Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Hàn Thái y đêm nay hồi phủ cứ nghĩ bản thân sẽ có một giấc ngủ ngon bên cạnh lão phu nhân của mình, nào ngờ canh ba vừa điểm thị vệ từ trong cung chạy tới hấp tấp truyền người vào cung. Lão vội vàng buông thê tử của mình ra vội vàng mặc lại y phục xách theo "đồ nghề" liền lên xe ngựa tiến cung.

Thị vệ đi đón Hàn Thái y không ai khác chính là Vương Nhất Bác. Hắn chẳng hiểu sao bản thân đêm nay lại luôn cảm thấy khó chịu trong lòng, không ngừng trầm mặc. Sau khi yến tiệc tan những tưởng bản thân sẽ được về Ngọc Vân Điện làm tổ trên chiếc giường nhỏ của mình, nào ngờ Trương công công lại nháy nháy mắt ra hiệu cho hắn đi chậm lại. Trương công công trách hắn thiếu tin ý: "Ngươi còn đi theo cản trở Hoàng Thượng thị tẩm mỹ nhân hay sao? Sao chẳng biết ý gì hết vậy?"

Vương Nhất Bác ngơ ngác nói: "Không phải Hoàng Thượng muốn tu tâm sống thanh tâm quả dục một năm sao? Sao lại muốn thị tẩm Cáp Ni Khắc Tư cô nương chứ?"

Trương công công ỷ mình làm việc bên cạnh chủ tử nhiều năm đã thuộc nằm lòng việc đoán ý long nhan vội phản bác nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ngài ấy chỉ là chán ngán mấy vị cung phi trong cung nên mới hạ chỉ như vậy mà thôi. Lúc nãy Hoàng Thượng xem Cáp Ni Khắc Tư cô nương nhảy múa đến thất thần ngươi còn không thấy sao? Chỉ là Hoàng Thượng ngại mặt mũi không dám nói ra, chúng ta là trợ thủ đắc lực của ngài ấy tất nhiên phải giúp ngài ấy đạt được ý nguyện rồi."

Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy việc này có gì đó không đúng nói: "Việc này..."

Trương công công nói: "Đừng nhưng nhị gì nữa... Dù sao ta vẫn là trưởng quản nội sự trong cung tính thế nào thì cũng có cấp bậc hơn hẳn ngươi. Ngươi đừng nhiều lời cứ việc làm theo ý ta. Bây giờ chúng ta chỉ việc đứng ở cửa Ngọc Vân Điện canh giữ giúp Hoàng Thượng là được rồi."

Nào ngờ chẳng được bao lâu bên trong Ngọc Ngọc Vân điện đã truyền đến tiếng hét kinh hãi của nữ nhân, Vương Nhất Bác không đợi một khắc đã lập tức tông cửa chạy vào, vừa nhìn thấy người ngất xỉu trên đất đã sợ hãi đến hít thở không thông, không nghĩ nhiều đã vội vàng bế người chạy vào tẩm điện đặt lên long sàn, sau đó phi như bay ra khỏi cung điều khiển xe ngựa đến tìm Hàn thái y đưa người hồi cung chuẩn bệnh.

Lúc Hàn thái y đi vào ở trước cửa tẩm điện ngoài Trương công công đã sợ hãi đến ngất đi còn có Hoàng Hậu và các vị phi tần đã đứng đông đủ, lão có chút kinh ngạc tại sao mọi người lại để một mình Hoàng Thượng nằm ở bên trong mà không vào bên trong đứng cùng. Hàn Thái y thỉnh an các vị nương nương mang theo "đồ nghề" đẩy cửa bước vào, lão định đóng cửa lại đã thấy thị vệ đi đón mình ban nãy cũng tiếp bước vào theo tự nhiên mà giúp lão đóng cửa.

Vương Nhất Bác đứng ở xa xa nhìn Hàn Thái y bắt mạch cho Tiêu Chiến tâm đập loạn nhịp mãi không yên lòng được. Hàn Thái y cũng cảm thấy kỳ lạ rõ ràng mạch đập của Hoàng Thượng rất bình thường sao lại đột nhiên bị ngất đi thế này. Thế là trong lúc lão hoang mang người nằm trên long sàn đột nhiên mở mắt dọa lão giật bắn mình. Tiêu Chiến ra hiệu bằng mắt để Hàn Thái y đuổi khéo Vương Nhất Bác ra ngoài. Sau đó ngắn gọn ra lệnh cho Hàn Thái y phải diễn theo ý mình.

Hàn Thái y lau mồ hôi trán vật vã bước ra tẩm phòng đầu tiên là nói với Vương Nhất Bác vừa bị ông đuổi ra pha trà nói: "Vương thị vệ không cần rót trà nữa, lão đã xong rồi, cũng không cần tiễn. Vương thị vệ mau mau vào bên trong chăm sóc cho Hoàng thượng là được rồi."

Sau đó cung kính nói với Hoàng Hậu và các vị nương nương: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, sức khỏe Hoàng Thượng đã không có gì phải lo lắng. Chẳng qua là thần mạng phép nhắc nhở mọi người một năm này Hoàng Thượng nhất định phải tu tâm, tình trạng như hôm nay không thể lại để xảy ra nữa."

Hoàng Hậu sắc mặt khẽ biến thầm nghĩ trong lòng thật sự việc đó của Hoàng Thượng đã có vấn đề rồi hay sao, trên mặt lại giống như không mấy để tâm nói: "Ta đã biết. Người đâu tiễn Hàn Thái y hồi phủ."

Hàn Thái y cúi đầu vấn an rồi mới cáo lui.

Bởi vì Hoàng Thượng đã ra lệnh không cho bất kỳ ai khác bén mảng vào tẩm phòng của mình nên Hoàng Hậu và các vị nương nương sau khi nghe được tin người đã bình an cũng chỉ có thể lục đục hồi cung. Trương công công sợ hãi xanh mặt từ lúc nào vẫn quỳ gối ở trước cửa Ngọc Vân Điện, quỳ ở bên cạnh còn có Cáp Ni Khắc Tư đã mặc lại y phục chỉnh tề mặt mũi trắng xanh trong lòng vẫn còn vô cùng kinh sợ.

Hoàng Hậu vừa bước ra nhìn thấy nàng chật vật cũng chẳng quan tâm cứ thế mà đi thẳng, ở trong lòng còn không ngừng cảm thấy đắc ý.

Tiêu Chiến ban đầu là giả ngất, nhưng Hàn Thái y vừa rời khỏi liền thật sự ngủ quên. Vương thị vệ trước giờ là một vị công tử con nhà quyền quý mười đầu ngón tay không dính nước, cũng không quá biết cách chăm sóc người bệnh, một mực ở bên cạnh giúp Hoàng Thượng dùng khăn thấm ướt sau đó vắt khô lau mặt cho người, sau đó cũng vì mệt mỏi mà ngồi bệt xuống sàn ghé vào long sàn mà ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau Tiêu Chiến vừa thức dậy liền nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thầm nhớ đến những lần y bị ốm trước kia cũng là Vương Nhất Bác thức cả đêm chăm y như thế, còn có một lần y bị sốt quá cao nửa đêm thanh niên cõng y trên vai chạy suốt mấy cây số đưa y đến bệnh viện. Lần bị bệnh đó cũng là hậu quả của việc lăn giường với một niên hạ huyết khí phương cương lại không có nhiều kinh nghiệm trong việc làm tình. Cậu nhóc khi ấy luôn không có cảm giác an toàn, sợ y chạy mất nên hấp tấp tới nỗi không mua bao, không chuẩn bị bôi trơn đã làm y điên cuồng cả một buổi sáng, còn bắn vào bên trong lại không biết phải lấy ra. Làm xong hắn ôm lấy y ngủ quên trời quên đất, cho đến tận nửa đêm mới phát hiện y sốt rất cao vừa khóc vừa tắm rửa mặc quần áo cõng y chạy đến bệnh viện.

Vương Nhất Bác đã tự trách bản thân rất nhiều sau chuyện đó, thậm chí còn ảm ảnh không muốn cùng Tiêu Chiến lăn giường lần thứ hai. Là Tiêu Chiến dụ dỗ hắn, cùng một chỗ đi mua bao cao su và bôi trơn, cùng một chỗ lên mạng tìm hiểu cách lăn giường và chăm sóc bạn tình sau tình triều dành cho các cặp nam nam, thậm chí còn cùng nhau coi phim GV để lấy thêm kinh nghiệm. Quả thật là sau khi có kinh nghiệm thì sinh hoạt tình dục của bọn họ tốt hơn nhiều, có lần thứ hai diễn ra suôn sẻ thì chẳng mấy chốc lại có lần thứ ba, thứ tư ... cho đến lần thứ n. Khoái cảm nhục dục mà Vương Nhất Bác mang đến cho y mỗi lần bọn họ làm tình mãi không bao giờ y có thể quên được. Bây giờ người đã ngay trước mắt vậy mà lại quên mất y, biết bao giờ bọn họ mới được lần nữa lên giường.

Tiêu Chiến đưa ánh mắt xuống đủng quần người kia có chút tiếc nuối thở dài.

Tiêu Chiến đánh thức Vương thị vệ bảo hắn về giường mà ngủ đi. Vương Nhất Bác lại không hề có ý muốn ngủ tiếp trong lúc Hoàng Thượng gọi người vào hầu hạ rửa mặt thay long bào. Vương Nhất Bác cũng chạy đến sau bình phong tự rửa mặt rồi thay y phục mới.

Hoàng Thượng mang theo Vương Nhất Bác vừa ra đến cửa Ngọc Vân Điện liền ra liền bị thân ảnh hai người quỳ gối ở đó dọa hết hồn.

Tiêu Chiến uy nghi ra lệnh: "Đứng lên cả đi!". Bởi vì quỳ quá lâu cả hai đứng lên không được một công công đi phía sau Hoàng Thượng vội chạy lên đỡ Trương công công đứng lên, còn Cáp Ni Khắc Tư cũng được một cung nữ đỡ dậy.

"Nàng không làm gì sai cả, Trẫm cũng không trách nàng chẳng qua Trẫm có bệnh trong người không được gần nữ sắc một năm. Trương công công ngươi mau sắp xếp cho nàng một cung viện thêm vài thái giám cung nữ hầu hạ nàng. Người Liêu phong tục khác cũng không cần nàng ấy phải lui tới thỉnh an Hoàng Hậu như những vị nương nương khác."

Trương công công nước mắt ngắn nước mắt dài đáp: "Thần lãnh chỉ, xin Hoàng Thượng yên tâm. Chuyện lần này..."

Tiêu Chiến liếc hắn cháy mặt nói: "Không được để xảy ra một lần nữa! Ngươi còn dĩ hạ phạm thượng tự ý định đoạt chuyện của Trẫm, Trẫm liền đem ngươi đi cho chó ăn! Hừ. Đi thôi Nhất Bác, chúng ta mau thượng triều."

Vương thị vệ tuân lệnh nói: "Vâng thưa Hoàng Thượng."

Buổi thượng triều cũng chẳng có gì vui bàn luận một lúc Tiêu Chiến liền mượn cớ đi tiếp Quốc vương Liêu Quốc mà cho bãi triều sớm. Lần này Tiêu Chiến đích thân đưa Quốc Vương Liêu Quốc đi dạo ngự hoa viên, hai người khách khách khí khí vài câu, người thì khen tặng cảnh vật đặc biệt đẹp mắt, người thì khiếm tốn nói không có không bằng đất nước của ngài.

Ngự Hoa viên rộng vô cùng, Tiêu Chiến dám cá thể nào cũng bằng kích thước của sân vận động Tổ Chim cũng không chừng, hai vị quân vương đi được một nửa liền cảm thấy mỏi chân. Tiêu Chiến cũng không khách khí lôi kéo Quốc Vương Liêu Quốc vào đình viện ở giữa hồ sen rộng lớn vừa dùng điểm tâm vừa nghỉ chân. Mấy món điểm tâm ngọt do ngự thiện phòng làm thật sự là vừa cầu kỳ đẹp mắt lại ngon miệng, Tiêu Chiến mỗi lần nhìn thấy chúng đều nhịn không được lại ăn nhiều thêm mấy miếng.

Tiêu Chiến mãi mê để tâm ở chỗ mấy đĩa điểm tâm ngọt không biết Vương thị vệ nhà mình đã bị đưa vào tầm ngấm của lão già dê quốc vương nước bạn. Người kia cứ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt khiếm nhã khiến Vương Nhất Bác khó chịu vô cùng, nếu không phải người kia thân phận tôn quý không thể chọc nói không chừng hắn đã nổi giận chạy đến móc mắt người kia quăng cho chó ăn luôn rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx