Chương 37: Vui Vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác xoa đầu cậu: "Chiến, đừng lo nghĩ, còn ta ở bên ngươi, sẽ luôn bên ngươi."

"Ta biết." Tiêu Chiến mĩm cười.

Vương Nhất Bác ngày ngày ngoan ngoãn trị thương, nhưng có gì đó khiến Tiêu Chiến cứ cảm thấy không đúng lắm. Đã trôi qua một tháng vết thương của hắn nhìn đã không còn quá trầm trọng, vậy mà hắn lúc nào cũng thấy cơ thể không ổn.

"Ngươi lại khó chịu à?" Tiêu Chiến dìu hắn lại bàn.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Vết thương tuy lành, nhưng linh lực của ta bị ảnh hưởng nhiều lắm, cảm giác như bản thân bị yếu đi rất nhiều."

Tiêu Chiến nghe vậy càng cảm thấy có lỗi, tại cậu đâm hắn, nên hắn mới bị thương như vậy.

"Hay ta đi nhờ Ngũ ca trị giúp ngươi nhé, dù gì linh lực cũng là thứ rất quan trọng." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không cần đâu, ta hiện tại cứ từ từ nghỉ dưỡng, sẽ nhanh khỏe lại thôi."

"Vậy được, ta đi nấu dược cho ngươi." Tiêu Chiến liền chạy về phía trù phòng.

Tối đó, khi họ ăn uống no say, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau đi tản bộ. Bọn họ nhìn trấn Thái Bảo trở nên bình yên như trước.

"Ngươi nói xem, sau bao chuyện xảy ra, ta cảm thấy trấn Thái Bảo vẫn là nơi yên bình nhất." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác nắm tay cậu: "Đúng vậy, lúc trước ta chưa từng cảm thấy như vậy."

"Tại sao?" Tiêu Chiến hỏi hắn.

"Từ nhỏ ta được dạy rất khắc nghiệt, lớn lên tính cách có phần ảm đạm. Nhưng nhờ có ngươi, ta cảm thấy, ta ở đâu cũng được, chỉ cần ngươi ở đó, ta lại cảm thấy mình về nhà." Vương Nhất Bác chầm chậm nói.

Tiêu Chiến nghe thấy liền có chút đỏ mặt: "Ngươi cũng không cần làm như ta quan trọng lắm vậy."

"Chiến, ngươi quan trọng thật, ta không nói đùa." Vương Nhất Bác khẳng định.

Tiêu Chiến trở nên ấp úng, muốn chuyển chủ đề: "À, ta chưa bao giờ nghe ngươi nói về phụ mẫu của ngươi."

"Phụ thân ta tính cách âm dương quái khí, còn mẫu thân thì như lão ngoan đồng, đã có tuổi nhưng lại thích hành động như thiếu nữ." Vương Nhất Bác ngắn gọn nói.

Tiêu Chiến gật đầu, sau đó im lặng.

"Tại sao lại hỏi đến phụ mẫu ta, ngươi muốn gặp họ à." Vương Nhất Bác quay sang hỏi cậu.

Tiêu Chiến nghe vậy, hoảng sợ lắc đầu: "Đương nhiên không có, đừng nói lung tung."

Làm ơn đi, cậu hiện tại vẫn chưa nghĩ đến chuyện gặp gia phụ của tướng công đâu. Nhưng mà khoan đã, cậu vừa nghĩ gì thế kia, tướng công gì chứ, điên rồi điên rồi.

Vương Nhất Bác nở nụ cười khi nhìn người vừa đăm chiêu suy nghĩ, vừa ngốc nghếch lắc đầu.

Từ ngày hắn dưỡng thương đến giờ, Vương Nhất Bác lại một lần nữa đường đường chính chính trụ tại phòng Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác, nằm im ngủ được không?" Tiêu Chiến cố gắng đẩy cái đầu cứ cọ vào cổ cậu.

"Chiến, ta khó chịu. Không thể ngủ được." Vương Nhất Bác nói nhỏ bên tai cậu.

Tiêu Chiến đành xoay người lại, đối diện với hắn. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác có gì đó là lạ.

