Chương 13: Mỹ nhân tấn cống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Bọn họ trở lại Hoàng cung thân phận vua tôi lập tức khôi phục Vương Nhất Bác khi có người ở bên cạnh Tiêu Chiến sẽ quy củ trở lại thành một tiểu thị vệ ít nói lạnh lùng. Chỉ là những lúc không có ai bên cạnh Tiêu Chiến cả hai sẽ như lúc di phục xuất tuần xưng huynh gọi đệ vô cùng thuận miệng.

Đêm đến Vương Nhất Bác nằm trên chiếc giường nhỏ của mình ngoảnh đầu lại lén lút nhìn một mình Tiêu Chiến nằm trên long sàn rộng rãi cảm thấy đã quen cùng nhau ngủ một giường bây giờ nằm xa như vậy có chút không quen, cảm thấy vô cùng khó ngủ. Hắn lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng vẫn là không ngủ được đành khẽ thở dài. Hắn thầm nghĩ Hoàng Thượng dù sao cũng là cửu ngủ chí tôn cho dù là từ bỏ sắc tình lục dục một năm, sang năm cũng nhất định sẽ cùng đám mỹ nhân chốn hậu cung điên loan đảo phượng mỗi ngày. Cho dù bây giờ hắn có vì không ngủ được mà mặt dày chạy đến kỳ kèo muốn cùng ngủ trên long sàn với người, thì năm sau cũng không thể mặt dày nằm cạnh lúc người ta thị tẩm ái phi.

Vừa nghĩ đến đây trong đầu Vương Nhất Bác liền tự liên tưởng đến hình ảnh Tiêu Chiến trần truồng ở trên long sàn nắm lấy eo thon của mỹ nhân ra sức thúc vào bên trong còn bản thân thì trố mắt ếch nằm cạnh. Vương Nhất Bác đột nhiên nhảy dựng lên bật dậy khỏi giường tự tát cho mình một cái tát khiến bản thân tỉnh táo lại nhanh chóng xua đi hình ảnh quá mức đáng xấu hổ kia ở bên trong đầu.

Động tác của hắn quá lớn Tiêu Chiến ở trên long sàn cũng phải bật dậy dò hỏi: "Nhất Bác, đệ làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác vội vã nằm xuống lại giường thản thốt nói: "Không sao. Có muỗi mà thôi, Hoàng Thượng không cần lo lắng. Ngủ ngon ạ."

Tiêu Chiến mặc dù vẫn nghi hoặc trong lòng nhưng chỉ đáp lại một câu: "Ngủ ngon.", chỉ là trong lòng thầm ghi nhớ hôm sau tỉnh dậy phải sai bảo Trương công công dọn dẹp tẩm điện này hết một loạt mới được.

Xứ đoàn Liêu Quốc đúng giờ ngọ vượt qua cánh cổng lớn nhất tiến vào Hoàng cung Đường Quốc, Tiêu Chiến lúc này mặc long bào đội long mão cả người cao lãnh khí thế ngất trời đứng ở Ngọ Môn Quan cùng với văn vỏ bá quan và hoàng thân quốc thích đứng ra nghên đón xứ thần nước bạn.

Dẫn đầu xứ đoàn người Liêu chính là quốc vương của bọn họ, một nam tử đã qua tuổi ngủ tuần gương mặt để râu quai nón rậm rạp thân hình đồ sộ với chiếc bụng khá to. Trang phục của người Liêu cũng khác biệt hoàn toàn so với người Đường, mặc dù là người nọ cũng là quốc vương một nước đứng bên cạnh Tiêu Chiến lại thấy thua kém rất nhiều.

Khách sáo mấy câu qua loa củ rích Tiêu Chiến liền sắp xếp đưa toàn bộ người của xứ đoàn Liêu quốc đến một cung điện vẫn còn để trống nghỉ ngơi, còn rất tri kỷ hẹn Quốc vương Liêu quốc đêm nay đúng giờ đến tham dự tiệc tẩy trần mà Tiêu Chấn đã dầy công sắp xếp.

Đêm đến Tiêu Chiến ngồi ở vị trí chủ tọa bên cạnh là Hoàng hậu mỹ miều đang giống như không xương dựa vào ngực y, trái phải đều phân cho các vị nương nương đã lâu không được lộ diện thánh nhan của Hoàng thượng ngồi đó. Vương Nhất Bác không còn cách nào mà chỉ có thể đứng ở phía sau trầm mặc nhìn yến tiệc linh đình, chẳng hiểu sao trong lòng của bản thân lại cảm thấy vô cùng không vui vẻ.

Tiệc rượu trải qua hơn một nữa quốc vương người Liêu liền đứng dậy kính rượu Tiêu Chiến tuyên bố muốn tặng cho y một vật, vừa dứt lời âm nhạc huyễn hoặc liền vang lên.

Cùng lúc đó một mỹ nhân người Liêu mặc y phục đỏ rực dùng khăn đỏ che lại nửa mặt từ trên không trung xoay tròn rơi xuống đài ca múa. Toàn bộ ánh mắt của yến tiệc đều tập trung lên người nàng, mỹ nữ da trắng như tuyết trang điểm tinh xảo cầu kỳ ở giữa trán còn vẽ lên một ngọn lửa đỏ rực kết hợp với đôi mắt sáng long lanh của nàng thật sự là quá động lòng người. Mỹ nhân đáp xuống đất nhẹ như chim. Nàng đứng im để tà váy chậm chạp chạm đất sau đó hướng mắt lên đài cao nhìn chằm chằm Hoàng đế trẻ tuổi tuấn tú mà chớp chớp mắt, đong đưa tình ý. Tiếng nhạc lại lần nữa vang lên mỹ nữ như hòa vào làm một với âm thanh réo rắc đỏ lắc mình xoay hông giơ tay múa chân vô cùng điêu luyện. Nàng giống như là một cành liễu thật là dẻo dai uốn như thế nào cũng không gãy, cộng với hai chiếc vòng đỏ có gắn chuông nhỏ ở cổ chân lúc nào cũng phát ra âm thanh đinh đinh đan đan vô cùng thanh thúy. Vũ điệu kết thúc toàn thể mọi người ở yến tiệc mới sực tỉnh mà hoan hô thật to. Lúc này mỹ nữ mới cởi đi khăn đỏ che mặt làm lộ ra cả gương mặt đẹp đến kinh tâm động phách. Hoàng hậu và đám phi tần thản thốt thầm mắn nàng ở trong lòng là: "Đây chính là hồ ly tinh. Nàng nhất định là hồ ly tinh biến thành người đến đây câu dẫn Hoàng thượng. Nhất định là vậy. Yêu nữ tránh ra đi."

Chẳng phải Hoàng Thượng đã thề tránh xa sắc dục thanh tịnh một năm sao? Sao người lại còn nhìn chằm chằm yêu nữ như vậy chứ? Ngài thật sự khiến đám người thần thiếp quá thất vọng rồi.

Ngoài đám phi tần chốn hậu cung còn có một người rất là khó chịu khi nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn mỹ nữ người Liêu không chớp mắt. Vương Nhất Bác chẳng hiểu tại sao bản thân lại tức giận, giận đến mức dùng sức nắm lấy chuôi kiếm chặt thật chặt khiến bản thân đau cả tay mới sực tỉnh lại. Vương Nhất Bác tỉnh lại đi, cho dù bản thân ngươi có thích nam nhân cũng không phải người này. Người này ngươi với không tới huống hồ y còn thích nữ nhân, lại còn huống chi chẳng phải ngươi đã thề với nam nhân ở trong mộng phải đợi người ta hay sao? Sao bây giờ lại lén lút thay lòng, Vương Nhất Bác ngươi tỉnh táo lại cho ta.

Quốc Vương liêu quốc nhìn thấy thần sắc Tiêu Chiến càng thêm đắc ý. Cáp Ni Khắc Tư chính là mỹ nhân đẹp nhất Liêu Quốc, lão biết thừa Tiêu Chiến vị Hoàng đế đại Đường tiếng lành đồn xa mỹ nhân nào cũng không bỏ chắc chắn sẽ bị nàng ta mê hoặc. Chỉ cần bên gối người kia có tai mắt của lão chuyện lão âm mưu đã lâu rồi cũng có ngày thực hiện được.

Quốc Vương Liêu quốc lại lần nữa đứng lên vui vẻ nói: "Cáp Ni Khắc Tư chính là mỹ nhân số một Liêu Quốc, cũng chính là món quà đất nước chúng tôi dâng lên cho ngài, hy vọng Hoàng đế Đại Đường yêu thích."

Lúc này đã là lúc nào rồi mà Tiêu Chiến vẫn cứ ngẩn ngơ như hồn lìa khỏi xác không đáp lại lời của quốc Vương Liêu Quốc thấy vậy Tiêu Chấn nhịn không được đành đứng dậy chủ trì đại cuộc cho huynh trưởng của mình.

"Hoàng huynh, ắc hẳn là quá hạnh phúc với món quà này nên mới chậm trễ không đáp lại xin ngài lượng thứ. Ta Thất vương gia Trần Chân tại đây đứng ra cùng nhân ly với ngài đầu tiên là hậu ta món quà đặc biệt của ngài, hai là để mừng cho phồn vinh hòa hảo của hai đất nước."

Tất cả bá quan văn võ hoàng thân quốc thích trong triều cũng đứng dậy nâng ly kính quốc vương Liêu Quốc một ly. Đợi đến khi mọi người đã uống xong rượu đã vui vẻ ngồi xuống còn Cáp Ni Khắc Tư cũng nhận được mệnh lệnh của quốc vương của mình chầm chậm xuống đài đi đến trước mặt Hoàng đế Đại Đường quỳ xuống làm lễ: "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."

Lúc này Tiêu Chiến mới giật mình tỉnh lại giữa hồi ức mênh mông. Y ngơ ngác không biết vũ khúc đã xong tự bao giờ, cũng chẳng rõ người kia đã quỳ lâu chưa vội vàng nói: "Miễn lễ."

Sau đó lại càng ngơ ngác khi thấy mỹ nữ bình thân đứng dậy đỏ mặt hỏi: "Xin thứ thần thiếp vô tri, thần thiếp muốn hỏi bản thân phải ngồi ở đâu bây giờ."

Tiêu ngúc nghích Chiến xém chút nữa đã lật bàn nói: "Ngồi ở đâu sao còn phải hỏi ta? Không phải nàng là người Liêu sao? Về bên chỗ Quốc Vương bụng bia của nàng ngồi đi chứ! Hỏi hỏi hỏi ta cái gì!!!"

Trương công công lâu ngày không thành công đoán ý long nhan, lần này lại tự tiện đoán mò sau đó nói: " Mời Cáp Ni Khắc Tư cô nương đến đây, chỗ bên trái của Hoàng Thượng vẫn trống ạ."

Ấy khoan, ta đang định đẩy Hoàng hậu đang nằm rạp trên người mình ra kêu Vương thị vệ lại ngồi ở chỗ này mà. Sao bây giờ nàng lại ngồi đây? Lần này Trương công công triệt để đoán đúng là Hoàng thượng nãy giờ bị sắc đẹp hút hồn chẳng biết gì cả đành đi tới nói nhỏ vào tai Hoàng thượng đầu đuôi sự việc tặng mỹ nhân này.

Tiêu Chiến kinh ngạc trợn tròn mắt chỉ là thất thần một lúc đã bị ép nhận thêm một mỹ nữ vào dàn hậu cung xum xuê này rồi hay thật đấy. Y muốn phản bác muốn nói Tiêu Chấn đã đứng ra nhận vị mỹ nhân này vậy ban cho đệ ấy đi, nhưng nghĩ lại giữa quần hùng văn võ bá quan thế này thật khó mà mở miệng. Huống chi nãy giờ y thất thần là vì mỹ nhân Liêu quốc này có gương mặt y hệt mối tình đầu chưa được hôn nhau của y hồi trước. Năm ấy bọn họ vẫn chưa trưởng thành yêu đương chưa bao lâu đã phải chia cắt, gia đình bạn gái cũ phải ra nước ngoài định cư vì thế bọn họ đành chia tay.

Thật ra lúc đó Tiêu Chiến còn từng đau lòng tiễn nàng lên máy bay mà khóc nữa, vậy nhưng tình cảm lại không bền. Hai người cắt đứt liên lạc với nhau vài tháng anh liền quên mất nàng. Thật không ngờ đã xuyên không về tận đây mà tình cũ không rủ cũng tìm tới nữa, nãy giờ bộ dạng y vì quá khứ đã qua mà thất thần rơi vào trong mắt đám người ở đây lại trở thành ngắm mỹ nhân đến mê muội đầu óc, cũng không biết tiểu Vương có hiểu lầm không. Chỉ cần tiểu Vương không hiểu lầm Tiêu Chiến cảm thấy bọn họ nghĩ sao cũng được.

Tiêu Chiến nhìn về mỹ nhân ngồi bên trái mình lại nhìn xuống ông chú bụng bia bên dưới quyết định rủ lòng từ bi nể mặt nàng có gương mặt giống người yêu củ hai tháng của y mà giữ nàng lại bên cạnh, tránh để cho ông chú bụng bia kia làm nhục nàng. Dù rằng y sẽ không đụng vào nàng nhưng sống ở trong cung điện có người hầu hạ vẫn tốt hơn, đợi đến một ngày nào đó Vương Nhất Bác nhỡ lại mọi chuyện y sẽ đem nàng tứ hôn cho một vị quan tốt, rồi mới theo hắn cao bay xa chạy. Nghĩ đến viễn cảnh ngày ấy Tiêu Chiến nhịn không được lại bật cười. Y ôn hòa nói với mỹ nhân bên cạnh: "Nàng cũng động đũa đi, nhảy đến xuất thần nhập hóa như vậy ắc hẳn đã đói rồi. Còn có Hoàng hậu nàng ngồi thẳng người dậy dùng bữa có được không? Nàng là mẫu nghi thiên hạ đừng làm lố như vậy."

Hoàng hậu rụt người ngồi lại ngay thẳng cúi mặt nhỏ giọng nói: "Xin Hoàng thượng thứ lỗi, chỉ là thần thiếp quá nhớ người..."

"Thôi được rồi trẫm cũng không trách nàng. Nàng cũng mau mau ăn đi."

Yến tiệc đã tan Hoàng thượng cứ nghĩ bản thân sẽ được hồi cung cùng nhau tâm sự lại ăn thêm vài món điểm tâm với Vương Nhất Bác. Dù sao cả đêm người nọ chỉ đứng canh gác đã ăn được gì đâu. Vậy mà lúc về đến Ngọc Vân Điện lại phát giác người ta không theo bản thân hồi cung, ngay cả Trương công công cũng trốn mất mà đóng cửa điện lại để lại bên trong chỉ có một mình y và Cáp Ni Khắc Tư. Mà Cáp Ni Khắc Tư còn đang chậm rãi thoát đi từng từng lớp lớp y phục trên người mình, trước khi để Cáp Ni Khắc Tư kịp cởi nốt lót và áo yếm khiến nàng hoàn toàn trần trụi trước mặt mình Tiêu Chiến giả bộ trợn mắt ngất đi. Nháy mắt sau đó tiếng hét của mỹ nhân lại một lần nữa vang vọng cả cung điện, người của Ngọc Vân Điện lại một đêm thức trắng.

Tiểu kịch trường:

Hoàng đế họ Tiêu sợ hãi hét lên: "AAAAAAAAA bạn trai còn ở ngoài kia hồ ly tinh không được cởi áo!!!! Làm bạn trai ta hiểu lầm, ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu huhuhu. Nhặc y phục lên mặc lại mặc lại đi!!!"

Cáp Ni Khắc Tư: "Thần thiếp..."

Vương Nhất Bác lúc này đang lật ngói nhìn xuống quan sát thấy hết tất cả. Hắn đứng dậy dùng lực đạp một phát mái ngói vốn dĩ hoàn hảo không một tỳ vết của Ngọc Vân Điện thủng một lổ lớn sau đó hiên ngay nhảy xuống còn xoay trên không trung mấy vòng cho thật đẹp mắt mới chịu đáp đất. Vừa đáp đất đã ôm lấy Hoàng đế họ Tiêu vào lòng nói: "Em đây! Sẽ không hiểu lầm tuyệt đối không."

Tiêu Chiến nhận ra người ôm mình lại giận dữ nghiến nghiến răng thỏ quay đầu hét lên với Cáp Ni Khắc Tư: "Ngươi mau mặc lại y phục rồi cút cho ta, đứng ở đây là muốn câu dẫn nam nhân của ai hả???"

Cáp Ni Khắc Tư: "...." Ủa alo???


[Dạo này bận cảm ơn mọi người đã đợi 🤗]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx