Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày mới bắt đầu. Như thói quen trước đây, Tiêu Chiến thường dậy vào lúc năm giờ sáng để tập thể dục. Bởi vì đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện cộng thêm ngủ ở một nơi xa lạ nên đến gần sáng mới hiu hiu vào giấc, sáng nay cũng không ngủ nổi nên cũng dậy sớm hơn.

Tiêu Chiến mệt mỏi vươn dài một cái lấy tinh thần liền phát hiện toàn thân bị ai đó ôm chặt không thể động đậy, anh hốt hoảng xoay người sang bên cạnh nhìn trộm một cái, thất kinh.

Là tên họ Vương đó, cậu ta đang ôm anh, nhưng điều quan trọng hơn chính là trên người cậu ta không còn một mảnh vải che thân nào. Tiêu Chiến sợ hãi liền hất mạnh một cái đá cậu văng sang một bên, giọng ủy khuất gào lên.

- Cậu...cậu...

Vương Nhất Bác đang ngủ say bị đá một cái liền tỉnh ngủ. Cậu đưa tay xoa xoa cái eo đau nhức của mình vài cái cười cười. Mặc dù cách sau một lớp mặt nạ dày nhưng ánh mắt gian xảo đó không thể giấu vào đâu được, trông cực kỳ gợn đòn.

- Anh sao vậy? Vẫn còn sớm, anh dậy làm gì?

- Cậu...cậu tại sao nằm trên giường của tôi?

Nói đúng hơn là cái giường lộng lẫy, rộng mênh mông bên kia không nằm lại chạy qua chiếc giường đơn bé tẹo này chen chúc cả đêm với anh, không lẽ người giàu có như cậu ta quen sống sung sướng lại thấy cuộc đời quá bình yên giờ muốn tự đi hành mình để tạo cảm giác kịch tính?

- À, tôi nghe dì Hà bảo, anh hôm qua nói với dì tính ngủ anh hơi xấu, xem ra đúng là xấu thật. - Cậu chắp lưỡi thở dài. - Đêm qua tôi đang ngủ tự dưng anh bị mộng du chạy qua đây kéo tôi về giường của anh ngủ cùng. Chịu thôi, tôi cũng hết cách. Anh là cảnh sát, ai biết được lúc mộng du tôi phản kháng anh có rút súng ra bắn tôi không. Tôi còn trẻ vậy, còn sống chưa đủ, tôi không muốn chết sớm vậy đâu.

Tiêu Chiến ngây ra vài giây sau đó liền cảm thấy có gì đó không đúng. Anh đúng thật lúc ngủ có hay đạp đá lung tung nhưng còn mộng du, anh xin thề với liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu, anh xin thề trước bài vị của chồng anh, anh nhất định không có!

- Quần áo... quần áo của cậu đâu?

- Quần áo... à, là tôi ngủ đã quen không mặc gì rồi, thật ngại quá. Anh đừng để bụng.

Haizz, anh thở dài. Cũng may cậu ta không trả lời là do anh mộng du cởi quần áo của cậu ta nếu không trinh tiết đời này của anh xem như mất sạch.

Mới chỉ đêm đầu tiên đã xảy ra sự cố kinh dị như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế này chỉ e anh khó lòng giữ trọn lời hứa thủ tiết vì chồng cả đời. Đợi người tới cứu thà tự mình cứu lấy mình còn hơn. Anh ho khan vài tiếng đánh trống lảng.

- Nếu cậu thấy bất tiện vậy cậu có thể để tôi ở phòng khác cũng được. Tôi là cảnh sát đã quen chịu khổ rồi, chỗ nào tôi cũng ở được, không sao cả.

- Thật ra tôi cũng không muốn làm anh khó chịu, chỉ là... - Vương Nhất Bác thở dài tỏ vẻ khó xử nói tiếp. - Anh đã nghe dì Hà nói về chuyện ở nhà tôi chưa?

- Rồi. - Anh khẽ gật đầu đáp.

- Mẹ tôi qua đời sớm, ba tôi lại đang bệnh, trong Vương gia trang này, dì Nguyệt là vợ kế của ba tôi, cũng là phu nhân duy nhất ở Vương gia trang, mặc dù bình thường bà ấy không dám làm gì tôi nhưng mà còn anh thì tôi không chắc. Bà ấy không thích tôi lại càng không thích bạn của tôi, anh ở đây một mình không bên cạnh tôi chỉ sợ ngày nào đó hồn lìa khỏi xác cũng không biết tại sao đâu.

- Này, cậu... - Anh tái mặt giọng run run. - Cậu đã biết nguy hiểm như vậy, tại sao còn đưa tôi về nhà làm gì hả? Tôi có thù oán gì với cậu???

- Cảnh sát Tiêu, anh đang nói gì vậy? Không phải anh là cảnh sát sao? - Cậu lên giọng. - Anh sợ chết????

Chết đương nhiên anh sợ rồi, hỏi thừa. Nhưng anh là viên cảnh sát gương mẫu dĩ nhiên không thể để mất mặt anh em đồng nghiệp được. Tiêu Chiến thấy mình nói hố liền thu giọng, đánh tiếng lấy lại danh dự.

- Đương nhiên là không rồi. Tôi chỉ đùa thôi, haha...

- Đúng vậy. Tôi biết anh không sợ nên mới đưa anh về đây. Dạo trước tôi dẫn trợ lý riêng về nhà lấy hồ sơ, không hiểu sao sau khi anh ta uống ly nước dì Nguyệt mời hôm sau liền nhập viện, bây giờ dở sống dở chết, bác sĩ cũng tìm đủ cách chữa trị những chẳng ai biết anh ta bị gì nên đành để vậy đến bây giờ, haizzz... Nhưng tôi biết mấy trò vặt đó không qua được đôi mắt tinh tường của cảnh sát Tiêu đâu nhỉ. Vậy được rồi, chút nữa tôi sẽ cho người dọn cho anh phòng khác. Căn phòng phía tây gần phòng dì Nguyệt vẫn còn trống, anh cứ tạm ở đó đi.

- Cái đó, Vương tổng... - Anh tái mặt, cười gượng. - Thật ra thì tôi cảm thấy phòng cậu cũng rất tốt. Phòng rộng như vậy ở một mình tôi không quen, hay tôi cứ ở đây với cậu cũng không sao đâu, không cần đổi nữa...haha...

Xin lỗi Nhất Bác, anh biết ở chung phòng với nam nhân khác là có lỗi với em nhưng vì tính mạng, vì lời hứa sống tốt quãng đời còn lại, anh đành "thất tiết" tại đây. Anh khóc thảm trong lòng.

Vương Nhất Bác khẽ nhếch môi cười như không, im lặng không đáp rồi chậm rãi khoác chiếc áo ngủ lên đi vào phòng tắm. Thoang thoảng mơ hồ trong không gian yên tĩnh, một giọng nói nhàn nhạt khẽ cất lên.

- Sau này bữa sáng sẽ bắt đầu lúc bảy giờ. Buổi sáng rất lạnh, anh muốn tập thể dục... chúng ta cùng tập trong phòng...

.

Cuộc sống mới ở biệt thự Vương gia của cảnh sát Tiêu bắt đầu từ đó. Buổi chiều, Vương Nhất Bác đích thân dẫn thêm vài anh vệ sĩ lực lưỡng cùng Tiêu Chiến trở về căn hộ chật hẹp anh thuê thu dọn đồ đạc mang về Vương gia. Nói là giúp anh lấy thêm một số đồ cần thiết đến nhà cậu nhưng hiện tại bốn tên vệ sĩ kia làm việc vô cùng nhiệt tình, bọn họ trong thoáng chốc đã dọn sạch đến không còn một hạt bụi nào hệt như không có ý định nào trả anh trở về đây. Tiêu Chiến bực dọc, cáu gắt.

- Vương tổng, cậu lại định muốn giở trò gì nữa vậy hả?

- Dọn nhà.

- Tôi chỉ hứa với cậu đến nhà cậu vài hôm, cậu dọn hết đồ đạc của tôi chuyển qua đó lỡ như chủ nhà tưởng tôi không ở nữa đem cho người khác thuê thì sau này tôi biết phải ở đâu?

- Nhà tôi.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế run đùi đáp tỉnh queo như không không có việc gì, vẻ mặt trông rất gọn đòn, đáng đánh!

- Tôi không có thời gian đùa với cậu đâu. Nếu vậy tôi sẽ báo với cục trưởng từ chối vụ án này. Ông ấy muốn kỉ luật hay sa thải tôi cũng mặc kệ!

- Khoan đã!

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt quyết tâm của anh, hai chân mày đột nhiên chau lại, thở dài rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số dài.

"Thư kí Hạ, cô liên hệ bên địa ốc mua cho tôi tòa nhà XXX, giá cả tùy cô thương lượng. Sau đó, nhưng căn hộ đang cho thuê vẫn tiếp tục cho thuê như cũ, riêng căn số 23 tầng 18 cứ việc để trống không được cho ai khác ngoài anh Tiêu thuê."

"Dạ, Vương tổng."

Vương Nhất Bác tắt máy, ánh mắt khẽ lướt qua nhìn người kia một cái khinh bỉ. Chỉ là một căn nhà mà dám từ chối làm việc cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến, anh giỏi lắm. Chỉ mới nửa năm không gặp, không ngờ con thỏ ngốc nhà cậu còn biết bày cả trò đình công phản kháng. Nhớ lúc trước, mỗi lần cậu gây ra họa sợ làm anh mất việc liền vứt hết mặt mũi bám trụ. Bây giờ thì hay rồi, còn biết nổi chứng chống đối lại thân chủ. Cậu cười nhạt.

- Bây giờ tôi là chủ nhà của anh, nhà này tôi chỉ cho mình anh ở vậy anh còn có ý kiến gì nữa không?

- Tôi....

Đương nhiên là anh không dám có ý kiến gì rồi. Anh chỉ mới đến đây vài tháng, công việc chưa ổng định lại không quen biết ai nếu tiếp tục đổi chỗ ở sẽ rất bất tiện, thêm việc căn hộ này vừa tốt vừa rẻ, anh thật sự không nỡ bỏ đi. Anh cười hề hề xuống giọng.

- Tất niên là không rồi.

Anh vội chạy đến ngồi xuống bên cạnh cậu cười vui vẻ, tay rót nước mới tới tận miệng nói tiếp.

- Cậu thật lợi hại nha. Vương tổng, thật ra chúng ta hợp tác trong vụ án lần này cũng xem như là duyên phận, đã vậy cậu nói xem người có duyên với cậu, giá thuê nhà có phải nên nhẹ tay một chút không nhỉ?

- Được thôi. Trước đây anh thuê bao nhiêu một tháng.

- À, cũng không nhiều lắm, chỉ có hai ngàn rưỡi thôi.

- Hai ngàn rưỡi??? - Cậu lên giọng.

- Hề hề, tôi biết giá này với cậu chỉ là con số nhỏ. Căn hộ tốt như thế này cho thuê giá vậy cũng hơi rẻ, nhưng mà cậu nghĩ xem, tôi làm việc xa nhà, tiền lương ít ỏi sao có thể thuê nổi với giá cao hơn đúng không?

- Ừ, đúng là hơi mắc.

- Vậy cậu có thể giảm một chút cho tôi được không?

- Năm mươi tệ.

- Năm mươi tệ??? - Anh há hốc mồm.

- Sao, còn mắc hả? Vậy mười tệ?

- Cậu nói thật không?

Tiêu Chiến kích động nhào tới ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, đúng là thời tới cản không kịp, mấy hôm trước anh phát hiện tài chính hao hụt nghiêm trọng suýt tí phải dọn nhà đi, không ngờ hôm nay thần may mắn ngủ gục ném phải đại bảo bối phá của này xuống cho anh. Thật như một giấc mơ!

- Được, được...mười tệ. Vậy chúng ta chốt giá mười tệ. Cảm ơn cậu, cậu không được nuốt lời đâu nhé.

Tiêu Chiến vui vẻ cười không khép nổi miệng, tâm trạng phấn khích suýt tí hôn luôn cậu ta. Cũng may, anh còn giữ chút tỉnh táo liền bỏ cậu ra quay mặt hướng khác thầm khấn xin chồng quá cố của anh thứ tội vài phút cho anh vui hết đoạn này, sau đó lấy lại trạng thái nghiêm túc nhất thủ thân như ngọc tiếp tục thờ chồng.

=======
WEB nghĩa địa quạu đó 🤧🤧🤧🤧🤧






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net