"Chổ nào khó chịu, vai hay ngực." Tiêu Chiến xoa nhẹ vai hắn.

Vương Nhất Bác nắm tay cậu, đưa xuống thấp hơn: "Chổ này."

Tiêu Chiến vừa cảm thấy nơi bản thân chạm vào, muốn rút tay ra, nhưng Vương Nhất Bác giữ chặt tay cậu.

"Vương Nhất Bác, ngươi đang bị thương." Tiêu Chiến lên giọng nhắc nhở.

Hắn làm mặt tủi thân nhìn cậu: "Ta biết, nhưng ta không thể nhịn nữa. Nếu tiếp tục nhịn, chổ đó sẽ hư mất."

Cậu nghe thấy mấy lời đó, mặt liền nóng lên, tay càng muốn rút lại, cơ thể cũng dịch về phía sau.

"Ngươi ngoan ngoãn chịu đựng chút đi, không phải lúc trước ngươi nhịn được sao?" Tiêu Chiến gấp gáp nói.

Vương Nhất Bác nhỏ nhẹ đáp: "Lúc trước do không ngủ cùng ngươi, bây giờ ngày ngày ở cùng, nhưng lại không làm gì. Ta thì đương nhiên không sao, nhưng nơi đó lại không nghe lời lắm."

Cậu thấy trên đời này, chắc không ai có thể dùng giọng điệu kể chuyện phiếm nói về ham muốn cơ thể như hắn đâu.

"Ngươi, ngươi tự tìm cách đi." Tiêu Chiến cảm thấy càng lúc càng ngượng ngùng.

Vương Nhất Bác cầm lấy tay cậu, đặt lên chổ đó, bắt cậu chạm vào. Hành động của hắn có chút ngang ngược.

Hắn lại làm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cậu: "Ngươi cảm nhận chút xem, nó đã không thể cứu vãn. Dã lại vai ta đau, nên không thể nào tự giải quyết được. Chiến, giúp ta. Ta khó chịu lắm."

Tiêu Chiến nhìn gương mặt đang chịu đựng của hắn. Lúc trước mỗi khi hắn muốn, hắn luôn là người chủ động. Nhưng lần này, hình như hắn thật không thể giúp bản thân được.

"Vậy được, ta giúp ngươi thế nào." Tiêu Chiến nói nhỏ, có chút thỏa hiệp.

Vương Nhất Bác nghe vậy liền mở to mắt nhìn cậu: "Thật sao. Ta thật không muốn làm ngươi khó chịu, nếu như ngươi thấy không ổn, ta..." Sau đó, hắn cuối đầu xuống.

Tiêu Chiến nhìn hắn như vậy, nên có chút không quen, liền nói: "Không sao, ta sẽ giúp ngươi. Ta nên làm gì."

Vương Nhất Bác liền xoay người, đặt cậu ở dưới hắn: "Cho ta hôn trước."

Hắn hôn lên môi cậu say đắm. Tiêu Chiến bên dưới liền cật lực đáp trả. Trong lúc đầu cậu trống rỗng không biết giúp đỡ thế nào, lưỡi của ai kia đã đi vào khuôn miệng. Từ từ khẩy đảo và lôi kéo hành động của cậu. Vào lúc cậu mê mang phối hợp, mắt Vương Nhất Bác đã đậm ý cười.

Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên môi cậu. Sau đó từ từ di chuyển đến cổ rồi ngực. Tay hắn chạm nhẹ vào làn da lán mịn của cậu, thoát tiết y của cậu ra, rồi đến tiết khố.

Lúc này, Tiêu Chiến đang cảm nhận sự di chuyển của đôi môi Vương Nhất Bác trên cơ thể mình. Hắn hôn nhẹ trên ngực cậu, sau đó mút lấy một vài nơi, khiến nói đó ẩn đỏ. Mỗi nơi hắn chạm qua, liền khiến cơ thể cậu run rẫy. Lưỡi hắn liếm nhẹ qua đầu ngực của cậu.

"Ưm, Vương Nhất Bác, đừng cắn." Tiêu Chiến rên lên khi hắn dùng răn cắn nhẹ lên chổ nhạy cảm.

Vương Nhất Bác mãi mê trêu đùa ngực cậu, sau đó từ từ đến hông, rồi xuống bụng dưới. Cuối cùng hắn đặt môi lên xương hông của cậu, cắn nhẹ nơi đó.

Hắn cầm lấy hai chân Tiêu Chiến, co đầu gối lại, lại tiếp tục hôn lên đùi cậu, từ trong ra ngoài. Cuối cùng hắn dừng lại tại cái đó của cậu. Vương Nhất Bác dùng tay chơi đùa nơi đó của cậu một cách nhẹ nhàng, môi thì hôn liên tục ở đùi non của cậu. Cho đến khi hắn cảm thấy nơi đã bắt đầu cương cứng, hắn liền liếm nhẹ lên, rồi mút lấy.

Phía trên đây, Tiêu Chiến gần như phát điên dưới sự chăm sóc của Vương Nhất Bác. Cậu dùng mu bàn tay che đi khuôn miệng, cậu không muốn trong một phút mất khống chế, bản thân sẽ phát ra âm thanh không thể để người khác nghe được.

"ummm..." Tiêu Chiến rên lên, gần như phát ra âm thanh khi một ngón tay của Vương Nhất Bác tiến vào.

"Đừng...đừng mà." Mắt Tiêu Chiến có hơi nước, cả người cậu căn cứng.

Vương Nhất Bác tạm tha cho cậu nhỏ của Tiêu Chiến. Hắn thẳng người lên, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy người đang quỳ giữa hai chân cậu, từ từ cởi tiết y và tiết khố. Tiêu Chiến đỏ mặt quay đi khi nhìn thấy thứ vừa thoát khỏi tiết khố kia.

Vương Nhất Bác cúi người, tiến lại hôn cậu. Nụ hộn của hắn, cậu có thể cảm nhận được mùi vị của bản thân. Tiêu Chiến dùng tay, choàng qua ôm cổ hắn. Cậu cảm nhận rõ ràng khi hai làn da ma sát với nhau, nhưng chưa được bao lâu. Ngón tay thứ hai và thứ ba liền đi vào.

Tiêu Chiến siết chặt vòng tay, chồm lên cắn vào bả vai hắn, đến khi cơ thể bắt đầu chịu đựng được mới buông lỏng tay.

"Chiến, còn đau không." Giọng Vương Nhất Bác có chút trầm xuống.

Tiêu Chiến bị hắn hôn đến hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng bừng, cậu chỉ biết lắc đầu.

Vương Nhất Bác nhìn người bị mình kích thích. Một tay để lên ngực hắn, tay còn lại đang che đi đôi mắt, toàn thân đều ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, môi sưng lên, hai gò má nhiễm hồng. Hắn thấy cậu như vậy liền cười, lưỡi liếm nhẹ viền môi.

Vương Nhất Bác nằm đè lên người cậu, sau đó lật người, đặt cậu nằm trên hắn: "Chiến, vai ta bị ngươi cắn vào vết thương rồi. Hay là ta để ngươi động được không."

Giọng Vương Nhất Bác khàn khàn, lại có phần quyến rủ. Tiêu Chiến như bị giọng nó này thôi miên, gật đầu nhẹ.

"Vậy Chiến, ngươi tự ngồi xuống." Vương Nhất Bác nâng cậu ngồi dậy.

Nơi đó của Vương Nhất Bác, cứ cạ vào mông cậu, khiến cậu cảm thấy rất khó chịu. Tiêu Chiến lùi về phía sau, tay chạm vào nơi đó của hắn.

Cậu học theo động tác của hắn, vuốt nhẹ nơi đó, cậu còn cảm nhận được chổ đó đang trở nên to lên trong lòng bàn tay cậu. Sau đó cậu đặt nơi đó của hắn trước cúc huyệt từ từ ngồi xuống "Ưmmmm" Tiêu Chiến cắn môi.

Cái cảm giác ấm nóng từ nội bích của Tiêu Chiến bao lấy nơi đó của Vương Nhất Bác, khiến hắn không nhìn được mà "Ummmm" rên lên. Còn Tiêu Chiến, cậu đang ráng chịu cảm giác đau mà vật đó mang lại. Tiêu Chiến cảm thấy sau khi ngồi xuống, cơ thể cậu như bị rút sạch sức lực. Hai tay cậu nắm lấy bàn tay của hắn, từ từ di chuyển "Ummm...Ummm...Uhhh.".

Cảm giác ướt ác khi nội bích ma sát với vật to lớn kia, khiến bên trong cơ thể cậu ngứa ngáy, nóng bừng trong người, làm cậu lại muốn nhiều hơn. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhún trên nơi đó của mình mà tỏ ra hài lòng.

Một tay của hắn để cậu cầm lấy làm điểm tựa. Tay còn lại, hắn chạm vào làn da cậu, di chuyển từ ngực, xuống eo sau đó là tới cậu nhỏ phía dưới, giúp cậu chắm sóc nó.

"Ưm...ưm..." Tiếng rên của Tiêu Chiến vang lên không ngừng, khi cậu di chuyển lên xuống.

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác nhiệt tình giúp đỡ, cậu càng di chuyển nhanh hơn, âm thanh va chạm giữa hai người cũng lớn hơn. Tiếng "bạch" vang lên không hồi kết. Đến khi cậu thấy chân có chút mỏi, động tác hơi chậm lại.

Vương Nhất Bác liền kéo cậu xuống hôn lên môi cậu. Tay ôm lấy hông cậu. Hắn từ phía dưới đẩy lên, thâm nhập vào nơi đó.

"uuummm..aahhhh..Nhất Bác...chậm lại...Nhất Bác." Tiêu Chiến vừa hôn hắn, vừa cầu xin.

Lúc này, muốn bao nhiêu mê hoặc, giọng nói của cậu có bấy nhiêu.

"Chiến, chỉ có khi làm ngươi thoải mái, ngươi mới chịu kêu tên ta như vậy." Vương Nhất Bác dùng sức húc mạnh.

Động tác này làm Tiêu Chiến rên la nhiều hơn: "aaaa...ta...không có....ummm.. ngươi...dừng lại..ta chịu...không... không nỗi mất."

Vương Nhất Bác rút nơi đó ra khỏi người cậu, ôm lấy cậu xoay người, rồi đặt cậu dưới thân. Liền xoay người cậu, nằm úp lại, hắn chạm nhẹ vào cặp mông cậu, rồi bóp lên đó.

Sau đó, hắn đặt tiểu huynh đệ của mình ngày huyệt động thêm một lần nữa, dùng sức nhấp vào.

"Aaaaahhh." Tiêu Chiến úp mặt vào tay, la lên.

Vương Nhất Bác ở phía dưới tha hồ làm loạn, hắn di chuyển không cho cậu thời gian cầu xin, tòa bộ âm thanh phát ra chỉ toàn tiếng rên la.

"Uummm...sâu...sâu...quá." Tiêu Chiến cảm nhận nơi đó của hắn đưa vào tận cùng.

Đầu của nơi đó chạm vào điểm nhạy cảm của cậu, khống chế lấy cơ thể cậu.

"Nhanh quá...đừng...đừng mà." Ngoại trừ tiếng rên của cậu, cậu còn nghe được âm thanh va chạm mãnh liệt của hắn.

Vương Nhất Bác di chuyển mỗi lúc một nhanh, khi chạm vào tới điểm nhạy cảm. Nội bích của cậu siết chặt lấy nơi đó của hắn, mông cậu cong lên, khiến nơi đó của hắn ra vào sâu hơn, làm hắn muốn di chuyển nhiều hơn.

Hắn di chuyển càng nhanh, lực chạm vào nơi đó của cậu càng mạnh, cảm giác muốn dâng trào ập tới.

Đến khi cậu cảm thấy sắp không ổn liền cầu xin hắn cho cậu ra: "Nhất Bác...ta ..chịu... không nỗi. Ta muốn...ra... ra.. cho ta...cho ta...ra."

"Nhất Bác...đừng mà...di chuyển...di chuyển đi...cầu ngươi...cầu xin...ngươi." Vương Nhất Bác nghe cậu cầu xin, thân dưới liền chậm lại, không dùng sức nữa, hắn còn rút cái đó ra khỏi hậu huyệt.

Tiêu Chiến thấy bức bối muốn phát khóc, cậu muốn hắn, cậu muốn vô cùng. Vương Nhất Bác lật cậu lại. Nhìn thấy nước mắt lưng tròng, khuôn mặt tỏ thái độ khó chịu. Hắn cúi xuống hôn cậu, nhưng bị cậu quay mặt.

Vương Nhất Bác cầm lấy cằm cậu, kéo lại, hôn lên: "Giận sao?"

Tiêu Chiến thở gấp, tủi thân nói, nước mắt sắp rơi ra: "Ta... không có."

Vương Nhất Bác thấy cậu như vậy, liền cười. Hắn liếm mối cậu, tách hai chân cậu ra. Đặt nơi đó ở cúc huyệt, chạm vào xung quanh, nhưng lại không tiến vào.

"Vương Nhất Bác, nếu ngươi không tới nỗi nữa thì thôi, thả ta ra." Tiêu Chiến bị hắn trêu chọc mà nỗi giận.

Hắn nghe thấy ba từ "Tới không nỗi." liền cảm thấy không vui. Hắn không hề báo trước cho cậu, đâm toàn bộ vào sâu trong cậu. Nhấp từng nhịp một cách mạnh bạo.

"Dám nói ta không nỗi, được. Xem thử người không nỗi là ai." Vương Nhất Bác dùng âm điệu ma quái nói với cậu.

Lúc này, Tiêu Chiến mới cảm nhận sâu sắc ý của hắn. Vương Nhất Bác di chuyển không ngừng, nhưng đến khi cậu muốn tới. Hắn liền dừng lại. Dùng một tư thế khác xâm nhập vào cậu. Cứ vài lần như thế, Tiêu Chiến thấy cơ thể sắp bị hỏng mất rồi.

"Vương Nhất Bác,ummm.. đừng mà...ưmmmmm...đừng mà...xin ngươi." Tiêu Chiến đang ngồi trên người hắn, thấy hắn giảm nhẹ mức độ va chạm, hai tay ôm lấy cổ hắn, liền dùng chân giữ chặt eo hắn, nước mắt rơi xuống.

"Ngươi nói ta không được mà." Vương Nhất Bác tựa lưng vào tường, ôm lấy eo cậu.

Nơi đó của cậu đang nuốt lấy chổ đó của hắn. Vương Nhất Bác chỉ cần nhích nhẹ, đầu của vật đó liền chạm vào nơi nhạy cảm của cậu.

"Ta...ưm.... sai rồi, sau này...sẽ... không hồ... đồ ...như thế nữa." Tiêu Chiến tự mình động.

Vương Nhất Bác nhìn cậu nhiệt tình nhún nhảy trên đó, càng lúc càng nhanh, hắn biết bản thân cũng không gây khó dễ cho cậu thêm nữa, nên phối hợp với cậu. Để cả hai cùng ra.

Hai người động tác phối hợp nhịp nhàng, nơi đó va chạm mạnh mẽ.

"Aaahah...aaaa Nhất Bác...Nhất Bác...uuhuuhhhh..ta sắp ...ta muốn...muốn....ahhhaaa...ra....uwmmmm..." Tiêu Chiến ôm lấy cổ hắn hung hăng hôn xuống.

Môi dính lấy nhau không rời, động tác phía dưới cũng không chậm đi: "aaa.....aaaa....nhanh....aaa...nhanh..."

Vương Nhất Bác dùng sức, nhấp mạnh thêm vài cái "aaaa" khiến cậu chịu không nổi phải ra, đầu cậu đặt trên vai hắn.

Hắn thấy thế liền đặt cậu nằm xuống, dùng sức ra vào liên tục thêm một lát, liền xuất ra bên trong cậu.

Hắn ôm lấy Tiêu Chiến, để cậu nằm trên người hắn, còn nơi đó vẫn đang dính chặt với nhau.

Vương Nhất Bác xoa lưng và hông cậu, nỡ nụ cười: "Chiến, ngươi nhiệt tính thế này thật thích."

潘艺美


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net