Chương 12: Ông trời nỡ phụ lòng người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

 

Trên lưng ngựa Vương Nhất Bác ngồi ở phía sau, Tiêu Chiến ngồi ở phía trước mặc dù thân hình Tiêu Chiến rất cao, nhưng có thể là do chân dài lưng ngắn nên rất vừa vặn ngồi cùng một con ngựa với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cứ có cảm giác bản thân lọt thỏm vào lòng hắn vậy, lại là lần đầu được ngồi trên lưng ngựa cảm thấy phấn chấn vô cùng. Nhưng cảm giác phấn chấn vui vẻ lại không kéo dài quá lâu. Ai da cưỡi ngựa còn khó chịu hơn ngồi trên xe ngựa đó có được không? Vừa xốc vừa nảy lại chẳng êm một tẹo nào, ghét chết đi được.

Tiêu Chiến phàn nàn giống như làm nũng nói: “Nhất Bác, chúng ta có thể đi bộ xuống núi không? Cưỡi ngựa thế này ta có chút không quen…thật đau mông quá.”

Vương Nhất Bác bật cười thả chậm tốc độ chỉ để ngựa bước từng bước chậm chạp đi về phía trước mà không phải phi như bay nữa. Hắn nói: “ Ngài xem như vậy có thoải mái hơn không?”

Tiêu Chiến cảm thấy không còn xốc nảy như ban nãy liền cười đáp: “Tốt hơn rồi đó! Nhất Bác, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Xuống trấn tìm xem tin tức của Tam ca.”

“Nếu hắn bình an thì chúng ta bỏ hắn lại cho phủ nha hầu hạ đi. Ta muốn cùng ngươi lén lút trốn đi một mình. Ấy chết rồi ngân lượng trên người chúng ta đều bị bọn sơn tặc cướp hết rồi làm sao đây?”

“Người là ai chứ? Còn lo cái gì chỉ cần xuất hiện ở phủ tri huyện bắt Tri huyện giao ra mấy chục lượng vàng khó lắm sao?”

“Ai da ta đâu có cậy quyền cậy thế như thế? Vả lại ta là muốn di phục xuất tuần để quan nha biết được thể nào cũng tới công chuyện cho coi.”

“Tới công chuyện là sao ạ?”

“Không có gì, chính là sợ bọn họ làm phiền ta thám thính tình hình cuộc sống của dân chúng, như vậy còn gì vui nữa chứ? Ta còn muốn bắt tham quan, đánh cường hào đây mà.”

Vương Nhất Bác cảm thấy người này quá đỗi đáng yêu cũng không tiếp tục trêu chọc nói: “ Hoàng thượng, ngài yên tâm. Ta có cách kiếm được lộ phí. Chỉ là trước mắt an nguy của Tam ca vẫn quan trong hơn.”

Tiêu Chiến lại nghĩ đến tiếng hét lúc đó lo lắng hỏi: “Không biết “Tiểu mỹ nhân” có đè chết hắn không nữa. Nàng ta say thành cái dạng kia sợ là không biết kiềm chế lực đạo là gì đâu. Ai ya khổ thân A Tam của chúng ta, biết vậy đã để hắn lại kinh thành rồi. Ấy mà cũng không được, nếu bỏ hắn lại kinh thành người chịu khổ sẽ là ta hoặc đệ rồi. Ai ya thôi thì khi nào trở lại kinh thành ta nhất định ban thưởng cho hắn thật là hậu hĩnh. Vương Nhất Bác, đệ thấy ta nói đúng không?”

Vương Nhất Bác ngồi ở phía sau nhìn cái gáy của người trước mặt cong cong khóe môi cười lên đáp: “ Đúng ạ! Hoàng thượng, ngài nói gì cũng đúng cả.”

Tiêu Chiến: ^_________________^ “Ngoan lắm.”


Bọn họ ở trên cùng một con ngựa dựa vào ánh sáng vàng rực của mặt trăng mà chậm chạp xuống núi. Vừa đến trấn Y Thước cũng đã đến lúc mặt trời vừa lên. Ở dưới trấn bọn họ tìm được một vài lão bá tánh hỏi thăm mới biết được quan phủ đúng là đã cứu được một người, vết thương nghe nói không quá nặng, hiện tại đang dưỡng thương ở bên trong phủ của Tri huyện. Cả hai người đều nhẹ thở phào.

An tâm chuyện của A Tam, Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Chiến hỏi đường đến tiền trang lớn nhất trấn, vừa bước vào bên trong hắn liền đưa ra mảnh ngọc bội vẫn luôn đeo ở trên cổ cho gia nhân ở tiền trang nhờ hắn ta đưa vào cho trưởng quầy. Gia nhân nhìn ngọc bội không chậm một khắc liền chạy vào bên trong đưa tới cho trưởng quầy xem.

Cả hai vừa ngồi xuống hai chiếc ghế thái sư không bao lâu thì gia nhân đã trở lại còn dẫn theo một vị lão đầu chắc chắn là trưởng quầy ở nơi đây.

Trưởng quầy cung kính chào hỏi Vương Nhất Bác sau đó hỏi hắn có điều chi căn dặn giống như hắn chính là chủ nhân của nơi này.

Vương Nhất Bác căn dặn trưởng quầy chuẩn bị cho bọn họ một căn phòng để nghỉ ngơi, một bàn điểm tâm sáng, mấy bộ y phục, một cổ xe ngựa và lộ phí để ngày mai bọn họ lên đường. Trưởng quầy vâng dạ vội vàng sai người đi chuẩn bị. Trưởng quầy đích thân đưa bọn họ đến phòng dành cho khách để nghỉ ngơi, sau đó liền cáo lui bảo là có việc cần làm.

Lúc này trong phòng ngoài hai người bọn họ cũng chẳng còn ai, Tiêu Chiến mới kéo tay áo Vương Nhất Bác hỏi nhỏ: “Sao người ta biết đệ là Vương công tử? Còn hết mức nghe lời như vậy? Ngay cả tiền cũng chịu đưa ra?”

Vương Nhất Bác cảm thấy bộ dạng tò mò của vị đế vương này rất thú vị nhướng nhướng lông mày hỏi ngược lại: “Ngài đoán xem?”

Tiêu Chiến vắt óc suy nghĩ nửa ngày đoán rằng: “Người ta thiếu tiền nhà đệ có đúng không? Ai ya không biết là nợ bao nhiêu mới có bộ dạng ân cần như vậy nữa?”

Vương Nhất Bác bật cười lắc đầu đáp: “Không phải. Đây là sản nghiệp nhà họ Vương của đệ. Bọn họ thấy ngọc bội liền nhận ra đệ là chủ của mình còn có thể không cúi đầu vâng dạ hay sao?”

Tiêu Chiến đập bàn lớn tiếng nói: “Thế thì nhà đệ khẳng định là có rất nhiều tiền ?”

Vương Nhất Bác đắc ý sửa lại lời y: “Không phải là rất nhiều tiền mà là rất rất rất nhiều tiền.”

Tiêu Chiến vỗ vào trán hắn một cái nhẹ mắng: “Đệ đắc ý cái gì? Có nhiều tiền cũng không bằng ta đâu ha! Thế thì tại sao đệ không ở nhà thừa kế sản nghiệp còn chạy đến chỗ ta làm thị vệ nhỏ nhoi?”

“Còn không phải là bị phụ mẫu thúc giục chuyện cưới sinh đến phiền nên mới bỏ chạy hay sao?”

Đúng lúc này có người gõ cửa, Vương Nhất Bác đứng dậy mở cửa hóa ra là gia nhân đem thức ăn tới. Tiêu Chiến âm thầm cảm thán đúng là nhanh tay lắm, không kém đám người trong cung là bao. Y nhất thời ngộ ra rằng kiếp nào Vương Nhất Bác cũng được sinh trong gia cảnh tốt cả, ở hiện đại cũng vậy, bây giờ xuyên về tận cổ đại rồi mà vẫn rất giàu có. Nghĩ tới viễn cảnh bản thân sau này gả cho Vương Nhất Bác cũng không cần lo nghĩ cái ăn cái mặt cũng thật sự quá may mắn rồi.


Trong lúc Tiêu Chiến bận suy nghĩ linh tinh cười ngốc một mình, gia nhân đã bày ra cả một bàn thức ăn rồi đi mất, Vương Nhất Bác phải đụng đụng vào bả vai y mấy lần, người mới chịu tỉnh táo lại.

“Người còn không mau ăn đi. Cười ngốc cái gì vậy?”

Tiêu Chiến lắc đầu: “ Không có gì.”





Sáng ngày hôm sau, Vương Nhất Bác viết một phong thơ nói rõ tình hình cho A Tam biết, bảo hắn an tâm dưỡng thương, Hoàng thượng có hắn bảo vệ rồi. Sau đó cho người lén lút vào phủ nha đưa cho A Tam. Làm xong tất cả, cả hai leo lên xe ngựa thẳng tiến hướng Giang Nam mà rời khỏi trấn Thái Y.

