Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vẫn còn tờ mờ tối, Cheer khẽ chớp mắt tỉnh dậy khi những cơn đau đầu do tác dụng của rượu bắt đầu quấy nhiễu giấc ngủ của cô. Phản ứng đầu tiên của Cheer khi vừa mới tỉnh lại là kiểm tra xem bên cạnh mình có người hay không. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ann vẫn an tĩnh nằm trong vòng tay mình. Mặc dù đêm qua cô uống hơi nhiều nhưng những gì đã xảy ra cô vẫn còn nhớ rất rõ và chắc chắn sẽ không bao giờ quên. Nhìn người vẫn còn say ngủ trong vòng tay mình, Cheer cảm thấy thật ấm áp, sự ấm áp mà suốt thời gian qua không điều gì có thể mang tới. Bất giác, Cheer hơi siết chặt vòng tay, ôm Ann thật sát vào lòng mình.

Cheer tham lam ngắm nhìn Ann, chạm nhẹ lên những dấu hôn xanh xanh tím tím trên khắp cơ thể cô. Những dấu vết này chính là để khẳng định Ann đã là người của Cheer, dù bất kể chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ thay đổi. Cheer khẽ dụi đầu vào cổ Ann, hít thật sâu mùi thơm trên cơ thể cô, lại còn thuận tiện hôn nhẹ mấy cái lên cổ, lên bờ vai trần xinh đẹp của cô nữa.

Sự động chạm của Cheer quấy rối giấc ngủ của Ann, khiến cô không thể nào tiếp tục ngủ nữa mặc dù cô vẫn còn thèm ngủ lắm. Ann bị người bên cạnh làm cho tỉnh giấc, tính vươn vai một cái để giãn gân cốt nhưng vừa mới cử động nhẹ thôi thì cảm giác đau nhức ngay lập tức lan ra toàn thân khiến cô phải nhăn mày vì khó chịu.

"Sao vậy P'Ann?" Cảm nhận được cơ thể bỗng chốc căng cứng của Ann, Cheer tỏ ra vô cùng lo lắng.

"Còn không phải là chuyện tốt do em làm sao?" Nghĩ lại chuyện tối qua, hai má Ann tự động bị nhuộm hồng.

Nói ra thì mất mặt nhưng sống đến từng tuổi này rồi, tối hôm qua chính là lần đầu tiên của Ann. Ann là kiểu phụ nữ sẽ không bao giờ tuỳ tiện trao thân cho người nào đó nếu cô không tin tưởng, không có tình cảm với người đó. Suốt bao nhiêu năm qua, "người đó" vẫn chưa xuất hiện nên Ann vẫn một lòng giữ vững sự trong trắng của mình bất chấp việc cô đã bước sang tuổi trung niên, cho đến tối hôm qua. Nói cách khác, tất cả những gì phát sinh tối qua chính là lời thú nhận của Ann trước tình cảm mà cô vẫn luôn tìm cách trốn tránh này.

"Em xin lỗi vì đã không kiềm chế được mình. Hôm qua lại là lần đầu tiên của chị nữa... Lần sau em sẽ nhẹ nhàng hơn." Cheer thực lòng hối lỗi về sự "phóng túng" của mình tối qua.

"Em đừng bao giờ mơ có lần sau." Ann hơi nghiêng đầu, lườm người phía sau mình một cái.

"Nghe chị. Tất cả đều nghe chị. Chị muốn thế nào thì sẽ là như thế." Đối với Cheer, việc có "gần gũi" nhau hay không không quan trọng bằng việc Ann có chịu chấp nhận tình cảm của cô, có chịu ở bên cô hay không.

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Cheer nhưng cách nói chuyện của cô khiến Ann sâu sắc cảm nhận được rằng Cheer của một năm sau khi Ann bỏ đi đã trở nên trầm ổn, chững chạc và suy nghĩ thấu đáo hơn xưa nhiều.

"P'Ann." Cheer nói thật khẽ vào tai Ann. Âm thanh lướt qua tai khiến Ann cảm thấy nhột.

"Có chuyện gì?" Ann xoay người lại nằm đối mặt với Cheer.

Cheer muốn nói điều gì đó với Ann, nhưng ngay khi trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thì toàn bộ những gì định nói liền bị Cheer vứt qua một bên hết. Cheer thực sự nhớ Ann rất nhiều. Nỗi nhớ trào dâng trong lòng, kèm theo cảm giác ấm ức, mất mát khiến tâm trạng của Cheer chùng xuống. Dòng nước mắt ấm nóng trào ra, rơi xuống tay Ann khiến cô giật mình.

"Cheer, sao em khóc vậy?" Ann bối rối, vội vàng lau nước mắt cho Cheer.

"Một năm qua không biết em đã mơ thấy chị bao nhiêu lần nữa. Những lúc như vậy em đều rất vui vì nghĩ rằng chị trở về thật rồi. Thế rồi em tỉnh lại, không có chị bên cạnh, tất cả chỉ là một giấc mơ. Điều đó khiến em không dám tin thời khắc này chị đang thực sự ở trước mặt em. Em sợ một lát nữa chị sẽ biến mất như những giấc mơ của em vậy." Cheer rúc vào trong vòng tay của Ann, khóc nức nở.

Những điều Cheer nói đều là thật. Cảnh tượng lúc này thực sự rất giống trong mơ của cô. Chỉ có điều, nếu là mơ thì tỉnh dậy sẽ biến mất...

"Đừng khóc. Chị ở đây mà! Mọi thứ đều là thật Cheer ạ!" Ann vỗ vỗ lên lưng Cheer dỗ dành. Cô không nghĩ tới Cheer lại có phản ứng như vậy, trong lòng không khỏi có chút bối rối cùng xót xa.

Cheer vẫn khóc mãi không ngừng. Có lẽ cô vẫn chưa có cách nào để tin Ann đã thực sự xuất hiện bên cạnh mình, đã thực sự nói yêu mình. Dỗ mãi mà Cheer không chịu nín, Ann có chút mất kiên nhẫn, xoay người đè Cheer xuống giường, mạnh bạo hôn lên môi cô. Cheer bị hành động của Ann làm cho giật mình, quên luôn cả việc khóc, đến lúc cô định thần lại được thì Ann đã bắt đầu khám phá vào đến trong khoang miệng mình rồi. Đến lúc thấy Cheer bắt đầu có vẻ hưởng thụ nụ hôn này, Ann liền cắn một cái lên môi Cheer khiến cô đau chảy nước mắt.

"Đau... Sao chị lại cắn em?" Cheer ấm ức hỏi.

"Đau lắm đúng không? Tốt! Vậy chị đã biến mất chưa?" Ánh mắt Ann vừa mang vẻ nghiêm túc, lại vừa có sự yêu thương vô hạn.

Cheer hiểu ý của Ann rồi. Thì ra Ann muốn dùng cách này để nói cho Cheer biết rằng mọi thứ đều là thật chứ không phải mơ. Quả thực Ann đã trở về bên Cheer rồi. Thấy Cheer có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, Ann lại đặt một nụ hôn khác lên môi Cheer như để đền bù cho việc người kia vừa bị mình cắn.

Lần này Cheer lấy lại thế chủ động, nhanh nhẹn trượt chiếc lưỡi gian manh của mình vào miệng Ann trêu đùa khiến toàn thân Ann bắt đầu có phản ứng, run lên nhè nhẹ. Một tiếng kêu khe khẽ bất chợt bật ra khiến Ann có phần ngại ngùng. Dù sao thì đối với những chuyện này cô vẫn là hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả.

Cheer biết mình đã đánh thức những tế bào mẫn cảm nhất trên người Ann. Bản thân cô cũng thèm khát được tận hưởng sự gần gũi này một lần nữa. Nhưng cô đã hứa với Ann, nếu như Ann không muốn, cô nhất quyết nhịn. Vậy là Cheer từ từ kết thúc nụ hôn của hai người, ôm Ann vào trong vòng tay mình mỉm cười mãn nguyện, và không có gì sau đó nữa.

Mặc dù không có kinh nghiệm nhiều trong chuyện này nhưng làm sao Ann có thể không nhận ra khao khát của Cheer. Cô khá bất ngờ khi thấy Cheer không tiếp tục làm gì đó nữa mà chỉ dịu dàng ôm mình vào lòng.

"Cheer... Không phải là... em muốn chị sao?" Qua một lúc Ann mới chui ra khỏi vòng tay của Cheer, can đảm nói ra thắc mắc của mình.

"Nếu nói không muốn thì hiển nhiên là nói dối rồi. Nhưng em đã hứa với chị nếu chị không muốn thì em sẽ không làm gì cả. Đối với em, CHỊ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác." Cheer ôn nhu nhìn Ann, nhẹ nhàng vuối ve gò má xinh đẹp của cô, trong lòng thầm nghĩ cô đã ốm đi nhiều.

"Nếu như... Nếu chị đồng ý thì sao..." Ann ngập ngừng lên tiếng, giọng nói phát ra lí nhí nhưng vẫn có thể nghe thấy được.

"Chị... chắc chứ?" Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cheer, khiến cô thoáng chút không biết phải làm thế nào cho phải.

Ann vì quá ngại ngùng nên không lên tiếng mà chỉ gật đầu đồng ý, hai má lại bắt đầu đỏ ứng lên vì xấu hổ.

Cheer nhìn sâu vào mắt Ann, chậm rãi đặt Ann nằm dưới thân mình, bàn tay đã kịp lướt nhẹ một cái dọc sống lưng Ann khiến cô cảm giác như có một dòng điện vừa chạy qua người mình vậy. Cheer trực tiếp hôn lên cổ Ann khiến cô giật mình kêu lên một tiếng. Hai tay cũng không rảnh rỗi mà bắt đầu một lần nữa kích thích cơ thể Ann, một tay nhẹ nhàng lướt trên nhũ hoa quyến rũ chết người, một tay cào nhẹ lên phần đùi non ở phía dưới khiến toàn thân Ann run rẩy, những âm thanh đầy mê hoặc cũng vì vậy mà phát ra thường xuyên hơn. Do dư âm còn lưu lại từ tối qua nên cơ thể Ann rất nhanh chóng đã sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu hoan lạc mới.

Kiềm chế lại cảm xúc để tránh làm Ann bị đau như tối qua, lần này Cheer hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận. Cô nhẹ nhàng hôn lên nơi mềm mại đó của Ann khiến toàn thân cô chấn động. Cheer nhẹ nhàng dùng lưỡi tiến sâu vào bên trong, từng chút từng chút đẩy Ann đến với khoái cảm.

Tuy rằng nhẹ nhàng nhưng Cheer cũng gian manh lắm. Ngay khi cảm nhận được Ann sắp đạt đến cao trào, Cheer liền rời đi nơi khác, bắt đầu hôn lên từng thớ thịt trên cơ thể xinh đẹp.

"Cheer... em..." Bị Cheer "bỏ rơi giữa đường", Ann có chút ấm ức.

"Nói là chị muốn em đi." Cheer ghé sát đến bên tai Ann, vừa nói vừa thổi khí vào tai khiến Ann tiếp tục bị hành hạ.

"Ưm... Cheer à..." Ann cảm thấy thực sự mất mặt, không dám nói câu đó.

Nói nhẹ không nghe, Cheer đành phải "động tay động chân" vậy. Lần này Cheer để ngón tay của mình xâm nhập vào nơi tư mật đó nhưng vừa mới tiến vào liền lui trở ra ngay khiến Ann thực sự tức muốn chết.

"Nói là chị muốn em đi." Cheer lặp lại câu nói của mình, ngón tay tuy đã rút ra nhưng vẫn ở bên ngoài cửa động đưa đẩy qua lại để trêu chọc.

"A... Cheer... chị muốn em..." Dục vọng che lấp lí trí, Ann đành phải đầu hàng mà buông thả mình cho bản năng.

Chỉ đợi câu nói đó của Ann, Cheer một lần nữa đến ngón tay thon dài của mình tiến vào bên trong. Lần này cô không rút hẳn tay ra nữa mà không ngừng ở bên trong Ann làm loạn. Mỗi một cử động của Cheer cũng đều khiến Ann phải cong người lên đến đón nhận khoái cảm đang ngày một lớn dần. Tiếng thở dốc của Ann càng lúc càng rõ ràng, tay cô đã sớm túm cái ga trải giường thành một đám nhàu nhĩ xấu xí rồi.

Cảm thấy Ann đã thấm mệt, Cheer đẩy nhanh hơn tốc độ của mình, liên tiếp kích thích vào điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể Ann. Không gian trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết bởi cảnh tượng kích thích thị giác trên giường cùng với những thanh âm của khoái cảm vang lên từng hồi.

Cao trào ập đến rồi rất nhanh cũng qua đi, để lại Ann toàn thân xụi lơ bám víu lấy Cheer không ngừng thở dốc. Cheer cũng đã sớm thu lại bàn tay của mình, dịu dàng đắp chăn lên cho Ann.

"Chị là tuyệt vời nhất." Cheer hôn nhẹ một cái trên môi Ann.

Ann vì quá mệt mỏi nên chỉ mỉm cười rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cheer hạnh phúc ngắm nhìn Ann thêm một lúc rồi ôm tình yêu của đời mình vào lòng ngủ ngon lành.

Ann tỉnh dậy một lần nữa là khi chuông điện thoại của cô reo lên inh ỏi. Cheer cũng bị tiếng chuông đánh thức. Ann thò tay ra khỏi chăn lấy điện thoại, trực tiếp nghe máy mà không nhìn xem ai gọi.

"Alo." Giọng Ann vẫn còn nguyên sự ngái ngủ.

"Em vẫn còn đang ngủ sao Ann? Em không định đi làm à?" Đầu dây bên kia là tiếng của Po.

"Thôi chết. Hôm qua em... uống hơi say nên quên cài báo thức." Ann giật mình ngồi bật dậy.

"Không sao. Nếu em còn mệt thì để anh kí giấy cho em nghỉ phép một ngày, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt vào." Po tỉ mỉ dặn dò Ann.

"Em biết rồi."

"Tới trưa có cần anh mua đồ ăn qua cho em không?"

"Không cần đâu. Một lát em ra ngoài ăn là được rồi. Anh không cần qua đâu." Ann nhìn người con gái đang nằm trên giường mở to mắt nhìn mình thì hơi chột dạ.

"Vậy gặp lại em sau."

Ann tắt máy, thở phào một cái. Nghe cách nói chuyện của Ann, Cheer phần nào đoán được người gọi tới là Po. Mặc dù bây giờ Ann đã trở thành người của Cheer, cũng đã thú nhận tình cảm của mình với Cheer nhưng Cheer cũng không khỏi khó chịu khi có một đối tượng khác luôn thường trực quanh quẩy bên người Ann như vậy được. Ann cũng đoán được suy nghĩ của Cheer, cũng định bụng sẽ giải thích nhưng cô cảm thấy việc này nên nói ở một nơi không phải giường ngủ với quần áo chỉnh tề vậy nên đành tạm gác nó qua một bên.

"Chị đi tắm trước đây. Tắm xong sẽ làm đồ ăn sáng cho hai chúng ta, được chứ!" Ann ghé tới cọ nhẹ mũi mình lên mặt Cheer như thể dỗ dành.

Cheer hiểu ngụ ý của hành động này, ngoan ngoãn gật đầu. Đợi tiếng nước trong nhà tắm bắt đầu tuôn xối xả, Cheer mới với tay lấy điện thoại của mình gọi cho Mook.

"Tôi đây. Cô giúp tôi huỷ chuyến bay về Bangkok nhé!" Cheer trực tiếp đưa ra mệnh lệnh ngay khi Mook vừa bắt máy.

"Dạ? Vậy chừng nào TGĐ về để tôi đặt lại vé khác ạ?" Mook bị bất ngờ với mệnh lệnh của Cheer nhưng vẫn kịp thời phản ứng.

"Khi nào về tôi sẽ báo cô sau. Trước mắt có lẽ tôi sẽ ở Hong Kong một thời gian khá dài đó. Công ty có chuyện gì thì gửi mail để tôi giải quyết."

"Dạ, tôi biết rồi TGĐ." Mặc dù rất tò mò không biết vì sao Cheer lại ở Hong Kong lâu hơn dự tính nhưng Mook hiểu tính Cheer nên không hỏi nhiều nữa.

*****

Ann bưng ra một đĩa bánh mì nướng cùng scrambled egg yêu thích của Cheer và một đĩa pancakes cho mình. Lúc này Cheer đã tắm xong, ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn chờ đồ ăn sáng. Vì không có quần áo ở đây nên Cheer đành mặc tạm một chiếc váy của Ann nhưng nhìn cũng không đến nỗi tệ lắm.

"Mau ăn đi. Chị nghĩ là em sẽ đói nên đã làm nhiều hơn bình thường một chút đó." Ann cẩn thận đặt đĩa đồ ăn trước mặt Cheer. Quả thực khẩu phần ngày hôm nay nhiều hơn bình thường Cheer hay ăn.

Cheer vui vẻ cắn một miếng bánh mì nướng thơm giòn, lại ăn thêm một muỗng scrambled egg béo ngậy. Đúng là không ai làm món này ngon bằng Ann.

"Vẫn là đồ ăn chị nấu ngon nhất." Lâu lắm mới được ăn lại vị đồ ăn do Ann nấu nên Cheer tỏ vẻ thích thú ra mặt.

Khác với sự hào hứng của Cheer, Ann lại có vẻ như đang suy tư điều gì đó. Ann biết chuyện của cô và Po luôn là cái gai trong lòng Cheer. Cô cảm thấy mình nợ Cheer một lời giải thích. Chỉ là cô không biết phải bắt đầu từ đâu.

"P'Ann, chị có nghe em nói không?" Cheer vỗ nhẹ một cái lên tay Ann để kéo cô về với thực tại.

"Chị nghe đây."

"Chị sao vậy? Trông chị có vẻ như đang có tâm sự."

"Chị muốn nói chuyện với em."

"Về chúng ta?" Cheer thoáng cảm thấy lo lắng.

"Không. Về chị và Po. Chị nghĩ chị cần phải nói rõ với em."

"Không cần đâu. Em biết rõ vấn đề mà. Khun Po thích chị, nhưng chị lại là của em. Chỉ cần chị không rời xa em nữa thì em sẽ không ghen tuông vô cớ, không gây sự với Khun Po." Cheer nở một nụ cười tươi lấy lòng Ann.

"Em hiểu sai hết rồi. Khun Po chưa bao giờ thực sự yêu thích chị như em tưởng tượng đâu."

"Ý chị là sao?" Câu nói của Ann khơi dậy sự tò mò trong con người Cheer.

"Lúc trước đúng là P'Po có tỏ ra quan tâm chị và lúc đó anh ấy cũng nghĩ rằng anh ấy thích chị. Một năm trước khi chị mới đến Hong Kong, anh ấy đã đặt vấn đề muốn chính thức được chăm sóc chị. Nhưng chị đã từ chối anh ấy."

"Vì sao ạ?"

"Có hai lí do. Một là vì chị không thể để bất cứ ai khác tiến vào trái tim chị khi đã có em trong đó. Hai là vì Khun Po chưa bao giờ thực lòng thích chị mà anh ấy đang cố gắng tìm kiếm hình bóng của một người khác ở chị." Ann từ tốn giải thích.

"Lí do thứ nhất em rất hài lòng. Nhưng lí do thứ hai em không hiểu lắm."

"Hồi còn trẻ và chưa có gì trong tay, P'Po đã từng yêu một cô tiểu thư nhà giàu. Gia đình họ sợ Po sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của con gái mình nên đã ngăn cấm hai người đến với nhau, thậm chí còn đưa cô gái đó ra nước ngoài định cư để hai người triệt để cắt đứt liên lạc với nhau nữa. P'Po có nói vì chị và cô gái đó trông có nét giống nhau nên anh ấy đã lầm tưởng rằng mình thích chị trong khi thực tế là anh ấy chưa bao giờ quên người yêu cũ của mình dù đã mất liên lạc rất nhiều năm. Cho đến gần đây, chị nghĩ anh ấy đã tìm lại được tình yêu của đời mình rồi." Ann hơi mỉm cười khi nghĩ đến Kwang, trong lòng thầm cầu mong một kết cục tốt đẹp sẽ đến với hai người họ.

"Thì ra là vậy. Nói vậy là từ nay em không cần mất công ghen với Khun Po rồi."

"Đúng rồi, anh ấy chỉ coi chị như em gái thôi. Không biết em ghen cái gì nữa."

"Còn không phải là vì em quá yêu chị sao?" Cheer nắm lấy tay Ann, trưng ra bộ mặt làm nũng.

"Còn không mau ăn là trứng của em sẽ bị tanh đó." Ann gõ nhẹ một cái lên trán Cheer.

"Em nghiêm túc đó. Em thực sự rất yêu chị. P'Ann, chị bằng lòng làm người yêu của em chứ?" Cheer dùng ánh mắt thành khẩn nhất để nhìn Ann.

"Chị nghĩ tất cả những gì phát sinh tối qua là đáp án tốt nhất rồi." Lần đầu tiên động lòng với một người nào đó nên Ann cảm thấy rất mắc cỡ mỗi khi phải nói những lời hẹn ước lãng mạn như vậy.

Không sao, Ann không nói rõ ra nhưng nhiêu đó là đủ để Cheer khẳng định tình cảm của cô rồi. Với khuôn mặt tràn trề sắc xuân hạnh phúc, Cheer chạy tới ôm Ann thật chặt. Rốt cuộc thì Cheer cũng có được Ann rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net