Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng năm ở học viện, Tiêu Chiến được huấn luyện kỉ luật quân đội nghiêm ngặt sớm đã trở thành thói quen cho anh. Dù đêm qua nhiều sự cố xảy ra như vậy, đến gần sáng anh mới hiu hiu chợp mắt được một chút nhưng sáng nay mới 5 giờ sáng anh đã thức dậy tập thể dục, trong khi vị ma đại nhân kia vẫn còn lười biếng ôm chăn say giấc. Đúng là một con ma lười biếng!

Tiêu Chiến buồn không thèm quan tâm. Không dậy cũng tốt, đỡ làm phiền anh hầu hạ. Anh mừng thầm trong lòng rồi đi vào bếp làm bữa sáng cho mình.

Hôm qua vừa mệt vừa sợ, ăn có một bát mì cũng không ngon lành gì lại còn bị con ma đúng kiểu bị bỏ đói chục năm kia ăn sạch. Bây giờ cậu ta ngủ cũng tốt, anh sẽ thoải mái ăn hết cả hai cái bánh sandwich một mình để an ủi cái dạ dày đáng thương.

Anh loay hoay một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn thành bữa sáng dinh dưỡng đậm chất khoa học. Tiêu Chiến ngâm nga bê đĩa thức ăn quay lại liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi một đống to tướng ngay bàn ăn làm anh giật cả mình, suýt tí mang bữa sáng "thịnh soạn" dâng hết cho Thổ Địa.

Mái tóc bù xù còn dựng đứng như từ ổ rơm chui ra, gương mặt nhăn nhó như bị thiếu ngủ. Cậu ta lim dim đôi mắt to tròn trông chờ cái thứ trên tay anh. Anh gân giọng mắng.

- Cậu lần sau làm ơn đi đứng phải có tiếng động dùm tôi, im lặng xuất hiện làm tôi thót cả tim. Cậu có biết dạo gần đây trên thế giới có bao nhiêu người chết gì giật mình không hả?

Vương Nhất Bác ủ rũ im bật cúi đầu nghe anh dạy dỗ, sau đó vẫn không cam tâm, cậu nhỏ giọng thều thào trả treo.

- Nhưng em là ma, em có thể biến từ chỗ này qua chỗ kia trong nháy mắt mà...không cần phải đi bộ...

- Tôi mặc kệ cậu biến đi đâu, nhưng cậu ở nhà tôi phải sống cho giống người một chút, đừng có dọa tôi!!!!

Vương Nhất Bác gật gù vài cái xem như tiếp thu ý anh, ánh mắt lặng lẽ tiếp tục nhìn đĩa thức ăn trên tay Tiêu Chiến. Cậu đánh trống lảng, mặt mày hớn hở.

- Sáng nay ăn gì vậy?

- Đây là của tôi, cậu không có phần đâu!

Tiêu Chiến lườm cậu ta đáp. Nhà anh cũng đã ở, cơm cũng đã ăn, ngay cả chút bình yên buổi sáng cũng không cho. Đúng là anh mềm lòng, thương người, nhưng với đồng lương ít ỏi của anh, nuôi một miệng ăn đã khó, giờ phải cưu mang thêm một miệng ăn, à không, là một người nhưng ăn bằng ba người kia thì cuộc sống sau này của anh phải tính thế nào.

Đêm qua trằn trọc cả đêm suy nghĩ, anh còn dự định sẽ làm thêm sau giờ tan sở mới đủ nuôi thêm cậu ta. Số anh thật khổ, nhưng anh đã lỡ miệng hứa chăm sóc cho cậu ta rồi, bây giờ nuốt lời đuổi đi thì còn gì là nghĩa khí nữa. Anh thở dài.

Vương Nhất Bác thấy anh thẩn người không đáp, cũng không cần hỏi nữa, cậu tự tay giành lấy đĩa sandwich trên tay Tiêu Chiến, ngó nghiêng chắp lưỡi.

- Bữa sáng này có hơi đơn giản đó, anh đi pha thêm sữa đi!

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cái người tự nhiên như ở nhà kia, khí huyết sôi sục, anh hận không thể mang cái ghế đập vào đầu cậu ta một cái cho đỡ tức. Những nghĩ lại, như vậy sẽ phải tốn thêm một mớ tiền. Anh nhịn nhục lủi thủi quay vào bếp pha thêm hai ly sữa.

Vương Nhất Bác ung dung ngồi trên ghế vừa nhâm nhi cốc sữa vừa gặm miếng bánh vui vẻ, cũng không để ý tới người ngồi đối diện cậu lại cắn miếng sandwich không khác gì đang cắn chết cậu.

.

Bữa sáng đầy sát khí cuối cùng cũng kết thúc không có ai tử thương. Tiêu Chiến mặc kệ cậu ta liền thay đồ ra ngoài đi làm. Như vậy cũng tốt, chí ít anh có thể tránh xa con ma phiền phức kia mà tận hưởng cuộc sống làm người có quyền tự do, quyền độc lập như bao người khác.

Đúng như dự đoán, chuyện đêm qua anh bị bọn sát thủ truy sát đã nhanh chóng truyền đến tai của đội trưởng. Đội trưởng Dương nay cũng ngoài bốn mươi. Bình thường luôn trưng vẻ mặt nghiêm trang không lộ sắc khí của người lãnh đạo đứng tuổi, nhưng chuyện đêm qua anh gây ra khiến ông ấy không thể nhịn nổi. Gương mặt nộ khí, mắng.

- Tiêu Chiến, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Phải chờ đợi, chờ đợi thời cơ, giờ thì hay rồi, bọn chúng đến một dấu vết nhỏ cũng không chừa lại!

- Sếp Dương, em không cố ý. Nhưng bọn chúng rất xảo quyệt, nếu em không xông vào sợ rằng bọn chúng sẽ thiêu hủy hết chứng cứ, tới lúc đó khó khăn cho chúng ta, nên em...

- Rồi kết quả thế nào? Bọn chúng vẫn thiêu hủy chứng cứ, còn cậu thì bị rượt giết. Suýt tí nữa thì cậu được lên trang nhất báo sáng nay ngồi luôn rồi. - Cảnh sát Dương cười khẩy. - Nam cảnh sát anh dũng bị bọn tội phạm chém chết!

- Em xin lỗi... - Anh cúi đầu xấu hổ.

- Cậu là người mới, thời gian thực tập của cậu vẫn chưa kết thúc, tốt nhất thì cậu nên ngoan ngoãn một chút. Nếu không cậu chưa vượt qua thời gian thực tập đã bị đuổi khỏi ngành rồi đấy!

Anh im lặng không đáp. Đúng là anh hiếu thắng, nhưng chẳng phải vì anh sốt ruột thôi sao. Anh thật lòng không cam tâm. Nhưng dù sao sếp Dương cũng nói đúng, hành động của anh ngày hôm qua thật lỗ mãng. Mặc dù không gây thiệt hại gì lớn cho đội nhưng người thiệt hại lớn nhất chính là anh, vướn phải vận xui khó đỡ!

- Sếp Dương, em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn, sẽ không....

- Không có lần sau gì nữa, từ bây giờ cậu chuyển xuống làm tạp vụ trong đội cho tôi!!!!

Làm tạp vụ? Không phải là bị giáng chức xuống tới mức thấp nhất như làm chân chạy vặt trong đội chứ? Anh đường đường là sinh viên tốt nghiệp loại ưu, bao nhiêu huy chương, bằng khen của Tổ quốc đang chờ anh đến lấy. Còn bao nhiêu con người yếu đuối còn chờ anh đến cứu giúp. Anh hùng vĩ đại Tiêu Chiến này sao phải thảm hại tới mức đi làm chân sai vặt cho người ta? Anh khóc thảm trong lòng.

- Sếp Dương, em không thể chỉ làm tạp vụ, em...

- Tạp vụ chính là tạp...

Cảnh sát Dương chưa dứt lời đột nhiên từ trên ghế té ụp mặt xuống đất chảy cả máu mũi. Ông ta sống mũi như sắp gãy đôi của mình gào thét.

Rõ ràng cái ghế kia rất vững, độ rộng vừa tận hai người ngồi, ông dù giận mấy cũng không có hành động lắc ghế đánh đu, cũng không lơ đãng đến chân không chạm xuống đất. Nhưng cú ngã sấp mặt này đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Tiêu Chiến thất kinh nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng sau cái ghế vừa rồi của ômg ấy, hốt hoảng vội chạy đến dìu ông, hỏi han.

- Sếp Dương, anh có sao không?

- Không sao...

Sếp Dương luống cuống đứng dậy đẩy tay anh ra tỏ vẻ bình thản nói tiếp.

- Mấy lần trước tôi có thể bỏ qua cho cậu, nhưng lần này cậu nhất định phải chịu phạt. Từ bây giờ cậu không còn là cảnh sát đặc nhiệm nữa, cậu chính là tạp...

Đầu ông ta đột nhiên lao thẳng vào tường càng làm ông sợ hãi hơn. Hôm nay ông nhất định bị bệnh rồi, đứng cũng không vững mà ngã vào tường.

Lần này Vương Nhất Bác còn mạnh tay hơn lần trước, cậu không lấy tay xô nữa mà thẳng chân đạp ông ấy một phát, nét mặt vô cùng đắc ý.

Tiêu Chiến đứng bên cạnh trông thấy toát cả mồ hôi. Mặc dù biết không ai nhìn thấy Vương Nhất Bác ngoài anh nhưng vẫn sợ sếp Dương phát hiện ra chuyện này, không khéo anh không nhưng không được làm cảnh sát mà ngay cả vị trí tạp vụ cũng không còn.

Anh vội vàng chạy đến dìu lấy ông ta, vờ như không có việc gì, lo lắng hỏi han.

- Sếp Dương, anh không sao chứ? Anh không khỏe ở đâu sao, để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nha.

Cảnh sát Dương bắt đầu có chút nghi hoặc nhưng không sao giải thích được. Mỗi lần ông mở miệng đòi giáng chức Tiêu Chiến liền cảm giác có cái gì đó phía sau lạnh cả sống lưng, sau đó liền như bị ai đó xô ông đập đầu. Ông trước nay không tin Quỷ Thần nhưng như vậy thật quá trùng hợp đến đáng sợ rồi. Ông hoang man nhìn trước ngó sau, run run đẩy tay anh ra nói tiếp.

- Tiểu Chiến, xem như từ nãy đến giờ tôi chưa nói gì nhé, chuyện làm tạp..., à không, cậu về đội xem kế hoạch nhiệm vụ mới cùng Tiểu Phi đi.

- Dạ?? - Anh tròn mắt ngơ ngác.

- Tôi...tôi không khỏe, cậu mau ra ngoài làm việc đi, nếu không có việc gì thì đừng nào đây tìm tôi, cảm ơn cậu.

Tiêu Chiến vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra liền bị sếp Dương đuổi ra ngoài.

Cánh cửa phòng đóng lại. Vương Nhất Bác xuyên qua lớp tường dày đến bên anh. Cậu biết cậu vừa làm được chuyện tốt, anh cũng không cần xúc động tới im lặng không nói được lời nào như vậy nha. Cũng không phải việc gì to tát, chỉ là chuyện vặt của cậu thôi, xem như cậu đền đáp ơn cưu mang của anh. Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười tự hào, anh mau khen cậu giỏi đi, cậu thầm nói trong lòng.

Tiêu Chiến nhìn gương mặt vui như trẩy hội của cậu, tâm lý càng kích động hơn. Bàn tay thu lại thành quả đấm, ánh mắt đanh thép trừng trừng nhìn đối phương, nghiến răng nghiến lợi, nhả ra từ chữ.

- VƯƠNG...NHẤT...BÁC!!!!!

=======
Cầu Bí Bo vạn lần bình an 🤧🤧🤧🤧🤧🤧

* Lời cảm ơn của Yy: mấy hôm nay mình lượn fb và trên cfs wattpad, mình thấy nhiều bạn cmt giới thiệu các fic nhà mình, mình rất vui và cảm ơn các bạn rất nhiều. Mình không ngờ mọi người yêu thích fic nhà bọn mình nhiều đến vậy. Đây là động lực to lớn để bọn mình có thêm nỗ lực cố gắng nhiều hơn trong thời gian sắp tới á. Yêu mọi người 😚😚😚😚😚😚😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net