai nhìn Voldemort, "Ta nghĩ ta phải đuổi theo Salazar rồi, chuyện tên kia tiếp nhận cũng không thật sự thuận lợi như vậy đâu."

"Thần chú đó nguy hiểm như vậy sao?"

Merlin lẳng lặng nhìn y, "Đúng vậy. Đó là thần chú phù thủy cổ đại dùng để thuần phục nô lệ, cả hai chúng ta cho rằng..." Lão khẽ cười một tiếng, "Chàng trai trẻ à, ta cùng Salazar e rằng phải rời khỏi Hogwarts một đoạn thời gian, cũng sẽ không theo dõi và can thiệp vào chuyện của ngươi nữa, chúc ngươi có thể đạt được tất cả những gì ngươi muốn trong khoảng thời gian này."

Voldemort chỉ treo lên nụ cười hoàn mỹ, lần thứ hai nhìn theo bóng dáng Merlin đi xa. Thẳng đến khi trong mật thất khôi phục lại yên tĩnh, thẳng đến khi cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp của chính mình, y rốt cục cũng sa sút hạ mắt -- y cho rằng, đây chẳng qua là một thần chú phổ thông; y cho rằng, thần chú kia sẽ thương tổn Riddle ít nhất.

Nhưng kết quả, lại đột ngột như vậy. Bàn tay phải vừa cầm vòng bạc của y run rẩy không thể khống chế, mãi lâu sau, khóe môi y mới kéo ra một tia cười tự giễu, mà trong mắt là sắc đen tối tăm nồng đậm mà chẳng ai có thể nhìn thấy rõ cảm xúc trong đó nữa.

Từ sự tức giận của Salazar, cùng với lời ám chỉ cuối cùng của Merlin, Riddle chắc chắn đã bị thương rất nghiêm trọng. Chỉ mong, với sự giúp đỡ của hai nhân vật trong truyền thuyết, Riddle có thể hoàn chỉnh vô khuyết trở lại trước mặt y -- y sẽ chờ.

Nhưng y lại không hề nghĩ đến, sự chờ đợi này, một lần, chính là bảy năm.

[......]

Trang thứ tư (trung)

Hai chữ "bảy năm" chỉ dừng lại trong vài đường sổ bút, nhiều hơn chút nữa là hai chữ dễ dàng uốn qua đầu lưỡi. Nhưng ở trong lòng kẻ chờ và được chờ, đó đều là một khoảng thời gian rất dài rất dài.

Bảy năm, đủ để thay đổi rất nhiều rất nhiều thứ. Ví như, Voldemort tốt nghiệp khỏi Hogwarts, trở thành Chúa Tể Hắc Ám trong miệng người đời; lại ví như, hình dáng của Riddle đã sớm thoát ly ra khỏi vẻ trẻ con năm đó, trở thành một thiếu niên mười bốn tuổi.

Khi Riddle từ Châu Mỹ về Châu Âu, một lần nữa đặt chân lên mảnh đất Luân Đôn này, cậu khẽ cười quấn kĩ chiếc khăn quàng trên cổ. Chiếc khăn quấn rộng thùng thình che khuất phần dưới chóp mũi, lại không che được vẻ anh khí lóa mắt từ đường chân kẽ tóc cậu toát ra. Thời điểm cậu cúi đầu tiến vào quán Cái Vạc Lủng, chỉ nháy mắt đã có biết bao nhiêu đường nhìn dừng trên người cậu.

Có lẽ là do mặt mũi Riddle lộ ra vài phần quen thuộc, vài phù thủy tụ tập một chỗ uống rượu thì thầm một lúc, sau đó tên phù thủy cầm đầu bỗng bưng một chén rượu đi đến trước mặt Riddle. Gã đánh giá trang phục Châu Mỹ trên người Riddle, cười nói: "Nhìn ngài đây có vài phần quen mắt, chúng ta quen nhau sao?" Một mặt nói, một mặt lại suồng sã vươn tay đẩy chiếc mũ cao bồi trên đầu Riddle.

"Ta nghĩ, chúng ta không quen biết." Tầm mắt của Riddle dừng trên người đối phương dò sét một lượt, nhìn ấn ký lộ ra khi đối phương đưa tay, kẻ vốn còn đang muốn tránh khỏi hành động vô lễ của đối phương như cậu không khỏi nở nụ cười mang theo chút nghiền ngẫm, mặc cho đối phương kéo xuống mũ cùng với... chiếc khăn quàng cổ cố ý dùng để che dấu tướng mạo của mình.

Trong nháy mắt khi khăn quàng cổ bị kéo ra, gã phù thủy đứng trước mặt Riddle lộ vẻ kinh hãi, lời trong miệng cũng trở nên lắp bắp, "đại, đại đại đại nhân!" Nhưng sau khi thấy rõ cặp mắt màu đen của Riddle, vẻ mặt gã lại biến thành mờ mịt dò xét cùng không hiểu.

Riddle như có điều suy nghĩ, cậu dời mắt khỏi ấn ký màu đen trên cổ tay đối phương, nhẹ nhàng dừng lại trên người tên phù thủy còn đang bối rối trước mặt, "Tử Thần Thực Tử?"

Tên Tử Thần Thực Tử kia lui về phía sau hai bước, "Xin hỏi ngài là?"

"Chỉ cần ngươi nói cho Voldemort biết chuyện ngươi nhìn thấy hôm nay, ngươi sẽ có được đáp án ngươi muốn." Riddle nheo lại mắt cười lên, một lần nữa quấn kín khăn quàng cổ, băng qua đám Tử Thần Thực Tử đã hóa đá, băng qua quán Cái Vạc Lủng phút chốc đã lặng thinh, hiện ra trước mắt chính là Hẻm Xéo nổi tiếng lâu đời.

Rút ra trên người cây đũa phép cũ kĩ đã theo mình ngót bảy năm, Riddle nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngay sau đó gõ lên viên gạch ốp tường. Khi Hẻm Xéo náo nhiệt xuất hiện trước mắt chàng trai, cậu nhếch môi cười khẽ, vẫn là đến tiệm áo chùng của Madam Malkin trước, thay đi bộ quần áo vừa lạ đời vừa chọc người chú ý.

Ra khỏi tiệm áo chùng, dùng áo choàng che khuất đi diện mạo mình một cách hoàn mỹ, mục tiêu của Riddle là thẳng tiến đến Knockturn.

Nháy mắt khi bước vào Knockturn, lập tức có một cỗ khí tức thối nát ùa vào mặt. Trong ngõ hẻm nhỏ hẹp, luôn có thể nhận thấy những phù thủy lượn lờ lộ ra ánh mắt tham lam ở ngay bên người. Nhưng Riddle vẫn thong thả bước vào những cửa hàng có hình thù kỳ dị, mua một đống đồ vật kỳ dị.

Đương lúc sử dụng thần chú thu nhỏ vật phẩm nhồi đầy miệng túi, cảm thấy thỏa mãn kha khá với thu hoạch của mình hôm nay - Riddle tiếp tục nhàn nhã lòng vòng quanh trong Knockturn, những tên du côn đầu đường ngấp nghé cậu từ lâu đã yên lặng bao vây lấy cậu.

"Này, thằng nhãi, thức thời thì giao hết đồ vật đáng giá trên người mày ra đây!"

Lần đầu tiên bị cướp, Riddle cảm thấy khá thích thú, chẳng có chút hấp tấp, cũng không vội lấy ra đũa phép của mình, ngược lại vặn cổ lắc vai, khóe môi nhướng càng cao. Trong bảy năm lữ hành đủ mọi nơi trên khắp thế giới, trừ việc học tập pháp thuật cùng kiến thức phong tục địa phương, vì để ngưng tụ linh hồn và thích ứng thân thể do cụ Merlin tặng, cậu đã học không ít kĩ năng đánh cận chiến. Hiện giờ trở lại giới phù thủy nước Anh, rốt cuộc thì thứ bản thân học được trong suốt mấy năm đó có thể dùng được hay không, hôm nay chính là cơ hội thử nghiệm tốt nhất.

Nghĩ như thế, Riddle cười nhẹ một tiếng, tay phải nắm chặt thành quyền, hai chân buông sải, nháy mắt liền lao vút đến trước mặt gã du côn kia, mà nắm đấm cũng đồng thời dập trúng cằm đối phương, hai chân thuận thế đạp lên vách tường, đón sức bật ngược, phi người lên không, áo choàng phất lên sau lưng, cậu hệt như một con đại bàng lạnh lùng nhìn xuống con mồi của mình trên không trung, trong nháy mắt đánh ngã tiếp ba tên.

Đến khi đáp xuống dất, Riddle khá hài lòng với thành tích lần đầu tiên động thủ của mình, đắc ý búng tay một cái, đoạn thất bại phát hiện toàn bộ lũ du côn đều rút ra đũa phép nắm chặt trong tay, hơn nữa đống đũa phép đen thùi kia đều nhắm cả vào cậu, chẳng có lấy một ngoại lệ.

Cậu vươn ra ngón trỏ với ngón giữa miết miết trán, dùng âm lượng ai nấy đều nghe được nói thầm: "Chẳng lẽ cái gọi là đánh cướp không phải một hồi vật lộn về thể lực với thân thể hả ta? Dùng ma pháp, thắng cũng không phải là anh hùng đi."

Riddle vừa dứt lời, trong đám liền có kẻ cười nhạo nói: "Phù thủy quyết đấu, không sử dụng ma pháp mới là đồ ngu ấy."

"Quyết đấu?" Khuôn mặt dấu dưới lớp áo choàng của Riddle lộ ra một nụ cười nhạt, đuôi lông mày cũng gương lên, "Nếu như nói cái thứ đang tiến hành hiện giờ là một trận quyết đấu, các ngươi ỷ nhiều hiếp ít thì tính là gì vậy?"

"Bọn bay, nhiều lời vô nghĩa với nó làm gì, trực tiếp lên đi!" Cái gã mới cười nhạo đang định tiếp tục phản bác thì liền bị tên kia nhắc tỉnh, đũa phép trong tay vọt ra tia sáng rực mắt.

[......]

Trang thứ tư (hạ)

Bảy tia sáng bắn ra trong không trung, tựa như pháo hoa rực rỡ, đáng tiếc cất dấu dưới thứ đẹp đẽ đó, là sự sắc bén tàn nhẫn đoạt mạng trong nháy mắt.

Cho dù nằm trong hoàn cảnh xấu như vậy, Riddle vẫn không có ý định rút đũa phép. Cậu di chuyển bằng một nhịp điệu kì lạ, thân hình nhanh chóng dịch chuyển giữa vài tia sáng, ngẫu nhiên động thủ liền có thể tài tình đánh vào những cánh tay nắm đũa phép nọ, tiện đà thoải mái đoạt luôn đũa phép.

Khi đối thủ làm ra vẻ mặt như nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm, Riddle vừa lúc khoái trá vung vẫy nắm đũa phép trong tay, thẳng thừng bẻ hết tất cả dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của cả bọn, đoạn vui sướng huýt sáo nói: "Thật là vận động làm người ta vui vẻ mà." Dáng vẻ đắc ý của cậu thành công làm bùng lên sự căm phẫn không cam của mấy tên khác, luồng ma chú càng ngày càng sắc bén càng ngày càng dày đặc dần dần khiến Riddle ứng phó đến mệt mỏi. Cậu thấp giọng nguyền rủa một tiếng "Chết tiệt", đến khi định rút ra đữa phép giấu trong áo choàng thì vài đạo "Cắt sâu mãi mãi" (Sectumsempra) thay phiên nhau phóng tới khiến cậu căn bản không có thì giờ lấy ra vũ khí của mình.

Riddle khẽ than trong lòng. Phải chăng do cậu quá dễ dàng xử lí bấy nhiêu kẻ thù trong bảy năm lưu lạc, nên đã vô tình quên mất thứ lợi hại nhất giới phù thủy kỳ thật là đũa phép mới đúng hay không? Mặc dù có chút ảo não, nhưng Riddle cũng không cho rằng chút khó khăn trước mắt có thể làm khó được mình.

Nháy mắt khi bùa chú tiếp cận, cậu bỗng gập người, lao vọt về phía trước, lập tức chống một tay trên đất, cả người dùng sức xoay tròn như bánh xoay. Chỉ một cái quét ngang, vài gã phù thủy du côn cách cậu gần nhất đã bị quật ngã. Ngay tại lúc cậu chuẩn bị lưu loát một mạch thực hiệp động tác tiếp theo, dư quang nơi khóe mắt lại quét trúng người đàn ông áo đen ở ngay lối vào hẻm tắt.

Đường nét trên mặt người kia đối với Riddle mà nói, quen thuộc đến vậy, bởi vì mỗi ngày cậu đều có thể nhìn thấy tướng mạo y hệt như thế trong gương; mà trong đôi ngươi đỏ như máu kia, dù toát ra ánh nhìn chăm chú bình lặng như nước, nhưng chẳng hiểu sao, Riddle lại vẫn cảm thấy được ý cười rõ ràng trong đó.

Riddle trừng mắt nhìn đấy, chỉ cảm thấy bấy giờ mạch suy nghĩ của bản thân như bị chập. Từng ảo tưởng về cảnh tượng gặp lại vô số lần, lại chẳng hề đoán được cư nhiên lại trong tình cảnh thế này. Vẫn luôn nghĩ sẽ lưu trong ký ức đối phương một ấn tượng thật tốt, nhưng cố tình lần này, mình lại bị một đám người vây đánh một cách 'chật vật'.

Chỉ một chốc thất thần, Riddle thình lình cảm thấy một trận đau nhức bùng lên từ sau lưng. Cậu hít một hơi lạnh, lúc ngoái đầu nhìn lại đã thấy đám du côn kia ngây người giơ đũa phép trong tay, nâng cũng không được mà hạ cũng chẳng xong, ánh mắt kinh hãi chỉ biết nhìn lom lom vào vị Chúa Tể Hắc Ám xuất hiện ở nơi này.

"Riddle."

Nghe người kia gọi, Riddle rốt cục cũng vén lên chiếc mũ che khuất tướng mạo ở trên đầu. Cậu cười khẽ, trong lòng nghĩ, giọng của điện hạ so với năm đó, trầm thấp hơn rất nhiều mà cũng uy nghiêm hơn không nhiều lắm. Cậu tiến về phía trước, dừng lại tại nơi cách Voldemort ba bước, hạ mình nói: "Điện hạ, Riddle đã trở về rồi đây."

Voldemort nhìn cậu, bật cười nói: "Rời khỏi Anh quốc bảy năm, em thậm chí quên cả việc phù thủy sử dụng đũa phép như thế sao?"

"Ừm, em chỉ..." nhất thời ham chơi thôi. Dưới cái nhìn đăm đăm của Voldemort, Riddle lý trí nuốt về bốn chữ sau.

"Ta sớm nên biết, chỉ số thông minh của em tuyệt đối sẽ chẳng tiến bộ được gì trong bảy năm này."

"Điện hạ!"

Nhìn Riddle phồng má, trong cặp mắt lạnh băng của Voldemort không khỏi dâng lên một phần tình cảm ấm áp, nhưng khi y lần nữa dừng mắt trên người đám công kích Riddle, thì đã nhiễm lên tầng sát ý nồng đậm.

Theo mấy tiếng vang đũa phép rơi xuống đất, đám du côn một kẻ tiếp một kẻ quỳ phục xuống, toàn thân lạnh run.

Voldemort hừ lạnh, đũa phép trong tay nhẹ nhàng giơ lên.

Ngay tại thời điểm đám du côn tuyệt vọng, Voldemort dự định thi triển thần chú, cạnh đó, một bàn tay nhẹ nhàng khoát lên cổ tay Voldemort.

"Điện hạ, chỉ là vài kẻ qua đường, hà tất phải để ý."

Nghe được một giọng nói ấm áp như gió xuân, đã có người ngẩng đầu nhìn về phía người cầu xin trước, một cái liếc nhìn đã trông thấy nụ cười ấm áp kia trên miệng đối phương. Vì thế, kẻ to gan kia không nhịn được nhìn thêm lần nữa. Rõ ràng là cùng diệm mạo như Chúa Tể Hắc Ám, nhưng lúc cười rộ lên không hiểu sao lại đẹp đến vậy. Mà bản thân gã vừa rồi còn phong ra một chú Sectumsempra làm đối phương bị thương, thật sự là quá phận a.

Ngay tại lúc trong lòng gã nọ dậy lên ý nghĩ cổ quái đến lạ, quý ngài Voldemort rõ ràng đã thu liễm sát khí bất chấp ngăn cản của người nọ phóng vào gã một chú Crucio. Thời điểm gã hét thảm lăn lộn trên mặt đất bởi vì đau đớn, gã nhìn thấy người có nụ cười ấm áp nọ gấp gáp nói một câu gì đó với Chúa Tể Hắc Ám, Chúa Tể Hắc Ám dùng ánh mắt cao cao tại thượng quét mắt liếc về phía bọn họ một cái, sau đó liền mang theo người nọ độn thổ rời đi.

Rất nhiều năm về sau, khi gã du côn đã sớm không còn là du côn nghĩ về chuyện xảy ra ngày đó, vẫn luôn cảm thấy mình thật sự may mắn hết sức.

Chưa từng có người có thể tránh được một kiếp như vậy khi mạo phạm đến Chúa Tể Hắc Ám và Tử Thần Thực Tử được ngài xem trọng, mà ngày đó, gã thật sự đã nghĩ rằng gã cùng đám bạn của gã sẽ biến thành một đống thi thể chẳng còn sinh khí. Hết thảy những kỳ tích đó, đều phải cảm kích đại nhân Riddle đã luôn làm bạn bên người Chúa Tể Hắc Ám.

Tuy Riddle đã học được cách độn thổ từ lâu, nhưng cơ hội để được điện hạ ôm trong lòng không phải ngày nào cũng có. Vì thế cậu yên tâm thoải mái chơi xấu trong lòng đối phương, cam tâm tình nguyện chịu đựng cảm giác choáng váng khi bị người khác mang theo độn thổ.

Nhưng khi hai chân đạp lên mặt đất, lúc mọi vật thể trước mắt còn hơi vặn vẹo, cảm giác đau đớn sau lưng lại ngày càng kịch liệt, chẳng biết tại sao, cậu đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

Ứng với phỏng đoán của cậu, khi cánh tay đặt sau lưng cậu buông ra cũng là lúc hai mắt Voldemort nheo lại đầy nguy hiểm, mà ánh mắt rơi trên người cậu cũng trở nên nóng rực lạ thường.

Voldemort nâng tay trái mình lên, trên đó có dấu máu đỏ tươi, "Riddle, bị thương cũng không chịu nói rõ, em cứ thích cậy mạnh vậy sao?"

"Em chỉ là không kịp nói thôi." Riddle bĩu môi, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu -- nếu không phải bởi vì anh xuất hiện, sao cậu lại tự dưng có thêm một vết thương được chứ.

"Em trách ta?" Voldemort hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đã sớm quét tới đám thuộc hạ lẳng lặng đứng xung quanh.

Thuộc hạ thông minh không cần chủ nhân nói bất kì lời nào, chỉ cần một ánh mắt ra lệnh đã đủ để hắn hiểu được cái chủ nhân cần hiện giờ chính là một trị liệu sư.

Riddle nghe Voldemort trách cứ, thoáng rụt người lại, không thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net