Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- VƯƠNG...NHẤT...BÁC!!!

- Hở?

Vương Nhất Bác chớp chớp cặp lông mi đen dài, ngơ ngác đáp. Tiêu Chiến nộ khí sung thiên, anh túm cổ con ma gây họa kia lôi vào trong góc khuất, mắng.

- Cậu làm cái trò gì vậy hả? Cậu dám ra tay với sếp của tôi??

- Là ông ta dám mắng anh trước, em chỉ thấy bất bình nên dạy dỗ ông ta một chút. - Cậu hất mặt trả treo.

- Ai cần cậu nhún tay vào chuyện của tôi? Tôi khó khăn lắm mới lấy được chút thiện cảm với cấp trên, bây giờ nhờ lòng tốt của cậu tất cả xem như mất sạch rồi!

- Nhưng dù sao ông ấy cũng không biết do ai làm mà.

- Cậu hay quá ha? Đợi anh ấy biết, thì tới việc làm của tôi cũng không còn!

- Được rồi, tất cả đều là lỗi của em, anh đừng tức giận. Anh yên tâm, em sẽ giải quyết chuyện này cho anh!

Ánh mắt cậu tràn đầy quyết tâm hướng về phía phòng làm việc của sếp Dương, như thể vô cùng tự tin. Tiêu Chiến nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng hỏi lại.

- Cậu muốn làm gì???

- Thủ tiêu ông ấy!

Cậu dứt khoát trả lời cái rụp làm anh suýt lên tăng xông. Anh tưởng cậu ta còn có trò gì tốt đẹp, suýt tí anh tin thật mà nương nhờ cậu ta rồi, đúng là con ma ăn hại! Anh lườm một cái đầy khinh bỉ.

- Anh yên tâm, anh với em bây giờ đã là một. Người của em mà ông ta dám lớn tiếng la mắng, còn chọc anh không vui. Vậy thì giết đi cho gọn, dù sao cũng mất thiện cảm rồi, thay sếp mới làm lại từ đầu.

- Cậu...

Tức chết anh mà. Nếu mà bây giờ anh đấm cậu ta chết được anh đã đấm từ lâu. Sếp Dương tuy thường hay la mắng anh nhưng đối với anh, ông ta không khác gì người cha, người chú luôn chăm sóc, hướng dẫn anh từ khi vào đội. Vậy mà con ma không biết phải trái này dám ra tay làm ông ấy bị thương. Anh túm cổ cậu ta, nghiến răng cảnh cáo.

- Tôi nói cho cậu biết, cậu mà còn có ý định hay làm hại gì sếp Dương nữa thì tôi sẽ không tha cho cậu, nghe rõ chưa????

Vương Nhất Bác toát cả mồ hôi. Từ lúc quen biết anh đến giờ, anh thường hay nổi giận với cậu, nhưng lần này anh thật sự rất hung dữ. Cậu tái mặt, rưng rưng như sắp khóc.

- Cậu đừng hòng giở khổ nhục kế lừa tôi nữa, tôi nghiêm túc nói cho cậu biết, cậu mà có ý định hại người nữa, tôi và cậu đường ai nấy đi!!!!

Vương Nhất Bác khẽ gật gật đầu đáp lại. Bỗng từ phía sau anh, một bàn tay đột nhiên vỗ lên vai anh một cái làm anh giật cả mình. Người kia cất giọng gọi.

- Tiểu Chiến, cậu nói cậu và ai đường ai nấy đi vậy?

Là Trần Phi. Trần Phi vốn là bạn học cũ của Tiêu Chiến, học hành nhất nhì trong lớp với anh, cũng là một cảnh sát tiềm năng mới nổi. Sau này cả hai cùng làm chung với nhau trong đội trọng án, tình cảm hai người vô cùng thân thiết, phải nói anh, Trần Phi và Lâm Khả Như chính là bộ ba đi đâu cũng có nhau.

Tiêu Chiến lúng túng vội buông Vương Nhất Bác, ấp úng không biết giải thích như thế nào. Trần Phi buồn bã tiếp lời.

- Tiểu Chiến, cậu không sao chứ? Tôi biết sếp Dương mắng cậu khiến cậu tổn thương, nếu có chuyện gì buồn trong lòng thì nói với tôi, chúng ta đều là bạn bè của nhau. Cậu không cần giấu trong lòng một mình chịu đựng, ra đây nói chuyện một mình như vậy.

- Không có, tôi không nói chuyện một mình, tôi đang...

Đương nhiên là anh càng không thể nói mình đang nói chuyện với một hồn ma được, chuyện dở hơi này cậu ta chẳng những không tin còn cho rằng anh bị điên cũng không chừng. Anh phẫn uất trong lòng.

- Được rồi, nếu cậu thấy buồn, chút nữa tan sở chúng ta ra ngoài uống vài ly nhé.

Trần Phi bá vai anh an ủi, nhưng Tiêu Chiến vẫn không khá lên chút nào. Anh ủi rủ, đáp.

- Không được. Tôi vừa bị sếp phạt, tháng này nhất định sẽ bị trừ lương, tôi không thể ra ngoài uống rượu cùng cậu được. Tôi phải để dành tiền xoay sở sinh hoạt trong nhà nữa.

- Ây, Tiểu Chiến, cậu nói đùa rồi. Tiền phạt đó chỉ là cảnh cáo nhẹ thôi, không bao nhiêu đâu. Cậu sống một mình không lẽ tiền lương không đủ dùng?

- Đương nhiên một mình thì không thành vấn đề, nhưng nhiều mình thì là chuyện khác rồi. - Anh thở dài.

- Nhiều mình? - Trần Phi tỏ ý nghi hoặc, anh chăm chăm nhìn nét mặt tiều tụy của anh hỏi tiếp. - Tiêu Chiến, cậu nói thật đi, có phải ở nhà cậu đang bao nuôi thêm ai khác nữa không?

Anh buồn rười rượi không đáp càng làm Trần Phi kích động hơn. Người bạn Tiêu Chiến một đời quang minh lỗi lạc, thân thế trong sạch. Trước nay, ngay cả tay của con gái còn không dám nắm, vậy mà bây giờ lại... cậu ta thất kinh.

- Cậu đừng nói với tôi cậu đang đèo bồng người ta trong nhà đấy nhé?

Anh bất lực gật đầu.

- Ăn bám chỗ cậu, không lẽ cậu đã làm gì quá đáng với người ta nên ôm người về nhà chịu trách nhiệm?

- Còn hơn cả chịu trách nhiệm. - Anh tuyệt vọng tựa vào tường.

- Cậu... không lẽ cậu làm người ta có thai?

Vương Nhất Bác đang ung dung uống nước nghe hai người nói chuyện bên cạnh, nghe tới đó cậu kích động sặc cả nước, ho sặc sụa suýt chết thêm lần nữa.

Hóa ra những năm tháng cậu không có ở dương gian, sức tưởng tượng của loài người đã đạt đến tầm cao này rồi. Tên Trần Phi kia làm cảnh sát quả thật lãng phí nhân tài cho ngành giải trí của đất nước. Cái kịch bản kinh dị vậy mà cũng có thể nghĩ ra.

Tiêu Chiến vẫn im lặng không nói gì. Anh suy nghĩ bâng quơ cái gì đó rồi bất ngờ đứng bật dậy, vịn hai vai Trần Phi.

- Đúng rồi Tiểu Phi, không phải cậu nói anh bà con của cậu có mở một quán bar gần đây sao, cậu bảo anh ấy cho tôi một suất làm phục vụ sau giờ tan sở nhé. À còn nữa, ngài cục trưởng gần đây có đăng thông báo thuê giúp việc làm thời vụ, tôi sẽ đi đăng kí ngay. Tóm lại cậu có tìm thấy công việc nào tốt thì báo tôi biết nhé!

- Tiểu Chiến, cậu bình tĩnh lại trước đã. Cậu điên à, tự dưng bán mạng kiếm tiền làm gì. Nếu lỡ làm gì người ta rồi thì người anh em như tôi đây nhất định sẽ giúp đỡ tới cùng. Nói đi, cậu đã làm gì người ta?

- Hái hoa của người ta.

Tiêu Chiến buộc miệng đáp khiến Trần Phi suýt té đập đầu ngất ngay tại chỗ. Đột nhiên cậu ta cảm thấy thương cảm tột cùng. Có lẽ Tiêu Chiến sốc lắm. Cả cuộc đời đi học toàn đạt thành tích xuất sắc, là tấm gương thầy cô ca ngợi. Vậy mà bây giờ phải rơi vào bước đường này. Sếp Dương chỉ lớn tiếng vài câu, Tiêu Chiến đã đau khổ đến thần trí bất minh như vậy rồi, xem ra cú sốc này không nhẹ. Trần Phi cảm thán trong lòng.

- Tiểu Chiến, trông cậu bữa nay không khỏe. Cậu không cần cố gắng đâu, hôm nay cứ xin nghĩ một bữa, tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ.

Tiêu Chiến bực nhọc đẩy cậu ta ra. Đương nhiên không ai hiểu nổi khổ của anh rồi. Anh lườm sang con ma khó ưa một cái đầy căm phẫn rồi quay lại nói tiếp với Trần Phi.

- Không cần đâu, tôi không sao cả. Đó là do tôi xúi quẩy, tôi sẽ tự nghĩ cách.

- Tôi không biết chuyện của cậu thế nào. Nếu cậu không nói thì thôi vậy. Nhưng nếu cậu muốn kiếm tiền, tôi có vụ này cho cậu nè. - Trần Phi rút trong túi hồ sơ ra đưa cho anh. - Đây là hồ sơ của đường dây buôn bán phụ nữ xuyên quốc gia. Ông trùm đường dây này họ Trương, 27 tuổi, bên ngoài kinh doanh các mặt hàng tiêu dùng rất có tiếng. Cấp trên giao cho tôi và cậu cùng đột nhập vào sào huyệt của bọn chúng lấy thêm chứng cứ. Nếu phá được vụ này ngoài thăng chức còn được một số tiền thưởng lớn, tới lúc đó cậu không cần phải lo nữa.

- Được.

Tiêu Chiến vui vẻ trở lại mở tập hồ sơ coi qua một lượt. Có công việc để làm cũng tốt, xem như anh có thể tạm quên mấy chuyện xui xẻo gần đây. Anh quay sang lườm Vương Nhất Bác cảnh cáo.

- Nếu còn muốn có cơm ăn thì ngoan ngoãn ở yên cho tôi làm việc, đừng chạy theo phá tôi!

Trần Phi nhìn dáo dác xung quanh một lượt, cậu không hề thấy bóng dáng người nào, lòng cậu có chút sờ sợ. Xem ra bạn học Tiêu của cậu thật sự có vấn đề rồi, hoặc là... anh đang giao tiếp với một nhân vật vô hình nào đó, đột nhiên cậu lạnh sống lưng. Trần Phi vội vã ôm bá cổ Tiêu Chiến kéo đi.

Vương Nhất Bác bị mắng ủ rủ đứng một  góc nhìn theo bóng anh, đột nhiên lòng buồn rười rượi. Cậu rõ ràng ngoan ngoãn làm tốt nhiệm vụ bảo vệ Chiến ca, vậy mà anh ấy lại mắng cậu. Nhưng càng tức hơn là cái người tên Trần Phi gì đó, cậu ta dựa vào cái gì mà dám ôm Chiến ca thân mật như vậy hả. Cậu trừng mắt căm phẫn nhìn hắn. Chờ xem, nếu không sợ Chiến ca giận cậu, cánh tay ôm anh ấy của cậu ta, cậu đã bẻ gãy từ lâu rồi. Cậu phồng má giận dỗi. Tức á!!!!

======
Bí Bo dựn rồi kìa 🤧🤧🤧🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net