Trên đường là Vương Nhất Bác đánh xe, Tiêu Chiến ở mãi bên trong xe ngựa buồn chán cũng ra phía ngoài ngồi bên cạnh xem hắn vừa đánh xe vừa trò chuyện. Buổi tối sẽ tìm khách điếm trọ lại ăn uống no nê rồi cùng trụ lại một phòng, cũng không cảm thấy xa cách bối phận mà càng ngày càng thân thiết.

Chỉ là trời lại phụ lòng người, bọn họ chỉ vừa đi được mấy ngày ở giữa đồi núi mênh mông đã bị đội quân mã do Trương công công dẫn đầu đuổi tới.

Trương công công vội vàng xuống ngựa chạy đến bẩm tấu:

“ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài không sao chứ?”

Tiêu Chiến xuống xe ngựa đứng trước mặt Trương công công kinh ngạc hỏi: “ Ta không sao. Sao nhà ngươi lại chạy đến đây?”

Trương công công nói: “Bẩm tâu Hoàng Thượng đoàn xứ thần Liêu Quốc do Quốc Vương Liêu Quốc dẫn đầu đột nhiên đến thăm. Ngài là Hoàng Thượng sự việc trọng đại ảnh hưởng đến giao hảo hai nước thế này nhất định phải do chính ngài trở về chủ trì đại cục rồi. Thần đã mấy ngày mấy đêm không nghỉ mới chạy kịp đến nơi này.”

Tiêu Chiến trong lòng khẽ biến ta chỉ là một diễn viên đóng thế mà thôi mấy lễ nghi phép tắc xã giao gì gì đó có thể miễn cho ta không hả? Thật là phiền Quốc Vương Liêu Quốc cũng đúng là nhàm chán mà ở trong cung điện của mình không muốn lại ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ ta làm phiền ta bồi đấp tình cảm với bạn trai hừ!!!

Trương công công thấy thần sắc Tiêu Chiến không vui đoán chừng là đã khiến long nhan phật ý, nhưng cũng đành hết cách chỉ biết cầu xin ngài đừng chơi nữa mau mau trở về.

“Hoàng Thượng, ngài chơi chưa đủ thì đợi đến lúc tiễn xứ đoàn Liêu Quốc trở về rồi vẫn có thể lại đi tiếp một lần nữa mà. Nhưng chuyện hồi cung lần này nhất định không được chậm trễ nữa đâu. Còn chậm trễ nữa e là không kịp.”

Tiêu Chiến phất tay nói: “Thôi được rồi. Hồi cung đi.”

Dứt lời y liền xoay người nhảy lên xe ngựa, Vương Nhất Bác cũng nhay chóng nhảy lên điều khiển xe ngựa chạy vòng trở lại. Để cho Trương công công hít bụi ở phía sau. Trương công công ngơ ngác và bật ngửa hét lên: “Hoàng Thượng, ta không mang xe ngựa tới. Ngài có thể rủ lòng từ bi cho ta ngồi cùng hay không?”

Đáng tiếc là người ngồi trên xe ngựa không biết rằng không nghe thấy thật hay là giả vờ không nghe thấy mà vẫn nhất quyết không ra lệnh dừng xe lại cho Trương công công lên ngồi cùng. Bọn họ trở lại Thái Y trấn đón thương binh A Tam, sau đó lại rong ruổi một đường thuận lợi trở về Tử Cấm Thành.

Tiểu kịch trường:

Tiêu Chiến ủy khuất: “Người ta là đang đi du lịch tình lữ mờ! Vừa mới đá được một A Tam, bây giờ lại phải ép trở về!!! Công lý ở đâu chứ?”

Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến cười nói: “Chiến ca chúng ta vẫn còn có thời gian anh đừng sốt ruột!”

Tiêu Chiến nhéo tai Vương Nhất Bác xách lên mắng: “ Em vẫn còn chưa nhớ ra anh đó đồ heo thối!!! Còn không biết tự kiểm điểm bản thân mà đứng đây ôm anh? Nhanh nhanh nhanh mau mau nhảy lầu cho phục hồi trí nhớ đê!!!”

“……” “Lở như nhảy không phục hồi được mà còn chít luôn thì sao?”

“Không sao! Dù sao em cũng đã chết trước mặt anh một lần rồi mà. Anh sẽ ổn thôi!!!”

“……..”

 
[Lại bận rồi sẽ ra chương chậm hơn nhé]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx