Chương 15: Xuân dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Thật ra Tiêu Chiến không biết, Quốc Vương Liêu Quốc nào có đam mê nữ sắc, cho dù y có không thu nhận Cáp Ni Khắc Tư, lão ta cũng sẽ không giầy xéo nàng ấy. Bởi vì lão ta nổi tiếng ham mê nam sắc. Ban đầu lão ta cũng bị nhan sắc của Tiêu Chiến câu hồn đoạt phách, nhưng bởi vì Tiêu Chiến hiện tại đang là vua của Đại Đường hùng mạnh lão không dám mơ tưởng, nên lập tức chuyển dời sự chú ý sang nam nhân có nhan sắc không kém cạnh Tiêu Chiến là bao chính là Vương Nhất Bác.

Lão đã nghĩ ra cách để đoạt người về tay mình mà thần không biết quỷ không hay đem người trộm mang trở về Liêu Quốc. Lão vẫn nghĩ người trước mặt chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi, cho dù có được Tiêu Chiến sủng đến mức nào cũng nhất định không làm lớn chuyện. Thế nhưng lão lại không biết người lão xem chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi đó lại chính là người nằm ở đầu quả tim của nam nhân nắm quyền sinh sát cao nhất ở Đại Đường.

Hai người ở đình viện ngắm cảnh bàn luận chính sự sôi nổi đột nhiên Quốc Vương Liêu Quốc lại đề nghị muốn tổ chức một hội săn để nhân tài hai nước cùng nhau trổ tài xem bên nào chiến thắng. Tiêu Chiến cảm thấy ý tưởng này vô cùng độc đáo. Mang tâm thái muốn xem náo nhiệt y vui vẻ đồng ý. Sau đó trọng trách tổ chức hội săn ngay lập tức được đẩy lên người Thất Vương gia Tiêu Chấn, đệ đệ của y.

Tiêu Chấn lúc nhận được tin này tức giận đến mức đập chén sứ xuống nền đất bể tan nát. Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: "Hoàng Huynh thật là quá đáng!!! Ở trong Hoàng cung chiêu đãi người Liêu không sung sướng hơn sao? Nhất định phải tổ chức hội săn khiến ta vất vả!!! Thật sự là rất rất quá đáng."

Tiêu Chấn lại không biết vào ngày hội săn bắn Hoàng huynh của y còn dăn sẳn một cái bẫy cực to ép hắn tự chui đầu vào rọ.

Chuyện gì cần đến cũng sẽ đến nửa tháng sau, Tiêu Chiến lần này đặc biệt chỉ mang theo Cáp Ni Khắc Tư là nữ nhân duy nhất theo cùng, mặc kệ triều thần dị nghị Hoàng Hậu không vui y vẫn một mực làm theo ý mình. Nửa tháng sau đó tiêu dạo tự tại ngự giá đến núi Thiên Sơn cách kinh thành một trăm dặm tham dự ngày hội săn bắn so tài giữa hai nước.

Núi Thiên Sơn phong cảnh hữu tình sản vật phong phú Tiêu Chấn đã suy nghĩ rất lâu mới lựa chọn ở nơi này, cũng thuận tiện khi hội săn kết thúc đoàn người Liêu Quốc cứ vậy mà trở về, vô cùng thuận tiện.

Tiêu Chiến ở bên trong xa giá dát vàng thoải mái mặc thường phục màu đen thêu chỉ vàng ôm gọn lấy thân hình thon gầy rắn chắc ngồi ở bên trong xa giá rộng rãi nói chuyện cùng với Vương thị vệ. Mặc dù xa giá của y vô cùng rộng rãi có thể nằm trường hoặc đứng thẳng người vẫn không đụng đầu nhưng y vẫn một mực từ chối để cho Cáp Ni Khắc Tư ngồi cùng mình, thay vào đó lại phân nàng đến một xe ngựa khác cấp bậc thấp hơn

Tỷ tỷ của Vương Nhất Bác lúc này đã mang thai gần chín tháng. Tiểu thị vệ nhỏ giọng xin Hoàng Thượng ân chuẩn khi tỷ tỷ hạ sinh hắn được phép xuất cung thăm nàng. Tiêu Chiến hai mắt sáng lấp lánh nói: " Đến lúc đó ta cũng muốn đi cùng ngươi!"

Tiểu Vương trợn mắt lắc đầu nói: "Hoàng Thượng như vậy không hợp quy củ. Nào có vị Hoàng đế nào lại đến tận phủ thăm phu nhân của thần tử của mình kia chứ? Huống chi lúc đó nàng còn vừa lâm bồn xong, như vậy sẽ bị thiên hạ dị nghị mất."

Tiêu Chiến cảm thấy hắn nói cũng có lý, nhưng mà bản thân y cũng thật lòng muốn đến thăm "chị dâu" nói vài câu ngon ngọt lấy lòng người ta nữa. Thấy sắc mặt Tiêu Chiến yểu xìu, Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng sinh ra một chút khó chịu tự trách bản thân đã ăn nói lỗ mãng nhỏ giọng kéo kéo tay áo long bào nói: "Hoàng Thượng nếu có lòng có thể tặng quà nha. Thần sẽ mang đến cho tỷ tỷ và hài tử của nàng, đảm bảo nàng sẽ kinh hỷ lắm."

Tiêu Chiến nghe vậy mặt mũi ngay lập tức hết ủ dột mày chau vui vẻ cười nói: " Ấy đúng đúng. Đệ nói rất đúng. Vậy ta phải nghĩ xem tặng gì mới được."

"Không gấp mà. Nàng còn lâu mới đến lúc hạ sinh. Chúng ta sắp đến được hội săn rồi ngài còn không lo chủ trì đại cục."

Vương tiểu thị vệ vừa nói dứt câu bên ngoài liền nghe thấy âm thanh Trương công công hô lớn: "Hoàng Thượng đã đến nơi rồi. Thỉnh Hoàng Thượng di giá."

Tiêu Chiến ngay lập tức điều chỉnh trạng thái trở thành một vị đế vương cao cao tại thượng đáp: "Được."

Sau đó y phất tay áo đứng dậy vịnh lấy tay Vương thị vệ xuống khỏi xa giá đi đến lều của chính mình. Ngày mai hội săn mới chính thức được diễn ra đêm nay mọi người đều an nhàn hưởng lạc một đêm.

Hội săn đã được dựng lều và đài thưởng rượu, Trần Chân còn tri kỷ chia thành một bên là triều thần của Đại Đường, bên còn lại là người Liêu Quốc.

Đêm xuống binh lính đốt một ngọn lửa trại cực to ở trung tâm quốc vương Liêu Quốc cho người làm thịt mấy con dê ướp theo công thức gia truyền của người Liêu đem nướng lên thơm phức sau đó chia cho tất cả mọi người cùng với rượu đặc trưng do chính bọn họ mang từ Liêu quốc sang. Tiêu Chiến nghe mùi thơm nhịn không được mà nhìn mấy miệng thịt dê nướng thèm đến nhỏ dãi hai mắt sáng long lanh nhìn chúng từ lúc được công công bê vào từ cửa lều cho đến lúc đặt xuống trước mặt y. Y cũng không khách khí ngay lập tức gấp lấy một miếng cho vào miệng thành công bị nóng bỏng cả lưỡi phải không ngừng chu môi há miệng than vãn nóng nóng trước mặt thị vệ Tiểu Vương, khiến đồng chí Tiểu Vương nhịn không được hôm nay đột nhiên lại cảm thấy đôi môi bóng loáng dính đầy mỡ của Hoàng đế thật sự rất đẹp, rất câu nhân. Nhưng ý nghĩ muốn hôn lên đó một lần lại ngay lập tức bị chính tiểu thiên sứ trong lòng mình đánh cho tan nát.

Vương Nhất Bác ngươi nghĩ cái gì vậy? Người là Hoàng Thượng ngươi còn dám nổi tà tâm? Ngươi đã quên Mộng ca của ngươi rồi hay sao? Nghĩ cũng thật lạ kể từ ngày di phục xuất tuần cùng Hoàng Thượng chung một giường với người cho đến nay hắn không còn mơ thấy người nam nhân không biết mặt ấy nữa. Đột nhiên Vương tiểu thị vệ cảm thấy mình quá đỗi xấu xa khi đã quên mất người đó lâu đến vậy, tự ở trong lòng mắng mình là tra nam một trăm tám chục lần. Đến khi sực tỉnh mới nhận ra Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bản thân có vẻ đã gọi hắn rất nhiều lần nhưng hắn lại không nghe thấy.

"Hoàng Thượng thứ tội thần đột nhiên thất thần làm người không vui."

"Có cái gì mà không vui. Ta gọi đệ còn không phải bảo đệ ăn thử thịt này hay sao? Đã nguội đi rồi thật sự là ngon lắm đó. Mau ăn một chút đi."

"Đa tạ Hoàng Thượng ban ân."

Vương Nhất Bác cũng lấy đũa ăn thử một miếng nhỏ thật sự là rất ngon. Y cong cong mắt cười hỏi: "Ngon lắm đúng không?"

Vương Nhất Bác nhìn sâu vào đôi mắt phượng đào hoa đẹp rực rỡ ở trước mặt cố che dấu chân tâm của chính mình mỉm cười đáp: "Ngon lắm ạ."

Cùng lúc đó Tiêu Chấn đang ngồi ở trong lều của chính mình vừa uống rượu vừa ăn thịt dê nướng vừa phê duyệt tấu chương lúc này Trương công công mang đến một bình rượu khác cười nói: "Thất Vương gia, rượu này là Hoàng Thượng ban thưởng cho người. Bảo nô tài truyền lời nói rằng ngài đã cực khổ nhiều rồi."


Tiêu Chấn khịt mũi phàn nàn: "Đột nhiên huynh ấy lại tốt như vậy? Thật không có gian trá? Lại muốn làm gì đây? Hay lại muốn kết thúc hội săn chạy đi du sơn ngoạn thủy tiếp? Hừ."

Trương công công cười hề hề: "Nô tài thật không rõ. Rượu đã đưa, nô tài cũng phải cáo lui đây. Thất Vương gia chúc ngày ngon miệng."

"Được rồi đi đi."

Tiêu Chấn đưa bình rượu Hoàng huynh tặng mình đến mũi ngửi ngửi. Mùi rượu thơm thoang thoảng chắc là rất ngon nhịn không được tò mò mà rót đầy một ly uống cạn.

"Đúng là rượu ngon."

Nhưng có vẻ rượu này rất nặng hắn uống không bao lâu đã say rồi đầu óc choáng váng cả người khô nóng hoa cả mắt không thể tiếp tục phê tấu chương đành thổi nến để căn lều chìm vào bóng tối, thất thiểu ngã đông ngã tây trèo lên giường. Hắn vừa lăn lộn trên giường một lúc lại cảm thấy cả cơ thể ngày càng khô nóng nhịn không được ngồi bật dậy thoát đi y phục của chính mình cho đến khi cả người trần như nhộng mới thỏa mãn nằm lại trên giường. Nhưng mà hắn thật khó hiểu vì sao vẫn thấy khó chịu, vẫn không thể ngủ được mà bộ vị nam nhân chưa bao giờ biết đứng thẳng lần đầu tiên phơi phới ngốc đầu dậy vừa cứng vừa nóng chỉa thẳng lên trời. Hắn bực bội lăn qua lộn lại trên giường bỗng nhiên trên giường đột nhiên bị nhét thêm một người da thịt mềm mại tỏa hương hoa nhàn nhạt. Hắn nghĩ mình chắc là nằm mơ, vậy là không chần chờ một khắc nhào đến trên người mỹ nhân vừa ôm, vừa hôn, vừa xoa, vừa nắn, đem mỹ nhân mềm mại lăn qua lộn lại đến khi trời gần sáng mới thôi.

Trời vừa sáng Tiêu Chiến mang theo Trương công công đột ngột nói muốn đến lều của Thất Vương gia, đặc biệt lần này lại không muốn cho Vương Nhất Bác theo cùng. Hắn ngạc nhiên nhưng không dám nói gì ủy khuất nhìn Hoàng Thượng nhà mình dắt theo người khác rời khỏi lều trại.

Tiêu Chiến vừa bước vào lều thành công bắt gian tại trận Tiêu Chấn và cả Cáp Ni Khắc Tư cả hai đều không một mảnh vai che thân cả người đều đầy dấu vết hoan ái đang ôm nhau say sưa ngủ trên giường. Tiêu Chiến giả vờ phẫn nộ hét lớn khiến cho hai người kia tỉnh giấc. Sau đó giả vờ phất áo bỏ đi một khắc sau Trương công công lại tiến vào đưa cho hai người đang trùm chăn ở trên giường vẫn còn đang vô cùng ngơ ngác một đạo thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Xét thấy Thất Vương gia Tiêu Chấn đã quá tuổi cập quan, cũng nên đến lúc thành gia lập thất. Lại vô tình phát hiện Thất Vương gia cùng với Cáp Ni Khắc Tư quận chúa của Liêu Quốc lưỡng tình tương duyệt vừa gặp đã yêu. Nay ta đứng ra làm chủ ban chỉ lập Cáp Ni Khắc Tư quận chúa thành Vương phi của Thất Vương gia mười ngày nữa làm lễ thành hôn. Khâm thử."

Cáp Ni Khắc Tư: "..." Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta chỉ vừa ngủ một giấc thôi mà?

Tiêu Chấn: "..." TIÊU CHIẾN!!! Huynh dám hố đệ. Ta nhất định phải giết huynh!!!

Tiêu Chiến : "Tiêu Chấn ơi là Tiêu Chấn! Đệ đừng hòng trốn lên Thiếu Lâm Tự xuất gia!!! Ha ha ha."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx